Cơn sốt bộ phim Vườn sao băng như chuyện chỉ trong một đêm.
Trong một đêm, phố lớn hẻm nhỏ sẽ cùng bạn ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất này;*
(*”Cùng bạn ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất này” là lời bài hát Mưa sao băng, nhạc phim Vườn sao băng.)
Trong một đêm, bạn học của bạn đều biến thành người Hồng Kông và Đài Loan, các tiệm cắt tóc cũng cho ra những quả đầu dứa hàng loạt;
Trong một đêm, cảnh phim thần tượng được dàn dựng ở mọi ngóc ngách khuôn viên trường, đôi khi có thể bắt gặp ai đó đang trồng cây chuối sau tòa nhà giảng dạy;*
(*Cảnh nhân vật Hoa Trạch Loại trồng cây chuối là một cảnh rất kinh điển trong phim Vườn sao băng.)
Trong một đêm, các cửa hàng nhanh chóng treo đủ ảnh chụp áp phích của nhóm F4, những cô gái tíu tít bên quầy kính, chọn trái chọn phải…
Soạt soạt soạt, những tấm thẻ có kích cỡ bằng bộ bài tú-lơ-khơ lướt trong tay. Ngô Thừa Thừa tranh thủ ngước mắt hỏi: “Cậu nói xem, Đạo Minh Tự và Hoa Trạch Loại ai đẹp trai hơn?”
“Hoa Trạch Loại.”
Cậu ấy bĩu môi khinh thường: “Tớ phát hiện mắt nhìn của hai đứa mình rất khác nhau nhé, hồi Trần Hiểu Đông cũng thế.”
Tâm tư của tôi lại ngược về sớm hơn, nhớ đến tờ giấy L và T ai đẹp trai hơn, nhưng chưa kịp nghĩ rõ thì một bạn nữ bên cạnh đã chen tới:
“Bạn gì ơi, bạn xem xong xấp ảnh này chưa vậy?”
“Xem xong rồi, cậu xem đi.”
Ngô Thừa Thừa rút ra một tấm ảnh của Đạo Minh Tự, nhướn mày với tôi: “Tấm này đẹp trai chết đi được, tớ phải đặt trong ví tiền.”
“Đẹp đẹp đẹp.” Tôi cầm lên nhìn, bắt chước giọng trong phim, “Ấy, đây không phải là tập giải cứu Sam Thái à.”
Đang nói thì có ai đó đụng vào vai, làm tôi loạng choạng lùi bước.
Không gian trong cửa hàng khá chật, ra ra vào vào chạm vai nhau là bình thường, nhưng lần này lại nghe thêm một câu: “Đồ fan cuồng.”
Tôi tức tối ngoảnh phắt đầu lại, phát hiện là Lý Miễn đi qua, cậu ta đang lấy đồ uống trên kệ hàng.
“Cậu mới cuồng ấy!”
Cậu ta chẳng thèm đoái hoài tới tôi, trông có vẻ mới đi chơi bóng rổ về, ngày đông giá rét mà mồ hôi nhễ nhại, chưa tới hai giây đã như cơn gió rời đi tính tiền.
Cùng lúc ấy, có nam sinh hét lên: “Nè nè nè Lý Miễn! Lấy giúp tao một chai!”
Lý Miễn khựng lại, lườm tôi một phát rồi xoay người cười mắng: “Dám gọi tao như thế lần nữa đi, mẹ nó, tự đi mà lấy!”
Một trận ầm ĩ, tụi con trai trong đội bóng rời đi. Tôi chột dạ liếm môi, hỏi Ngô Thừa Thừa: “Lớp các cậu đều gọi cậu ấy như vậy à?”
“Ừ…” Cậu ấy như mới hoàn hồn, nhìn ra ngoài hỏi một đằng, “Cậu có thấy… Lý Miễn giống Đạo Minh Tự không?”
“Ngất, mắt cậu bị gì vậy?”
Nhưng bất ngờ thay, không chỉ mắt cậu ấy có vấn đề
Dần dần, có một số bạn nữ trong lớp hỏi thăm Lý Miễn, thậm chí còn hỏi tới tôi. Thời gian đó, Vườn sao băng dẫn đầu trào lưu thẩm mỹ mới, tôi đoán có lẽ bản thân Lý Miễn cũng không ngờ, cái miệng đang ghét lắc mình biến thành người nổi tiếng.
