Xin chào tất cả mọi người ~ Nếu như những người đang đọc được dòng chữ này là những người đã theo dõi câu chuyện của Haruki và Haruto kể từ giây phút đầu thì tất cả mọi người đều hẳn đã đọc qua được chap " Phiên ngoại: Ngày 10 tháng 3 " rồi đúng không?
Chắc hẳn các ngươi cũng tò mò rằng người mà Haruki nhớ đến là ai đúng không?
Như vậy thì ngày hôm nay, ngay lúc này, chúng ta hãy cùng quay trở lại khoảng thời gian từ rất lâu nhé? Quay trở lại khoảng thời gian khi mà trái tim của hai con người ấy vẫn còn đầy nhiệt huyết và yêu thương....
Khoảng thời gian khi mà họ vẫn còn mang lòng tin về một mái ấm gia đình...
Nào, chúng ta cùng bắt đầu thôi ~
====================================
Elysian - một nơi được xem là vùng đất yên bình nhất ở hành tinh này. Những người đã từng đi đến nơi này đều mang theo sự ngưỡng mộ cùng cảm thán bởi sự yên bình của nơi này. Con người, sinh vật,... sự sống ở nơi này mang theo một cảm giác nhẹ nhàng, gần gũi đối với những người nơi này. Dù cho bạn có là một người luôn cảm thấy buồn bã hay tức giận, bạn đều có thể tìm được sự yên bình mà bạn luôn mong muốn ở nơi này.
Có thể nói ngắn gọn, Elysian là một thiên đường mà mọi người luôn tìm kiếm.
Đó là những gì họ nghĩ.
Trước khi vùng đất đầy màu mỡ và xinh đẹp này có được cái tên đầy mĩ miều là Elysian - mang ý nghĩa là sự bình yên và sáng tạo, là sự thiêng liêng, yên bình và hoàn hảo... Nó đã từng biết đến với một cái tên khác...
Bellicostic - sự tàn bạo, hiếu chiến và chiến tranh.
Ai có thể nghĩ đến được điều đó chứ?
Bất cứ ai đã từng đến nơi này đều thấy được sự yên bình đến từ mọi nơi ở đây. Thế nhưng, ai lại có thể nghĩ được mảnh đấy dưới chân đã từng là nơi bị nhuốm đỏ bởi máu của vô số chúng tộc: con người, yêu tinh, quái vật,...
Đã có bao nhiêu sinh mệnh ngã xuống nơi này với sự căm phẫn và tuyệt vọng?
Không ai biết được.
Thế nhưng, những người may mắn sống sót qua khoảng thời gian đầy chết chóc ấy có thể khẳng định rằng bạn sẽ không bao giờ mong muốn phải sống trong khoảng thời gian ấy.
Có lẽ màn giới thiệu về mảnh đất này đã khá dài rồi. Chúng ta cũng nên bước vào câu chuyện chính ở nơi đây nhỉ?
- ----------------
Aarav- một thị trấn nhỏ nằm ở phía Nam của Elysia. Nơi này mặc dù không được phồn vinh và giàu sang như những nơi khác bởi vì một phần nó nằm ở một khoảng cách địa lý khá xa với trung tâm Elysia. Con đường đến được nơi này cũng vô cùng hiểm trở và khá lắc lẻo nên con đường mạch giao thông kinh tế và hàng hóa cũng gặp khá nhiều trở ngại.
Quý tộc, Hoàng gia và Ma Pháp Sư gần như rất ít khi đến nơi này. Tuy nhiên, Lính đánh thuê và Kẻ Ngoại Lai lại đặc biệt ưu thích lui tới đây. Nên Aarav cũng được xem là nơi tụ tập của hai dạng phe này.
Từ phía bên ngọn đồi ở gần rìa thị trấn, có một thân ảnh nhỏ bé đang phấn khích chạy về phía căn nhà gỗ nhỏ. Đó là một nam hài tầm khoảng 6-7 tuổi với mái tóc ngắn màu trắng mềm maik nhìn như một đám mây nhỏ đáng yêu. Đôi mắt to tròn màu xanh ngọc chứa đầy sự vui vẻ và sung sướng của một đứa trẻ khi nhận được quà. Đôi châ nhỏ ấy chạy như gió về phía một thân ảnh đang đứng trước căn nhà gỗ.
" Haruki-nee! Haruki-nee! Chị nhìn này! Bông hoa này đẹp không? " Nam hài ấy kêu to lên và xà vào người của thân ảnh ấy, ôm chặt chân của cô.
Đó là một người con gái xinh đẹp và diễm lệ với mái tóc dài màu đỏ và đôi huyết mâu ấm áp. Gương mặt của cô như được chính Chúa Trời điêu khắc một cách tỉ mỉ và tinh tế với từng đường nét.
Người này có thể là ai ngoài Haruki của chúng ta chứ?
Haruki mỉm cười ân cần nhìn nam hài cao ngang hông của cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé. Dưới hành động ân cần của cô, nam hài như một chú cún đáng yêu dựa vào tay của cô, hai mắt híp lại đầy đáng yêu.
" Thật đáng yêu, Noboru. Em tìm thấy nó ở đâu vậy? " Nam hài tên Noboru ấy mở mắt nhìn cô rồi phấn khích nắm lấy tay cô và chỉ về một phía.
" Ở chỗ ngọn đồi cao ấy! Em đang chạy theo một con sóc thì em thấy được bông hoa này! Ở đó có cả một cánh đồng hoa này! " Noboru phấn khích nói.
" Thật vậy sao? " Haruki cười nhẹ trước sự phấn khích của nam hài ấy.
" Vâng ạ! " Noboru sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra đằng sau cô rồi vẫy vẫy tay.
" Haruto-nii! Tsubsasa-nii! "
Hai người được kêu tên nhìn về phía nam hài và mỉm cười nhẹ. Haruto hơi nghiêng đầu nói với người con trai bên cạnh rồi cầm lấy túi đồ trong tay y. Người con trai ấy gật đầu rồi bước về phía Haruki và Noboru.
" Tsubasa-nii, nhìn này! Nó có đẹp không?! " Noboru đưa chùm hoa trong tay mình cho người con trai kia.
" Nó thật đẹp, Noboru." Người con trai - Tsubasa mỉm cười ấm áp nhìn nam hài.
" Em tìm được nó ở ngọn đồi gần rìa thị trấn đấy! " Tsubasa lắc đầu bất đắc dĩ nhìn nam hài.
" Noboru, lần sau em không được tự tiện đi đến những nơi như vậy mà không có bất cứ ai bên cạnh được chứ? Anh không muốn em phải gặp nguy hiểm."
" Vâng ạ! "
Haruki không khỏi cười nhẹ trước sự ngây thơ và đáng yêu của Noboru. Cô hơi cúi người xuống rồi hôn lên đỉnh đầu Noboru.
" Noboru, tại sao em không đen những bông hoa này vào cho Haruto-nii nhỉ? Chị chắc rằng Haruto-nii cũng muốn nhìn thấy những bông hoa này."
" Vâng! " Hai mắt của thằng bé lấp lánh với sự chờ mong rồi nhanh chóng ôm chùm hoa trong tay vào người, chạy về phía căn nhà gỗ.
Haruki và Tsubasa nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Noboru chạy vào tròn nhà và nghe thấy tiếng của thằng bé lanh lảng vang vọng ra bên ngoài.
" Lần này ở trong thị trấn có gì mới không? "
" Không hẳn. Chỉ là dường như có một nhóm người mới đến nơi này nên ta nhìn thấy có nhiều gương mặt lạ." Tsubasa nói. Sau đó y đột nhiên đưa tay lên rồi ân cần vén tóc ra sau tai của cô.
Haruki dường như lại không ngạc nhiên trước hành động ấy mà thay vào đó, gò má của cô hơi ửng đỏ, một nụ cười ngại ngùng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp khiến cho Tsubasa hơi đỏ mặt.
" Lần này xuống thị trấn có điều gì mới không? " Haruki hỏi.
" Lần này ta thấy có nhiều người xuất hiện ở trong khu chợ hơn bình thường. Có lẽ vừa có một nhóm người vừa mới tiến vào tối hôm qua." Tsubasa nhúng nhúng vai.
Haruki gật đầu rồi sau đó im lặng nhìn về phía ngọn đồi mà Noboru chỉ. Tất nhiên là cô biết có một nhóm người vừa mới xuất hiện vào tối hôm qua. Cô cảm thấy được rất nhiều sự hiện diện quen thuộc...
Đó là một trong những người đã từng truy sát hai người trước khi cả hai trốn thoát được khỏi Floresta và tìm đến Elysia.
Haruki lo lắng rằng bọn hắn đã tìm thấy được dấu vết của hai người và truy vết được đến đây. Không phải là cô sợ bọn hắn sẽ làm hại gì hai người cô, thế nhưng Noboru và Tsubasa lai khác. Bọn hắn là Ma Pháp Sư và Lính đánh thuê, cả hai đều có kinh nghiệm lớn trong chiến đấu, trong khi đó Noboru và Tsubasa lại chỉ là người bình thường.
Mặc dù Tsubasa có thể điều khiển được nguyên tố băng nhưng y chưa bao giờ sử dụng năng lực của y vào chiến đấu. Điều đó chính là một điều cực kỳ bất lợi cho y.
Haruki chỉ mong rằng bọn hắn sẽ không tìm được đến nơi của họ. Thậm chí nếu thật sự rơi vào tình huống đó, cô cũng không mong rằng bọn hắn sẽ nhận ra được mối quan hệ giữa họ.
Chìm trong những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, Haruki không để ý đến biểu cảm khác thường của Tsubasa nhìn về phía cô. Hai lông mày của y nhíu lại, đằng sau cặp lam mâu ấy là sự nghi ngờ, lo lắng cùng với sợ hãi. Hai bàn tay y nắm chặt lại, hơi run rẩy.
" Haruki... "
" Hmm? " Không quay đầu nhìn y, Haruki vẫn trầm ngâm trong dòng suy nghĩ của mình.
" Ngươi... Ngươi có phải l- "
Lời nói của Tsubasa bị cắt ngang bởi Noboru khi thằng bé kêu hai người vào trong nhà để ăn trưa.
" Haruki-nee! Tsubasa-nii! Tới giờ ăn trưa rồi! Ngày hôm nay chúng ta có súp miso đấy! "
Haruki gật đầu và vẫy tay về phía Noboru, ra hiệu rằng họ đã nghe thấy rồi quay sang nhìn y.
" Ngươi vừa định nói gì sao, Tsu? " Nghe thấy được biệt danh mà cô đặt cho y được nói với sự dịu dàng, yêu thương khiến cho Tsubasa mềm lòng.
" Không có gì. Chuyện đó cũng không quan trọng." Mặc dù khá khó hiểu với y, cô vẫn tin tưởng y và không nhắc đến điều đó. Cô tiến đến rồi ôm lấy cánh tay của y, hơi kéo y về phía căn nhà.
Giá như lúc đó cô đứng lại và hỏi y...
Giá như cô nhận ra được điều kỳ lạ của y...
Thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đến kết cục ấy...
