" Này! Các ngươi đang nói chuyện gì ở đó vậy? " Nghe thấy có tiếng Manboshi từ đằng xa đang tiếng lại gần, Haruto liền nở nụ cười giống như thường ngày, không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy con người mới nãy của anh.
" Ngươi đã tìm ra được Vander Becken, Manboshi? " Manboshi chạy đến trước mặt của anh và lắc đầu bất lực.
" Bọn ta đã lục tung toàn bộ nơi này nhưng vẫn không thể tìm thấy được bất cứ tung tích của hắn. Giống như hắn đột nhiên biến mất khỏi nơi này! "
" Như vậy sao... Vậy thì để ta đi tuần tra lại thêm một lần nữa. Các ngươi cứ quay trở về lại cung điện để kiểm tra Shirahoshi, ta sẽ quay trở lại sau." Kiyoshi gật đầu nói.
" Thật cảm ơn ngươi, Kiyoshi. Nếu như không có các ngươi ở đây thì ta thật sự không dám điều tất cả binh lính ra ngoài để truy bắt hắn. Dù sao thì có hai Phó Đô Đốc như các ngươi bọn hắn cũng sẽ không dám làm điều gì quá ngu xuẩn."
" Đó là nghĩa vụ của một hải quân." Haruto mỉm cười rồi sau đó vẫy tay chào tạm biệt hai hoàng tử người cá trước khi cất bước rời đi.
" Ngươi có thấy kì lạ không, Fukaboshi? Tên Vander Becken đó giống như đột nhiên biến mất vậy." Manboshi quay sang nhìn người anh trai của mình, dửng dưng không nhận ra được sự im lặng khác thường của hắn.
" Ừ..." Fukaboshi chỉ gật đầu nhẹ, mắt nhìn vào bóng lưng đang dần rời xa của Haruto.
Dù cho bóng lưng ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn, trực giác của một loài vật vẫn không ngừng cảnh giác, kêu gào hắn không được thả lỏng dù cho người nam nhân kia rời khỏi vùng đất này.
" Fukaboshi? " Fukaboshi giật nảy mình khi nghe thấy tiếng gọi của người em trai. Hắn đưa mắt nhìn sang Manboshi đang đứng bên cạnh, nhìn hắn với sự khó hiểu.
" Có chuyện gì? "
" Ngươi đột nhiên im lặng khác thường đấy, Fukaboshi. Ngươi đang suy nghĩ về điều gì sao? Ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi căng thẳng đến như vậy."
Fukaboshi im lặng một hồi rồi chỉ có thể lắc đầu, trên gương mặt gượng nở một nụ cười qua loa.
" Không có chuyện gì, Manboshi. Chỉ là ta vẫn còn lo lắng về chuyện của Shirahoshi." Manboshi không nhận ra được sự gượng ép trong lời nói của anh trai mình, gật đầu đồng ý rồi tiếp tục phàn nàn và nguyền rủa tên Vander Becken đó.
Fukaboshi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay sợ hãi dùm trước sự ngây thơ và ngốc nghếch của em trai mình. Thế nhưng rồi sau đó hắn cũng cười tự dễu bản thân hắn.
Dù sao thì trước khi chuyện đó xảy ra, cũng không phải hắn cũng là một kẻ ngốc nghếch hay sao? Hắn cũng không nhận ra được bản chất thật của Kiyoshi - người mà hắn vẫn luôn tôn trọng và một phần nào đó ngưỡng mộ và sùng bái.
Tuy rằng mới nãy Kiyoshi không thật sự thể hiện sát ý muốn giết hắn nhưng điều đó không khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào... Mà thay vào đó, điều đó càng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Fukaboshi cảm giác như hắn đang ở trong một trò chơi mèo vờn chuột. Hắn - một con chuột nhỏ bé và bất lực trước con thú săn mồi trước mặt, tuyệt vọng tìm kiếm đường thoát. Trong khi Kiyoshi - chính là con mèo kia, mỉm cười bình tĩnh nhìn hắn chạy nhảy xung quanh trước mặt như một trò chơi tiêu khiển giết thời gian.
Cặp lam mâu của con thú săn mồi ấy đang quan sát từng hành động của hắn. Anh không cần phải làm gì cả. Tất cả những gì anh cần làm chỉ là đứng nhìn hắn và chờ đợi hắn nhảy vào cái bẫy đang chờ sẵn...
" Fukaboshi! Manboshi! " Hai người anh em ngẩng đầu lên nhìn người con gái đang đi về hướng của họ. Mái tóc dài màu xám tro được buộc lên gọn gàng hơi đung đưa đằng sau, đôi mắt xám tro lạnh lùng nhìn về phía họ... hay nói đúng hơn là nhìn thẳng về hướng của Fukaboshi.
Nhìn thấy ánh nhìn ấy khiến cho hắn không khỏi rùng mình và vô thức lùi lại đằng sau. Một lần nữa, trực giác bên trong hắn trỗi dậy và kêu gào hắn phải rời khỏi nơi này, phải tìm đến phụ thân và mẫu thân của hắn để cảnh báo họ về hai con người này...