—
Cũng năm ấy xảy ra sự kiện mưa sao băng Sư tử trời*. Sáng sớm ngày 19 tháng 11 năm 2001, kéo dài năm sáu giờ liền, cực đại lên tới hơn 10.000 quả mỗi giờ, rất hiếm khi xảy ra.
(*Mưa sao băng Sư tử trời xuất hiện vào giữa tháng 11 hàng năm (thường từ 13/11 – 21/11). Cơn mưa này xuất phát từ chòm sao Sư Tử, cộng thêm các vệt sao băng thường tỏa ra thành chùm như bờm sư tử nên mới có cái tên đó.)
Gọi là mưa sao băng không chính xác, phải là bão sao băng mới đúng.
Lúc đó chúng tôi đang ở trên núi, ngồi xổm trước nhà gỗ mộc mạc, khoác trên mình chiếc áo quân đội, run rẩy vì cái lạnh.
Cách đó không xa có nhóm người đang hí hoáy lắp ráp kính viễn vọng, nghe nói là giáo viên tổ thiên văn của Cung thiếu nhi, đài truyền hình cũng tới, tài xế đang di chuyển thiết bị chụp ảnh cồng kềnh – chúng tôi lên núi theo chiếc xe này, nhờ vào quan hệ của dì Chu.
“Bao giờ mới thấy sao băng?” Ngô Thừa Thừa va răng lập cập.
“Nghe nói là quá nửa đêm.”
“Hừ…” Cậu ấy kéo mũ xuống, che kín luôn hai mắt, “Lạnh quá.”
Tôi khoác một đầu khăn quàng lên cổ cậu ấy, hai đứa rúc sát vào nhau hơn, nhưng vẫn cảm thấy hơi ấm đang dần biến mất.
Buồn ngủ và phấn khích thay phiên trong đầu, vừa muốn về phòng nhưng lại sợ để lỡ sao băng. Lý Miễn chợt đứng dậy, giậm chân thật mạnh: “Khiếp, lạnh chết đi được.”
“Tớ về phòng đây.” Ngụy Tiêu chậm rãi tiếp lời, “Có sao băng thì gọi tớ dậy.”
Cậu ấy vừa đi, Ngô Thừa Thừa cũng toan đuổi theo. Thấy mọi người sắp bỏ đi, Từ Chi Dương giơ tay chỉ lên trời: “Kìa, sao băng!”
Cả đám lập tức khựng lại, cùng nhìn về một hướng. Thế giới lặng thinh như biến mất mọi âm thanh, một lúc sau tôi mới ngờ vực hỏi: “Đâu?”
Cậu ấy điềm nhiêm vuốt mặt một cái, cười nói: “Cho các cậu tỉnh táo thôi.”
“… Từ Chi Dương, cậu xấu quá.”
“Sao bây giờ cậu lại giống Lý Miễn thế?”
“Nè, giống tớ là ý gì hả, tớ làm sao?”
…
Ngày hôm ấy sao băng rơi trễ, cô giáo ở Cung Thiếu nhi giải thích là do mây dày nên có thể không quan sát được, quá tiếc.
Cả đám chen chúc vào trong nhà gỗ chợp mắt, chẳng mấy chốc bên ngoài đã yên tĩnh. Tôi ôm hi vọng ngồi ngoài cửa, mượn áo khoác của Ngụy Tiêu quấn quanh người kín mít, bỗng nghe thấy Lý Miễn từ trong nhà đi ra.
“Cậu không lạnh à?”
“Tớ mặc dày thế này mà, không lạnh.”
“Ờ…” Cậu ngồi xuống bên cạnh, một lúc sau mới mở miệng nói, “Nếu sao băng rơi thì cậu định ước cái gì?”
Khóe mắt liếc thấy viền mặt bên của cậu, còn nổi bật hơn ngày trước. Lạ thật, mỗi lần cậu Lý Miễn chuyện nghiêm túc đều khiến đối phương hốt hoảng, tôi ngơ ngác trả lời: “Chưa nghĩ ra, còn cậu?”
Mấy giây sau, cậu lên tiếng, giọng tự giễu: “Hi vọng bố mẹ tớ không cãi nhau nữa, hôm nay mẹ tớ không tới là vì bận ở nhà cãi nhau.”