Ģ̴̨̛̠̠̝̬̙̮͎͚͈̣̮̰͆́͐̈́͜͠ĩ̶̧̞̲͎̪̭̎̋͠á̶̼̀̎̐͑̅̃̓͗̄̊͝ ̸̢̡̪̞͈͓͖͈̯̲̲̫̲̈́̂̈́̔̇̑̊͘n̷̞̫͈͕͈͖̂̐̔̅̒͐͠͠h̵̛̭̏̓́̅̕͝ự̷̢̘̰̗̥̜̜̔̐̉͆̋̒͆́̉͂̒̑̕͘͝ ̴̨̙̠̪̝̩̰̰̲̖͓̻͓͆̒̐̑͐̂̋͒͜͝͝c̷̨̠̱͓̜̮̣̖̞̙̳̹̑͜ͅǫ̴̛̰̫̗͔̩̫̜̰̂͛̓̅̐̈́̋͛͊̅̂̄̓͘͜͝ ̷̺̹̖̼͎̿̾̓̑̅̏͛̓̂̊͘͝͝k̸̨̺̮͕̩̗̪̀̏̆͗͜ͅḩ̴͚̟̫͈̗̖̮̖͓̥͈͕͇̳͆͆̈̈̒̚͠͠ô̸̙͚͍͓͖̝͎̥̮̣͖͎͇͈̾ṅ̸̛̛̙͓͚͙̣̻̠̱́͊͌̓͋̏́͗͌͊͒̑ͅͅḡ̶̞͐̽́̓̚ ̶̨̲̜̦̩̠̜̌͋͘q̵̡̰̬͖̻͆u̷̖̮̩̭̤͈̱̝͓̰̺̽͐̐͐̅̚͘á̶̛̹̫̤̲̞̳͗͆̀̂͒̾͜͝ ̶̳̭͉͇̘̳͉̹̤͎͉̀̄̃͂̉̈́̈́̌̓̽đ̸̧̩̻͚͖̟͕̞̻͗͗̈́̀ͅặ̷̡͙̳̠̉͆t̷͕͍̭̉ ̵̱̹͛̽n̸̠͖̪̹͕̂̔͛̉̓̑͘ỉ̴̢̛͎̯͈̯͉̯̰̣̜̱͐͜ͅề̶̝̃̂̊̾͛̍̔̆͒m̷̰͍̋͗̑̀̂̽̈́̅͗̅̈́̋͑͑̈́ ̸̛̲́͗͌̑̅͗̅̌̈́̓͝͝͝t̴̠̦͖͔̤̊̓̍i̷̢̛̹̲̍́̅͊̑̑́̌͊͆͘̕͠n̶͎̥͕͔̰͙͆̃̑̈́̽̓̂̎̒̋̐͠ͅ ̶̨̨̤͕̲̲̙̘̝̯͕̰̣̦̌̔̚͝c̸͔̱̳̰͉̟͔̫̃̈́́̊̈́̆̍͝ͅų̷͉̯̬̪͙̭̰̼͖͈̭̉̅͋̈́͌̓̏͒̈́̀̕͘͝ä̸̟͙͓̺͉͉́̎̌͊̊́̓̎̂̄̊̈́͆̎ ̶̨̮͙̭̻̥̅̍̍͗̅͑͜c̷̦̦̩͙̊̑̍̀̏̀̓͘͠͝͝ͅô̵̡̝͍̘͖̓̿ ̸̛̬̇͐v̸̛̖͕̤̘̐̿̌̾̏̋̈́̄̄̈̆̀͌à̸̡̜͕͖̹̟̲͑̃̓͒͆͛͛̋̔͘͘̚͠o̷̧̘͊͜͜ ̸̦̭̩͕̬̜͙͒ͅn̷̨̝̖͔̩͉͖͕̙̮͙̬̟̎̈́͋̐́̿̎̒͂͛̏͠g̸̨̳͓̠̺͔͈̃̀̉̾́͘͜ư̴̫͈̭̭͉̝̏͒ͅờ̷̢̹̪̤̼̘̺̈́̿̓̈̄͌̈́̈́̿̊́͋̀͝ͅi̶̗̓̋̍̈͊͠ ̴̨̮̻̖̖͚͈͇͉̫͔̖̫̖̉́͌͛̓͛̚͝ͅc̵͓͓̬̣̖̫̫̅̐͊͋͜ṍ̷͉̓̔̀̎͋ͅn̶̨̖̘̫̥̬̪̤͙̤͋̔͒̄̇̍̿̈́̀͒͗̕̕͝ ̸̧̡̨̝̟̹̳̈́̄͌̇̽̈̍͂̚t̶̡̪̱̺̜̩̺͇̞̠̠͚̣͇̥̆̂̅͋͂͛̉ŗ̵̢̠̳͎̪͕̣̍͂ȃ̷̢̺͍̪̩͚͂̅̋̊̾͂͐̿͊̾̕͘̕ͅį̷̢̢͇̤͈̫̞̖̠̍̂̌ ̵̣͎̐̐̽͆̆͌̎́͋̒̈́͂̈́̇͝ą̸̩̱͚̲̜̮͔̥̺͓̟̂́͑̃̀̆̀̋͒̓̃̔̓̓͘͜͝y̷̡̢̨̟̠̘̯̫̭͚̩̻̩̅̊͆͌͌́̊͆̓̓̌̀̊.̶̖̣̺̥̤̔.̴̬͚̩̠̾̅̿̂̃̒͌̇̎͒̔̚͘͠.̷̢̨̘̦̝̪̯̣̼̩̼̻͍͓̓́̓͊̀̊͠
̷̨̧͍̺̼͚͖̺̄̎̈̆͂̆͒̍̿̉̅̅͝
̷̪̽̓Ģ̸̫̄̎̎͊͂͒͑̎̿͜͝i̷̖̽͛̆̇̈́̐á̸̢͖̯̳̜̞͑̆͑̈́̀͝ ̴̤̤̭͚̭͈̩͚̤̯̂͒̈́͛̅͒̀̈́̇͗͝n̵̡̝̙͎̲̞̥̭̲̟̍̂́̍̌̽̕͜h̷̙̣̗̻̱͑̇̉̎̑̚͝ư̷̧̭͓̤̜̼͎̻̤̫͂̏̇͗̒̾̾͑̂̾̎͌̕ ̴̧̧̟̹̦̩͙͖̬̥̟̮͖͆͊͐̅̽̀̏̇͜͝c̵̠͎̩̹͚͖̩͓̓̐́̒̌̂ͅô̵̩̞̮͙̪̥͙͙̙̮̆͋͑͘͝ͅ ̸̻̜̟̰̖̋̉͑ͅk̵̺̑̈́̎͆̔̒̀̓̋̽́̑̕͜͝h̸͙̺̹̲̮̜̯͚̠͕̯͈͍̓̽̅͊͐͑̑̕̕͜͜͝ô̵͙̺͔̣͚̣̟̮̤͚͛́͌̎̓̈́̈́̿̈́̔͛͝n̷̛̙̬̫̞̮̈́̐̽̈̈́̾̾̃̃g̷̜̱͕̞̤̜̗͚̈́̏̒̇͒̈́͂̌̃͐́̾̕ͅ ̵̜̞̌q̸̨̛̫̠̙̥̉͛͐̈̈́͋̂̌̇̚̚͝ṵ̸̭̞̼̝̤̄̇̍̿̋̀͆̿̕͠ą̸̧̥̪́̽̌̑ ̸̡͔̼̪̠͉̩̜̤̣͚̪͎͌̌͝ͅd̵̢̻̗̺͉͉͉̫͎͍̎͒͜ự̷̢͚͍͊̈́̐͘ä̷͙̪̻̠̜́̌ ̷̨̛̪̯̺̤̖͈̲͈͙̳̯̱͓̀͗̎̽̉̐̓͠͝d̴̨̤̙̠͇͖͕̮̹̭͚͙͖̻̊͜ą̴̯̱̳͙̭̫̂̃̃͂̃ͅm̷̛̗̗̈́̓͆̓̒̄̃̊̔̄̒̓̕͝ ̷̹͓͍̼̔̓ͅv̷̧̮͈̈͆͆̎̈̈́à̶̮͚̫̳̰̌̍̂̀̅̕ǫ̸̩͉͎̘̳̻̓̐̚ ̴̝͔̀́͗̋͘ţ̸̰͓̝͉͔̣͔̘̼̟͚͍̫̎̓́͐̐̾̃̀̑̀͝͝ì̶̱̉́̇̇̾̓͌̐̓̂̎͜ͅn̶̛̬̲̞͙̬̲̤̽̋̈́̈̐̃h̶̡̥̰̤͇̎̈́̒ ̴̞̠̣̟͒̚ͅy̵̢̭͓̑̇͆͛̑̅́̓̍̊̕͘̚ȩ̴̠͇̭̼̩̫̂̃̐͋͊͊̕ͅu̵̇̿̒́̽̃̅̈́̄̂̕͜ ̵̨̠͔̭̯̗̮̫̮̥̖̺͚͐́̏͂͆̏̏̒͒̏́͑̚ͅh̵̯͇͎͇̎͐͌̾͂̈́̏̑̾͐̑̀i̴̡͇͇̳̙͕̥͇̯̠͇͗̄͐̿̔͊͋̏͌ế̷̛̙͒̈́̍̒̋͆͑̒̉̅̚m̵͖̙̦͍̠̗̰͚̎̏̒̑̑̈̽̽͑̀̆̕͠͝ ̶̛̜̯͈͎̩̗̊̾̈́͒̋͂̍̒͋́̈́̈́̕͝h̴̡̡̨͕͉̟͕̳̰͈͇̰̠̯͔̿̈́̽̒́͒͌̂̉̓̚͝ô̸̡̼̻̫̩̝̩̻̮̙̯̩̰̬̈́̀͋̍͂̂̍̽̓̈́̈́̚̚ī̸̡̫̭̻͙͆͌̈́̀͐̊́ ̴̙̹͔͈̫̰̱̤͔͎̱̥̫̽̀͗̏̓͆͊͑̉̅̓̑̌ͅͅấ̷̰̗̖͚̳́̾̅́̏̓͑̏̇̀̈́̀́̈͑y̶̤̳̓͆̏̅͊̄̇̂̈́̕͝͝.̶̘͎͈͇̂̋͆̔̓̍̓́̑̓̔͠.̴̨̨̺͚̰̥̞̺̓͐̀̾̏̐̅̓̀͝͠͠.̴̹̩̜͍̩͈̜̱̹͚̲̝̖̂
̸̥̼̤͔̳͚͕̠͎̤̀͗̌̏͊̾̽̊̅̕
̴̪̥̰͎̐̉T̸͚̲̝̠̳̺̀̌̾͒̿̎̚̕͠h̴̡̧̥̘̫̤̹̥̻̞͓͙̞͒͆͛̎̐͐̇͂̿̄̆ͅį̶͕̫̟͔̠̲͖͍̺̪͇̖̀̔̎̒̓̏ ̷̢̨͈̪̭̣͕̳̥̦̣̞̜̜̓̊̇c̶̬͖͂͂̏͌̊͛̊̓͝͝ǫ̴͕̘̖͎͍̯͍͔́̾͐͜ ̶̡̪̭͇̺̰͉̭̫̻̰̀͒͒̋͠l̷̨̳̤̙̤͍͎̒̃̂́͠ẹ̶͔͍̰̮͎̜̤̃̀͛̑̍̊̄̈́̆̿́̉̍̾͘̕ ̵̡̨̡̰̭͎͈̹͓͈͓̣̓͂̒́̆̎̔̐̏̈̓̈́͝t̸̡̢̡̩̻̞͓̭̜̘̠̗͛̓̔́̀̑͂̓̃̈́͝ṟ̸̯̰̱̖͔̮̅́á̶͎̼͙͉͈̮̉͑̈̃͐̈́͊̽̅̄͘͜͝ị̵̖̤͗̓̈́̀̾͝ ̸̨̢̙̱͓̰͉̰̘͚͍͔̞̥̏̆͒̇̈͘͜t̵͓͖̻̳͍̞̭̼̲̆̑͊͋̃̆̓͑̽́͑̄͒̃͘͜ͅḭ̸̧̲̠͈̤͎͓̼̙̜̺̿͌͆̂͛̏͂̉̈́̓͝m̸̢̨̨̙̪̘̯̉ ̴̢̪̲͚̯̰̦̇̿͋͋͆̄c̷̦̽̋̽́̉̈́͘͘ǫ̵̛̥̦̹͕̝̪͇̯̫̲͈͔̤̂̌̐̇̐́̇̌̐͊́̚ ̵̢͈̣̼̯͋̆̑̉͠đ̵̛̰̣̱͔̮̟͉͈͙̖̖̮̆͊̾͆̃͋͋̓̍̊͘͜͝ã̵̡̗̮̰͔̗̥̫͓̤͍͖͖̙̤̈͛͂͌̾͋̊͗̽͛̈́̏͘ ̵̡̛̞̫̤̝̼͙͍̺͚͚̟͐̽͛̕k̷̛͖̽́̏̑̚̚̕ḩ̵͔̭̻̫͇̫͔̪̊̉̌̿͛̊́͑̐͘͝ô̴̢̲̳̞͓̮͉̮͕̼͍͉̥͇̎̔͆̈̅̍̋͜ṅ̷̳̺͖̤̫̤̺͓̰̙̽̑͛ǵ̴̛̭͎̠̮͎̗͉̟̟͖̣̽̓̓͝ ̴̢̮̅b̸̡̢͔͈͍̣̜̎̅̋̅̈̏̍̄̌͋͂́̚ị̵͎̖̪̪̣̌̽̓͘͘ͅ ̸̛̰̄̌̑̔̋̈́̂̀͐̓͂̚̕͝ţ̸̖̯͐̅̂͂̓́̋̉͜ổ̷̧̨͔̘̭̝͙̻͓̦̹̈́͋̓͗̈́͘͝n̵̰̤̦̹͍̖̮͚̖̦͕͍͕̽̈́͋͗̇̈́͘ ̷̛̥̩̫͙̜̘̦͉͎̞̜̯̠̺̍͑̉̇̓̏̚͜͝ṭ̵̡̡̻͈̬͙̍͒̏͒͋̋͗͆̐͆̐͂̃̀ḩ̸̢͙̥̰͚̼̖̟̱̪̗̈́̓͌̊̚͝͠ư̵̡̧̠̪͈̻̿̓͆̓̀̃̄́͝ơ̴͈͋̅̾̆̄͐͗̽̇̆͗̇̽̚͘n̵̫̔̂̑̈́̈́̊̎̕͘͝g̴̡̛͖̻̫̯̱̞̝̦̼̑͛̐̋͗̎̀̃͘͠͠ ̶̢̦̲̖̭͎̬̥̮̭̤̣̪̲͉͒̈́͛̑̚đ̴̛͚̯͓̺̠̐̌͒͋̌͆͝͝͝͝ế̶͙̳̣̻̱̘̓̅̽͌͊͛̅̽͑̚͝͠͝ͅn̸͖̝̤̜͓͗̽͊̍̄̇̓̍͝ ̶̢̡̩͚̳̥̖̀͂͐̅̊͑͂͑̚m̶̡̧̨̦̦͖̣͍̙̮̬̦̻͙͑̀̿ứ̸̲̽͊͒̎̒̐̈́́̅̐̋͠͝͝c̵̝̃̅͐͒̀̀ ̷̨̨̢͈͙͇͖̩̦̲̞̤̤̱̇͗̊n̶̨̡̨̨̰̱͍̝̮̫̘̅͗͗̆́̂̊͝ą̸̧̛̳͎͎̘̰̦̟̺͎̺̀̾̓̋́́͜͝y̷̖̜̻̹̥̫̲̪͎̼͕͉̍͐̇̆̌̔̒͝͝͠.̶̩͚͍̪̤͔̜͉̟̫̺̝̾̊̔̈́͛̐̋̚ͅ.̶̧̢̝̦͚͓̱̗̙̼̯͑͐̆̍̄̇̽͐̈́̎̓̈́̏̄͊.̶͔̭̦̤̣̱̥̭͙̭͔̝̱̐̔̃͂̍͠
- -------------------------------------------------------------------------
" Noboru? Noboru! "
Haruki vừa đi khắp nhà vừa kêu tên nam hài. Cô hơi nhíu mày khi vẫn không nghe thấy hay tìm người em trai của cô.
Không lẽ thằng bé đi với anh hai vào thị trấn?
Thế nhưng không phải là anh hai đã nói là anh hai sẽ đi một mình ngày hôm nay sao? Không lý nào mà anh hai lại dẫn theo Noboru mà không nói hay để lại một lời nhắn cho cô cả...
Hay là thằng bé lại đi đến ngọn đồi ấy?
Khi cô đi ngang qua nhà ăn, cô nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được đặt ở cạnh dĩa trái cây trên bàn. Do cô chỉ lo đi tìm kiếm Noboru nên không nhìn thấy được tờ giấy. Haruki tiến lại gần chiếc bàn rồi cầm tờ giấy lên. Nhìn nét chữ, cô có thể đoán rằng đây là của Tsubasa. Nghĩ đến người con trai mà cô đem lòng thương, Haruki không khỏi mỉm cười đầy hạnh phúc.
Cô thật ngây thơ làm sao
Ngây thơ một cách thật đáng ghét và kinh tởm
' Haruki, nếu như ngươi đang đọc tờ giấy này thì Noboru đang ở cùng với ta. Thằng bé muốn được quay trở lại ngọn đồi mà thằng bé tìm thấy hoa sim lúc trước. Ngươi cũng biết ta không muốn để thằng bé đi một mình nên ta đã đi cùng với thằng bé. Do Haruto-nii đang bận ở dưới thị trấn nên tại sao ngươi không đến ngọn đồi ấy cùng với bọn ta? Ta chắc rằng Noboru cũng muốn ngươi đến đó.
Tsubasa <3"
" Thật đáng yêu." Haruki cười khúc khích rồi cẩn thận gắp tờ giấy lại, đặt vào trong túi quần của mình.
Cô đi đến giá treo quần áo, lấy xuống chiếc áo khoác và một chiếc nón trước khi rời khỏi nhà. Haruki chậm rãi đi từng bước hướng về phía ngọn đồi hoa sim. Thật lòng mà nói thì ngọn đồi ấy cũng khá xa so với nơi mà họ đang ở, chỉ là nó khá to lớn nên dù cho đứng ở nhà của họ vẫn có thể thấy được thấp thoáng ngọn đồi.
Thế nhưng ngay khi cô tiến đến chân đồi, cô lại khó hiểu khi nhìn thấy một căn nhà nhỏ ở trên đỉnh đồi.
" Quái lạ... Hồi trước có căn nhà ấy sao? " Haruki lầm bầm nhưng vẫn không ngừng lại. Cô tiến lại gần căn nhà với sự tò mò, nhưng chưa bao giờ là sự nghi ngờ.
Bây giờ nhìn lại cô lúc ấy thật ngu ngốc
" Tsubasa? Noboru? " Cô gọi tên hai người nhưng lại không nghe thấy ai trả lời lại. Ngay cả khi cô đã nhìn thấy được đồng hoa sim và căn nhà, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hai người ở đâu.
" Noboru? Tsubasa? "
" Ở trong này." Từ bên trong căn nhà vọng ra tiếng của Tsubasa. Haruki nhướng mày khi nghe thấy sự gượng ép cùng một chút sợ hãi trong giọng nói của y.
" Tsu, có chuyện gì sao? " Ngay giây phút cô đặt tên lên nắm cửa, một cảm giác đầy bất an dâng lên trong trái tim của cô. Haruki chần chừ nhìn cánh cửa, một lần nữa lên tiếng với người con trai bên trong.
" Tsu? "
" Ngươi cứ tiến vào bên trong đi. Noboru cũng ở trong này." Haruki nghe thấy tiếng cựa quậy cùng với tiếng đồ vật đổ ngã trước khi tiếng của Noboru vọng ra.
" Haruki-nee! Hãy chạy đi! Tsubasa-nii cùng với những người xấu muốn làm hại Haruki-nee và Haruto-nii! "
" Câm miệng, thằng ranh! " Tiếng của một người đàn ông tức giận cùng với tiếng đá vào người khiến cho cô sững sờ trước khi tức giận mở cánh cửa ra.
Đập vào mắt của cô chính là một nhóm người đàn ông đứng xung quanh căn phòng với những chiếc áo choàng đặc trưng cho thân phận Ma Pháp Sư và nhưng vũ khí. Nhưng điều khiến cho cô sững sờ nhất chính là hình ảnh Noboru- đứa em trai đầy bé bỏng của cô- đang bị trói chặt dưới nền đất trong khi Tsubasa- người con trai mà cô yêu mến - đang đứng bên cạnh với mũi kiếm chạm vào lưng của Noboru.
" Tsu? "
" Thật không thể tin được các ngươi ở nơi này. Nếu như không phải bọn ta vô tình tìm thấy được dấu vết các ngươi để lại thì có lẽ bọn ta sẽ không thể nào tìm đến được nơi này." Một người đàn ông- có vẻ như là người chỉ huy- cười lớn.
" Thả Noboru và Tsu ra! " Haruki gầm nhẹ, đôi huyết mâu lóe lên một tia sát ý nhưng rồi đột nhiên cô cảm thấy dưới chân cô trở nên lạnh toát. Cô nhìn xuống và nhìn thấy hai chân của mình bị bao phủ bởi một lớp băng dày.
Trong đám người truy sát bọn cô không có một ai sử dụng được nguyên tố băng... Chỉ có một người ở trong căn phòng này có thể sử dụng được nguyên tố đó...
" Tsu? Tại sao- "
" Ngươi là một kẻ sát nhân, Sakumi Haruki." Tsubasa lạnh lùng nhìn cô, nói.
" Cái gì? "
" Bọn hắn đã cho ta thấy được sự thật mà các ngươi đang che giấu... Ngươi giết chính người cha của mình... "
" Điều đ- "
" Có vô số người đã bị các ngươi giết một cách tàn độc, mặc cho họ có van xin như thế nào."
" Bọn hắn đang lừa dối ng- "
" Ngươi còn muốn chối cãi đến khi nào nữa, Sakumi Haruki? " Haruki đứng người khi nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của Noboru khi mũi kiếm hơi đâm vào lưng của thằng bé.
" Dừng lại, Tsu! Noboru là em trai của ngươi! Dù cho ngươi có nghi ngờ ta thì ngươi cũng không thể tổn thương thằng bé như vậy! " Nước mắt bắt đầu xuất hiện trong cặp huyết mâu xinh đẹp ấy.
" Thằng bé đã bị các ngươi tẩy não bởi những hành động và lời nói ngọt ngào của các ngươi. Noboru đã không còn là em trai của ta."
