*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Thất vũ hải? " Haruto và Haruki nhìn Sengoku với gương mặt lạnh nhạt, không có bất cứ cảm xúc nào.
" Bọn ta đã tuyển ra được một vài người có đủ điều kiện để trở thành một Thất vũ hải, Chính phủ Thế giới cũng đã duyệt qua danh sách này. Vậy nên để nhanh chóng, bọn ta đã cử năm người đi gửi thư mời cho bọn hắn và chỉ còn hai người còn lại thuộc về các ngươi."
" Tại sao không gọi những Phó đô đốc khác? Bọn ta chỉ là Chuẩn tướng." Đôi lam mâu của anh nhìn thẳng vào mắt của ông. Sự bình tĩnh cùng lạnh lùng của anh khiến cho Sengoku thở dài.
Saito Kiyoshi chính là một mẫu hình hải quân hoàn hảo nhất mà ông luôn muốn những người khác hướng đến. Thực lực mạnh mẽ, tâm tính bình tĩnh cùng, trí thông minh nhạy bén với khí chất lành lùng. Anh dễ dàng khiến cho ánh mắt của những người xung quanh dán chặt lên anh nhưng có một thứ khiến cho Sengoku vừa vui mừng vừa lo sợ. Sự trung thành cùng với khái niệm chính nghĩa của anh là thứ khiến cho anh trở thành một quả bom đúng nghĩa. Không một ai có thể nói gì về sự trung thành của anh đối với hải quân nhưng chính nghĩa của anh lại không phải là đánh bại cái ác.
Chính nghĩa của anh chính là bảo vệ cho gia đình của mình và nếu như chính hải quân mà anh hiệu trung là người làm tổn thương đến gia đình anh thì không nghi ngờ rằng sự trung thành kia sẽ nhanh chóng trở thành mây khói. Và có một thứ sẽ dễ dàng làm được điều đó... Thiên Long Nhân. Nhưng Sengoku chỉ cầu mong rằng bọn Thiên Long Nhân kia đừng có ngu xuẩn mà khiến cho hải quân lại có thêm kẻ thù, đặc biệt là hai kẻ có tiềm lực to lớn rất nhiều.
" Mặc dù các ngươi là Chuẩn tướng nhưng thực lực cùng tiềm năng của các ngươi đã vượt xa Chuẩn tướng. Nếu như các ngươi thành công hoàn thành được nhiệm vụ này thì các ngươi sẽ có thể trở thành Thiếu tướng và được hoạt động một mình." Sengoku bình tĩnh nói.
" Và nếu như bọn ta thất bại? " Haruki mỉm cười nhẹ nhàng nhìn ông.
" Sẽ không có chuyện gì, dù sao thì đây cũng chỉ là một trong những người được đề cử."
" Vậy sao?... " Cô thì thầm rồi nhìn vào tờ giấy trong tay ông.
" Như vậy thì bọn ta chính là đảm nhiệm ai? "
" Boa Hancock, nữ vương của Amazon Lily và Dracule Mihawk... Bọn hắn chính là hai người khó khăn nhất bởi vì Boa Hancock không cho phép nam nhân đi vào lãnh thổ của mình. Còn về phần Dracule Mihawk thì lại không hứng thú với chức vị này và dường như cấm cản mọi người đi vào hòn đảo của mình trong những ngày qua." Sengoku nhìn xuống tờ giấy, thở dài nói.
Về phần Boa Hancock không cho phép nam nhân đi vào Amazon Lily thì đó chính là một điều đương nhiên. Sengoku đã từng muốn cử Tsuru đi nhưng lại nghĩ đến tính cách của Boa Hancock thì ông lại lắc đầu. Mặc dù ông có thể tự tin rằng Tsuru sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng hiện giờ hải quân rất cần Tsuru có mặt tại Tổng bộ.
