[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 150: Apokalupsis - SỰ KHẢI HUYỀN




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Đây là nơi nào? " Roger nhìn xung quanh không gian hắn đang đứng, tất cả chỉ là một không gian tối đen và vô tận không điểm dừng. Ngay khi hắn vừa đi qua cánh cổng dịch chuyển của cô thì hắn đã thấy mình đứng ở nơi đây rồi. Sau khoảng 1-2 phút thì ở trong không gian này lại một lần nữa xuất hiện hai cánh cổng khác và bước qua chính là anh em nhà Sakumi.
" Đây là vùng không gian của bọn ta... " Haruto nói khi anh lấy xuống dải băng che mắt xuống, đôi huyết mâu của anh sáng rực lên trong màn đêm một cách ma mị. Anh đưa tay lên và phủi xuống bụi đất ở trên người của anh.
" Vùng không gian? " Roger lẩm bẩm nói rồi một lần nữa nhìn xung quanh vùng không gian này.
" Ta sẽ phải ở nơi này sao? " Haruki lắc đầu khi cô cũng lấy xuống dải băng và chỉnh chu lại quần áo của mình.
" Ngươi sẽ được bọn ta đưa đến một hòn đảo mà nơi đó ngươi sẽ sinh sống và làm việc cho bọn ta. "
" Hòn đảo? "
" Nó nằm ở Tân thế giới... Một hòn đảo mà bọn ta tự mình tạo ra, khá mệt nếu như ngươi muốn hỏi." Haruki nhúng nhúng vai, dường như không thể nhìn thấy được gương mặt há hốc mồm của Roger ở đối diện.
" Các ngươi tự tạo ra một hòn đảo!? Năng lực của các ngươi có thể làm được điều đó sao!? "
" Này, ở thế giới kia có người thậm chí còn có thể tạo ra được một lục địa mới thì việc tạo ra một hòn đảo chính là việc dễ nhất rồi." Roger không thể nào tin được những gì mà hắn nghe được. Ở thế giới huyền bí bên kia thậm chí có người có thể tạo ra được một lục địa!? Nhưng khi hắn muốn hỏi thêm về điều này thì đột nhiên hắn nhớ đến nhóm hải quân cao tầng ở Louge Town.
" Còn về bọn Sengoku thì sao? Các ngươi không phải đã nói rằng sẽ giao chiến với bọn hắn sao? Tại sao lại nhanh như vậy là trở về rồi? "
" Thời gian trong vùng không gian của bọn ta khác với thời gian ở thế giới bên ngoài. Khi ngươi ở trong đây được 1 phút thì ở bên ngoài đã là 1 giờ rồi."
" 1 phút bằng 1 giờ? " Roger lẩm bẩm rồi đột nhiên trợn tròn mắt nhìn hai người.
" Như vậy có nghĩa là các ngươi đã giao chiến với bọn hắn được 1 tiếng?! "
" Ngươi có thể nói như vậy. Bọn ta không mấy quan tâm đến mấy thứ đó... " Haruki sau khi cột lên mái tóc dài của mình thì nhìn về phía của Roger.
" Được rồi, bọn ta sẽ đưa ngươi đến hòn đảo đó. Ngươi không cần phải lo lắng rằng bọn Chính phủ Thế giới hoặc hải quân tìm được nơi đó, mặc dù rằng vẫn có khả năng bọn hắn vô tình tìm thấy nhưng khả năng bọn hắn quay trở về còn sống sẽ bằng 0. " Ngay trước mắt của ba người, một cổng dịch chuyển lại xuất hiện nhưng lần này nó không có màu tím như trước mà lại có màu xanh chủ đạo và những nguồn năng lượng màu hồng chuyển động xung quanh.

" Nó không phải là cổng dịch chuyển kia... "
" இடம் ( Không Gian) là cánh cổng chỉ có thể đưa bọn ta hoặc người được chỉ định đến nơi này và ngược lại, nó sẽ đưa những người bên trong quay trở lại nơi mà ban đầu nó bắt tới. " Haruto giải thích.
" Ngươi vừa mới nói cái gì? "
" Ta nói là nó chỉ có nhiệm vụ đưa - "
" Không, ta hiểu phần đó nhưng ngươi gọi cánh cổng đó là cái gì? " Roger đã từng nghe hai người nói bằng một loại ngôn ngữ kì lạ khác mỗi khi đang thực hiện một vài chiêu thức tấn công hoặc phòng ngự nhưng hắn không tài nào có thể hiểu được nội dung của nó lại gì. Roger đã từng thử tìm hiểu ngôn ngữ đó là gì và thậm chí là hỏi hai người nhưng tất cả những gì hắn có chỉ là cái lắc đầu.
