*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả băng hải tặc Râu Trắng lẫn Roger đều tụ tập ở một quán bar lớn ở Water Seven. Những âm thanh cười đùa, những chiếc ly bia hoặc rượu cụng vào nhau. Roger và Râu Trắng ngồi cùng một cái bàn to lớn bằng gỗ trong gốc. Roger cầm lấy chai rượu to lên rồi đưa lên miệng uống, điều này không những không khiến người khác nhìn vào không cảm thấy bất nhã, họ lại có thể cảm nhận được sự hào khí của ông, như ẩn như hiện lên bóng dáng của vị Vua Hải Tặc truyền kì.
" Edward a ~ Hai đứa con của ngươi công nhận thật vô tâm đấy. Ta chỉ mới gặp bọn chúng mà bọn chúng lại độc mồm nói như thế! "
" Là do ngươi quá phiền phức thôi." Râu Trắng khinh bỉ nhìn ông, tay với lấy một bình rượu khác lên uống giống như Roger.
CẠCH
Tiếng mở cửa vang lên thu hút lấy ánh mắt của tất cả mọi người, dần dần xuất hiện trước ánh mắt mọi người là ba bóng dáng quen thuộc nhất đối với băng hải tặc Râu Trắng. Một người to lớn với bộ quần áo đầu bếp quen thuộc màu trắng ngà, mái tóc màu nâu kiểu dáng kì lạ, còn ai ngoài Thatch chứ. Còn hai bóng dáng nhỏ đi bên cạnh, mái tóc màu đỏ rực như ngọn lửa yêu diễm, đôi huyết mâu lạnh lẽo, mị hoặc như viên Ruby quý báu. Khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu mang theo sự thành thục không đúng độ tuổi, làn da trắng mịn như ngọc, đôi môi hồng hào quyến rũ. Hai người này là Haruto và Haruki, hai thành viên mới của băng hải tặc Râu Trắng.
Cả hai từ từ bước đến bên quầy, ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng bên trong quầy. Haruki nhẹ mỉm cười ngọt ngào, một nụ cười gần như không nên có trên gương mặt đó, một nụ cười ấm áp, ngây thơ khiến cho băng hải tặc Râu Trắng ngỡ ngàng. Đây chắc chắn không phải là Haruki mà mọi người biết, không thể nào có được cái biểu cảm đó được! Đối với bên băng Roger dù chưa nhận thức hoàn toàn với cô nhưng nhìn những cái khuôn mặt lộ ra không thể tin được là đủ để họ biết, cô bé này vốn không nên có nụ cười này. Còn về phía Roger, Rayleigh, Marco, Râu Trắng, những người có thể nói là gần như biết hết những bộ mặt khác của thế giới có thể mờ mờ ảo ảo cảm nhận được cái kia nụ cười ngây thơ của cô, chỉ là một nụ cười giả tạo không hơn không kém. Về phía Marco, anh đang rất bối rối, nhớ về cái kia nụ cười tối hôm qua, có phải nó cũng là một nụ cười giả tạo?
" Onee-chan, chị có Cherry Hana không? " Haruki ngọt ngào hướng đến cô gái nói, đôi mắt to tròn lấp lánh híp lại hình lưỡi liềm đáng yêu.
" Bên chị có loại đó, em muốn mấy ly? " Cô gái nhìn thấy cô liền sinh ra lòng hảo cảm. Con nhà ai mà lại đáng yêu vừa lễ phép thế này? Thật là dễ thương quá đi!
" Cho em 2 ly đi ạ! "
" Em chờ chút đi, chị sẽ làm ra."
" Ân! "
Cả hai liền ngồi xuống một nơi trong gốc nhỏ, khá xa với nhóm người Marco và Râu Trắng. Marco nhìn hai người rồi quay sang nhìn Thatch - người mà nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng một cách kì lạ. Đối với người bạn đã cùng bên nhau suốt mấy năm trời, biết rõ nhất đối với tính cách nhiều chuyện của Thatch, Marco cảm thấy rất ngạc nhiên với sự im lặng này. Râu Trắng ngồi gần đó cũng cảm thấy được sự kì lạ này.
" Oi, Thatch! Ngươi sao thế - yoi? "
"... "
" Thatch? "
" Marco... " Sau một lúc im lặng, Thatch mới ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt vốn nên năng động lại tràn đầy sự bối rối, lo lắng.
