Ôn Lại Chuyện Xưa

Chương 39: Ai dẫn ai đi xem concert?




Hai pho tượng cứng đờ.
Tôi có thể cảm nhận được một ít thay đổi rất nhỏ, từ bầu không khí cho tới toàn thân. Mặt thiêu cháy, lí nhí như muỗi vo ve: “Bị đứt chỉ.”
“Ừ…” Bàn tay cậu vẫn đặt nơi ấy, không cử động cũng không dời đi. Lý Miễn ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ ấn thêm lực, lại lần nữa hôn tôi.
Nhưng lần này khác với lần trước, ngay lập tức cảm nhận được sự xâm chiếm mất kiểm soát, hơi thở cũng rối loạn. Tôi không quen, cơ thể thụ động như bị phong ấn, răng bập vào môi cậu, vô thức né ra sau.
Nhưng bị cậu ghì chặt, không cách nào nhúc nhích.
Càng lúc càng cuống, bàn tay phủ sau lưng đổ đầy mồ hôi khiến thân nhiệt lập tức tăng vọt. Tôi thật sự thở không nổi, đầu óc đặc quánh, không biết muốn đẩy ra hay phải nghênh đón, bỗng lúc này điện thoại trong túi đổ chuông.
Rất vang, bất thình lình cắt đứt mọi thứ.
Chuông đổ một hồi lâu, Lý Miễn mới chịu dừng lại. Cả hai hoảng hốt, nhìn nhau thở dốc, tôi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đợi thêm mấy giây mới bắt máy.
“Tìm tớ làm gì?” Là Lâm Hiếu Thành gọi lại.
“À,” Tôi chậm rãi đứng dậy, quay đầu ngồi bệt xuống sàn, sắp xếp ngôn ngữ, “Cái đó, cậu đang ở đâu vậy?”
“Trong thành phố, thì sao?”
“Với cô Trịnh à?”
“Ừ.”
“Chuyện đó, là thế này, tớ bị nhốt trong hội trường. Cô Trịnh có quen nhân viên ở đây không?” Vừa nói vừa ngước mắt nhìn, Lý Miễn cúi người chống trán, ánh mắt giao nhau, cậu kéo tôi ngồi lên ghế còn mình đi ra cửa.
“Bị nhốt ở hội trường?” Đầu dây nom có vẻ hớn hở, xen lẫn vài câu đối thoại mơ hồ, sau đó hỏi: “Một mình cậu à? Lý Miễn đâu?”
“… Ở đây.”
“À, không thì cứ ở đó một đêm đi.”
Mặt tôi lại đỏ bừng, hình ảnh lúc nãy vụt qua, giọng khàn khàn: “Bớt nói lung tung đi.”
Lâm Hiếu Thành cười khà khà, một lúc sau mới dừng. Tôi đang định truy hỏi thì lại nghe thấy cậu ta làm bộ làm tịch: “Giáo viên phụ trách hội trường về rồi, cũng đã đem chìa khóa về… Thế này đi, tớ đi lấy chìa khóa, về trường mở cửa giúp các cậu.”
“Hả?” Quả là hiếm có, khiến tôi rất bất ngờ.
“Ừ.”
Câu đáp đầy bất đắc dĩ, như bị ai cầm súng ép buộc. Quả nhiên một lúc sau, có vẻ cậu ta đã đi tới chỗ trống, tức tối nói: “Khương Lộc ơi là Khương Lộc, tớ rảnh quá nên mới gọi lại cho cậu đây mà, bọn tớ đang định đi xem phim! Có biết hôm nay đông người khó mua vé lắm không! Nhưng cô ấy cứ bảo tớ phải về trường mở cửa cho cậu, mẹ nó…”
Rồi không cam lòng hít sâu, cậu ta nói tiếp: “Tớ nói cậu biết, cậu nợ tớ đấy.”

Không ngờ món nợ phải trả cho Lâm Hiếu Thành lại đến sớm thế.
Học kỳ ấy tôi đã lên năm ba, bắt đầu chuẩn bị thi cử. Vì có thể ở cạnh Lý Miễn nên cả kỳ nghỉ Quốc khánh tôi ở lại trường ôn tập, không về nhà.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc buổi biểu diễn hợp xướng, chúng tôi ngồi trong phòng tự học đeo chung tai nghe, nghe nhạc của Châu Kiệt Luân. Tới trưa, mọi người đã về gần hết, gió thổi qua cửa sổ, trong MP3 đang phát bài Hộp nhạc bán đảo.
Tôi thất thần, cảm thấy giây phút lúc này đã bù đắp lại những thiếu sót ngày trước. Nếu mình không chuyển nhà, giữ chặt Lý Miễn, thì có phải thời cấp 3 của chúng tôi sẽ có hình ảnh như lúc này không?
