[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 19: Phiên ngoại 1:CUỐN SỔ CỦA HARUKI




" Haruki, em đang làm gì vậy? " Thatch bước đến gần bên Haruki rồi ngồi xuống bên canh cô. Hắn liếc mắt nhìn cuốn sổ trên đùi cô rồi cười lớn:
" Haruki, em đang viết nhất ký đấy à!? " Thatch đưa tay lên rồi xoa đầu cô thật mạnh khiến cho mái tóc đỏ rối bù lên.
" Đừng làm như vậy nữa! Nếu anh cứ làm như vậy thì rồi sẽ có một ngày tóc em không thể trở lại như thường được nữa! " Haruki tức giận nói, cô vương tay đẩy tay của Thatch ra rồi nhẹ nhàng đặt xuống cuốn sổ.
" Hahaha! Được rồi! Được rồi! " Thatch cười lớn, giơ hai tay lên với dáng vẻ đầu hàng. Nhưng đôi mắt hắn vẫn chứa đầy sự tò mò đối với cuốn sổ.
" Cuốn sổ đó là nhật ký của em sao? " Thatch cười cười hỏi.
" Không " Cô lắc đầu rồi nhìn xuống trang giấy đang mở, ngay đầu trang giấy đó viết một dòng chữ:
' Niḻal '
" 'Niḻal' có nghĩa là gì? Dù em đã từng chỉ anh một vài từ về thứ ngôn ngữ kì lạ này của hai đứa nhưng thật sự nó rất là khó ah! " Thatch nói. Haruki bật cười trước dáng vẻ của hắn.
" ' Niḻal' có nghĩ là cái bóng. Đây chỉ là những thứ linh ting em viết vào thời gian rảng rỗi mà thôi. Anh không cần phải quan tâm " Haruki nói rồi gấp cuốn sổ lại, nhanh chóng cất vào chiếc túi nhỏ trên người rồi đứng dậy rời đi. Thatch tò mò nhìn theo sau Haruki, sự tò mò cộng với thái độ của cô khiến cho nó càng ngày càng lớn. Nó bắt đầu ngày càng gia tăng khi hắn thấy được Marco cũng không được nhìn vào cuốn sổ đó.
" Marco, ngươi có tò mò cuốn sổ đó của Haruki không? " Thatch hỏi Marco ngay sau bữa ăn trưa, mắt nhìn về hướng của Haruki đang ngồi gần đó.
" Ta không quan tâm lắm. Dù sao thì nếu con bé không muốn ai đọc thì ta cũng không có ép buộc " Marco nhúng nhúng vai rồi rời khỏi nhà ăn.
Thatch trở nên mất hứng khi không có đồng phạm cùng chí hướng với mình. Hắn nghĩ rằng cũng không nên phạm đến sự riêng tư của Haruki nên ngay sau đó liền quên bẵng đi chuyện này. Cho đến khi...
" Thatch ca, ngươi không có nhiệm vụ gì sao? " Haruki mỉm cười nhìn anh, vận một bộ đồ màu đen kín đáo.
" Không " Thatch lắc đầu rồi thở dài. Hiện giờ trên tàu gần như tất cả mọi người đều có việc để làm. Marco đã đi đến một trong những đảo mà bọn hắn chiếm giữ để kiểm tra. Những đội trưởng khác cũng đem thuyền viên của bọn hắn đi đến những nơi khá. Haruto và Haruki thì đi gặp những người bạn của bọn chúng.
" Thatch ca ah ~ Nếu như ngươi cứ lười biếng như vậy thì phải làm sao đây? Sẽ có ngày ngươi trở thành con heo mất! " Haruki cười khúc khích.
" Này! Không được nói như vậy! Gương mặt đẹp trai này sẽ vĩnh viễn không bao giờ xấu đi được! " Thatch trừng mắt nhìn cô rồi quay đầu đi.
" Haha, được rồi. Cũng đến lúc em phải đi rồi. Tạm biệt Thach ca " Haruki cười cười rồi vẫy tay chào anh. Thatch nhìn theo bóng lưng của cô một hồi rồi sau đó uể oải trở về phòng của mình.
Ngay khi anh đi ngang qua phòng của hai người, anh nhìn thấy được cuốn sổ mà Haruki luôn mang theo người. Anh ngay lập tức đứng lại rồi chần chừ.
' Mình có nên xem thử bên trong có gì không? Nhưng mà Haruki không muốn ai xem.... nhìn mà chắc nhìn một chút chắc không sao đâu ha? '
Thatch cắn răng một hồi lâu rồi hít vào một hơi thật sâu.
Nhìn một chút sẽ không sao đâu! Haruki sẽ không biết đâu!!
Thatch cố gắng thuyết phục bản thân rồi sau đó chầm chậm đẩy cánh cửa vào. Bên trong phòng không hề có một ánh đèn nào khác ngoài chiếc đèn bàn. Có lẽ Haruki nghĩ rằng cô sẽ quay trở lại sớm nên không hề tắt đèn. Bên dưới ánh đèn là chiếc sổ mà cô luôn mang theo bên mình.
