*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bước vào bên trong bức tường thành, Roger ngay lập tức há hốc miệng và trợn tròn mắt nhìn những tòa nhà bên trong. Ngay khi vừa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt của hắn chính là một tòa lâu đài to lớn với những lớp mái nhà màu đỏ tươi, giống hệt như màu của hai người. Sự nguy nga cùng tráng lệ của nó từ bên ngoài đã đủ khiến cho Roger phải kinh ngạc thì không biết bên trong nó sẽ kinh diễm đến như thế nào nữa. Tòa lâu đài đó nằm ở trên một mảng đất nhô lên khỏi mặt đất hắn đang đứng khoảng 20m và ở ngay khi bước vào bên trong cũng có một bậc cầu thang đi lên.
( Toà lâu đài thứ hai nha mọi người ~)
Roger sau đó nhìn xung quanh thì nhìn thấy có những tòa kiến trúc khác và hình dáng của mỗi cái đều khác nhau, không theo bất cứ chuẩn mực nào. Tất cả những kiểu dáng kiến trúc ở đây, Roger đều chưa bao giờ nhìn thấy ở ngoài kia và phong cách cùng khí chất mà nó mang lại khiến cho hắn thích thú.
" Ngôi nhà kia là? " Olvia quay đầu nhìn theo hướng tay của Roger và nó chỉ đến một ngôi nhà đang lấp lánh dưới ánh mặt trời chói lóa. Những tia nắng lấp lánh tỏ ra khắp ngôi nhà khiến cho nó bắt mắt một cách nổi bật giữa những ngôi nhà khác. Toàn bộ ngôi nhà dường như được làm bằng kính và xung quanh được kiên cố bằng vô số những lớp thép dày. Ngôi nhà đó có hình dạng vòng cung cùng với một tòa nhà lớn gắn liền với dãy nhà vòng cung kia. Phía trước còn có một dãy chữ U lớn với ba lối đi ra ngoài, hai lối đi tách ra hai bên để đi vào bên trong khu nhà chính. Xung quanh ngôi nhà cũng được trồng kha khá cây cối và được bao bọc bởi chín cây trụ kì lạ.
" Ah, đó là nhà kính, nơi bọn ta dùng để trồng và quan sát những giống cây thảo dược của các ngài ấy." Olvia mỉm cười nói.
" Nhà kính sao? "
" Còn tòa nhà kia? "
" Đó là nơi mà những thành viên thuộc đội tác chiến sử dụng để nghỉ ngơi và tụ tập."
" Chỗ kia? "
" Đó là bệnh viện."
" Còn ngôi nhà - " Chưa kịp xong thì Roger đã bị Olvia tức giận đá thẳng vào chân của hắn khiến cho hắn hơi run run một chút trước khi đứng vững lại.
" Ngươi không cần phải tra tấn ta với vô số câu hỏi như vậy! Ta ở đây để phổ biến cho ngươi về hòn đảo này chứ không phải là cuốn bách khoa của ngươi! "
" Được, được. Ta xin lỗi... " Roger cười trừ gãi đầu nhìn Olvia. Thật sự là tại sao ai cũng dễ dàng mất kiên nhẫn với hắn như vậy? Không phải là hắn chỉ tò mò thôi sao?
Đang suy nghĩ như vậy thì đột nhiên Roger nhận ra rằng sức mạnh mà Olvia đá vào chân của hắn lớn đến mức hiện giờ chân của hắn vẫn còn đang hơi lưu lại một chút cảm giác tê tê. Mặc dù đó không tính là gì nhưng đối với danh Vua hải tặc không phải là nói chơi, trên thế giới này người có thể đối diện với hắn không có bao nhiêu.
" Ngươi- " Không để cho Roger nói xong thì Olvia dường như đã biết được câu hắn định nói là gì.
" Ngươi định hỏi tại sao ta lại có thể tấn công ngươi mà ngươi không thể tránh, Vua hải tặc? " Olvia nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nàng, nhếch mép cười.
" Ở nơi này, Haruto-sama và Haruki-sama ra lệnh rằng những người ở nơi này buộc phải có được một thực lực nhất định. Bọn ta không thể nào luôn luôn ở trên Apokalupsis nên hai ngài ấy đã xây dựng một khu vực để giúp cho bọn ta biết được một số kiến thức cơ bản về cách chiến đấu và Haki. Tuy rằng ta biết ta không thể nào có được thực lực như ngươi nhưng ít nhất nó cũng đủ để có thể tránh được một số phiền phức nhất định." Olvia nói.
" Đi nào, ta sẽ nói chuyện với ngươi khi đến lâu đài Yuyake."
" Là tòa lâu đài lớn chính giữa? "
" Chính xác và làm ơn hãy im lặng cho đến khi đã đi vào."
+++++++++++++++++++++++
" Được rồi, điều đầu tiên ngươi cần biết đến chính là quy tắc ở nơi này." Olvia đặt xuống hai tách cà phê đen lên bàn rồi ngồi xuống trước mặt của Roger.
" Điều đầu tiên chính là không được phản bội lại hai ngài ấy... Điều này có lẽ ngươi cũng đã biết đi? "
" Không." Olvia ngạc nhiên nhìn hắn rồi thở dài.
" Ngươi có dấu ấn trên người của ngươi không? " Roger gật đầu rồi đưa tay của hắn ra, hiện lên dấu ấn đặc trưng của tất cả thành viên.