Tôi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy nên nói gì đó an ủi, nhưng lại không biết nói thế nào.
Lý Miễn cũng không nói nữa. Một lúc sau, cậu đứng dậy duỗi tay, bảo: “Và ước gì có thể thắng trận bóng rổ.”
“… Đấu với lớp tớ à?”
“Ừ.” Cậu tiện thể túm tôi đứng dậy, “Vào chợp mắt một lát đi.”
Tôi thầm nhủ, hi vọng điều ước đầu tiên của Lý Miễn có thể thành hiện thực.
Nhưng không ngờ, cả hai đều chẳng thành.
—
Sau đó lúc thức giấc, trong phòng chỉ còn tôi và Ngô Thừa Thừa.
Hai đứa hoảng hốt, cuống cuồng chạy vội ra ngoài. Những tia lửa trong bóng tối quá sáng khiến tôi mất cảm giác về khoảng cách trong, nhầm tưởng đó là một ngôi sao băng.
Tới khi đến gần, hai đốm lửa trong đó rơi thẳng xuống tuyết, chẳng mấy chốc đã lụi tàn.
Lý Miễn ngớ người, trên tay vẫn kẹp điếu thuốc, có thể do giật mình mà bị sặc, nước mắt chảy ra rồi kết trên lông mi tạo thành một tầng sương giá.
“… Ba đứa các cậu làm gì đấy?”
Từ Chi Dương và Ngụy Tiêu cười ha ha, phối hợp với tiếng ho của Lý Miễn, quả là một vở kịch hay.
T
ôi trố mắt, lục tìm tiền án Ngụy Tiêu hút thuốc trong ký ức: “Cậu đưa thuốc cho các cậu ấy? Chỉ có mấy tên khốn ở cổng trường mới hút thôi!”
Ngụy Tiêu nhìn tôi, thở dài một hơi, “Ờ, thì tớ khốn nạn được chưa.
“Không hút không hút.” Từ Chi Dương vừa vỗ lưng Lý Miễn vừa giảng hòa. Hai người một ho một vỗ không ngừng.
“Từ Chi Dương cậu… thật là.”
Tôi tức đến nỗi không sắp xếp được lời nói, nhìn chằm chằm Lý Miễn một lúc lâu, câu “sẽ mách mẹ cậu” đã đến bên môi song lại bị nuốt vào bụng.
Cực kỳ thất vọng.
—
Hiện tại.
“Đó không phải là lần đầu anh hút thuốc.” Anh đăm chiêu nói.
“Sao vẫn cắt ngang thế hả? Là em nhớ lại hay anh nhớ lại?”
Đột nhiên bị cắt ngang khiến tôi thấy khó chịu, rồi bỗng ý thức điều không đúng: “Ý anh là gì? Cấp 2 hút thuốc mà còn chê muộn à?”
“Không phải không phải, đó đâu tính là hút thuốc.”
“Thế lần đầu hút là khi nào?”
“Khụ,” Anh ra vẻ đứng dậy, nói, “Con trai hồi đó toàn nuôi thả chứ có mấy ai chăm, thỉnh thoảng ở trên bàn rượu, các chú sẽ lấy đũa nhúng rượu cho nếm, hoặc bảo ngậm điếu thuốc cũng là chuyện bình thường.”
“Ôi, may bên cạnh em không có mấy ông chú quá đáng đó, anh nói đi, là ai bảo anh ngậm thuốc hả?”
Anh nhướn mày, giơ tay gãi gáy: “Không nhớ nữa.”
“Có phải là chú Hoàng không? Chú Hoàng thích ghẹo con nít nhất mà.”
“Hay là bố của Ngô Thừa Thừa, chẳng phải ngày trước hay đùa bảo muốn anh làm con rể hả?”
Lược qua mấy người nhưng anh đều phủ nhận, liên tục lảng tránh.
Đúng lúc tôi nhìn thấy hộp thuốc lá trên bàn, thế là càng giận hơn. Biết bao nhiêu năm đã hiểu lầm Ngụy Tiêu, xem ra ngọn nguồn là ở đây: “Rốt cuộc là chú nào? Có phải anh định lừa em không? Em để ý thấy anh…”
“Là bố em.”
Anh hé môi, sau đó cụp mắt, “Ừm, cũng là bố anh.”