Thatch tiến đến rồi mở cuốn sổ ra. Những trang giấy đầu phác thảo một vài khung cảnh quen thuộc. Anh nhận ra đó là nơi mà kiếp trước cả hai từng ở với cha của bọn chúng. Ngay sau những bức vẽ đó là những dòng chữ:
' Con người luôn che đậy những điều giả dối '
' Tôi luôn tự hỏi tại sao con người lại thật ngộ nghĩnh đến vậy. Bọn chúng luôn nói rằng tại sao lại làm vậy với chúng trong khi đó chính bọn chúng lại là người tự tay đem đều đó đến '
' Chỉ có bọn giả tạo mới cần giữ hình tượng, còn những người sống thật thì chẳng cần quan tâm gì '
Vô số những dòng chữ đầy căm phẫn khắp những trang giấy sau khiến cho Thatch ngỡ ngàng. Anh cứ tiếp tục lật những trang giấy đó, gần như tới hơn 10 trang như vậy thì anh thấy một trang giấy màu đen chắn ngang. Trên trang giấy đó ghi:
' Cuộc sống thứ hai '
Thatch nhìn chằm chằm tiêu đề một lúc rồi lật sang trang kế. Những trang đầu tiên cũng là những bức vẽ phác thảo về hòn đảo mà chúng từ ở trước khi gặp mặt bọn hắn. Như lúc trước, ngay sau đó vẫn là những dòng chữ đầy giận dữ cùng căm hận.
' Bình đẳng là một khái niệm giả dối '
'Mọi điều bất công đều xuất phát từ sự yếu kém cùng tham lam của một ai đó '
Thatch gần như muốn ngừng lại, không muốn tiếp tục đọc thêm một trang giấy nào nữa. Anh tiếp tục lật cho đến khi anh lật đến một trang giấy có vẽ một cô gái. Cô chỉ tầm chừng 22-23 tuổi chừng. Gương mặt cô gái thể hiện lên sự hạnh phúc. Bên dưới bức ảnh là một dòng chữ:
' Our angel, hope you are in a better place
Alice'
Thatch nhìn cô gái đó rồi nhớ đến những lúc đối thoại với hai người. Có những lúc bọn chúng sẽ nhắc đến một cô gái đã cưu mang họ khi họ bị cha mẹ bỏ rơi. Khi hỏi thì bọn chúng chỉ nói là cô gái đó đã chết trước khi bọn hắn đến hòn đảo đó.
Thatch lật tiếp đến những trang sau cho đến khi anh lật đến một trang giấy đặc biệt khác. Lần này là màu đỏ. Trên trang giấy có tiêu đề là:
' Gia đình '
Thatch hít một hơi sâu rồi sau đó tiếp tục lật. Cuốn sổ đã sắp hết, chỉ còn lại một vài trang giấy. Đập vào mắt anh khi bước qua trang đầu tiên là hình ảnh của Râu Trắng. Thatch sững sờ nhìn bức ảnh rồi nhìn đến những bức ảnh tiếp theo. Đó là ảnh của Marco, anh, Jozu, Izo,.... Những trang giấy đó đều chứa đầy ảnh phác thảo của bọn hắn. Thatch rơm rớm nước mắt nhìn những bức ảnh rồi tiếp đó, một dòng chữ thu hút tầm mắt của anh.
' Cảm ơn Chúa đã giúp cho bọn tôi được tìm thấy một gia đình mới. Hãy để tôi trở thành ác ma cũng đừng để cho họ bị tổn thương '
Thatch thở hộc ra rồi ngay lập tức đóng cuốn sổ lại. Sau đó anh chạy ra khỏi phòng của hai người, trở về phòng của ang cho đến lúc tất cả mọi người đều đã trở về. Khi đến giờ ăn tối, Thatch vẫn không xuất hiện. Marco đem phần ăn của anh đến, gõ cửa gọi.
" Oi Thatch! Ngươi đang làm gì đấy? Tại sao không xuống ăn tối? "
" Ngươi cứ để đó đi. Ta không muốn ăn " Thatch nói.
" Ngươi bị gì sao? " Marco nhướng mày nhìn.
" Không... Chỉ là.... " Một tiếng thở dài vang ra " Cứ để đồ ăn bên ngoài đi, ta sẽ ăn sau "
" Được rồi " Marco đặt khay đồ ăn xuống, nhìn cánh cửa một hồi rồi rời đi.
Khi đó ở phòng của hai người, Haruki nhìn chằm chằm cuốn sổ trên bàn một lúc rồi cười khẽ.
" Có chuyện gì sao? " Haruto ngẩng đầu lên từ cuốn sách anh đang đọc nhìn cô.
" Không. Không có chuyện gì hết " Cô cười rồi nâng cuốn sách lên " Chỉ là có một người hơi tò mò mà thôi "
" Ừ " Haruto nhìn thấy cuốn sổ liền hiểu ý, anh cười một tiếng rồi lại tiếp tục đọc tiếp cuốn sách.
Haruki cầm lên chiếc bút rồi viết xuống cuốn sổ trang cuối cùng.
'Bọn tôi yêu nhất gia đình hiện giờ. Marco ca, papa, tất cả mọi người và đặc biệt là người anh đầy tò mò của bọn tôi '
Cô đặt bút xuống rồi sau đó gấp cuốn sổ lại, đặt lên chiếc bàn chỗ cũ rồi sau đó tắt đèn, nằm xuống giường.
" Chúc ngủ ngon ca " Cô ngọt ngào nói.
" Chúc ngủ ngon Haruki " Anh cất cuốn sách đi rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhẹ hôn lên trán cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.