" Tên khốn khiếp nhà ngươi, Nakamaki Tsubasa! Tại sao ngươi lại có thể nói những lời độc ác như vậy!? "
Đột nhiên từ khắp căn phòng xuất hiện từ hư không những sợi dây xích lớn lơ lửng trong không trung. Không để cho Haruki phản ứng, những sợi dây xích ấy phóng về phía cô. Do không thể cử động được chân của mình, cô bất lực bị những sợi dây xích trói chặt lại, ép buộc cô quỳ gối xuống. Haruki cảm nhận được ma lực bên trong người cô biến mất ngay giấy phút những sợi dây xích bám chặt xuống nền đất lạnh lẽo.
" Hahaha! Thật xin lỗi khi cắt ngang cuộc trò chuyện của các ngươi nhưng ta cần phải xử lý ngươi trước khi anh trai của ngươi đến được nơi này. Có vẻ như tên quái vật đó đã nhận ra được điều gì đó khác thường..."
" Nếu như ngươi dám tổn thương anh hai- "
" Thì sao nào? Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì với tình trạng này? "
" Đó chính là dây xích Οριο. Ngươi nên cảm thấy vinh dự khi là người đầu tiên khiến cho bọn ta phải tốn nhiều tâm sức để bắt được hai người các ngươi."
" Ta không cần cái sự vinh hạnh đê tiện đó." Haruki lạnh lùng nhìn gã.
" Sao cũng được. Dù sao thì các ngươi cũng đã rơi vào bẫy của bọn ta. Bây giờ bọn ta chỉ cần anh trai của ngươi nữa là tiền đã vào túi của bọn ta." Hắn cười lên rồi sau đó cùng đồng bọn rời khỏi căn nhà.
Haruki run rẩy người với sự tức giận tột độ. Cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi những sợi dây xích nhưng vô ích.
" Haruki-nee... Em xin lỗi. " Haruki dừng lại hành động của mình, ngẩng đầu lên nhìn Noboru. Lồng ngực của cô nhói lên đầy đau đớn khi thấy gương mặt trẻ con của Noboru tái đi vì sợ hãi.
" Noboru, không sao đâu. Chị sẽ tìm cách cứu em được chứ? "
" Em xin lỗi... Em xin lỗi... Nếu như em có thể trốn thì chị đã không phải bị đau đến thế." Noboru khóc òa lên.
" Không sao hết, Noboru. Đây không phải là do lỗi của em..." Haruki nhìn sang Tsubasa. Còn đâu sự yêu thương và nâng niu lúc trước?
Giờ đây chỉ còn sự chán ghét và hận thù đằng sau đôi mắt ngọc diễm lệ ấy.
"... "
" Saku- "
" Câm miệng của ngươi lại, Nakamaki Tsubsasa. Ta không cần nghe những lời nói kinh tởm của ngươi." Haruki gầm lên.
Tsubasa theo phản xạ im lặng, mắt trợn to ngạc nhiên nhìn cô nhưng rồi sự ngạc nhiên đó nhanh chóng biến mất trước khi cô có cơ hội nhìn thấy.
" Dù ngươi có trốn tránh như thế nào đi nữa thì cũng không thể phủ nhận được rằng các ngươi đã giết chết nhiều người, thậm chí là chính cha của các ngươi."
" Ngươi thì biết điều gì về bọn ta chứ? Ngươi nghĩ rằng những tên đó cũng tốt lành gì sao? " Cô cười khẩy.
" Ít nhất họ không giết nhiều người vô tội."
" Như vậy sao? " Haruki cười lớn đầy điên dại. Tiếng cười của cô chứa đầy sự chế nhạo và khinh bỉ với người con trai ấy. Tsubasa ngẩn người nhìn cô.
" Ngươi chẳng biết cái quái gì cả, Nakamaki Tsubasa! Ngươi chẳng biết cái quái gì cả! Toàn bộ cuộc đời của ngươi kể từ giây phút người sinh ra đã gắn chặt với nơi này, ngươi thậm chí còn chưa bao giờ bước chân ra khỏi thị trấn này bao giờ! Ngươi nghĩ bọn ta mong muốn giết nhiều người như vậy sao? Ngươi thật sự nghĩ bọn hắn vô tội sao? Thật nực cười! "
" Tất cả mọi sự sống trên cái hành tinh chết tiệt này kể từ giây phút bọn hắn được sinh ra đều đã mang tội lỗi! Không một ai trên cuộc sống này vô tội cả! Ngươi nghĩ ngươi vô tội, ngây thơ sao? Ngươi cũng như bọn ta mà thôi! Rồi cũng sẽ đến một ngày ngươi sẽ rơi vào tình cảnh như bọn ta mà thôi! "
" Ngươi đừng có nói hươu nói vượn! "
Ngay giây phút đó, một tiếng nổ ầm lớn vang vọng ngay bên ngoài căn nhà. Theo sau tiếng nổ chính là một chuỗi âm thanh như tiếng TV mất tín hiệu khiến cho cả ba người nhíu mày lại, hai tay che lấy tai. Âm thanh đinh tai ấy kéo dài hơn 1 phút cùng với sự rung chuyển dữ dội.
" Anh hai! " Haruki thốt lên trong sự vui vẻ và hi vọng. Thế nhưng sau đó cô lại nghe thấy tiếng Noboru rên rỉ trong đau đớn. Cô nhìn thấy mũi kiếm đột nhiên đâm sâu vào người của Noboru.
" Noboru! " Haruki gào lên trong tuyệt vọng và đau đớn. Cô đưa tay về phía nam hài, đầy tuyệt vọng cố gắng nắm lấy cánh tay nhỏ bé kia. Nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt tuyệt mỹ của cô hòa cùng với màu đỏ của máu khiến cho cô trở nên vừa mỹ lệ vừa đau thương.
" Haruki-nee... " Noboru thì thào yếu ớt gọi tên cô. Nam hài tội nghiệp ấy gượng ép nở một nụ cười, cố gắng vương người về phía cô.
Tsubasa im lặng nhìn Noboru rồi nhìn về phía cô. Đằng sau đôi lam mâu như bầu trời ấy lóe lên một tia đau đớn rồi biến mất nhanh chóng. Y nhếch mép nhìn Haruki rồi cười nhẹ, thành công thu hút được sự chú ý của cô.
" Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể cứu được thằng nhóc này sao? Ngươi thật ngu ngốc làm sao. Thật uổng công cho ta luôn xem các ngươi như những vị thần. Bị chi phối bởi chính những cảm xúc của con người."
" Ngươi câm miệng lại, Tsubasa! " Haruki gầm lên. Lời nói gần như được nói ra với tất cả sự thù hận trong trái tim của người con gái ấy. Mọi thứ xung quanh ba người ngay lập tức tăng lên nhiệt độ một lần nữa khiến cho không khí trở nên ngột ngạt. Mồ hôi chảy ra làm ướt đẫm cả người của cả ba người.
Tsubasa có thể nhìn thấy những dây xích kia hơi ửng đỏ lên dưới cái nhiệt dữ dội, y có thể chắc chắn rằng nếu như y hiện tại chạm tay vào một trong những sợi xích đó, tay của y sẽ ngay lập tức bị phỏng nặng. Thế vậy mà người con gái đang bị những sợi dây xích ấy trói chặt lại dường như không cảm thấy được điều gì, mà thay vào đó, cô vẫn trừng mắt nhìn y với tất cả sự căm ghét.
Có lẽ là cô không bị ảnh hưởng bởi chính ma thuật của chính mình...
Hoặc cũng có lẽ cô chính là sự hiện thân của lửa...
Có lẽ là như vậy...
Mái tóc ấy... Đôi huyết mâu ấy... Nụ cười ấy... Tinh thần đầy nhiệt huyết bên trong cơ thể người con gái diễm lệ ấy...
Chính là lửa...
Sakumi Haruki chính là ngọn lửa... Ngọn lửa chính là Sakumi Haruki...
Có lẽ là vì vậy nên y mới bị thu hút bởi cô đến như vậy...
Ngọn lửa đẹp đến như vậy... Màu đỏ rực chói rọi hơn tất cả, che khuất đi tất cả những màu sắc khác trong mắt của y. Khiến cho y chỉ có thể nhìn cô mà thôi, chỉ mỗi cô mà thôi.
Mặc cho màu xanh của bầu trời kia có xinh đẹp và yên bình đến như thế nào...
Mặc cho màu xanh của thiên nhiên kia có nhẹ nhàng và hiền dịu đến như thế nào...
Mặc cho màu trắng của ánh sáng có tao nhã và cao quý đến như thế nào...
Mặc cho màu hồng của mùa xuân có ngọt ngào đến như thế nào...
Y vẫn chỉ nhìn thấy được màu đỏ của ngọn lửa...
Chính vì vậy nên y mới bị chính ngọn lửa đầy mê hoặc ấy bao trùm và thiêu đốt từng tấc trên cơ thể của y... Bị chính sự diễm lệ của ngọn lửa ấy giết chết y từng ngày...
Thế nhưng y không hối hận... Dù cho y có được một cơ hội thứ hai sửa chữa cuộc đời của y, y vẫn sẽ hướng về ngọn lửa ấy...
Dù cho có phải đánh đổi tất cả mọi thứ, y vẫn sẽ bảo vệ ngọn lửa ấy...
Để cho nó bừng cháy và đốt cháy tất cả, đem mọi thứ xung quanh trở thành tro bụi để rồi trên thế giới này chỉ còn lại một ngọn lửa ấy mà thôi...
Y tuyệt nhiên không hối hận...
" Chào tạm biệt với Noboru lần cuối cùng đi, Sakumi Haruki. " Tsubasa nén lại nỗi đau bên trong trái tim y.
Nếu như Haruki có thể bình tĩnh lại và nhìn vào đôi mắt ấy của người con trai... Cô có thể sẽ nhìn thấy được sự đau đớn đằng sau nó.
Thế nhưng hiện tại, bị chính sự phẫn nộ, đau đớn và tuyệt vọng bao trùm lấy cả trái tim và tâm trí của mình, cô không thể nhìn thấy được điều đó. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy chỉ là thanh kiếm đang vung xuống cơ thể nhỏ bé của người em trai mà cô trân trọng.
Tất cả như một thước phim quay chậm.
Haruki bất lực nhìn thanh kiếm ấy lóe sáng lên một lần cuối rồi đâm qua người của Noboru. Máu dần chảy ra làm ướt đẫm chiếc áo trắng tinh khôi trên người nam hài ấy rồi lan ra mặt đất.
Nam hài ấy trợn tròn mắt nhìn cô. Sự sống trong cặp mắt tròn và ngây thơ ấy dần tan biến trước mắt của cô để rồi chỉ trong một cái chớp mắt, đôi mắt ấy khép hờ lại rồi hoàn toàn trống rỗng.
' Tại sao mình lại không cử động được? '
' Tại sao mình lại không cảm thấy được cơ thể của mình? '
' Tại sao mình lại không nghe được gì? '
' Tại sao Noboru lại im lặng đến như vậy? '
" KHÔNG!! " Tiếng gào tuyệt vọng và khóc thường vang lên như một tia sét đánh ngang tâm trí cô.
Đó là giọng của anh hai cô...
" NOBORU!! "
Haruto ngã khụy dưới nền đất nóng rực của căn phòng, mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể tái ngắt của nam hài. Màu đỏ tươi đập vào mắt của anh khiến cho anh cảm thấy buồn nôn.
Haruto đột nhiên chưa bao giờ căm ghét màu đỏ đến như vậy...
Ngay cả khi anh và em gái của anh bị người cha vô tình đánh đập...
Ngay cả khi anh đốt cháy căn nhà mang những kí ức đau đớn ấy...
Ngay cả khi anh và cô nhuốm đỏ cả một vùng đất...
Ngay cả khi máu của những người phản bội anh bắn lên người anh...
Anh vẫn chưa bao giờ cảm thấy sự chán ghét tột độ với nó như thế như lúc này...
A̸͇̻̙͙̗͒͒͊̒̉̐̅͑̕͝ͅn̵̢̡̛̻̬̜̰̦̥̳̘̺̬̳̠̖͖͓̮̻̙̝̈́͒̌̄͛͘h̵̡̨̡̢̛̛͓͉̯̩̹̭̥̄̀̆́̈̓̆̉͆ ̴̢̨̧͕̱͍̖̰͕͇͈̖̙̱͍͔͓̹̲̌̈͜m̷̳͕̬̣̫̹̣̃̂̍̀ư̶̈͂̄͐̌̆̀̓́̋́̅̈̅̽̿́̔͜͝͝ố̶̢͍̮̰̺̟̣̲̦͇͙̦̪̬̥͉́̎͛͝n̵͚̥̝̣̬̗̼̬̙͓͊̇́̂͘̚ ̸̨͈̬̜͈͍͍̆̍͊ͅͅp̸̲̱̮͇̲̊̓̌͋̄̿̂͐͋̚͜ḩ̷̧̡̡̣̙̞̮͉̬̼̗̩̰̯̼̠̹͉̝͆͂͊͆̍̾̾̈́̓͑́͊̿̾̃͊̈͊̈́͠á̴̟̾͗̅̃̆̆̈̇̎͆͐͑̑̋́̎̎͒͒̚͝ ̶̧͔͔̬̘͖̙̤̫̠̭̎̐́͗h̷̨̧̧̗̳͙͇͕̼̮̮̟̭͎̲̹̲͖̤̋̅̍̀͂́͌͒̔͒̈́͝͝ų̵̧̧̨͓̠̱͓͕͙̦̞͓̲̉̏́̆͜ỹ̸̛̛̳̹̻̥͙̳̜̟̻͉̱̪͓̌̿́́́̾̎̑͂̓̂̌̕̚ ̴̨̛̘̹͔̀̀̒̐̑̓̈́͂͘͜t̵̩̰̟̳̮͈̝͖͖͇̘̣̦̲́͂͋ấ̶̧̡͔̜̦͉̲͈͖͓̩͎̼̲̣͖̲͉̠͈̈́̐̎̇̉̍̓̓́̈̃ͅt̴̡͉̙̖͎̼̟͗͋̈́͒̈́̓̆̓͂̅́͌̍̓̍̿̿͌ ̵̢̛̛̹̀̀͊͑͒̒̆̈́́̽͆͝c̶̛̠̓̈́̽̈̌̐̌͌̂̑̀̉͆̀̿̋̚̚̕͠ả̵̢̨̭͍̮̠̳͎̩͙̮͋̋͋̐́͋̇̒̀̔͂͂͗̐͘̕͘̕ ̶̨̣̝̣̮̱͗͋̊̀̃̍͐̀̊͘m̶̢̧̡̖̫̟̭͕̩̮͇̫̤͚̩̀̽͘ọ̴̢̘̺͖̣̹͓̤͕͂͛̃̋̓͐̈́͝i̷̢͖̰̺͓̣̫̽͂͠ͅ ̸̟̹̥͙̜͛̇͗͑͑̍͒̈̏̒̕̕͠ṯ̵͕̗̬͇̱̼̩̱̲̜̃͂̀͂ḥ̷̢̛̝̼̪͉͉͍̳̞̥̹̱̖͉̰̯̹̺̰͂̑̽̇̿̓̆̔̊͑̾̿̃͘ứ̸̡̖͙̤̱̗̣̪̥̘͇̹̼̦̱̳̲̩͂̓̆́̐͠͝ͅ
Ţ̵̘̻̫̱͖͍͓͚̦͌̇ấ̶̞͔̑̽͐̅̓͑̒̈́̃̏̒̇̚͘t̴̙̱̠̺̲͎̳̣̀̎̋́̎͑̓́̈̆͛͐̑̌̕͝͝ ̵̢̢̛̙̼͖͔̜̭̜̗̺̞͇̫̂̒́̄̑͌̽͗͑̈͊̎͠ͅc̵͙̲͉̱͖̜̞̣͓̘̫͖͇̬͍͍͖̙̠̅̍̀ả̷͚͍̻̲̳̓̄͆̌̓͂͆͛̀́̚̕͝
K̵̳̥̣̒̐̄́̓̕͝ȩ̸̧̨̨̜̖̩̖̮̹̺͈̘̠̞̭̖̳̖͖̂̉́̽̓͠ͅ ̶̧̧̡̗͈̹̜̘̥̦̯͉̲̪̱̥̓̓͂̃͌̏̂̕͜͜ͅc̴̢̛̺̭̳͉̹̳̹͕̯̬͛̄̉̀̎̏̅̉̉̓͑̃̚͠͝ͅą̵̛̛̞̪̹̮͙̰̉̄̓̆̄̈́̂ ̴̲̦̠̬̪̼̗̂͊̆̃̆̀̓͒̅́̆̾́̈́͘͝ͅͅc̴̠̩͓̅̚̕͝h̸̡̢̼͓̙̪̭͎̽̑̐̂̃̿͌̈́̚͝͠į̶̪̘͈̤́̽̓̃͌̋̑͜͠ͅņ̵̬̗̜̫̬͓̮̜͚̘͙̍̀͂̀̾͒͐̽̈́́ͅͅh̵̡̞̜̲̹͖̟̗͍̬̮̽͆̄ ̶̩̯̩͉̥͖͙̖̺̙̟̫̱̅͒͋̈́̎͛͂̚̚͠b̷̢̛̛̠͖͉͕̼̱͚̭̥͍̲̈̋͑̈́́͐̈́̈̓͛̏̈͛̈̀̈́̓̈́̃ả̷̫͎̪̼̗͔͉̲̞̫̦̣̿̊͗͆̀̽̾̂́̊̎ṇ̶̡̢̮̪͉͖̖͇̮͕̦̞̳͙̳͊̈́̎̓͆̇̍͐̊͜ ̶̱͕̻̠̞̹͔̪̑t̶̨̨̢̪̥̫̭̝͖̺̞̩̯͇͗̽̿̈́̽̂̋͒͒̀̈͒͐̐̓̈́̚̚̚͝h̶͉̼̪̫̯̭̰̟̱̺̹̘̥̬̤̪̭͔̅â̴̬̺̞̽̆͂̀̔̒͗̉n̷̡̧̙̪̣̯̰̦̳̼͙̳̳̥̹̟̱͉͐̅ͅ ̷̧̧̛͉̥͇̝̟͚̜̘͋́̔͛̎͊͑͑͗͑͐̊̈̎̀͑͘a̵̯̼͊̆̎̈́̈́̔͗n̴̡̟͉͕̠̥̼̖͉̬̣̗̤̼̝̖͎̦̰͋̿̂̓͋̾͆̔̅͜͝ͅh̷̻̺̼̯̝͎̻̤͖̤͎̍͘
' THUMP '
Tiếng tim đập nặng nề vang vọng khắp cả căn phòng.