"... Bây giờ có nói thì ngươi cũng không hiểu. " Haruto nhìn hắn một chút rồi thở dài. Tên Roger này thật sự có một tâm hồn tò mò đến mức khó tin, hắn có thể bất chấp mọi thứ để có thể biết được thứ mà hắn mong muốn. Mặc dù tính cách đó không phải xấu nhưng cũng phải tùy nơi và tùy lúc, nếu như hắn không thể kìm lại được tính cách đó thì cũng sẽ có ngày hắn gặp chuyện...
Chờ đã, không phải bởi vì như vậy nên hai người mới phải đi thủ tiêu những người biết về việc hắn muốn đi tìm về dòng họ Sakumi sao?
" Được... Bây giờ thì ta và các ngươi đi qua cánh cổng đó để đi đến hòn đảo của các ngươi? " Roger nhìn về phía cánh cổng dịch chuyển xinh đẹp kia, nguồn sáng lấp lánh của nó phản chiếu lại vào mắt của hắn.
" Đúng nhưng bọn ta cần dặn dò ngươi một thứ... "
" Cánh cổng không gian của bọn ta không giống như năng lực của Trái Doa Doa no Mi. Trái Doa Doa no Mi của các ngươi có khả năng tạo ra những cánh cổng tương tự nhưng sẽ không có bất cứ tác dụng phụ nào đối với những người đi qua. Nhưng về cánh cổng của bọn ta thì khác, nó chứa đựng những năng lượng thuộc về không gian và thời gian, tác dụng phụ của nó mang lại rất lớn đối với những người vẫn chưa quen hay lần đầu tiên đi qua." Haruki nói.
" Như vậy thì tại sao cánh cổng màu tím kia lại không có bất cứ ảnh hưởng nào? "
" Nó chính là cánh cổng đưa đến vùng không gian của bọn ta nên nó sẽ không có mâu thuẫn giữa những chiều không gian này với chiều không gian của ngươi đang ở. Ngươi có thể nói là nó chính là một nơi độc lập với những nơi khác nên tác dụng phụ gần như là được giảm thiểu đến mức tối đa. Tuy rằng nói là gần như không có nhưng khi ngươi được đưa vào đây mới nãy, ngươi sẽ cảm thấy cơ thể dường như bị mất đi sức lực và tầm mắt sẽ hơi choáng một chút nhưng thời gian của nó sẽ không dài mà chỉ trong chốc lát."
Roger trầm mặt nhìn hai người rồi nhìn lại cánh cổng kia. Bây giờ khi nghe thấy cô nói đến thì hắn mới nhận ra rằng đúng thật sự là khi hắn vừa được đưa vào vùng không gian này thì hắn có hơi choáng một chút nhưng đó chỉ là hắn nghĩ rằng do ngồi ở dưới nắng nên mới bị triệu chứng như vậy.
Bây giờ nghĩ lại thì mặc dù năng lực của hai người rất đa dạng và có sức hủy diệt rất lớn nhưng đồng thời nó cũng có những tác dụng phụ và nguyên lý bên trong rất phức tạp.... phức tạp hơn nhiều so với những năng lực từ Trái Ác Quỷ của thế giới của hắn.
" Nếu như không quen hoặc đi lần đầu tiên bằng cánh cổng này thì sẽ có chuyện gì? "
" Cánh cổng này nếu được đánh giá ở thế giới của bọn ta thì nó sẽ được đưa vào hạng A, khả năng vận chuyển hàng hóa, con người có hiệu quả cao và khoảng cách giới hạn của nó cũng khá lớn nhưng ngược lại, mâu thuẫn giữa các chiều không gian của nó được đưa vào mức trung bình. Những người mới bắt đầu sử dụng cổng không gian hoặc đi lần đầu tiên đều rất hiếm khi sử dụng bằng cánh cổng này. Nếu như ngươi đi lần đầu tiên thì ngươi buộc phải có người đi theo và tất nhiên người đó phải chính là người đã quen thuộc đi bằng nó. Bởi vì nếu như ngươi đi lần đầu tiên và không phải là người mở ra cánh cổng thì tỉ lệ ngươi bị rơi vào những ngã rẽ của các vùng không gian rất lớn."
" Ngã rẽ của các vùng không gian? " Haruki thở dài rồi nhu nhu thái dương.
" Mặc dù ta rất muốn đưa ngươi hiện giờ nhưng ta nghĩ rằng ngươi dù sao thì cũng sẽ tìm bọn ta để hỏi cho ra nên ta sẽ cố gắng giải thích nhanh nhất có thể. Bọn ta vẫn còn có việc cần phải làm nên không thể đứng đây mà giải thích cho ngươi."