" Gì? "
" Ta nhận ra rằng, chúng ta thật sự không biết gì về bọn chúng hết. Quá khứ của bọn chúng không chỉ là bị người khác khinh bỉ, đánh đập, mà có lẽ còn kinh khủng hơn... rất nhiều so với những gì ta nghĩ. " Thatch thấp giọng nói, âm thanh của anh có thể nói là rất nhỏ nhưng với hai nhân vật phong vân với đội trưởng đội 1 của băng hải tặc Râu Trắng, nghe được nó là quá dễ dàng.
" Là sao? Ngươi biết được chuyện gì? " Marco gặng hỏi, đối với hành động mới nãy của Haruki, anh đã rất lo lắng, giờ tới Thatch nói như vậy, chắc chắn là lúc Thatch tách ra đuổi theo hai người, chuyện gì đó đã xảy ra.
" Marco, bọn chúng... giống như đã chứng kiến được hết tất cả bộ mặt của thế giới. Từ hải quân, hải tặc cho đến Chính phủ Thế giới, chúng đều biết được bộ mặt đằng sau nó. Và bọn chúng đều tự đeo lên những chiếc mặt nạ khác nhau chỉ để sinh tồn trong đó. " Thatch nói với Marco, anh nhẹ nhàng kể lại những gì anh đã thấy được, những câu nói anh không thể nào quên.
~~ FlashBack~~
Sau khi Thatch tách ra khỏi nhóm của Marco, anh đã đuổi theo hai người Haruto và Haruki. Lúc đầu hai người lui vào những cửa hàng vật phẩm nhỏ rồi sau đó tới những bờ biển để tìm kiếm thứ gì đó. Có thể nói hai người chỉ giống như là đi dạo chơi chứ không phải là đi mua thứ gì đó như trong lời nói. Đang đi bỗng dưng Thatch thấy một nhóm người xuất hiện, chặn đường đi của hai người. Anh vốn muốn đi ra để cứu nhưng anh đứng lại, muốn coi thử hai đứa trẻ này có gì mà Marco với Jozu phải chần chừ như thế. Và một cảnh tượng đập vào mắt anh, như để lý giải những tò mò của anh.
Haruki và Haruto bỗng dưng nở nụ cười nhạt, một nụ cười âm lãnh khiến người khác nhìn vào phải kinh hãi. Đôi huyết mâu tối đen như hố đen nhìn sâu vào trong linh hồn của bọn hắn, khiến linh hồn bọn hắn run sợ. Cô và anh giơ tay ra, những luồng khói đen kịt dần dần xuất hiện từ hư không rồi tụ tập vào cánh tay hai người. Một chiếc lưỡi hái và một thanh kiếm dần xuất hiện trước mắt mọi người. Sự rực rỡ chết người chiếu rọi vào mắt bọn hắn. Thanh kiếm đen tuyền được đính lên những họa tiết sắc sảo tuyệt đẹp bằng sắt, những viên kim cương nhỏ được đính lên giữa thanh kiếm. Còn bên lưỡi hái thì nó có màu đen với màu đồng lấp lánh tuyệt đẹp, một chiếc dây xích được đính từ phần lưỡi đến cuối. Phần giữa chiếc lưỡi hái còn có một chiếc đồng hồ vàng kêu lên từng tiếng tick tock.
" The humble always claim to be God, how ridiculous. "
( Những kẻ thấp hèn luôn cho mình là Chúa Trời, thật nực cười làm sao)
Cô và anh đều nói một câu nói nhưng bọn hắn đều không hiểu được hai người nói gì. Chỉ biết được sau câu nói đó, một trận hoa mắt vang lên. Mọi cảm giác đều biến mất, trời đất lẫn lộn lên rồi sau đó, một nửa thân thể bọn hắn ngã xuống nền đất lạnh lẽo, vĩnh viễn không thể tỉnh dậy được nữa.
Cô đưa mắt nhìn những cái kia thây người nằm chất đống, sự kinh bỉ tràn đầy nơi khóe mắt. Thatch ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng này, anh không thể tin vào mắt mình được nữa. Sự tàn nhẫn này khiến cho anh phải sững sờ. Anh kinh hãi, nhẹ nhàng bước ra thu hút sự chú ý của hai người.
" Thatch? Ngươi sao lại ở đây? "
" Ta...ta..."
" Ngươi theo dõi bọn ta? "
" Haruto, Haruki, các ngươi tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy? " Thatch nuốt nước bọt một cái rồi run rẩy hỏi.
" Tàn nhẫn? Bọn ta? " Cô nghe thấy anh nói liền nhướng mày, hỏi lại. Chiếc lưỡi hái trong tay dần dần tan biến,
"... "
" Hahaha, anh hai! Hắn nói chúng ta tàn nhẫn kìa! Thật nực cười làm sao!? " Haruki đưa tay lên trán, ngẩng đầu cười to.