' THUMP '
Haruki và Tsubasa nắm chặt lấy chiếc áo của mình, cảm nhận trái tim ở bên trong đang không ngừng đập với nhịp độ bất thường.
' THUMP '
Haruki sợ hãi nhìn về phía người anh trai của cô. Cô có thể cảm nhận được những sợi dây xích đang trói cô run lên từng đợt cùng với tiếng nứt vỡ đầy rợn người.
' THUMP '
' THUMP '
Ngay chính giây phút này, tất cả sự sống ở vùng đất Elysia ấy đều có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim họ. Dường như bản năng của một con người, của một con vật đột nhiên trỗi dậy và rồi một nỗi sợ hãi khủng khiếp đổ ập lên linh hồn của họ. Bên trong họ dường như đang kêu gào sự nguy hiểm, sự chết chóc, sự tuyệt vọng...
Dù cho người đó có là Lính đánh thuê hay Kẻ Ngoại Lai, đều sợ hãi siết chặt lấy nơi trái tim họ đang kêu gào kia.
' THUMP '
' THUMP '
' THUMP '
" Anh hai! " Haruki hoảng sợ kêu lên. Cô cố gắng vùng ra khỏi gọng kìm của dây xích, mặc cho chúng có siết chặt lấy cơ thể của cô và cắt những đường dài và sâu trên người, cô vẫn cố gắng vùng khỏi nó. Haruki cố gắng sử dụng ma pháp của mình, bất cứ ma pháp nào mà cô có thể nghĩ đến.
Mái tóc đỏ của cô tung bay lên khi những đợt gió mạnh xuất hiện cùng với đất cát khiến cho cô phải nhắm mắt lại. Và rồi cô nghe thấy tiếng thở dốc kinh hãi của Tsubasa.
" T̸̪͚͇̰̊ấ̸̢̡̡̛̻͈̳̣̺̝͔̬͖̮͛̅͑́̿͂̈́̏͌́̕t̵̡̗̱̲̤̫̙̙̓̒̈́͌́̊̀̑͊̓̆̇̀̚ ̸̧̮̭̳͙̫͕͈͎̥̳̣̪̮̈́͂͑͊͜͠c̷̩͓̜̙̮̹̜̜̓̈̄̐͗̈́̃ả̴̧̡̯̤̮̹͎͔̐̊ ̶̢̛̝͎̜̹̼͈͋͊́đ̸̢̥̯̼͖̤͓̲͖̣̹̜̤̼̑̋̐͝ͅę̵̻̻̻̭̩͚̂̀̔̔̐̾͋̄̏̂́͆͋̉̚ͅu̸̡̨̗̖̙̫̜͖̲͎̰̩̫͎̟̒̈́̎ ̷̠͉͍̳͙̈̃̾̚p̸͙̝̪̓̃̇̅̋̃͊̐͗͛̃̔̔̕͝h̴͇̤̿̏́̆͝ả̴̢͍͎͎̣̲͓̗͚͍̠̤̭̹͗̉͜i̵̢̢̼̭͇͚͖̥̥̭͔̩͔̎́̄̋̉͆͐͛̓̎̂́͝͠ͅͅ ̵̮̗̟̦͇̯̘̗͈̹͚͎̜̈́̿͋̊̇̈́͐̍̈̈́͘͜͝b̵̢̖̬͕͙̩̻̠̒͠í̸̡̯̫̟̼̖͈͈̝̹̗͉̻̼͌́̓̊̇͝ế̵̙̮̒̐̂͑̋͋̒̈͌̕ͅn̵̡̨̼̯̝̲̲̤͙͚͍̦̈̂ ̸̨̥̪̩̲̭̝̲̟̙̃͑̓̉̎̃͋̒̒̅͗͑̍̕̕ͅm̷̢̯͍̠͎͚̺̩̪̞̼̫̫͈̂̃̀̅̾̎͋̒͝ấ̶̡͕̺̼̯̠̣̀̒̈͂̏͒̋̐͌̓̄̄̚ͅt̶̨̺̲̻͇̞͕͑͋́̌̀̓̂̍̿̃̚͝͝ "
Giọng nói của Haruto trở nên rè rè, nghe giống như có nhiều giọng nói không ngừng chồng lên nhau, chen nhau nói. Haruki nhìn thấy cặp huyết mâu của anh hai cô dần bị một màu đen bao phủ, thậm chí còn có nhưng đường gân màu xám đen xuất hiện xung quanh mắt. Trong giây phút ấy, cô nhìn thấy được thấp thoáng một bóng người mờ ảo lơ lửng đằng sau lưng anh hai cô.
Nhìn bóng dáng ấy, cô cảm thấy có một cảm giác quen thuộc....
Giống như cái cảm giác trước khi cô có được năng lực sử dụng nguyên tố lửa để giết cha cô...
- ----------------------------------------------------
Trong tiềm thức của Haruto lúc này, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy chỉ là hình ảnh người em trai bé bỏng của anh nằm trên nền đất, đôi lam mâu vốn luôn tràn đầy sức sống giờ đây lại khép hờ vô hồn. Máu nhuộm đỏ cả người cùng mặt đất xung quanh thằng bé. Anh nhìn thấy hình ảnh người em gái mà anh đầy cưng chiều và nâng niu đang bị trói chặt bởi những sợi dây xích chết tiệt, những vết thương ở trên người cô.
Và rồi, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai anh.
Ņ̸̜̲̰̎́̂̑̆̄̿͘g̴̡͖̦̗̤̖͍̺̈́͐͋̈́̏̂̃́͒̚̚͜͝͝͠ų̶̛͕͔̺̜̫̩̱͓͕̐̎̅ơ̶̛̺͍͙̤͈̞̹̖̮̬̮͒̏͜ͅí̴̡͈͉̝̲̹̍̒̾͝ ̶̳͔̘͔̈̂͑͑c̸͓͈͖̄̈́̀́ó̶̧̢͍͇̦̳̥̈́̿̀͛̆̃̉̀̀͘͜͜ ̷̧̥̲̫̺͔̱́͗̃͆͆̃̓̂̊̀̓͝c̴̨̧̰̮̩̞̘̻͔̥̞͝͝ả̷̻͔̖̦͔̫̥̹̣̗̹͈͈̤̹͂̔̅̇̄̕͝m̸̢̡̡̧̬̳̺̣̖͖̗͚̓̊̌́̀͛̍͌͠ ̴̠̘̮̻͖͙̻͉͒̇̈̂̽͆̊̉͗̿̉͊̚̚͝t̷̢̛̥̪̲̬̺̼̫̣̪̫͎́̀̀̈́h̷̤͓̙̣̱͔̰͒̋̓̀̔̄͛̋̇͐́̅̀͠͝ấ̷̧̘͚̙͇͉͓̟̯͖̩̘̩̩̺̌̆͊̄́̂̑̄̈́̔̈́͘͠y̶̢͖͔̼͎̮͎̰̠̳͈̫̪̋ ̶̬͉̣̩̣̯͔̫̤̰̟͔̼̗̥͐̊̏̓̊̉́͘͘͝͠t̴̛̯̎̒́͋̑͑̈́̉̓͝͠͝͝h̶͓̅̊ế̴̢̢̟̻̳̪͍̟̟̮̮̹̟͚̺̈́͌̔̊̐̎͒̌̅ ̸̡̬̝͙̜̤̻͚̖͌͐̆̓͘g̵̘̞̭̟̹͙̗̙͈͕̖̖̈́̍̆ͅî̴̥̪̈́̚ớ̵̡͚̪̜̯̦̠̗͕͓̓̉́͜i̷͇̫̱͕̙̩̼̞͍̞͓̿̏͑͒́̎̋̈́͘͜ͅ ̶̢̟̝̲͎̣͍̔̔̈́̋̇̐̈̋̂̚̚̚͝n̷̢̡̧̢̢̝̣͓̲̬͉͖̙̭̾̓̂̓̔̈̀͒̄̈͠ạ̴̜͙͍̀̈́͐̀̾͐̊̋̀̋̀͊ẏ̶̙͙͎͔̬̠̤̘̩̳̗̞̈̑͑͒͠ ̵̧̧̯̤̭̙̤̺̮͇̥̺͇̑͑̅̏̈́̃͂̆͛͊̿̍̒̉͜͜b̴͈̳͖͙͚̉̏͒̂̇̆̐̽͋͒̕̕ͅấ̴̖̯̞̪̬̺͗̍͋̾̆̈́͠ͅt̸͙̠͔̝͗̈́͌̈́̚͜͝ ̶̛͔͕́̋̏͊̓̉̓̂̽́̂̀̕͜c̸̛̲͖̣̔̈́̈́͌͌̑̈́̽̈́̎͌̈̓̚ǫ̵̠̣̩͎̰̜̤͎͍̰̂̾͠n̸̨̧̢̧̛̠̤̪̱̯͉̖̖̈́͋̏̐͊̀͗̒̕͘͘͠g̸̭̺̯̼͎̜̰̩̝͖͕̫̬̓̀͂̓̄̊?̵͈͍̯̩̘̙͇̬͖́̆̀̀̓̍͋̆̀̃͜͝͝ͅ
̵̧̰̩̥̗̟̟̿͆̈͒̅̽̈́̓̾N̸̡̹̖̲̤̼͙͕͋̌̈̑̉̊́̔̽́̉͗͋̾g̸̡͉͔͌̓̒́́̈̚ư̷̰̮̙̟͙͕̟̮̦̗̩̲͓̋ͅơ̶̢̛͆̀͗̇̿͌͗̒̃͗̕͘͘͜͝į̷̰̺̣͈͍̬̙̙̮̮̻͛͌͗̎ ̸̛̠̭̬̯̿́̔̓̋̀̐́̉̂̏̓͝c̷͎̲̼̲̦̆̀͌͛̓ó̶̝͍̥͔͉̭̩̞͍̓̊͑̎̆̈́ ̵̢̢̨̙̙̱͕̏̅́̂̊̉͜m̷̨̧̨̩̥̞͎̰͈͕̟̪͍̆͛̓̎̊̾͜ͅư̸̺̩͖͛͆́̀̄́̓͌͝ố̵̠̱̩͒͘̕n̶̤͔͈̻̪̆̈́̎̊̾̃̉͊ ̶̨̘̠̦̑̆̄́̅͘ͅḣ̵̘̦̟̙̥̟̗͔̏́͋ų̴̢̞̹̖̤̭͔̬̭̹̥̉̌͌ͅy̵̛̞̗̗͚͚̦̘̑́̒͋̀̇̇̍̂̒̅̚͝ ̴̨̢̜̜͈̣̱̠̞͎̺͎̪̑̆̎̇̒̒͐̆́̑̆̊̏͒̕ḍ̶̛̱̥̀̀̿͂̈́͒͛̅͘͘i̷̧̡̘͎̪̲̤͕̓̀̅̅̀̆̓̊ę̵̧̣̖͍̲͔͕̂͐̇̋̄̈́͑̋̾́̾́̕͘̕ͅț̵̨̯̲̦̜̜̝̙͍͙̙͇͎͐̊̇̃̄͋̌̚̚ ̷̩͓͇̮̯̫̲̬̱̣̪͍̏͑̂͒͆̉̎̄̚t̸̡̺̣̹̂̃̏͌̀̎̌̓̌͝ą̷̨̢̡̪͇͙͈̟̜̬̘̂́̊̿̇͌̿̇͆̓̈́͑͂̐͘͜͝t̶͉̟̘̖̺̝͉̼̮͉̜̖̰͂̈́̄͆̈́ ̶̢̖̟͕̭̦̹̫̜͕̩̟͍̰͂̊̎̓͜ç̴̡̡̜͉͙̝̙͍̺̼͎͎̥̓̂͂̿̅͝͠ạ̶̧̢̨̢̛̼͍̜̻̩̉͐ ̸̨̹͕̂̌͌͆̀͗̈̂̾͂ͅͅm̵̫͛̆̈́̍͂̔̂ọ̵͎̥̜̠̹͇͛͌͋̚ì̶̧̢̠͓̺͖͇͍͖̰̼̄̆̐̇̿̓͆̍̍̚͜ͅ ̴͙̆t̴͕̹͕̫̓̀͌̉̃̑̎́h̵̢̨̖͖̞̤̋̏̏̈́̇̑̈́̈̊́̉̕͘͠ứ̵͕̮͇͈͙̱͉͈͚̞͖͎̩̮̃̒̽͝ͅ ̸̡̲̪̫̿̒͋̓̌̔đ̵̨̨͎̘̪̠̥̱̫̖̘̽͑̓̽͛̍͐͑́̈́̎̚͘͜͝ḛ̴̪̦̦̂̉͊̈́̽̿͜ ̵̧̡̥́́̉̄́̈͐̌͌̔͆̚͝ṇ̶̹̺͖͐̓̿̈́̄́̋̈̎̓̾̿̇͠ǵ̴̞͉̫̪̳͛̾̎͂̀͋͛̿̕͘͝͝ù̶̟̤̺̉̄͐͋̾̈̇͆͒̊̎̉͗̚ǫ̷͍̞͍̰̰̼̂̎̉̆̑̀͐͘i̷̩͍̝͙̭̦̊̿̌̇́̎̍ ̷̥̠̩͔̯̟̣͇̀͗͘ͅn̶̡̦͍̥͈̿͗̈́͂͆̇͊̆̃̄̿̕ǵ̴̨̢̛̙̫̩̙͗̆̑o̷̫̱͖̗͈͙͉͈͓͑̉͛̅̾͂̇͒͜ą̵̢͇̲̺̤̤̰̟̖̠̟͍̤͍̋̓i̸͋͌̑̒̇̒̅̇̾̅̀̒͘͜ ̶̡̢̲̱͓͔̗̦͈̮̙̣̳̱͙͆̾̏̇̏͛̍̄͌̈́̓̆̔͘l̶̜̥͉̞̖͙̙̹̤͙͔͔̎̚ͅò̶̟̤̭̥̫̪̣͇̳̯̉̋̐̄̕͝n̶̝̅́̋̍̐̔̑͗̔ͅg̷̩̰̭̙̜̭͚̭̙̺̤͎̫̃̈́̈͌͒̾̒̍̌̽́̒̚͝ ̵̧͓̣͚̲͔͓̗͉̦̯̈́͊̋͜ͅh̵̘̿̌̉̓̽̾̌́͆͜ậ̶̢̢̧̨̦̦͍̼͔͕̣̖̫͖̝̾̇̾̋́̃n̶̛̛͙͓̥̣͍̩͎͎̘̐̑͆̇͐͜͜͝ͅͅ ̶̛̹̥̱̦̼͒̀͂̓̈́͋̈́̉͑̃ṯ̴̛̬̞̹͙̻̘̥̗͕̻̮̔͂̓͐͊͘͝ḧ̵̢̟̻͓͓̹̪̤̯͎̖͔́̀̓̾́̊̂́͋̈́̾̏͝ͅṵ̶̡͔̖̫̫̪̩͎̱̮͓͍̀́̌̂̅͋̄́̒̎͘͠ ̷͚̹͚̰͓̻̺̍͛̔͊̅̃ͅb̴̞͓̖̂̓ê̶̢̡̤̝̖̘̙̯͚͍̫̬̅n̶̢͖̬͇̬̩̉͌ ̵̧̡̧̨̦̯̗̰̭̓͐̐̔̆̏̽̂͛̇̾͘͝t̴̢̛̤͈̫̻̱̺͇̩͋͊̆͊̓̃̿͐̌̅r̷̛̯͉͉͉͍͉̫̖͇̥͈̒̇̏̒͛̓͠o̵̢̧̡̟͈͚͙͉̙̜̹̝̺͓͒́ͅn̵̢̫̫̳̼̗̥͔̣̳̫̂̎̂̓̒̌̀̋̐́̋͋̕͝ͅg̶͕̳̖̝̰̳̦͈̪͖̥͇̫̼͖͒̀̽̂̊̓̋̉̋̀̚͝ ̴̧̧̛̬̻̺̬͉̞̩͙̘̣̅͊̀́͌̒͒͝͝ń̶̢̥͖̥̟͉̱̙͕̣̏̈́̀̉̋̽͌͜͝ͅg̵̛̫̳̜̫̭̞͇̺̠̳̭͂͠ư̵̜̭̝͚̠̗͖̗̓̃̾͆̀ờ̷̧̪̑̿́̆̏͘į̴̛̭͎̦̣̱̜͙̓̾͒̾̊̄̀́͊͘?̴̫͍̬̙͓̈́̈́̈́̍̑