" Ngươi hãy tưởng tượng rằng con đường từ vùng không gian này đến hòn đảo mà bọn ta định đưa ngươi đến là một đường thẳng và trên con đường thẳng đó sẽ có nhiều ngã rẽ đến nhiều hướng khác nhau. Ngươi sẽ dễ dàng bị lạc vào những ngã rẽ đó và nếu như may mắn? Ngươi sẽ được đưa đến một nơi khác... "
" Tại sao đó lại được gọi là may mắn? " Roger nhướng mày nhìn Haruto. Tại sao khi ngươi bị đưa đến một nơi không phải nơi ngươi muốn đến lại là may mắn?
" Đó là bởi vì ngoài khả năng ngươi đến được một nơi khác giữa các vùng không gian thì khả năng ngươi bị lạc vào các lỗ hổng của các vùng không gian càng lớn. Một khi ngươi bị lạc hoàn toàn khỏi các lỗ hổng của các vung không gian thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong đó. Ngươi giống như sẽ đứng ở trong vùng không gian này, vô tận và sẽ mãi mãi vô hồn lơ lửng trong đó. Dù cho ngươi có cố gắng làm gì đi chăng nữa hay có người muốn tìm ngươi thì cũng không có bất cứ cơ hôi nào. "
" Các lỗ hổng không gian là một nơi mà ở thế giới bọn ta vẫn chưa thể nào tìm hiểu được bởi vì một khi đã đi vào đó thì sẽ không còn đường quay trở lại. Vị trí của ngươi sẽ bị nhiễu loạn và không nhất định khiến cho những người muốn tìm đến ngươi sẽ không có bất cứ manh mối rằng ngươi đang ở chiều không gian nào. "
" Nguy hiểm đến như vậy... " Roger lẩm bẩm.
" Mỗi năm ở thế giới bọn ta đều sẽ có một lượng người bị lạc vào các lỗ hổng không gian khá lớn... tầm khoảng 10-20 người mỗi năm." Haruto nhúng nhúng vai nói.
" Được rồi, giải thích cho ngươi như vậy là nhiều. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến hòn đảo và để cho bọn hắn giới thiệu cho ngươi những điều cần biết."
" Bọn hắn? "
" Một lần nữa, bọn ta sẽ không giải thích gì thêm nên hãy im lặng và đi theo ta." Haruto liếc mắt nhìn hắn rồi tiền vào bên trong cánh cổng. Sau đó Roger ngay lập tức bị cô đẩy vào trước khi kịp nói một lời nào.
Roger cảm thấy đầu óc của hắn trở nên quay cuồng và cơ thể như muốn sụp đổ bởi vì áp lực đè nặng lên hắn. Cho đến khi hắn cảm nhận được mình đã đặt chân lên mặt đất thì mới cố gắng đứng vững lại. Sau một lúc bình tĩnh lại thì Roger mới ngẩng đầu lên và ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mặt hắn chính là một hòn đảo cỡ trung ở giữa ba hòn đảo cỡ lớn khác và tính luôn cả nơi mà hắn đứng là bốn. Cây cổ thụ khổng lồ trên hòn đảo kia đứng vững và hùng vĩ...

" Không phải các ngươi nói rằng chỉ tạo ra một hòn đảo thôi sao? " Roger khóe môi run rẩy nhìn sang hai người đứng mỉm cười vô hại nhìn hắn.
" Ah, vậy sao? Thật xin lỗi, có lẽ bọn ta quên mất ~ " Haruki cười khúc khích nói.
' Các ngươi chắc chắn không phải quên... Chắc chắn các ngươi lợi dụng điều này để trả thù việc ta luôn hỏi các ngươi.. '
" Dù sao thì từ bây giờ ngươi sẽ ở đây và sinh sống... Ngoài ra thì Rouge cũng ở nơi này." Ánh mắt của Roger sáng lên trong hạnh phúc khi nghe thấy anh nói. Hắn nhìn thấy anh nghiêng đầu nhìn hắn rồi giang hai tay ra.
" Gol. D. Roger, kể từ bây giờ ngươi đã chính thức trở thành một thành viên trong bọn ta... "
" Chào mừng ngươi đến với Apokalupsis - hòn đảo của sự Khải Huyền... "
++++++++++++++++++++
CHÚ THÍCH:
Từ " Khải Huyền " là từ ghép của Hy Lạp: " Apokalupsis ".
• Trong đó:
- " Apo " nghĩa là lấy đi, cất đi.
- " Kalupsis " nghĩ là tấm màn che.
• Vậy Khải Huyền có nghĩa là vén màn cho thấy điều bí mật che khuất bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.