Còn tại sao Dracule Mihawk lại cấm cản mọi người bước vào hòn đảo của hắn thì ông không biết. Toàn bộ những hải quân được cử đến đều bị những loài sinh vật có khả năng sử dụng kiếm tấn công. Và những Phó đô đốc khác lại đang cử đi làm nhiệm vụ ở những nơi khác, không thể quay trở về để chấp hành nhiệm vụ. Sengoku lại không cho rằng Thiếu tướng bình thường sẽ có thể thuyết phục được tên Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới này. Nên hiện giờ chỉ còn lại hai người Saito...
" Boa Hancock với Dracule Mihawk... "
Hai người nhìn nhau thoáng một cái rồi nhìn ông, mỉm cười gật đầu. Sengoku có thể cảm nhận được rằng nụ cười này có điều gì đó ẩn ý đằng sau nhưng ông không thể nhìn ra được nó là gì. Nhưng những thắc mắc cùng nghi ngờ đều nhanh chóng được bỏ qua, hiện giờ việc hai người chấp nhận chấp hành nhiệm vụ này là được rồi.
" Như vậy thì ta sẽ đi gặp Boa Hancock... Người còn lại để cho anh hai ta." Haruki nói rồi gật đầu chào ông một cái trước khi rời đi.
" Như vậy thì tạm biệt ngươi, Sengoku gia gia." Haruto nhẹ nhàng nói rồi quay người rời đi theo cô nhưng trước khi hoàn toàn rời khỏi thì anh lại ngừng lại bởi Sengoku.
" Các ngươi sẽ không phản bội hải quân đúng không? "
" Tất nhiên rồi, Sengoku gia gia. Không phải là bọn ta đã từng nói rồi sao... " Bởi vì anh hướng lưng quay lại với Sengoku nên ông không thể nhìn thấy được gương mặt của anh. Nếu như có thể nhìn thấy thì ông có lẽ sẽ không tin được câu nói của anh.
Gương mặt của anh hiện lên sự hứng thú cùng vui vẻ, giống như của một vị khán giả đang xem kịch vui. Trên môi của anh hiện lên một nụ cười lớn, khác hẳn với hình tượng thanh lãnh của anh ngày thường... Giống như một tên hề đang thích thú...
" Chỉ là các ngươi đừng có phản bội lòng tin của bọn ta trước là được... " Anh thì thầm nói nhưng với Hiểu Biết Sắc của Sengoku thì câu nói này tất nhiên được nghe thấy và sắc mặt của ông trở nên hơi tái đi.
" Như vậy thì ta xin phép rời đi." Sau đó thân ảnh của anh hoàn toàn biến mất khỏi phòng làm việc của ông.
".... " Sengoku ngã người ra sau chiếc ghế rồi nhắm mắt lại.
Ông biết rằng hải quân đã không còn là hải quân như trước. Thứ chính nghĩa mà hải quân luôn nhắm đến bây giờ chỉ là một thứ giả tạo khiến người khinh thường. Hối lộ, cưỡng ép, hèn nhát,... Tất cả những thứ này đều đang lan tỏa trong toàn bộ hải quân, cho dù là những đệ tử của Zephyr...
Nhớ đến Zephyr, tâm trạng của ông lại trở nên buồn bã hơn. Zephyr dù sao thì cũng đã từng là đồng bạn với ba người Sengoku đã không biết bao nhiêu năm, sự trung thành cùng chính nghĩa của ông chính là thứ khiến cho người khác tôn trọng nhất nhưng hiện giờ chỉ vì cái quy chế Thất vũ hải này mà khiến cho hải quân mất đi một chiến lực cao...
Sengoku chỉ mong rằng Chính phủ Thế giới hoặc những tên Thiên Long Nhân kia đừng có ngu ngốc mà động đến hai người... Bởi vì ông biết chắc rằng lúc đó hải quân sẽ không thể nào gánh chịu được cơn giận đến từ hai con người bí ẩn này...
Ngoài ra thì kế hoạch tìm kiếm The Demon cũng đang được tiến hành và hành tun của Shanks cũng đã được tìm ra. Ngày hôm sau sẽ bắt đầu xuất phát và tìm đến Shanks... Nhưng tại sao ông lại cảm giác thật xấu đối với kế hoạch này?
Cảm giác đó khiến cho ông không ngừng khó chịu...