̶̬̪̮͒͐̽́͜͜͝Ṇ̷͓̣̍͛̽̍̈́͊́̊̏̉̀̕͝g̶̞̏͒̈́̋̋́͝ͅư̴̛̻̙͑̍̉̋͛͋̊̇̅ơ̵̟͚̩̳̰͕͋̽͌͒͛͗̽̌̚ì̷̡̡̛̛̦̻̺̬̤̣̥͋̃̓̎͊͊̅̌͂͝͝ ̸̡̱͍̱͕̠̝̂̊͒͋̕c̶͚̍͊͠ó̸̞͔̝͓̺̱̺̯͉́̾̑̐̏ ̵̨͚͚̻̺̦͍̜͗̿̀̀̀̔̑̽̓́̚̚̚ͅm̵̨̲̲͚̱͇̦̣̭̲͚̹̩̟͔̋̑̽͒ư̸̧̬͔͓̬͓̔̓̂̀͋̓̽͛̿̆͊̈́͝͝ố̵̢̢̺̜͉͎́̓̓͂̀͝ń̸̨̛̼̝͓̻͓̲͎̔̐̎̉͆̒͑̂͑̕͝͝ ̷̩͎̫̒͊̈́̋́͠c̶̛͉̺̮̜̲͎͙͇͇̈́̀̎̾͑́̎̓͑̈̃̉̐͜͠ͅó̸̹͔̤̗͖̻̦̠͈͎͔̯͈͚̖̄͛̏̓̈́̿͐̈́̈́́̂ ̶̻̜̰͇͎̖̘̯̥̘̠̦̖̍̑͂̈͐ͅs̷̫̲̤̪͙̽̋ứ̶̧̖̯̬̯͙̰̬̹̞̯͉́̊͌́͑́̃̈́̃̍̐̀͘ć̷̡̢̫͕͍̳̩͕͓̹͈̈̌͆̈́̈̓̈́͘ ̴̧̳̗̩̙͖͔̺̪͚̣̘͙́͂̽͐̿̀͑͊͒ḿ̴̨͇̱̠̼͇͉̤͉͇͕́̈́̊̉̐̈́͂̌ạ̶̬̼̞̰̱͙͎̤̙̙̀̓͂̈n̴͔͕͎̟͕̮̠̙̐̏̅̎̉h̷̢͇̮̘̠̞̎̽̽́̄̒̐̉̾̑͂͝͝ ̵̮̹̤̣̗̳̮̩̯͈̠͙͉̪͚̀̑̔̓̀͝t̸̬̺̰͗̂̇͒̕ǫ̶̨̪͇̯͎͖͚̪̟̇̓̉̑͂͋̋̎ ̸̧̦͎̭͉͇̮͉̬͗̆͊̾͗́̒̄̚͘͠͝l̵̡̩͍̹̦̞̘̝̤̠̳̠̾͛̀͗̈́͊͛͘̕͠͠ͅớ̵͚̟̠̞̓͂̐̽̃́̋̎̀̚͝ͅn̸̢͇̬̰̟̦̫͎̎͒̉͊͘ͅ ̵̨̧̜͇̦̥͙̠͓͍̙͓̯͋̃̎đ̶̨͓̬̑͌̎̈̓̇ể̸͇̊̆́̊̿͆̓̐͝ ̴̛͖̻͖̼̞̠̰̹͓̰̌̾̿͊b̵̧͙͈̜͎̩̦͇̘͚̉ͅả̵̡͚̠̹̗̬̌̑̿͊̇͋̋̿̀̍̍͗͝ͅo̸͕͉̱̲̝̞̰̼͕͙͇̽͊̄͛͑̉̅̍̈́̈̔̕ ̸̛̬̔̈́̊̂̑̉̾̈́̇̎͘͝͝v̸̱̟̗͒̕ệ̸̡͇́͋̾͊̉͠ ̵̞̲̫̀̈́͒̽̋̅͑́̿̔̄̆̒̇͘è̵̪͈̞̞̪͉̖͉̹͕̀́̂̈́̏̄͂̊́̂͛̀̕͝ͅm̷̰̙͓̩̠͈̼̊͆̃̆̑̐͝ ̶̡͚͖̲̮̻̀̓̊̓͆̀̕g̶̛̤̓̄̈͝͠ͅá̵̗̇̈́̏́̎̋̊͒̆̊̈́͛̈i̷̹̝̣̝͉͋͗ ̶̢͓̜͍̣̜͖̝̫̟̻̱̌͗̑ċ̷̜̠̦̖̠̥̟̖̮̯̤̌͊͊͑̃̽̒̔͘͝ử̴͔̟͔͔͑͂̀̒͜a̴̙̮̤̱̲͉͒͜ ̴̡̩͕̰̱̫̭̣͙͓̟̲͈͎̿̑n̵̛̻͖̘̞͇̐͗̓̅̌͐͑̄̏̽͜͝g̴̡̧̬͖͕̦̓̒̄̓̿̅̽̿͝ư̵̛̛̫̦̭̙̟̻̪̖̟̪̖̂̉͌́̈́͜ơ̸̭̫̹͆i̵̡̺̝̟̅̃͑́̇̈́̄͑ͅ?̴̨̮͙̰̹̉͌̈́
̶̧̻̞̪̯̰̙̻̱͍̺̖̰̈́̀͗̔̒͘
" Ta muốn... "
Một tiếng cười khẽ sau đó vang lên. Anh cảm thấy được đầu của anh như bị ai đó không ngừng dùng đồ nặng đập vào.
Sau đó, tất cả những gì anh biết...
Chỉ là một màu đen tuyền.
R̵̛͚̟̬͚͓̦̄̈́͆̔̑̔͂̽̃͝͝ą̵̱̭̟̙̠̣̜͙̂́̒t̷̛͓̏̈̏ ̴̧̡̩̰͓̯̞̙̲͈̳̩͛̑͌́̐͂̈́͋̆͋͠v̶̪͎͚͖̊̆̐͋̃̒u̸̪̹̭͋́̅̋į̸̦͉̞̭̘̱̞͎̹͉͖̊̎͗͋̕͝ͅ ̸̧̨̢̣̰̱̥̘̦̼̥͍̬̀̋͒̂̌đ̵̙̬̓́ữ̸̛̳̺̱̓̐̒̂͑̾͒̍̈́̐̔͊͜ợ̸̛͉̙͙̻̬̼͙͓̰̮̘̜̍c̶̯̲̤̖̳̪̻̼͚̻̐͒̽̿̅́̐͆́̇͂́̈́͠ ̴̨̢͇͕͇͈́̎̃͗͂̈̊̽̿̌͝g̴͓̦͈̊̐̍́̈́̉͘͘i̶̹͎͚̘̯̼̊á̴̡͚͎̗̠̜̝͉͇̙̥̮̪͜ͅò̷̧̜͍͊̂́́̂ ̶̧̛͍̞̥̖͓̣͇̰̫͙̱̥̳̓̾͗͋͊̎̒̂͘ḑ̵̲̰͚̬̻̖̞̻̗̈́̓̿͊̓̐́̽́̀̔̄͂͝͝ị̶̡̜̟̟̗̗̗̓̑̓̚č̷̝̦̙͊̒͗h̵̬͍̩͓̺͈̯̰̼͇̹̺͗̐͂̀̇̾̎̎́͒͠͝ ̴̻̝͎͇̭̠̩̗̎͂̀ͅv̶̲̦̪̓̉͗ớ̶̡̗̫̙̥̣͙̏͐ȉ̷̛̻̥̖̯͖̻̝̯͚̝̍̆͋̂͊̓͘ ̷̞̱̙̐̇̅͘n̵̢̖̰̹̫̫̮͇̿̓̓͗̓̂̀̾̇̏̚ǧ̶̨̤̦̠̥͓̼̳̝̹̫̎͌̇ư̸̧̢̧̛̥͈̗̯̞̟̫̻̣̰̄̎͐̅͘ơ̷̩͉̯͓͖̣̳͉͔̤͕͗̋͜͜͜i̶̛̜͚̖͂̓̂̄̓̄̌̕̕,̶͕̩̮̙͋ ̵̡̛̳͙͕̘͚̺̦̳̖̻̻̞̉̀̈́̓̆̈̚͠͝ͅŞ̵̧̛̳̖̬̬͇̀̊̿͆̓͊̒̀͒͘͝ͅȁ̴̦̱̼̠̗̰̣̟̳̦̅͆͛͝k̸̡̨̡̛̻͉̱̋̊͐̉͑̃͆̉̏͛͘u̶͚̽́͛̓͐̄̌͝ͅm̷͚͚̲̥̻̬̘̲̰̭̓̏͆̽̂̈́͘į̵̱̪̜͓̪͎̼̰͙͍̎̐͑̒̊̾̿̆̆͑̒͊̏́͝ ̴̡̧̻͓̣̤̲̗͔̜̲̆͌̎̑͘H̴̯̔̕ą̵͇̼̩͎̯̳̦̙͚̥̦̱͎̽ͅr̶̜̔̂̑̒̿̀̃̃͒̌ǘ̶̢͓̙͕̘̦̝̪̖̲́͜͠ͅt̸̢̢͙̪̪̼̖͓̹̲͉̞̳̗̫͒̀̅̈́̇̅̔̄̑o̶̡̢̫̜̯̱̮̦̱̬̅͆̄̍̇̓̍̐͑̇͠ͅ.̴̮̗̭͚͈̼̳̠͍̹͗̊́̈́͊̎̈́̏̆͂̈̎͠
- ---------------------------------------------------
" Anh hai! Anh hai! " Haruki vùng vẫy càng dữ dội hơn. Khi cô cảm nhận được sợi dây xích bị nứt ra và cảm giác được ma lực của cô xuất hiện trở lại. Mặc dù không quá nhiều nhưng cô nắm bắt lấy điều đó. Bên trong cơ thể của cô nóng rực lên cho đến khi trên tay và chân của cô bốc lửa một cách dữ dội.
" Haruki! " Tsubasa hoảng hốt kêu lên khi thấy cơ thể của cô xuất hiện những vết bỏng đang dần lan ra khắp người.
CRACK
Sợi dây xích cuối cùng cũng hoàn toàn nứt ra và giải phóng cô hoàn toàn khỏi sự giam cầm. Ngọn lửa cũng theo đó mà bùng cháy ngày càng dữ dội hơn và lan ra khắp căn phòng.
Tsubasa lùi lại liên tực cho đến khi lưng của y chạm vào bức tường đằng sau. Thanh kiếm trong tay y rơi xuống mặt đất và vang lên những tiêng leng keng chói tai. Đôi lam mâu của y trợn tròn trong sự sợ hãi và lo lắng trước cảnh tượng đầy kinh hãi.
Haruto- người anh trai mà y kính trọng, đang lơ lửng trên không trung. Cặp mắt của anh liên tục lấp lóe giữa màu vàng và đỏ. Xung quanh anh bị bao trùm bởi những ngọn lửa màu đen tuyền, những tia sét lấp lóe từng giây.
Haruki- người con gái mà y yêu thương, đang nằm vùng vẫy trên mặt đất, ngọn lửa đỏ rực bao trùm cả cơ thể yếu ớt của cô. Y muôn tiến lại gần và kéo cô ra khỏi ngọn lửa ấy.
Mặc dù y muốn cô sử dụng ngọn lửa vừa mỹ lệ vừa chết chóc ấy để hủy diệt tất cả mọi thứ... Thế nhưng y lại không muốn cô bị tổn thương bởi nó.
" Ta ghét ngươi... Ta ghét n̶̢̧̹͕̆̊́g̴̫̑̐͠ư̵̝̥̎͊̉̿ơ̸̧̰̘̈́̾̕͝i̵̤̚... T̶̳̘̯͙͙̮̗̬͒a̸̪̘̣͆̽̈́̀͋͘ ̵̡͖̮̺̤͕̲͇̲͆̀̔́̑̈́͋͑ģ̶̢͙̩̙̤̬͍́̍̓̌̿̉͛h̴̪͙̩̭̰̥͙̜͕͊̏͒̍̀͛̂̕̕é̶̤̤̳̪͚̻̥̍̿̑̄̾ţ̷̺̣̝̤̏̍͗̿̒͆̔͛̕ ̶͙̖̣͎͇͛̎͜n̴͖͂̋̄̔̈́͑̿͠g̷̖̬̒͑̈́͂̈͊͒ư̶̧̮̥̩̙̦̒̋̊̈́͛̌͊̀̚ơ̶̛̠̘̼͙̑̄́i̷̧̫̻̟̭͍͖̰͑͛!̸̞̻̬̖̥̈́̅̌͒̍̃͘!̸̄̾̒͊̈́̈́͗͂̕ͅͅ "
Tiếng thét đầy kinh hãi của cô vang vọng khăp cả vùng đất Elysia yên bình này. Những con người bình thường thậm chí còn chảy mái từ những giác quan của họ.
