Ôn Lại Chuyện Xưa

Chương 42: Tốt nghiệp (3)




Tôi ngồi dậy định xuống giường, nhưng vì cơn say nên không còn sức lực, tay mềm oặt ngã xuống, đầu đập trúng thành giường. Làu bàu một tiếng, chợt có ấn tượng về động tác này, hình như cũng bị ai đó xốc lên vai, vừa ngẩng đầu đã đập trúng tấm trang trị.
Đối phương hỏi đi hỏi lại, thở dốc nặng nề, nhẹ nhàng hỏi…
Xuống giường sục sạo tìm điện thoại, chợt phát hiện rơi ở khe hở đầu giường. Giơ tay với lấy, cũng cảm thấy động tác này rất quen, có phải đã từng nhặt rồi không, nhưng sao vẫn kẹt ở đây?
Những hình ảnh rời rạc mơ hồ, không biết là chuyện xảy ra tối qua hay là những bộ phim điện ảnh xem gần đây… Bởi vì ở ký túc xá một mình nên xem rất nhiều thứ. Tôi vỗ trán, đứng bên mép giường gọi điện cho Lý Miễn, tắt máy.
Nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng hòng tìm lại ký ức. Máy móc đá vào thành giường, thành giường…
Cuối cùng đầu óc cũng đã phát huy, đã nhớ ra Lý Miễn cõng tôi loạng choạng đi vào phòng, trở chân đá cửa, và vì nhiệt độ trong phòng cao đột ngột nên đi mấy bước lại thở hổn hển, cuối cùng dừng lại ở vị trí này.

Cậu xoay người đặt tôi xuống.
Lúc trước không biết nắm vào đâu, giờ thì nắm chặt cổ cậu không chịu buông. Lý Miễn bất lực khuyên: “Cậu đừng siết, Khương Lộc, Khương Lộc thả tay ra…”
Tôi không thõng chân xuống được, bị đặt trên giường, cả người gục xuống, còn kẹp chặt cổ cậu. Giọng Lý Miễn căng thẳng, phát ra tiếng hầu kết cục cựa, ngẩng mặt lên rồi cũng nằm vật xuống, đè lên người tôi.
“Tránh ra! Nặng!” Vô thức đập lung tung, còn ho khù khụ.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, quỳ trên giường ôm tôi ngồi thẳng, cởi áo khoác của tôi ra. Trong mơ màng thấy gương mặt thấp thoáng của Lý Miễn, tay chân lóng ngóng chậm chạp, cả buổi cởi cũng không xong. Tôi vừa nóng vừa khó chịu, bắt đầu tự cởi áo giúp cậu, giơ tay lên ném áo sang bên.
Rồi lại cởi tiếp, còn định cởi cài áo ngực. Hình như cậu sửng sốt, tay khựng giữa không trung, sau đó kéo chăn trùm lên người tôi.
“A, tớ nóng mà…” Không chỉ nóng mà còn bị siết chặt khó chịu. Vốn dĩ đồ lót đã chặt rồi, gặp nóng nở ra gặp lạnh co lại, cứ dính chặt vào người, thực sự không thở nổi.
Áo ngực biến mất, chỉ còn lại chiếc áo chui đầu. Tôi gập tay định cởi nó ra, ai ngờ bị Lý Miễn ghìm chặt xuống giường.
“Cậu có chịu ngủ không?” Cậu hỏi.
“Chật quá…” Dẩu môi lẩm bẩm, vặn vẹo trong chăn, trở tay cởi móc áo ngực, nhưng tay bị giữ không cho nhúc nhích.
“Cậu tính làm gì?”
“Chật quá!”
Lý Miễn chần chừ thả góc chăn ra, nhìn một lúc lâu, hít sâu một hơi kìm nén, gọi tên tôi: “Khương Lộc, có chịu ngoan ngoãn ngủ không.”
Tôi không đáp, chỉ lo cởi bằng được cài áo, ưỡn ngực vòng hai tay ra sau lưng, cuối cùng thì…
Cuối cùng cũng được đã thở, mẹ nó, sướng! Kết quả còn chưa kịp thở phào, một giây sau miệng đã bị lấp kín. Lý Miễn chống tay, cúi người hôn tôi, tay lần dọc từ má xuống cổ rồi đến bả vai, từ từ chậm rãi, dịch từng tấc một.
Nhưng tay tôi vẫn còn đè dưới lưng, sức nặng trên người càng gia tăng, khó chịu hóa thành tiếng rên rỉ. Vừa bị động đáp lại vừa rút tay về, có lẽ trong lúc này đã đụng phải áo khoác, *cạch* một tiếng, điện thoại trong túi rơi ra.
Tôi lờ mờ tỉnh lại, định nhặt lên thì bị Lý Miễn siết cổ tay, khóa chặt trên đỉnh đầu.
“Khương Lộc, tớ là ai.”
Giơ tay đập vào mặt cậu, sờ lung tung từ trán xuống cằm.
“Shhh,” Câu quay mặt đi, hỏi tiếp, “Không nhận ra à?”
Tôi cáu kỉnh làu bàu: “Là Lý Miễn… Tớ có mù đâu.”
Cậu dừng mấy giây, có vẻ hài lòng trước câu trả lời, bống xốc người tôi dậy. Gối đệm dưới vai, đầu dựa vào đầu giường.
Không kịp phản ứng, Lý Miễn lại cúi xuống, đôi môi nóng nực dán lên, hôn từ dái tai cho tới xương quai xanh, bàn tay thò vào kéo dây áo ngực xuống. Trong chớp mắt rùng mình, sau đó là nóng, tê tê, xấu hổ, tất cả hòa quyện trong cái đầu đang say, vô cùng khó chịu.
Theo bản năng giơ tay ngăn cậu lại, giống từ chối mà cũng giống chống đỡ, không hề có lực. Tôi ngẩng đầu, đại não rối loạn như ứ máu, miệng lẩm bẩm gì đó, cho tới khi cậu dần dừng lại, tay đặt bên hông.
“Có biết bây giờ đang làm gì không?”
“Biết không hả Khương Lộc?”