" Kurenai, ngươi có tin tức gì về tên đó không? " Manboshi phấn khích hỏi.
" Không. Có vẻ như tên này có năng lực Trái Ác Quỷ khá đặc biệt. Bọn ta đã cử người canh gác tại nơi đậu thuyền nên nếu như có người phát hiện bất cứ sự xuất hiện nào của hắn hoặc thuyền viên của hắn thì sẽ có tín hiệu thông báo. Ta chỉ lo rằng hắn sẽ nhắm đến những người dân bình thường ở nơi này." Kurenai mỉm cười nói.
" Nếu như ngươi nói như vậy thì yên tâm rồi. Bọn ta sẽ tăng cường cho lính canh gác các ngõ ngách ở đây. " Manboshi gật đầu rồi quay sang anh trai của hắn.
" Fukaboshi, ngươi có ý kiến gì không? " Thế nhưng hắn lại không nhận được bất kì câu trả lời nào. Mà thay vào đó, hắn nhìn thấy anh trai của hắn đứng bất động ở đó, hai mắt trợn to đầy sự sợ hãi cùng cảnh giác. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vừa khó hiểu vừa lo lắng.
Anh trai của hắn từ lúc nãy đã biểu hiện đầy kì lạ: im lặng bất thường, cách nói chuyện hơi gượng ép cùng với cách cơ thể anh trai hắn luôn căng thẳng như đang chờ đợi một thứ đáng sợ gì đó.
" Fukaboshi! Ngươi có làm sao không? "
Fukaboshi giật nảy mình khi nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Manboshi. Cơ thể hắn lúc này giống như không chịu sự điều khiển của hắn mà dường như nó đang bị một điều gì đó... một thứ gì đó vô hình giam giữ lấy. Không chần chừ, hắn nắm lấy cổ tay của em trai hắn và kéo đi. Hành động đột ngột của hắn khiến cho Manboshi sững sờ và khi hắn phản ứng lại thì Fukaboshi đã kéo hắn đi một quãng đường khá xa.
" Anh trai! Ngươi đang làm cái gì vậy? Kurenai đang nói chuyện với chúng ta đấy! " Manboshi bất mãn nhìn anh trai của mình, thẳng thừng giật tay của mình khỏi tay của Fukaboshi.
" Manboshi, ngươi phải nghe ta- " Manboshi trừng mắt nhìn hắn.
" Ngươi ngày hôm nay bị sao vậy? Ta mặc dù biết rằng ngươi đang lo lắng cho sự an toàn của Shirahoshi nhưng ngươi cũng không cần phải phản ứng thái quá như vậy chứ? Kurenai và Kiyoshi đang giúp đỡ chúng ta đấy. Mặc dù ngươi không quá ưu thích nhân loại nhưng ngươi cũng không cần phải như vậy chứ." Fukaboshi sững người nhìn em trai của hắn.
" Manboshi, hai người bọn hắn- "
" Ta không cần nghe những lời biện hộ của ngươi. Ta sẽ đi tìm Ryuboshi." Manboshi sau đó rời đi, để lại người anh trai vẫn còn đang sững sờ đằng sau.
Fukaboshi thậm chí chưa kịp định thần lại thì hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng đằng sau, lẫn trong những đám người qua lại, nhìn về phía hắn. Chiếc áo choàng màu đen lớn che khuất đi toàn bộ cơ thể cùng với gượng mạt của họ khiến cho hắn không thể nhìn rõ được diện mạo nhưng Fukaboshi có thể chắc chắn khẳng định một điều là người đó đang nhìn về phía hắn.
Người đó hơi ngẩng đầu lên. Lần này hắn có thể nhìn thấy được một nửa gương mặt của họ. Đó dường như là một người con gái nhân loại.
" Cái- "
Người đó chậm rãi đưa tay lên, làm dấu hiệu giữ im lặng rồi chậm rãi nói. Fukaboshi hơi nhíu mày nhìn chăm chú, dường như ngươi đối diện kia đang chậm rãi nói từng chữ cho hắn.
' Ta '
' Rất '
' Ghét '
' Cách '
' Ngươi '
' Dám '
' Hành '
' Xử '
' Như '
' Vậy '
' Với '
' Họ '
Fukaboshi trợn to mắt đầy kinh hãi khi hắn đọc được những chữ ấy. Thế như người con gái kia vẫn chưa dừng lại.
' Ta '
' Sẽ '
' Luôn '
' Quan '
' Sát '
' Ngươi '
' Fukaboshi '
Sau đó như một làn sương, người con gái ấy biến mất dưới ánh mắt của hắn.
- ------------------------------
Lời của tác giả:
Sau một khoảng thời gian không viết truyện... Ta đã quên gần hết cốt truyện. Giờ đây ta gần như không thể nhớ được bản thể nào của ai nữa.
Phải ngồi lại để đọc lại chính tác phẩm của mình...