' N̸̙͊á̷̼̼̩ḱ̸̡̻̞͎̗̙̑͌̕a̴͖̥͋̕m̷̨̬̘͉͚̗̀̇̿̊a̷̧̡̛͕̯͔͛̄̂́̂̇͂̚k̶̲̘̹̄̈́̚i̷̥̎̒̏̈́͛̀̌̚͠ ̶̡͓̣͆̍̂Ţ̶̹̠͇͌́s̴̢̲̠̈́͑̒͌̿̾͌͛͝ǘ̶̡̧̞̋̋̈́̿b̶̫̣͌̾͗̉̎͂͊̊à̴̩̙͒̌ŝ̶̡̛̲̲̱̝̻͍̰͜͠ä̶̛̺͕͇̖̲̻̺̜̳́̐̈́̕̚͝ '
' Ṭ̷̛̦̺̠͚̫̱͂̈́̑̆͝a̴̜͇͒̃̽͘ ̸̝̬̐̾k̶̜̖̺͋̂h̵͔̃̌̀̉̌̔̑ô̷̧͕͔͙͚̳̠̞͔͛̓̎̓̉͘͝ņ̴̛̙̞̗̝̱̆̌g̵̢̡̛̦̩̟̟̞̣͊̀̿̚͜ ̴͍̇͗͋͆̕̚͝b̷̨̔́̎̈́̀́i̵͎͗̆͐̍͌ế̴̢͓̟̠͈̺̊͊̽̔͜͜͝t̷͎̭̣̟̣͙̓͛̆͆̈̆͒̄͊ ̷̡̥̹͉̩͍̘̼͒͐͆́̚͜c̵̱̪̙̺̯͚̀ͅó̷̧̗͈̹̩̊͋̌̐ ̷̡̯͍͓̮̭̝͆n̶̨͇̔́̉ê̷͕̗̠̏͜n̸̛̤̉̓͝ ̶̨̨̫̙̿̉͒̃̽̄c̵̳̪̅̎̍͛̚͘ͅą̸̪̉̾͋̑̚m̷̹̩̣̹̥̀̃ ̵̙̝̈̉̕͝ỡ̸̡̛̥̳̹̬̹̑̓̚n̴̥̝̮̩̙̱̓̉ ̵̞̻̜̞̖͗̀̀͒͑͐̂̈́ń̶͔g̵̢̺̻̬̬̔̔̿͗̓̅́̕͝ų̷̛̘̞̥̠̯͕̭͊̏̀́̅͜ờ̵̛̬̩̫̜̮̝͋̒͌̀i̶͍̋ ̵̫̹̣̣̄̂v̷̳̓̌͌̅̔̊̚͠͝į̴̩̀̈̒́̈́̂͘͝͠ ̸̢̨͕̩̣̦̐͛̉h̸͓̥̪͚̅̽̅͋ͅͅà̸̘̤̠̓̈̌̉̊̾̅̕ṅ̶̛͎͔̥̱͍́̓͊̽̑ͅh̸̨͈̉̈́̓̏͒̄͝͠ ̴̰̖̱͉̬̤̥̈́đ̵̨͖̤̱͂̐̈́̾͘͝ộ̴̘̈̂̀́̕̕n̷͓͐̈́͐̇̂͆́̕̚g̵̫̓͂͛̓̽́̊͘ ̴͈̬̜̯͙̣̐̽͜c̸̢̖̩̮͍͔̻̟̈́̃̓͌̅͗̕ṷ̷̧͎͙̳͙̮̉̄̿́̔̈́̐́̽͠à̶̬̭̤̏̀ ̵̢͓̟̳̮̙̩̝̀̄̍͘͝n̵͉͖̖̳͎͠͝ǵ̸͕͕̼̝̥͚̤̗̌̂̚ư̷̢̠̖̞̘̟̙̖̑̃͆̈ǫ̶̛̟͉̲̹̔̃̌̕į̸̹̜̞̟͍͔͕̍̽̈́̅̚ ̸͕͉̗̰̈́̃͒͐̋͌̓͜͝k̸̨͖̍́̒ḥ̴̨̫̖̠̱͎̪͋͋́ơ̵̬̗̂̒̊̈̌̐n̶͔̋̉̃͑̀g̸̡̛͔̤̩͕̠̱̯̻͝͠.̸̢̢̙̪̻̼̼̳̇̒̑̽͆͂̚͠.̶̮̞̜̤̏͌̐̌̾̊̅͘͘͜.̷͇̫̦͈̰̭͎̅'
'Ṉ̸̹͖̣͖̱̍h̴̲̱̻̱̖͈̪̑̑̈ờ̶̡̪̩͔̝͎͆͌͒̚ ̴̡̰͔͎̭̙͆̈́̊c̷͓̔̎͝ó̶̮͓͂̿́̊̽͗̕ ̵̢͇̙͉͖͔͓͈͋̏n̶̲̙̱̄̓͆̆̀ġ̵̥͍̀̎͑͗͂͂̎͘ư̶͕͙͉̪͖̺̰̩̈͛ợ̷͓̩̯̞͔̦̊͂̌́̃̍̉̚͝ī̷̟̟̙͈̪͓͇̅̆̀̊̀̒́͘ ̵̠̤͌͠m̷͖̥͈̭̌̍̏̑͠à̶̩͆̓͗̔̀͆̔̈́ ̵̧̢͖̲̭̺̓t̴̩̺̺̯̹͋̓̌͋͜á̵̯͚͇͛͐͂͘̕ ̸̧̟̝̊̎̈́͌́̋̅̕͝đ̷̥͎͚̘͚̅̓ã̶̢̩̤͓͖́̓̉͊̕ ̵̡̢̦̟̘̙͑͌̋̃͗̓c̶̨͙̫̫͖̱̎͆͑̎͘ͅǫ̷̥͖̞̰̟̬́̿̀̑̔͒́̋ ̴͙̙̹̤̫̰͐͌̌đ̷̤̟̪̦̠͆͊̑̌̔ư̷̹̠͚̞̩͍̳̎̇͌͛́̓̈̎͑ợ̵̧̟̘̫͓̞̍̓͆̈͊c̵͎̬̟̏͑ ̷̧̲̬̖̯͍̮͊̾̆h̷͉̗̯̮͕̬̱̼͌͋͗å̵̛̜͈̝̜͔̭͓̙͐͜į̵̨̨̨̞͕̍̃͌͐̽͒̋̈́́ ̵̢̘̹̖͙̣̒͊͜ḷ̶̞̭̜̜͇̜̩̹͗̽͗̚i̴͉̼͇͑̍̇̈̿̚͘ṇ̶̡̭̖̥̺͙͋̓͑̈̑̚͝ḧ̴̨͔͓͉̻̫̬͆͊̂̑́̚͜͜ ̸̡̮̳̰͖͔̺̱͆ͅḧ̵̨̝̹ồ̶͎͙͎̮̞͉͖̲̃̇̾̓͌̔̕n̷͇͇̲̬̖̈́̉̇̀ ̷̙̠̗͙͖̭̬͇͚͌̐̆̍̔đ̵̹̯͚͐̓̎̈́́͝ầ̷̢̛̳̦͕̤̺̬͈͍̿͗̑y̷̝̖̩̼̩̮̗̽̈́͋̿̆̇̚ͅ ̶͇͓́̈̂d̴̢̛̳̟̣͓̝̾̈́̑̔̋̕̚͜͜ụ̵̬̘͓͓̠͙̞̘̇̍̈́ ̸̢͓͉̱̦͙̮́̆͒̾͆h̶͈̠̝̃̈́̾̀͌̀̈́̕͝o̸̺̻͓̖͓͐̆̈́͒͆͝ặ̷̳͇̳͚̯̔͑̂ͅc̷̰̭̳̳͈̭͎̋ ̶̬̭̘̜̳͑̾n̸͓̻̱̝͍̓̐͝à̵̧̬̒̓̈́͗͘ẏ̵̳͇͎̅͗̅̓̃͐͐.̵̢̰̮͉̜̻̼͈̿̾͛́͑͂̀͝͝.̶̘̜͒̊̏̏͊͛̎̒͘.̵̬̦̪̺̤͕͈̄̎̍̾̎'
Tsubasa nghe thấy những âm thanh rè rè bên tai mình. Tuy rằng nó khá là khó nghe nhưng y vẫn có thể hiểu được nó đang nói gì. Sự sợ hãi bao trùm lấy tâm trí của y khi y nhìn thấy mắt của hai người ánh lên màu vàng kim đáng sợ.
" Haruki?" Người con gái diễm lệ ấy cười khúc khích, hai mắt híp lại đầy thích thú.
" Ķ̷̟̭̼̣̦̪̬̮̠͂̈́̿͆̌̾̈͛̉ͅḩ̶̨̨̛̯̳̣̩͇͙̰̮̗̰͎͑̑͋͆́͂̀̕͜ô̵̗͔͍̲̭̞̠̣̫͖͍͉̠̭̍́̓͒̎̓̆̀̉́́̈́͜n̴̢̡̨̬̲͍̯͍̗̺̦̜̮̖̂̈́̾̽́͐ͅg̴̪͉̜͎͇̯̥̙̤̼̈́͛́~̸̡̧̗̲͖̍̈́̓̉ ̵̹̼͖͉̘̮̺̹̭̲͂̆͝K̴͖̫̰̺͎̖̖͔̤͎̥͔̟̯̩̓͝͝h̵͎͚͔̬̔̈́͌͑͒̉̐͆͂̆͂͠͠͝ơ̵̧̡̡̫͓͎̭͉̼̤̘̮̂͌̿̆̀̊́̈́̿̃̒͛̕͝͠n̸̢̧͖̠͔̲̤̹͍͎͓̱͇̹̣̑͗̿̾̀͋͋g̵̰̤̭̅̓̈̽̿̕~̷̡͍͓͈͗́̆͑͝ ̷͓̫̬̠͍͌̑̽̈̓͘ͅṰ̴̱͚̥̞͓͕̃̾͑̍̈́̒̄̓͐͒̂͒̚͜͝ǎ̸͚̱͒̐̓̆ ̴͙͚͙̖͉̤̮̲̙̙̳̟͙͔͚̍̈́͗̈́́̉̋͆̈́͗̀̍̈́͘͝k̸̖̣͙̦͚͗̀̌̓͐̔͒͊͗͑̑̇͝h̵̥̭͚̹̰̫̜̿ô̴̢̡̦̐͂̊͊̄̇̋͋̄̈́̔͋͐̕͜n̴̡̧͚̘̪͚̘̩͍̞̦̰͇͙͙͆̎̈́͑̾͑̐ģ̸̛̖̼͕̰̱͙̟̯͓̗̪̖͛̏̒̀̕͘͘̕̕̚ ̸̡̖͚̟͎̳̥̜͈͎̻͑̎͗͘p̵̡̱̪͎̼̠̯̰̣̗̙̙̼̓̓͑̾̈́̈́̑͑͒͒̏̏̇̀́͜ͅh̷̟̝̝̯̥̞̀̈ả̵̟̜̝̦̠͈̘̅̈̎͆̑̀̓̽̍͆͜͝ï̶̛͓͓̰̲͐͗̎̋͘͝ ̴̰̗͓̰̰̞̔̈̇̐l̶̡̡̧͓̖̤̑͐͋̿́́̆͜͠à̴̛̰̳̯̀͂̄̋̂̋̀͌̽̌ ̶̧̨̬̱͚͔̥͎͓̖̉͑̄̂Ḣ̴̝͊̊̎̽̈́̚a̶̬̰͎͊r̴̻̰̣̻̠̝͔̼̦̤̗̀͋̀̾̆͒͛̈̇͊̊͝͝ũ̴̡͖̬̱̞̬̣͇̫̇͗̀̉͜k̶̨̭͖̘̭̻̺͍̲̫̗͇̗̳̣͛͗i̵͔̾̂̑~̸͕͐ ̴̧̙̫̖̭̝̗̹̪̻͕̟͎͚̿̎̍͂̆̿́͌̅͆͒́̉̓͘"
" T̷͇̀̐̉͐̅͝ą̷̩͕͔͖̻͑̕ͅ ̸̖̭͇̏̋̉̒̓̊͊t̴̖̼̂̑́ĥ̴̘̜͎̗̿̒͋̑ậ̸̡̯̹̘̥̈̌͊̚͜t̴̬̀͌ ̴̠̹̟͍͓̅̈̋̈͒͌̏s̵͚̦̣̔̅̇͌̚ự̸̢̠̌ ̵̱̟̘̥̱̻̔̊͌͐́p̶̥͐͑̀h̴͍̦̣̆́͜ả̶͈͛́ị̷̞̼̘̓̊ ̷͖͕̾͗̏͊̑̑͝c̵̪͍̰̮̺̔̈́ả̶̯̠͐̑̈̿̆̈́̋m̷̞̲͍̯̭̳͂͊ ̵̢̧̰̲͉͌̌̐̐͑́̕k̸̮͑̏̓̎͘͜͠í̴̗̐̍̄̂̔̚͝c̷͓̜̪̽h̵̩͙̗̤͚̓̏͂͛̍͒̈́ ̶̛̻͓̗̲̜ñ̷͖͍̩͙̲͕̾g̸͇̊͊ử̸̖̚ơ̶̲̠̣̻͋͆͋̉͠i̵̯̮͇̯̓́ ̸̢̩̩̣̋̍̽͌͗v̶̘͌͗̂͘ì̶̗̜̗̜̟̪̅̌͗͋͛ ̷̥͎̝͂̄ͅn̴̡̲̱͆̋̌g̵̳͒̈́à̶̗̺͕́͠y̵̖̪̎̓̀̍̂͝ ̶̬̻̇̋͜h̷̨̞̱̗͚͓̓͋̀̊͂̎ǫ̶̝͉̲̭̂͂̍̀̇̊̑͜m̴͓̰̫͛̊̃̋̄͝ͅ ̵̖́ṇ̴̫̝͋̀͒͂̿̆͜ǎ̴͕̜̮y̸̧̭̳̙̓́͜.̶̧̹̳̘͎͕̥͆̾͑ ̶̜̻̟͒͊͌̽Ǹ̷̝̫͚̕͠ế̸̢̲̲̣̞̘̉̑͌̓͠͝u̵͎̹͓̹͚̙̒̃̐̌́̾͠ ̷̛̟͖̈̊̂͆͐k̶̞̂̌͊͠ḩ̷̡̪̤̦͔̤̒̆͋́̚ô̴̗̰̬͊̽̓͛̈́̍̅n̴͎̖̭͙̒̈g̸͖̮͕̰̠͋̒̏̓͊́ͅ ̵̩̇̍͗̂͘p̸̙̖̀͒̓͌̔̚ḣ̴̢͉̳̖̯̄̾̊́̈ả̶̦̊i̵̺͖̲̰̺̘̓́̑̆́̀͘ ̴̨̳̻̘͕̌͂̍̓́͝͠v̸͈͇̰̯̈́͗̑̐͛̆ì̵̼̌͛ ̸̛̛̪̻̆͋̒n̷̟̏͗̀̑g̵͉̤͇͕̝͊̒̐͗̾́ư̵͍͎̘͋̈́̔̅̏ơ̷̠̄i̸̛͇̓̄̏̀͌ ̴͎̬͠t̸̡̡̠̪̪̻̤͗́h̷̡̺̓̔ì̸̬̼̟̻͎̈́̾́̃͑ ̵̲̰̰̘̱̺̺̕c̵̦͕̐̒̂ͅͅớ̸̼͎ ̴̬̩̹̽͛͐̑l̷̛̙̱̜͔̈́͠͝ẽ̸͈̖̝͚̄̑̃ͅ ̶͖͕̭̖̜̘̹̓͊̈́s̷̞͖̬͉͋̆̅͘ȩ̴̛̪̯͔̥̳̃͂͆̏̓͝ ̶̧̛̬̀̎̇͑c̴̡̹͇̎ờ̶̏ͅn̷̨̝͎̜̔ ̸̧̣̯̯̫̓̃́̀͗̂̆ͅͅṟ̵͕͉͙̒͒̆̊̈́͐ấ̴̛̮̈́͘ͅt̸̢̝̽̄͜ ̵̨̫͕̱͍̆̇l̷̲̮̦̰̝̽́͒̃̔͑ͅâ̴͈̂̍̈̕u̵͇͗̾̽̕ ̴̧̯̊̍̍̚ͅn̶̮̩͇̐̈ữ̸̦̬̞͇̦̬̘͑͌̓a̵̙͉̘͒̑͌̚ ̷͎̈́́͒͜ṱ̵́̒̆a̷̧̻̰̗̱͌̾ͅ ̸̡̛͓̦̙̫́̐́̓m̷̫͇̥̆̈́̀̈́̔̑ớ̴͚͍̞̖͔̠̣̏̇̾i̵̟̜̩̔̊͆̐͘ ̶̧̡͚̤͈͆̎̽͗̚c̸͙͙̞̊̓̂͆̊͘ớ̵̠͍̣̖̫͙̋́̈͑̍̕ ̵̹̏t̵̝̪̭̏́̓ḩ̸̀̌̆̕̕͝ể̵̝̝͌͆̚ ̷͔͉̝̀̈́̿̌̃c̷͇̃̓̄ḧ̴̛̲͕͍̮́̀̽̀̚ĭ̵͖̘̮̝̥̺̄̂͒̿͝ế̵̳͎̞͍͇̟̈́̎m̸͓̙̺̯̫͎̑͊̇͒ͅ ̸̡̣̳͈̫̙̫́̔͐͆đ̶̢̨̡̦̪̯̞͂̅̉̄͝ư̵̢̛̳͓̍̉̕͜ͅợ̵̣̟̰̜͕̎̚͜͜c̷̯̘̈́͋̈́̚͘͠ ̵̡̓͊l̸̬̙̰̯̭͋ͅỉ̶̡̤͎͂n̸̺̦̾̊̕͠ͅh̵̝̫̪̪̑̄͑̎͝ ̷̲̲͇͗̂̍̓͋̿̅h̴̀̉̀̊͠ͅồ̶̳͇͇̭̹͇̞̊̊n̷͓̹̜̻̐̀̆ ̷̱̥̤̤̯͗̒̈́̇̐ͅb̸̧̠̽̕ọ̴̡̢̤̗͖̻́̉́̓̃̓͘ń̵̛̼̗̭͈̱͖͌ ̶̳́̓̓͠h̵̡͈͎͚̯̍ắ̸͈͚͇̖̃̌̎̀̎ņ̵̛̜͙̖͉̺͎̐̀̑͆̚.̸͍͖̎̈́̋̔̔̈́͐"
" Không... Không! " Tsubasa hoảng loạn nhìn hai người. Y không muốn tin vào lời của kẻ đang chiếm lấy cơ thể của Haruki... Y không muốn tin rằng chính y mới là người đẩu hai người họ vào bước đường cùng...
Thậm chí y còn tự tay giết chết người em trai của mình...
Đứa em trai đáng yêu và ngây thơ của y...