Tiếng thở dốc nặng nề, câu hỏi nhẹ nhàng lặp đi lặp lại. Không trả lời, cồn bắt đầu phát tác, cơ thể tôi như chia làm hai, thân thể phản ứng mạnh mẽ, nhưng ý thức lại vô cùng mơ hồ, vòng tay ôm cổ cậu, song mí mắt ngày một nặng trĩu.
Một hồi im lặng kéo dài, Lý Miễn vỗ trán, xoay người ngồi bên thành giường, hơi thở khó chịu, thở dài đi vào phòng tắm.
Kế tiếp, mơ màng bị xốc dậy, đầu tựa vào ngực cậu. Lý Miễn ôm tôi, cẩn thận cài lại móc áo ngực, mất cả buổi mà lại cài ở vị trí trong cùng.

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ nhớ lại, mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch. Nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ, cậu đi đâu rồi? Cứ thế mà đi sao?
Mặc áo khoác đi xuống, ông anh ở chỗ lễ tân đang đánh máy lạch cạch, liếc tôi hỏi: “Trả phòng à?”
“Phải ạ…” Tôi nhíu mày suy nghĩ, “Thì là, em không nhớ rõ lắm, có phải đã trả tiền phòng rồi không?”
“Ừ, trả em tiền đặt cọc.”
“… Không phải em trả hả? Người đi cùng em đâu rồi?” Tôi hỏi dò.
Anh ta nhìn tôi với cái nhìn chòng ghẹo, tôi đâm khó chịu, nhận tiền định xoay người, chợt nghe thấy câu trả lời: “Không phải về đây rồi à.”
Tôi thấy Lý Miễn xách theo hai hộp cơm, đẩy cửa đi vào, nom rất mệt mỏi, nói với anh chủ: “Thêm một ngày nữa.”
Cả hai đi lên lầu, tiếng bước chân giao nhau. Tôi cau có, cố tìm đề tài: “Cậu đi đâu thế? Gọi điện mà tắt máy.”
Cậu lấy trong cặp ra phiếu thi, lúc này mới nhớ hôm nay Lý Miễn thi chuyên ngành, tắt máy là vì đang ở trong phòng thi. Tôi ỉu xìu, vừa mở cửa vừa nói: “Xong xuôi rồi phải không, thế còn thuê thêm làm gì nữa?”
“Hôm nay tớ đi thi, tối qua bị cậu hành một trận đến sáng, không ngủ được giấc nào, suýt đã ngủ gật trong phòng, cậu nói đi, định bồi thường thế nào đây?”
Ai hành ai cơ? Tôi không ngờ cậu còn cáo trạng trước đấy. Vốn cũng định xin lỗi, nhưng đã như vậy thì chẳng cần thể diện nữa: “Tớ hành cậu thế nào cơ, rõ ràng là cậu… có phải cậu táy máy áo lót của tớ không?”
Cậu mở hộp đồ ăn ra, lấy bát cháo đặt trước mặt tôi, nói: “Đúng, tớ không biết cậu uống say là thích cởi quần áo đấy, vất vả lắm mới mặc được cho cậu, chưa tới 10 phút lại cởi, cả đêm chẳng làm gì nổi, chỉ mặc áo đắp chăn cho cậu.”
Tôi ngớ người, chẳng trách sáng nay bị ngạt thở, xem ra nửa đêm thức giấc rất nhiều lần, lần nào cũng cởi ra rồi được cậu cài lại, bệnh gì vậy?
… Và cũng có nghĩa, quá trình đó lặp đi lặp lại nhiều lần? Lý Miễn cũng phải kiềm chế liên tục…