" Có gì không đúng sao? " Thach nhẹ nhàng hỏi, trong tâm anh đang rối loạn hẳn lên.
" Thatch, ngươi không biết sao? Để sinh tồn trên thế giới này, bọn ta phải tàn nhẫn và luôn phải sống với những chiếc mặt nạ."
" Mặt nạ? "
" Sống trên thế giới mục nát và kinh tởm này, những chiếc mặt nạ chính là thứ bảo vệ ngươi. Ngươi đã từng nghe câu nói này chưa? "
" Câu gì? "
" Đồng xu tuy có 2 mặt...
Nhưng chỉ có 1 mệnh giá
Con người chỉ có 1 mặt...
Nhưng tại sao lại 2 lòng..."
" Câu này..."
" Có lẽ ngươi cũng chưa từng nghe đúng không? Vì câu nói này là thứ mà bọn ta luôn dựa vào để sống ở đây, trên thế giới này."
" Haruki..."
" Thatch, ngươi không hiểu. Ngươi có cha ngươi, có gia đình, có anh em. Còn bọn ta? Chỉ có một mình thôi, một mình đối mặt với tất cả. "
" Thatch, nếu như ngươi có thể trả lời được câu hỏi này. Ngươi sẽ có thể hiểu được bọn ta tại sao phải đeo lên những chiếc mặt nạ giả tạo này."
" Câu hỏi gì? " Thatch run rẩy nói, anh không thể chịu nổi nữa rồi. Những gì anh nghe nãy giờ, anh không thể tưởng tượng nổi. Những đứa trẻ mới bao nhiêu tuổi? Nhìn thì nhiều lắm chỉ mới 5-6 tuổi, một độ tuổi mà vốn hai đứa trẻ nên bên cạnh cha mẹ, nên chơi đùa với bạn bè. Nhưng bọn chúng lại phải tự đeo lên những chiếc mặt nạ để đối mặt với thế giới, để giấu mình dưới vỏ bọc hoàn hảo. Một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
" Họ bảo sống hai mặt là xấu xa.
Hai mặt là giả dối, đê tiện...
Nhưng ngươi hãy nghĩ đi.
Nếu như ta không đeo lên chiếc mặt nạ giả dối này...
Làm sao có thể sống được trong thế giới cuồng nộ này? "
" Thế giới cuồng nộ..."
" Tạm biệt, innocent child. Hi vọng ngươi có thể hiểu được."
Nói xong, hai người liên xoay người ly khai khỏi, để Thatch thẫn thờ nhìn hai người.
" Innocent child... "
~~ End FlashBack ~~
Marco đứng nghe những gì Thatch thuật lại mà trầm mặt, kể cả Roger và Râu Trắng đang ngồi gần đó cũng phải im lặng. Hai đứa trẻ 5 tuổi... tự đeo lên chiếc mặt nạ hoàn hảo trước tất cả. Lại nhìn sang bên hai người đang cầm lên chiếc ly nước nhâm nhi uống, trong tâm lại càng có nhiều suy nghĩ hơn. Một suy nghĩ bỗng nhiệ đập vào thẳng tâm trí đang hỗn loạn của mọi người, một câu trả lời mà chỉ có thể hai người kia mới có câu trả lời:
' Quá khứ của bọn chúng... là thứ gì? '
Đang chìm trong suy nghĩ bỗng dưng họ cảm thấy được một nhóm người đang tiến đến đây, có chừng khoảng 20 - 30 người. Bước chân có vẻ rất vội vàng, tiếng bước chân vang lên dồn dập hướng đến quán bar, rồi cảnh cửa gỗ được mở toan ra. Bước vào là một nhóm người bận đồ trắng toàn thân, chiếc mũ có chữ Marine, ở nơi đây còn ai ngoài những hải quân nữa chứ. Một tên trong đó có vẻ là Thiếu Tá hoặc Trung Tá, hắn tỏ vẻ rất kiêu ngạo khi bước vào nhưng khi nhìn thấy một tổ chức hải tặc thì liền run rẩy hẳn đi. Bỗng nhiên một tên bên cạnh hắn đưa mắt đến góc của Haruto và Haruki, nhìn thấy hai người hắn liền run sợ, đôi mắt trợn to kinh hãi, miệng hắn mở to lắp bắp, hắn đưa tay chỉ đến hai người, nói:
" Thưa ngài, đó! Chính là hai đứa đó! Chúng chính là kẻ giết ngài Gaku và ngài Yasmine! "
" Hai đứa trẻ đó? Thật nực cười! Chỉ là hai đứa trẻ mà cũng để bị giết! " Tên Thiếu Tá cười kinh nói, đôi mắt hướng đến Haruki rồi dừng lại, đáy mắt hiện lên tia dục vọng.