Đang nghĩ miên man thì cậu gập tay gõ lên bàn: “Mệt hả?”
“…” Tôi khẽ lắc đầu, hỏi, “Cậu nói xem năm nay Kiệt Luân còn ra album nữa không?”
“Chắc là có, mỗi năm một album mà.”
“Nhưng năm nay anh ấy bận đóng phim, giờ đã tháng 10 rồi.”
“Năm ngoái cũng phát hành vào tháng 10.”
Tôi cau mày, trước đó nghe râm ran vài tin đồn, thế là to gan đề nghị: “Chúng ta cá cược đi.”
“Cá cược gì.”
“Thì cá xem, sau này cậu dẫn tớ đi xem concert của anh ấy hay là tớ dẫn cậu đi.”
Cậu cười: “Được, đồng ý.”
Tôi cũng không biết mình hăng hái cái gì, cứ như tương lai đang nằm trong tầm tay, bật cười đầy vui vẻ. Dù gì cũng không đọc sách vào nữa, thế là nằm gục xuống bàn nghiêng đầu nhìn cậu.
Cậu nhanh chóng xấu hổ, giả nghiêm túc bảo: “Nếu cậu không học thì đi về.”
“Tớ chỉ nghỉ ngơi một lát thôi mà.”
Lý Miễn cũng cúi người xuống, má áp vào mặt bàn, chóp mũi cách tôi một cm. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nhẹ nhàng, nghe thấy cậu hỏi: “Thi xong có kế hoạch gì không?”
“Ừm… Chưa nghĩ ra, nếu thi đậu thì học tiếp.”
“Muốn thi ở đâu?”
“Ở lại Bắc Kinh?”
“Cậu có nhớ là tớ tốt nghiệp sau cậu một năm không?”
“Nên mới muốn ở lại Bắc Kinh đấy em trai.”
Cậu nhướn mày, cằm gác lên bàn, trầm ngâm suy nghĩ. Hình ảnh đóng băng, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên đã phá vỡ. Mặt tôi tê rần, ngồi bật dậy nghe máy.
Là mẹ tôi, thần thần bí bí nhắc đến Lâm Hiếu Thành. Tôi nghe mà ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu.
Chuyện là thế này, Quốc khánh năm nay Lâm Hiếu Thành vốn sẽ về nhà, cũng mua vé máy bay rồi, nhưng giữa chừng lại đổi ý. Bố mẹ cậu ta cảm thấy lạ, truy hỏi bằng được, khứa này mới bảo là ở lại ôn tập với tôi nên không về nhà.
Rồi bây giờ chuyện đến tai mẹ tôi, tam sao thất bản, quay sang chất vấn tôi: “Con ở chung với Hiếu Thành hả?”
“Không hề.” Đáp dứt khoát như đinh đóng cột, nhưng nhớ đến món nợ còn nợ cậu ta, tôi đành phải phụ họa, “Cậu ta về ký túc xá rồi, chiều sẽ đến học.”
“Có phải hai đứa tính thi cùng trường không? Lộc Lộc à, con nói thật với mẹ đi, có phải hai đứa yêu nhau không?”
“Làm gì có chuyện đó?” Tôi cúi đầu đáp, không muốn để Lý Miễn nghe thấy, “Không phải đâu, mẹ đừng đoán mò nữa.”
“Nhưng chú Lâm của con nói vậy mà, gần đây Hiếu Thành rất lạ, chắc chắn có chuyện, hóa ra là ôn tập với con.” Các phụ huynh đạt được nhận thức chung, ấn trượng ban đầu là quan trọng nhất, “Nếu là thật cũng tốt, có gì phải giấu giếm hả? Con nói thật đi.”
“Con nói thật gì chứ.” Tôi rên rỉ, nói Lâm Hiếu Thành yêu cô giáo của mình à? Bố cậu ta có đập gãy cái chân chó của cậu ta không?
Nhưng tôi cũng không thể gánh thay cái danh cho cậu ta được.
Nghĩ đến đây lại hối hận vì đã không nói chuyện của Lý Miễn sớm hơn. Cũng tại gần đây bận quá, mà các cô chú ở khu nhà ngày trước bắt đầu liên lạc lại, bằng phương thức rất dở khóc dở cười – trộm đồ nhau trên nông trại QQ.
Nếu đã liên lạc thì nói gì bây giờ, cũng chỉ nói về con cái nhà mình thôi. Lúc này mẹ tôi mới hay biết chuyện cấp 3 của Lý Miễn, không dưới một lần cảm thán, như hóa ra lúc trước cậu bị ảnh hưởng lớn như vậy, biến cố gia đình rất dễ thay đổi tính cách con trẻ, chỉ sợ sau này sẽ có vấn đề vân vân.