Nhưng mặc kệ, tôi nhắm mắt phản bác: “Cậu có thể mặc kệ tớ.”
“Tớ mặc kệ cậu, cũng được, vậy tớ cũng không kiểm soát mình nữa.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi im lặng, cúi đầu ăn cháo, lén liếc cậu mấy lần, lại hỏi: “Tối qua cậu ngủ chung giường với tớ à.”
“Không lẽ tớ ngủ đất?”
“Làm gì mà như ăn thuốc súng thế hả?” Tôi không hiểu sao tình hình lại đảo lộn thế này, cứ như bản thân là kẻ đuối lý vậy.
“Khương Lộc tớ nói cậu biết, về sau không được uống rượu nữa, nếu không phải tớ đưa cậu về thì sao đây? Có nghĩ tới không?”
“… Không phải cậu thì tớ đã không đi theo.”
“Cậu uống say bí tỉ, làm gì còn biết ai là ai?”
“Sao lại không, cậu hỏi tớ có biết cậu là ai không, không phải tớ nói là Lý Miễn à.”
Cậu ngẩn ra, không ngờ tôi vẫn còn nhớ, không khí xung quanh chợt trầm xuống. Tôi bị nhìn chằm chằm đến độ nóng mặt, lại cúi đầu ăn cháo, vẻ mặt bứt rứt.
Lý Miễn không ăn, ôm trán thở dài, chậm rãi nói: “Dạ dày còn khó chịu không?”
“Hết rồi.”
“Đau đầu?”
“Hơi hơi.”
“Sáng ngủ ngon không?”
“không ngon, bị ngộp thở suýt chết.”
“Sao?…”
“Cậu không thấy áo lót tớ cài chật thế à? Chật đến in lằn mà còn cài ở nấc trong cùng, tớ thở không nổi đây này, cậu còn ngồi đấy hung dữ cái gì?”
Lý Miễn bị dỗi không nói nên lời, lắp bắp giải thích: Tớ không hung dữ, tớ chỉ muốn nói, đi nhậu ở ngoài thì đừng uống nhiều…”
Cậu ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Hơn nữa tớ cũng không biết… áo lót chặt, cậu cởi ra là cứ nhích tới nhích lui… Tớ là con trai đấy.”
Tôi thật không ngờ lại có ngày bàn chuyện áo lót với Lý Miễn, còn bằng hình thức kỳ quặc này nữa chứ, trong phim ảnh có chiếu như vậy đâu.
Không biết phải nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Được rồi, cậu ăn đi.”
“Không đói, ngủ bù có được không.”
“Cậu còn được voi đòi tiên à?”

Cậu vẫn ngồi dưới sàn, ngẩng đầu hôn tôi, tay cởi thắt lưng, như thật đột ngột mà cũng thật tự nhiên.
Tôi đoán có lẽ cậu đã nghĩ suốt cả đêm, không chừng còn cắn răng tính toán bao lâu, nên câu đầu tiên khi quay về mới là “thêm một ngày nữa”.
Tôi gần như nằm gục trên vai cậu, bị ôm lên giường. Lý Miễn cố ý ép tôi nhớ lại, hỏi lần nữa có biết bây giờ đang làm gì không.
Trong không khí như lại có mùi rượu đêm qua, tôi nói không biết.
Cậu bảo: “Vậy tớ cũng không kiểm soát được.”
Cả thế giới rung chuyển nhịp nhàng, ý thức vỡ tan, người duy nhất có thể bám siết chính là đối phương, cũng mừng thay khi người đó là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.