" Này, hai đứa kia! Các ngươi lại đây! " Hắn hướng đến hai người la hét nhưng đổi lại, không lấy được một tia chú ý của hai người. Hắn tức giận bước tới, nắm lấy tóc của cô mà kéo lên. Đôi mắt của hai người bỗng dưng giống như một chiếc gương vỡ, nó dần dần trở thành một cái hố đen vũ trụ đáng sợ.
" Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì? "
Hai âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến hắn lạnh sống lưng, đưa mắt nhìn xuống lại vô tình nhìn thẳng vào đôi huyết mâu âm lãnh của hai người.
" Ngươi...." Trong vô ý thức của sợ hãi, hắn run rẩy thả tay ra nhưng trong chốc lát đó, cánh tay hắn nhói lên, máu tươi phun ra như mưa, dính hẳn vào mặt hắn. Hắn sợ hãi nắm lấy tay mình, ngẩng đầu nhìn hai người. Duy chỉ bắt gặp được cái kia âm lãnh ánh mắt, cùng nụ cười nhạt nhẽo đáng sợ.
" Có vẻ bọn ta đã đi quá lâu, nên các ngươi đã trở mặt rồi nhỉ? "
Cả hai nhẹ nhàng nói ra nhưng một luồng uy áp đè xuống khiến tất cả hoa mắt lên. Marco gần như phải cùng Thatch dựa vào nhau mới có thể đứng vững, Râu Trắng và Roger chỉ khẽ nhíu mày. Thứ uy áp này không phải là Bá Vương khí nhưng nó lại có phần giống với.
" Chúng ta nên chơi một trò chơi rồi."
Cô bỗng nhiên yêu mị nói, đưa tay lên lấy xuống chiếc bịt mắt, bên anh cũng lấy xuống cái của anh. Hai con mắt của hai người dần mở ra, con huyết mâu hiện lên nhưng có vê đục hơn rồi bỗng dưng nó sáng rực lên, chuyển dần thành màu vàng kim lấp lánh. Nhưng rồi từ bên trong đó, hiện lên những cái kia dấu phẩy, tổng cộng có tam câu ngọc. Nó tạo nên sự yêu mị, kiều diễm đáng sợ. Cô đưa tay ra ngoài, còn anh thì dơ lên một bên chân, hai cái bắt đầu chuyển dần thàn màu đen tuyền. Của cô còn có những ngọn lửa đen bôc lên.
" Đã lâu không sử dụng ngươi - Sanari."
Cùng lúc đó, khi câu nói đã dứt. Hai bóng dáng của hai người biến mất. Những âm thanh la hét vang lên, những vệt máu phun lên trên không gian, hai bóng đen liên tục xuất hiện rồi biến mất, mỗi lần đi qua một tên hải quân nào, là thân thể tên đó gục xuống. Bỗng nhiên, cô gái trong quầy hét lên, đôi mắt trợn to sợ hãi, rồi cô ta cầm lên một con dao nhỏ, hét lên rồi chạy đến bên anh đang đứng, đâm xẹt qua cánh tay anh. Cô im lặng nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng đặt lên má của cô ta, nói:
" Ta khôg biết ngươi tấn công anh ta vì gì, ta chỉ biết ngươi tới đây, không cần sống nữa."
" Các ngươi đều là quái vật! Các ngươi đều là quái vật! Bọn Sakumi..."
Chưa nói hết, đầu của cô ta đã nát dưới tay cô. Máu tươi vấy lên mặt cô và anh, đôi huyết hồng với hoàng kim lấp lánh tuyệt đẹp.
" Một đứa con bị Chúa bỏ rơi. Ngươi đã sa vào bóng tối quá lâu, nên trở lại với bàn tay của Chúa rồi."
Cô nhìn lòng bàn tay mình một lúc rồi nhắm mắt, con mắt hoàng kim dần biến mất để lại đôi huyết mâu trầm đục. Cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng nói "
" 'nó' đang rung động."
" Đi về thôi." Anh sau khi thu mắt xong thì cũng quay sang cô nói, bỏ lại tất cả mọi người mà dần ly khai khỏi quán bar. Marco và Thatch lo lắng nhìn hai người rồi thở dài, chỉ ngồi xuống lại chiếc ghế đã vương máu, cầm lên chiếc ly bia nhẹ nhàng lắc đều.
" Haruto, Haruki, quá khứ của các ngươi thật sự là sao? "