"Ń̶͈̗͓̆g̵͍͗̈́͋̊̌ư̷̥̥̼̓̄͝ơ̴̯̼̖̬͙̼̥̂̒̉̓̀̕i̷̛͕͎̻̻͉͙̒͑̀́ ̶̨̣̪̤̔̂̓́c̶̢̰̉̈́ó̸̠͓̮̀̐͐͐͆̕ ̶̢̼̳̤̱̝̭̅̇̎͂t̵͖̟͚̻͉̣̓̂͐̃̂̍̌h̵̰̮̿͛̌̉̈́ể̸̲͒ͅ ̵̱̪͈̝͗̓ṋ̸̘̩̽é̴̛̥̳̼̗̫̱̰̂̒̈́͝ ̸͍̼̜͉̼͒̅͆̆͝t̶͖͒̈́r̵̝͉͙͎̔̑̾̓á̴̺͔̈̂̃͋n̷̘̞̎̐̎̈́̃͝h̵͈͔̘͇͍̩̟͆̋̈́͝͠ ̶͎̝͈̘̤̀͒̇̋̈́s̴͖̲̩̼̈͗͂͑̀̊ự̷̬̬̳̪̪͙̝̽̐̑̈́͠ ̴̭̭͗͐̓́ṯ̵͎̺̗͖͖̭̌̓͒͌͑͑h̶̙͖̫̓̍͂̚͘͝͝ậ̵͈̥̲̗͈̗͍̍̃̍t̵̻̭͔̻͌̀́ ̷̞̹͎̖̐̐͋͠n̵̳̳̲̝̺͆͆̂h̴̛̛̪͖̱͚͙͛̇̒̓͠ͅͅư̶̞̩̼̟̜̫̈̀͊̀̃͂͜n̴͓͕̼̙̅g̴̛̭̦̺̦̼̀̓͒̾̚̕ ̸̰̲̻̭̒n̶̢̡̦̭̋̒͐ͅg̸̢̥͓̝͓̮̭̔̂̋ư̷̳͊ơ̶̫̲̐̔́̇̏i̶͙̦̬͆͘͝ ̷̨̐͛̓̀̎ͅl̵̩͔͍̞̥̼͇̍͝ạ̶̰̦̖͈̲͍̓̐i̷̟͋ͅ ̸̡̰̫͍͂̽́̅͘̕͠k̶̺̙̰̂͘h̶̟̩̍͗͋͑̋̿ơ̸̺͚̞̫̂͌̒͗̊ñ̶̙́͂̀́ģ̶̹͔̙̆͒ ̵̙͓͙̭̦͔̓̑̄͐͋͝t̸̢͖̙̞̱̰̯̀h̸̯͔̭̻̭̘̼͋̓̒ể̶̡̡̤͚͇͚̰̒̋͝ ̸͉͇͇̾p̷͈̪̼̳͖͈̿ͅh̷͕̯̳̜̝̹̍̃͗̾̌̆͠ͅủ̶͈̹̠͔͖͐̉̋̽̈́̾͌ ̸̙̩̠̯̮̲͇̒͒̀̉̇̽́ņ̸̥͔͖͍̭̘͐̐̑ḧ̸̡̙̣͔͈͍̆͂̚͝ậ̶̭͓̠̯̝̺̈͌͛̊̏̈̅n̴̫̳̹̟̩̏͜ ̷̨̧̨̲͉̼̙̀̋̾ņ̷̛̻̩̦͎̺ó̷͔͙̰̓̍̔̀̾̈.̷̡̤̮͖̺̦̋̅̾͛̌"
Tsubasa nhìn chằm chằm '' rồi bỗng nhiên đôi mắt màu xanh ấy lóe lên sự ngạc nhiên và phẫn nộ.
" Ngươi chính là giọng nói đó! Ngươi chính là kẻ đã xuất hiện trong giấc mơ của ta! " 'Haruto' hơi kinh ngạc nhìn y nhưng rồi anh chỉ nhếch mép nhìn y với ánh mắt chế nhạo.
"V̸̦͖̥͛̄͑̃ͅͅậ̵̤̬̦͊͌̉́̄̐̅͜͜ÿ̶͚́̿̋̽̓͝ ̴̧͖̮͖͙̬͖̅̓t̸̡̧̨̙̠̥̆͑̽̔̆͜h̵̨̝̻̤̻̤͔̾̋̓͗̚ì̷̛̠̩̃̉̆̂̍̑ ̸͓͕͉̣̈́͑͛̏̔͜ͅş̶͓͇͍̞͖̭̀͗͌͌̑͝a̶̛̞̾͒̒̕͠ö̷̬̰͚̣̗̻̈ͅ?̴̛̤̳̥ ̸̢̳̙̭̓̓̉̓͘̕͠D̸̛̠͖̥̪̃͘͝ù̶̙̻̳͉̖͈̾́̓̍͘͝ ̷̱̥̔̚c̶̹͚͍̑̒̓h̵̙̬̲̉õ̶̡̪̃̒͝ͅ ̵̡̨͚̯̖̪̔̑̋͂n̵̪̼̥͖̤͕͖̒͊͐́̊g̸͇̦̘̺̻̻͋̀́͋̄̈ư̸̠̎̓̍̕ơ̷̧̧̓̍̾͒̏͒̉i̴͈͔̫̽͛̈̆̂̿͝ ̶̮̃̌̀̽͒͠c̵̢̨̢̝̻̬͇̓̚ó̸̖̟̋̿̉ ̸̻̝̣͗̚͘ņ̵̢̗͖͑ͅh̵͖͍̗̱̪̾̎̆́̏̑́ậ̴̡͙̦͍̹̊ṉ̴̢̭̣̜́̐́̏͘͝ ̸̲̈́̔̌͒̽͠͠ŗ̷͈̤̗̭̙̔͐̍̂̎̚͜ắ̸͙̭͙̻̪ ̶̞̦̫̠̞̎̊̅̉͆ṭ̴̡̨̩̭̮̈́̓ḫ̷͚͕̐ì̷̧͙̫͈̦͇̎̊͝ ̴̛͔̱̝̀̉͐́͘͜͜ṱ̷̼̞͔͖͇̲̈͊̃̾͛͌ấ̶̡͖͉̖̜̙͂͐͊͛̽̿͝ţ̴̪̦̱̟̖͕͑ ̷̡̥̠͓̜̂̇̀̆͝c̸̡̲̉̊̅̈́ą̶̠̣̉̅̐̎́͠ ̸̢̧͇̘̺̓͗̒̃̽̕͘c̷̛͕͕͔̈͑͆ũ̸̫̱̙̽͝n̶̙̗̠̪̔̊̎̆̉͒̚g̷̪̍̀̄ ̸͇̤̖͔̻͓̈́đ̴̰͉͉̗̐̒͌̐ã̸̪̲͛̓̋͐͝ ̵͈̣̅̒̓̾̚͝q̴̡͚̪͉̜͔͈̈́́̏u̸̞̍̃̊͌̅͐á̶̜͍̰̦̿̈́̿́̉ ̵̰̪̠̓̀͐̊ͅͅm̴̦̗̐̊͗̏͋̀̚ͅû̸̮͕̓̏̏ợ̶͙̲̞̳̼̭̂̈́̇̾̃n̶̰̭͖̄̚ ̵̧̥̳̯̲͎̔̅̌́̽͋ř̸̯̠̥͚̑̈́ồ̸͎̗͕̠͈̈̓̈͗̄̂̈́ì̶̪̤̩͓͙͍͈́̓.̷̩̚"
" Ta vẫn có thể tìm cách cứu họ! "
"T̷͉̩̝̘́͌̉̔̆͝ḧ̴̬̼͇̮́̈́̇̌̌͒̀ậ̵̠͋͛͆̀̚͝ţ̷̖̈́̓͘ ̵̩̭̙̈́̏͊n̸̢̨̧͉͔̖͈̐̓̚ự̷̧̻͕̺̭̀͐̅̏ͅĉ̴̡̜̭ ̷̠͔́̈́c̴̝̦̻̘̘̈͛ư̶̛̼̘̠͖̌͑̿̈́͘ǫ̸̛̀̾̑i̵̙̝̩̲̐!̵̛̛͈͗̎̈ ̷̙͔̗̯̭̯͋̄͆̏̚͜͝Ņ̴̠̘͙̙̎̉͋̑ͅg̸̰͍̯̰͗́̚ư̸̛͙̣̗͕̪̦̬̒̾͆͌̿ờ̷͍͓̲͆i̸͉͈͍̟̰̇̒͝ ̶̛̭̩̿͗͗̿̏č̵͈̟̫͍͂̀̕̕͜͠͠ó̷̯̟̘͍͖͕͚́ ̵̡̡̭̘̘͍̇̽̌͘đ̶̛̠͙̞̪͎̹̲̌͛ą̷̨̢͒̄ń̶̤͙͋̋̐g̷͎̒͐ ̶̹͐̏͛̈́̈n̷̻̹̐̒͌̍̅͝ͅg̴̡͓͛ḩ̵̘͇͇̭̟͉̏̍̇̇ě̵̬ ̷̦̯̻͎͘c̷̢̛̘͈̭̩̉́̓h̶̫̳͛́̃̊́̐͠í̷͔͔̌̎̄͠͝ņ̵̫̀̊̉h̷̛̯͎̍͆̃͛̀ͅ ̸̠͓͚̭́͑́̽͜͠n̴̩͉͌g̴̗̙̬̈́̑̄͘̕̕͜͠ư̵̢̥͚̆̅͠ơ̴̡̞̞̕í̸̖̃ ̵̮͙͂͑n̶̺̭͆̚͜ó̵͈͇͎̺͑̊̿͝͠i̷̮̲̺̠̿̓̀̐̈́͘͠ ̷̭̰̩̖̻̈́k̵̨̙̝͙͋͛̆̇͆͜h̵̼̪̤̫̭̙͓̑̈́̿̃͌͛ô̸͔̬̅̈́̿̿̈́͠n̵̤̠̫͚̔̆̔͊̾̀̕ͅg̴̢͈̭̦̅͋͆̊̽?̶̢̛̦̙̠̫͙͆͋̒ ̵̡͔̹̬̃Ń̵̘̊̾͠g̵̝̱͛̋͐ͅư̶͇̳͛̌̏̿́̚̕ơ̴̞̲͓̂̆̾̀̚̚i̸̭͇͗̒̅́̽̏ ̵̰̄͋̔̊̄͝t̶̙̳̓͑͊͑ḧ̴̻͖͔́́ậ̷̛̦̱͆t̸͉̪̋̍̆ ̷̢͍̳͚̲̪͋s̵̰̠͛̍̔́ͅự̸̡̮͇͓͑́̋̍ ̵̘͆͑́̈͌͘n̸̪͖̭͎͐̑̊g̸̥͉͍̱̤̬̈́̅̓̇͌h̶̯̞̠́̂̐̓͂̾ͅį̷̠͙̥͙̫̳̃͗̕ ̸̱̖͉̀̃͠r̴̢̘̼͕̿̆̒̾ͅằ̴̧̤̦̤̰̰̽ͅn̸̞̏͐͌̃͗̒̂g̷̢̫̥̲̭̼͙͂͠ ̴̖̝̮͖̫̈̋̓͆͂̅͘ñ̶̙̪̬͌̔́̃̑̕͜g̴̡̳͚̦̩̍ư̷̢̦̮͚̭̑̅̊ơ̸̱̻̻̂͊̕͘i̸̧͎̟͉̝̿͌̚͜͝ ̴̙͍̼̟̹͛̎͗͘c̸̨̡͙̝͓̜͑̎ó̶̗̟̠̗̜́̾̚͘͠͝ ̵͇͔̈̂̌͆͝͠͝ţ̶̨̑͋̑͋̂͝͝h̶̝̮̩̪͇̐̿ḛ̶̞̂̉̉̀̊͂̐̾̒ ̵̨͚͖͈̫͎̍̕g̸̨̪̊͗̃̔͘ḯ̷̭̫̣͈̱̣̀͜͝ụ̶̰̤̻̩́̍p̷̤͕͈̙͎̂̒ͅ ̴̺̝̣͈̥̱̟̈́̈́͠đ̶̨̞̐͒̂̍̈́̑ư̷̳̦̒̇͛̈́̊̄ợ̴̤͍̥͊̄̐̉̓̇̔͜c̸̦̠̤̜̉̓̊̑͒̓ ̶̮͎̗͛͛̄̄̌͐b̶̺̬̜̖̦͖͙͊̉̀̍͋͠ọ̴͙͙͕͛́̀̋͠ň̸̛̞̱̹̖͗̿͝ ̴̰̫̪̔̉͝ḩ̸̞̞̦̩̹̱͌̄͑͠ắ̵̩̽͛͒n̴̨̛̗̩͚̪̩̳͊͂ ̶̨͛̋̅̌͊̚ş̸̜̰̪̰̝̌̓ͅa̶̯̥̭͐̍̕o̴̧̟̓̅̍̐̄̅?̴̹͎̰̈́̕"
"Ta có thể không có khả năng nhưng những người khác có thể! "
"Ţ̶̤͙͈̤́͆̐́͗̄h̷̻͇͇̬́͛̌̅ậ̴̡̜̮͖͇̞̲̈́̐̍̊͝t̸̲̜̜̬̹͂̇ ̵̛̹̟͈̮̼̱͑̎̈́̊̌̕đ̶̲̰̻̣̪̜́͌̂͜ú̸̠͘n̴̨̑̔̈́̆͊g̵̱̦̫̺̣̬̐̽̈́̽͗̏̒ ̷̱̼̰́̇̌͗̚n̷̫̓̇̎̀̇h̶̞̬̣͍̀ͅư̸̖̬͚͐ ̵̰̺̪͓͖̤̐Ḥ̶͎̦̯̮͙̾̐͌̓͠a̸̞͖̰̗̮̼͇̎̈͝r̷̛̫̥̜̬͋͂͊̿̈͘ú̵̞̝̙̳͕͜͜k̷͍̭̘͂̈́̍̓̀̄͘i̷̧͈̠̟̅̉̇̉͐̚ͅ ̴̩̩̩̼̌͛́̍̂̾͝đ̵̹͔̮͙̬͂͒̏̈̕ã̸̱̤͍̺͔̪̽̿͘͠ ̸̼̲͎̟͕̓͑͊͘ǹ̶͖͂́̚ó̴̯̙̮̽̕i̶̡̳̤͝!̷̢̨̜̤̥̭͕͋̓͊̎̄ ̶̨̯̩͉̱̫͑̓N̴̞̮͈̊̓͛͜ḡ̶͓̅̒ư̴̧͚͂̈́͝ơ̶̡̧̝̙̜̖̏͗̆͆̋͠i̴͔̙̓̕ͅ ̴̯͒̂̀̐́̓͝ͅt̴͕̳̬̻̹́͐̿ȟ̶̢̡̜̮̼͖͗̈́͘ậ̵̭̤̙͗͐̾̓̅̕t̴̢͌ͅ ̴͖̱̝͚̓s̶̢̫̊ų̶̛̛̣̝̤̐̌̚ ̵̳̙̒̀̓̔̚ͅk̸̛̠̘̣͙̣̎͒̊̅̎͝ͅh̵̰̩̣̍́͌̈́͝ͅơ̴̦̘̂̽͝n̸̺̮̭̾̒͐͌̕g̸̡̗̗̗̤̾͗́͂̓̓̚ ̷̡̛̖͕̰̐̽́͜͠b̸̪̙͙͔̖̗̐̀̚͠͝î̴̝̻ế̷̛̫̿̍̈́t̸̯͂ ̵̟̯̥̳̠̅̀͠g̴͔̩̣͕̈ͅì̵̳͔̉̑͜ ̶̨̟̻͕̺̇̆c̴̨͉̦̱̹̪̅͗͑̈́̓̑̉ả̴̢̲̙̤͚̭͔̂̚!̵̯͕̻̰̊̀̄͐ ̴͙̪͚̔͌̐N̴͕̣̻̰̭̦̆̅̽͋̋̕͝g̸͓̰͐͒̎̋͂͜ư̸̬̑́͆̄̔̚͝ǫ̷̡̛̥̜̠͇̠͂̇̓i̸̭͋̀̓̾̒ ̴͎̹̈́̉̈́̽͘͝ţ̸̛̯̩̮͉͖͑̓̔̆͠͠h̸̩̙̬́̈̊̌̈͘͜ậ̵͉̝̱̓̈̈́͌̇͘t̵͕̙̘̜̩̭̓̔̀͆̚͝ ̴̨̨̲͔͓͛͜s̶̱̬͇̻̈͛̾̀̀̚͝ự̷̛̱͆͠ ̶̱͚̮̭̤̎̈́̇g̶̢̖̰̖̘̞̰̔i̵͈̣͒̇̉̕ố̵̥͎̥̗̝̟͇́̂̓̈́͆̑n̴̠̳̞̱̓̒̓ͅģ̷͕̱̙͚͍̬̈ ̸̧̻̾̋̋̄ṉ̸̢̬͊̌͂́͘͝h̷̛͙́̉ư̷̬̊̆̑͋͠ ̴̨͈͎͙̙͚̻̈́m̵̫͔̬̜̺͍͂͛ộ̶̻̹̇͋̊t̸̺̃̀̊ ̸̢̘̞͓̣̭͙͛́̋̅͌ṫ̵͙̫̱̣͖͔̖̂͑͂͘ê̸͍̮̠̼̘̙̆̉͘͜ṅ̷̢̙̝̤̈́̈́̋̈ ̷̢̟͍͍̩̥͆̈́̀͒̋ͅh̸̖̳̗͎͕̯̏̐̋̓̉̉͝ę̶̂̀͑̾̄̕ ̷̮̘̈́̔̑̀̋͝đ̷̢̛̝͇͕̞͎̽̊̔̇̑ͅa̵̧̠̖̋̐̍̃͆͘͝n̷͍̭͘g̶̡̡̗̉̾̍̽ ̵̙͉̺̫͌̃̎̆̐̂̅n̷̛̪̟̄̊̀ḩ̸̛̜̝̩̟̉̅͂ả̸̖̗̗͚͇͖̠͛̃͛̆̊̏͠y̵̢̘̪͖̱̗͕̓͗̂̆ ̸͍͗̓̏̓n̸̜̝̟͍̱͕̪̏͂͌͆̅̕ḣ̸̲̌͋̕ó̶̻̲͗t̸̡̒́̀͑͑̈̅ ̸̢̤͎̘͉̈̈̇͘͜ẗ̸̗͖̰̅̎͆͆͝r̸͍̎͋̅̿͝ự̷̬̳̯̹̺̓͂͠ớ̶͉̹̅͌͋͗͗̚͘c̶̰͓̝̀̿̂͂͂ ̷̩͉̔̀m̷̢͉̲̤̰̻̰̂ặ̷̗͋̐̀̃̄̓͗ẗ̸͙̝̯̐̉͊̐͐ ̸̺̗͙̖̹̗̽̂̌̌̎͝ṭ̷̛̤͍͖̫̮̠̌̆̃͌̈a̷̛̦̼̺̣͉͔̎͗́́͝͠,̵̝̜͖̻͐̈́̉͑̎͜ ̸̧̮͕̠̜̾̓ͅN̴̫̞̦̠̰̈̀̀̑́͝a̴͕͎̱̼̬̘͗̽͊͛k̶̨͎̻͛̂̏ą̵̨̗̘̭̮̙̀̒m̷̥̮͕̂̉́̈̅͘̚a̶̦̮̒̃̚̕͠k̴̻̻͔͂̀̆̾ͅĭ̵͇ ̵̡̲̿͛̂̐͠Ṫ̶͉̰͔̦̦̾͛̒͘s̶̱̉̅̍͠͝ū̶͎̟b̷̜̆͐a̶̞͎̳̤̻͊̉̍͒͗̀s̴̰͇̈̄̐͆̈͆̚a̷̻̯̺̫͍̅̊͋͛͘!̵̨͓̥̞̣̏ ̸̱̈́̆̀̎͝"̵̦͈͍͓̟̻́
Cả 'Haruki' và 'Haruto' đều cười lớn, đôi mắt dị sắc nhìn y với sự chán ghét và khinh thường.