" Đó chính là dấu ấn để chứng minh cho thân phận thành viên của ngươi. Ngoài ra thì nó cũng sẽ là thứ giết ngươi nếu như ngươi dám có bất cứ ý định phản bội lại hai ngài ấy." Roger mắt trợn to nhìn nàng rồi nhìn xuống thứ dấu ấn đang sáng lên trên bắp tay của hắn.
" Điều thứ hai là không được cho bất cứ ai không phải là thành viên biết đến nơi này."
" Điều thứ ba là không được tiến vào những khu vực cấm khi chưa có sự cho phép hoặc không phải là người thuộc đội tác chiến."
" Khu vực cấm? "
" Chính xác, khi ngươi được hai ngài ấy đưa đến đây thì ngươi chắc cũng đã thấy được ba hòn đảo khác rồi đúng không? "
" Đúng... "
" Hòn đảo mà ngươi nhìn thấy có hình dạng những ngọn núi cao lớn chính là khu vực rừng rậm, nơi đó được dùng để thu hoạch những dược liệu quý hiếm và đồng thời cũng là nơi mà những tác chiến gia sử dụng để luyện tập. Nhưng nếu như ngươi có đủ tiêu chuẩn và thực lực thì ngươi cũng có thể chuyển vào bên trong đó sinh sống. Hiện giờ đã có được một người được chuyển vào bên trong đó... Hòn đảo được gọi là Ramu No-shi và cũng chính là một trong những khu vực cấm."
" Đó là người nào? "
" Cậu ta khá trẻ, khoảng 20 tuổi. Là Trái Ác Quỷ Năng lực giả, nếu như theo ta nhớ không lầm thì cậu ta có được chính là Trái Hyou Hyou no Mi. Cậu con trai đó chính là cánh tay phải của Haruki-sama và hiện giờ đang được cử đi nằm vùng ở hải quân." Roger im lặng lắng nghe Olvia nói. Khi nàng nhìn thấy hắn không có bất cứ biểu hiện nào muốn hỏi thì thở dài nhẹ nhõm.
" Một hòn đảo khác với một tòa lâu đài lớn ở phía bên cạnh hòn đảo này của chúng ta chính là nơi được sử dụng để tổ chức những cuộc họp của toàn bộ những thành viên và cũng là nơi mà bọn ta đến để học tập và tăng lên thực lực của mình, đồng thời cũng là nơi mà hai ngài ấy dùng để nghỉ ngơi hoặc cũng có thể được dùng cho những cán bộ cấp cao. Nó được gọi là Hajimari."
" Hòn đảo kề với nó cũng là một trong những khu vực cấm bởi vì nơi đó có một miệng núi lửa rất lớn và có một hang động nằm ở bên dưới khu vực đó. Nó được các tác chiến gia sử dụng để luyện tập và nếu như muốn, bọn ta cũng có thể được đi vào đó. Nhưng với điều kiện rằng phải đủ thực lực... Nó được gọi là Jigoku No-mon."
" Hòn đảo được nối liền với nó chính là nơi dùng để tổ chức các cuộc thi để kiểm tra thực lực và phân cấp cho từng thành viên. Tất cả mọi người đều có thể tham gia, tác chiến, y sĩ hay học giả gì đều được, tất cả những gì ngươi cần chính là thực lực. Nó được gọi là Gēmufīrudo, nhưng ngươi vẫn có thể sử dụng nó dù cho không có sự kiện gì. Nó không thuộc dạng khu vực cấm nên cứ tự nhiên."
" Và cuối cùng là hòn đảo mà chúng ta đang ngồi đây chính là khu dân cư. Toàn bộ những thành viên mới vào đều được đặt vào đây và sẽ tự mình xây dựng một ngôi nhà để sinh sống. Nơi này cũng chính là nơi làm việc của tất cả mọi người. Tòa lâu đài này thuộc về bọn ta, các học giả. Và bức tường thành xung quanh nơi này chính là thứ để chia cắt với bên ngoài, bọn ta không muốn việc nghiên cứu và làm việc ảnh hưởng đến bên ngoài. Hòn đảo này được gọi là Sekandoraifu."
" Và đương nhiên không thể thiếu chính là hòn đảo với một cây cổ thụ lớn ở chính giữa. Đó chính là nơi cốt lõi của toàn bộ Apokalupsis, chứa giữ sức mạnh bảo vệ toàn bộ nơi này. Chỉ có những cán bộ cấp cao và hai ngài ấy mới có thể đi tới nơi đó. Và nó được gọi là Hogo."
Roger trầm mặt một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Olvia.
" Như vậy thì ta sẽ được đưa vào dạng nào? " Olvia hơi ngạc nhiên nhìn hắn rồi mỉm cười nhẹ.
" Ngươi có thể tự chọn việc ngươi muốn làm, không có ai ép buộc ngươi. Ngươi thậm chí có thể rời khỏi Apokalupsis và đi ra thế giới bên ngoài cũng được, việc này thì không cần ngươi phải có thực lực cũng được chấp thuận."
" Rouge làm công việc gì? "
" Cô ấy chính là một y sĩ, khá giỏi đấy."
" Vậy sao... Hãy để cho ta suy nghĩ được chứ? " Olvia gật đầu.
" Cứ tự nhiên, ngươi kể từ khi bước lên Apokalupsis đã là một người trong bọn ta. Ngươi cứ tự nhiên mà sống cuộc sống thứ hai ở nơi này... "
" Cảm ơn... "
" Không có việc gì, Roger. Chào mừng ngươi đến với Apokalupsis."