Bà không có ác ý, nhưng tôi nghe lại khó chịu.
Lần nào cũng bị chặn miệng như thế, muốn tìm cơ hội nói cho bà biết nhưng cứ trì hoãn đến bây giờ. Tôi cầm điện thoại trong tay, tiến không được lùi không xong, hạ quyết tâm nói: “Con đang ở với Lý Miễn.”
“Nó mới năm hai mà đã bắt đầu thi thạc sĩ rồi à?”
“…” Bị hiểu lầm rồi, cậu ấy chưa bao giờ có ý định thi tiếp.
“Xem ra Lý Miễn lên đại học đã chịu học hành rồi, phí công trễ một năm… Ây da mẹ bị con làm mất tập trung rồi đây này, con nói chuyện về Hiếu Thành trước đi.”
“Chuyện gì, cậu ta có yêu đương hay không sao con biết được?”
Tôi bực bội, bực vì thành kiến thẳng thắn của bà, cũng vì tính cách đà điểu của mình. Cúp máy qua loa, lặng lẽ nhìn phản ứng của Lý Miễn.
Vẫn điềm nhiên đọc sách, tai nghe nhét ở hai bên tai.

Ngày cuối cùng của năm 2009.
Tình yêu bí mật giữa Lâm Hiếu Thành và cô Trịnh phát triển thuận lợi, tôi giúp cậu ta lấp liếm rất nhiều, có đôi khi chột dạ, nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc ngu ngốc của cậu ta thì cảm thấy cũng đáng.
Đã gần một học kỳ không gặp Từ Chi Dương, thay đổi không nhiều. Cậu ấy chuẩn bị thi cử, cả ngày chỉ biết học tập, đoán chừng lên năm bốn sẽ xuất ngoại thực tập.
Ngụy Tiêu lại đổi quán bar, sân khấu lớn hơn, có thể tổ chức buổi biểu diễn quy mô nhỏ. Đêm Giao thừa chúng tôi quây quầy bên nhau, vừa uống bia vừa nghe cậu ấy ca hát.
Hai chàng trai cụng ly liên tục, tôi chống cằm nhìn chăm chú, chốc chốc nhắc nhở: “Các cậu mà uống nữa là tớ không dìu về nổi đâu đấy.”
“Không có không có.”
Kết quả là còn chưa tới giờ đếm ngược, Lý Miễn và Từ Chi Dương đã say quắc cần câu, chỉ hận không thể đứng trên bàn. Ngụy Tiêu ở trên sân khấu vẫy tay với chúng tôi, hai kẻ ngốc ôm tôi đáp lại, la to: “Năm, bốn, ba, hai, một!”
Năm 2010, năm thứ ba ở Bắc Kinh.
Rạng sáng, bước ra từ quán bar. Tôi kéo Lý Miễn đã say đến bất tỉnh nhân sự, đội tuyết đứng bên lề đường đón taxi.
Ai ngờ đúng lúc này mẹ tôi gọi tới, hỏi đã kết thúc đêm Giao thừa chưa. Vốn chỉ báo tin bình an, nhưng bất tri bất giác nói rất nhiều chuyện, quên mất đề tài bắt đầu như thế nào, có lẽ là bà lại nhắc đến Lâm Hiếu Thành, hoặc cũng có lẽ là tôi chủ động thẳng thắn.
Lý Miễn tựa vào tôi, còn tôi dựa vào cột điện, như hai quân cờ Domino chực ngã, cứ thế đứng trong tuyết nói chuyện điện thoại.
Tôi phát hiện người lớn rất tiêu chuẩn kép.
Hồi trước nói chứng kiến Lý Miễn trưởng thành, nếu có bạn gái thì chắc chắn sẽ kiểm tra. Nhưng khi biết bạn gái chính là con gái nhà mình thì đâm bối rối.
Mẹ tôi khó xử, có vẻ không biết phải nói từ đâu, chần chừ muốn nói lại thôi. Tôi biết bà đang đắn đo gì, những lời phản bác cũng được thảo sẵn trong đầu, song cuối cùng chỉ nghe bà bảo: “Con thích là được rồi.”
Cúp máy, như giải được một gánh nặng. Ngoái đầu nhìn Lý Miễn, hơi thở đều đều, mắt nhắm nghiền, trên lông mi phủ một lớp sương mỏng.
Bỗng tôi cảm khái, nói với cậu: “Quả nhiên Châu Kiệt Luân không ra album mới.”
“Nên tớ sẽ dẫn cậu đi xem concert.” Hóa ra cậu vẫn tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.