" C̵̡̛̛̗̙̥͉͈̄͠ứ̶̟̃͗͝ ̶͕̳̮̝̤̯͉̋͂̔c̷̭͊h̵͕̻͎͖͋̍͌͝o̵͚̽̊́̀̊̚ ̵̫́̉̈́͑͘ṙ̸̡̳̬͓̳̎̈̒͒̒̎͜ằ̶̮̝͉͛̄͋͑͠n̵̳̟̙̂̎̄̏̒g̸̟͉̗͇͖͍̑͂͗͆̽ ̵̯͙̯͒͊̍͐̑̌̈́͜ņ̵̾̐̀ĝ̷̛̖͑́̓̿̕ư̷̛̬̲̮̬̮̻̂͒̏̂̕ợ̸̦̮̇͑̒̔̾į̶̺̣̫̍̋͗͐̇͆͠ ̷͕̊̇͑t̷̛͕͍̑̆̾̔͝ͅḩ̵̖͖͓͒͑́̌͗͘ậ̶͍͌̇̐͘t̷̃̆̃̒̕͜͝͠ ̸̢͚͖̝͚̓͑̾̓̚͝s̶̜͔͂̃̆͂ự̸͎̦͒͒͂ ̶̢̡̠̳̯̎t̷̡̜͆̓̋̂̚͝ì̶̧͍̙̊̏̌̾͘͘m̷̬̐̓̒̒̓ ̶̨̗͙̊́̐̑̄͛̃đ̸̭̮͈͇̪̅͜ͅư̶͚̔̂̇͆͑ợ̵̦̈́͂͑̎̿̀c̷̬̎̔̌̕͠ ̸͖̼̄̌̊̽̿̍͑͜ç̴̧͖͚̬̝̐á̸̢͍͓̾͒͋̾̂͘͘c̶̮̬̣͓̐h̷̢̟͖̙̋̑̂̔͂ ̵̡̦̫̻͛ğ̵̩̙͈͉̰͂̈ḯ̵͔̓͗ú̵͓̜͚̓͂p̸̝̜̬̲̓͗͜ ̵̢̟͕̰̙̣̆b̸̧̹̤͗͂͆̅͒́ọ̸̻̹̦̖̏̅̋͆̿̏͝n̴͙͖̻͑̆ ̶̧̛͇͓͔͖̟̖̈́̉͛̽͝͠h̵̡̦̦̋͆̆̍̂ắ̶̻̫͓̄ͅͅn̴̨͍̹̥̜̈͂̀̏̐͐ ̴̢͈̙͙̬͌͑̀́̉́͠n̵͓͈͉͗͑h̷̬̤̅̽̀͛̄̈ư̴̢̯̹͍͉̣̝͆̏ň̵͍̜͗͝g̵̻͈͚̣̫͛̌̎͆ ̴̧̬̬̝̜̹̌̎͌̔̌̕n̴̺̩̻̯̘̑g̴̝̦̼̒̅̀̚ͅư̶͚̣̩͌̏̆̈̐ơ̵̡͇̗͇͎͍͔̌i̶̦̱͆̈́̆̍͐̚̕ ̴̤͇̊́̇̈́́ç̶̮̞̒͜ḧ̶̤͙̠́͋̇ȏ̶̢͔͕͓͕̏ ̶̟̔͊̾̊͐r̵̡̬̫͈̪̝̆͝ằ̷̢̹̖͖̳͐́̎͑̌n̴̨̯͕̤̖̻̝̕ḡ̵͉̈́͜ ̵̡̻̼͙̜̋͋̍̈́̎̚b̸̞̹̲͐̀͛̉̅̈́ợ̸̢͓͔̀̒͛̕ṉ̵̑̔̈́̎̌͑ ̴͔̰̠̖̃̏̓̎h̴̩͕̯̖̪̳͌͘ắ̵̬̭̑̂́̐̿n̴͉͌̑͋̀̄̀͝ ̶̨̝̣͔̋͑̈̀s̸̛̛̮̙̦̳͔̽̿̈̚ẽ̷͍̦͚̪̏̔̚ ̶͉͈̺̰̰̳̓͝͠t̷̻̜̙͎̺̒i̴̫̳̲̺̣̔̋͋͘͝n̶͉̹̦̦̎̈̑͜ ̸̡̝̗͎̏͋͜t̶̹̐̈́̆̊̋́ư̶̭͌̀ở̷̮̗̙͌͗̍́̃̅̕n̴͈͈̯̥̍̑̄̾̆̌g̷͉̱̻̦͚̈́͘ ̷̯͍̙̽̇̃v̶̤̼̘̰͉̲̄à̸͚̻̘͚̋͑̏̐͝͠͠ ̴̨͇̳̹͚̫͛͊̾̌̚͜c̸̬͖̘̭̺̏̃̈́ͅḥ̷̣̯̻̀ấ̸̱́̽́̈́̔̔p̵̞̹̊̆̾ ̴͎͙̒̒n̵̢͉͚͓̊̿̀͝͝h̶̨͚̪̭̲̝̿̓̄͋͜ậ̵̡̻̗͉̹͖̌̊̒̈̎n̸̡̲̹̹͍̺͑̏͝ ̴̧̯̣͉̖̣̺̎̂s̴͉̬͓̯͔͚͑̿͛̓̍͜͝ự̴͕̻̤̙͙͋̋͠ ̴͓̘̃̀̉ṱ̵̛̦͕̞͔͑̽̒̍̒̓ṟ̶̱̤͇͎̪̄́̑ợ̶̧̡̪̖̌̉͑̓̋ ̷̦̍̏̔͊̚͝ͅg̶̩͉͇̾̋i̴̘̱̐̈̉̿͑͘ú̷̢̬̼͍̂͘͝ṕ̸̻̠ ̸̰̞̮̌̅͆͜͜č̴̨͍̺̬̐̀̂ủ̷̡͙̅́̋a̸̢̼̍̽̿̒ͅ ̷̛̗̫̞̯̗̉̒̑ǹ̸͕̠̙͈̰͑̏͊̋́͝ͅğ̷̢̛̫̉̈́͋̎̕ư̸͎͚̟̹͛́͛̈̀̌͜ơ̵̡͓̓́͂̕͜͝ḯ̵͎͓̮͙͍̺̥̈̓̃͝ ̵̞͂͛̎s̶̛̱̙̃̅͝á̶̡͖̟͚̯̋ǫ̵̤̟̬͕̰̀̏̔̌̿̋͠?̸̫̹̩́͘͠"
Ngay sau đó không chờ đợi phản ứng của Tsubasa, mọi thứ xong quanh đột nhiên bùng cháy một cách dữ dội hơn trước. Tsubasa cảm giác như y sắp bị những ngọn lửa kia vồ lấy và biến y thafh đống tro tàn. Tsubasa nhìn thấy những ngọn lửa ấy bao bọc lấy cơ thể của em trai y, không làm tổn thương Noboru như muốn bảo vệ thằng bé khỏi những thứ bên ngoài.
"Ṫ̸̢͓̼͎̈́͆̕a̴̬̹̝̰̠̗̘̓͂̉͂̚͝ ̸̘̗̲̯̐̂̃̊̎͘ç̸̛͔̼̖̖͕̌̊̈́́̀̈ṷ̷̃̉́̐̚̚ń̸͔͖̓̈́̄̀̔͠g̸̬͍̘̮̫̫̏̏͋̏̑̚ ̵̥̝̼̙̈́n̷̢̬̰̼̒ê̷̺̔͠ṉ̵͉͚̩̫̊̉̓̈̄̈́͜͝ ̷̬̗̜͘t̴̮͌̅͊̌ṟ̸̝̜̗̥̉͗ͅả̴̙̬̹̣̘̜̆̃̏̍̽̿̊ ̴̨̦̜̰̗͇̘̎ĺ̸͕͎ą̵̣̘̳͇͉͛͋̈́̋̍͘i̷̡̢̜̱̰͒ͅ ̴̱͇͓̖̆̌̍q̷̣̠̲̩̫̓̊̔͛̽͊̕͜ŭ̵̪̬̰̥̒̽͆y̴̖̙̣̰̯̎͋͑͗̄̋̕ề̵̪͚̻̺̬̎͂̂̐ņ̵͇̟͔̲͎̌͂̕͠ͅ ̷͔̊đ̸̜͍̟͛̚͝ͅỉ̶̡̹͈͖̲̫͉͝ề̷̡̬͍̹̎̈ṳ̶͇̖̲̳̙̤͆̔̀͝ ̸͉̠̦̥̝͕͆k̸̹̯̖͔͙̼̜̆h̶̿͜ǐ̵̳͕͍͝ể̴̜͓͕̗̆͐̈́͂̕n̸̻͑͘ ̸̢͓̳́̌c̸̙͖̻͖͋̎́͌̇h̴̪̾ờ̴̠͍́̈́͝ ̷̡̼̘̳̙̅̊ḧ̷̢̹͇̲̯̱́͛a̸̧̛̬̠̱̬̫̫̍̏̍̈́i̶͚̪͍̓̈́̃ ̴̛̖͖̱̠̊́͆̌̕͝n̸̢̧̜̣̙̜̓̎́̕ͅĝ̴͍̪͚͉̟͇̄̐ư̶̛͉̝͈̲͍͇̲̍̏̌̕ờ̵̟͕̔̀͐̾̔̄͋i̶̛̮̣̅͘͠ ̷̢̛̲̫̞̩̞̓͆̈́́̈́́b̶̢̮̜̹͍̪̭̃̀̆̒ọ̶̻̪̻̥̖̰͂̉̑̊͂̚͜ņ̵̧̡̞̝̀̅̈́̔̅̈ ̴̛͚̱̽͗̄͜͝ḥ̸̛̩̉̑̾̀̚ͅắ̵̝̒̎͆͘͜͝n̴͎̟̟̙̜̈́̆̎̿̒.̴̛͖̿̋̒̄͐̄ ̷͚̩̬̦̳̩͇͑͂̕͘D̷͉̋̈́̀̾̽͆ṷ̴͔̀̓̆̈́̾̓͆͝ ̸̪͇͝ś̷̗͖̻̠̘̣̥͘ä̵̡͇̠́̔͛͒̈͊͝o̵̢̧̮̥͎̖͛̈̄̀̀̆ ̸̨̞̥̣̯͕̽t̸͈̮͉̳͂̾ḧ̵̡̢̗͍̻͔̖́̔̎ì̸̼͓̱̥̖̱͑ ̵̥̆̾c̵̛̖̀́̐̓̔ũ̸̼̹̣̳̎́̏̈́̀͠ͅn̷̨̹͎̼͚͖̻̓̊ǧ̴̛̖̠̞̬̮͕̯̍̇̽̄ ̴̤͍̈̍ķ̷̛̘̩̻͕̼̩̄̓̈̇͌h̶̘̳̦̎̀̔̂̃̿ͅô̸̞͆n̵͖͎̘̤͆ͅğ̵̛̬̞̚ ̶̱̖̹̘̬̥͔́͝ṇ̵̲̓̓͒̐̿̂ę̴͔͔̼̥̂̀̄̑ͅń̶̤͛̋ ̸̫̟̍̆̏͛̐͌͘đ̷̝̝͙̖͉͎̅̌̏̑̈́ể̵͔̯̥̰͉̪̜͆͆̈͋͆̅͝ ̸̜̭̮̜͍̤͍̇̍̀̇̇͘s̵̝̝̙͚̻̔̒̽͘̚ự̸̢̣̠͖̻͒͑̏̉̍͆͊ ̷̻̒̇g̶̻̩̬̟̊̔͐́̕i̶̧͎͎̭̝̫͛ậ̸̹͉̻̭̞̫̜̓͗̄ņ̶̹̲̞͙̥͗͌͌͑͌͘ ̴̡͈̙͖̦̪͑́͜ḏ̷̭̘͇̳͊̀͗͋̕̕͝ữ̵͚̃̏̃̐ ̵͙̟͉̪̪͇͒͑ͅl̶̢̿̔͆̎̈à̵̧̗̤̮̯͎͐̈́͌̈́̕͜m̶̨̱͕̤̞͐̿̋͐̚̕ ̸̨̪̙̘̫͉̅̉̀͜c̴̢̛̭̼͖̈́̈́̾̇̌͝h̴̝̆̾̿̂̈͛̒o̷̧̡͍̓̑̈́̒͆̍͛ ̴͉̤̺̞͚̔̉̈́b̸̞̼̘̲͙̭̼̊̑͝ả̴̜̂̒̚n̷̘͚̦̳̫̯̅͛̃̓ ̶̨̲̜̀͂͆t̴̨̮͙̟̗̘̫̀h̴̢̞̼̻̝̀̄̔͠ą̵͉̻͍̂̿͆͘n̵̨͚͖̗͈͖̙̑͆̚ ̵͉͈͚̝̣̟̲͛̍̄͋ḃ̶̤̼͈̥̔ͅṷ̴͈͉̽ồ̴͗͜ṇ̸̺͈̼̖͌ ̷̛̠̮̫̟͖̠̊̂͋͌͛̽ͅb̶̨̧͎̫̦̜̫̉ự̴̯̅̈́c̷̨̤̯̘͔̈́͗̃ ̷̗̭͍̫̳̼̪̌͑͌̀͝n̸̫̏͜ͅh̸͕̜̦̍͌̃̂̇̃̚ỉ̷͔̹̺͑̓͂̓͂̍̕?̶̹̠͚̜͕͇̥͆̎̂̓"
Và tất cả những gì sau đó Tsubasa biết được chỉ là một màu đỏ và cơn nóng rực ập vào mặt trước khi y bất tỉnh.
- -----------------------------------------------
" Uhm.... "
Tsubasa rên rỉ trong đau đớn khi y tỉnh dậy. Mồ hôi làm ướt đẫm cả trước áo mà anh đang mặc khiến cho những đợt gió thổi qua khiến cho y rùng mình. Từng cơn nhứt khiến cho y muốn nôn mửa nhưng rồi y đột nhiên ngửi thấy được mùi cháy khét xộc vào mũi y.
Dưới tầm mắt mơ hồ cùng với cơ thể mệt mỏi, y vẫn có thể mờ mờ cảm nhận được sự mềm mại của đóng cát trong tay anh. Thế nhưng tại sao nơi này lại có cát?
Sau một vài phút định thần lại, y cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được những gì trước mắt.
" Không..."
Trước mắt của Tsubasa chính là một vùng đất hoang tàn bị che phủ bởi những đống tro tàn.
Mọi thứ từ cây cỏ đến tảng đá đều cháy đen đến mức biến dạng.
Thậm chí y có thể nhìn thấy được từ đằng xa những ngôi nhà đen kịt cùng với vô số những cái xác biến dạng nằm ngổn ngang khắp nơi.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy toàn bộ vùng đất đã từng là quê nhà của y,,,
Thậm chí đến cả loài quạ- sinh vật luôn xuất hiện ở những nơi có sự chết chóc và hủy diệt- cũng không có ở nơi này.
" Không... " Tsubasa loạn choạng đứng dậy, hai chân của y dường như bị tê liệt hoàn toàn vì ở trong một tư thế trong một thời gian dài.
Y hoảng sợ chạy khắp nơi, cố gắng và tuyệt vọng tìm kiếm bất cứ sự sống nào còn sót lại ở mảnh đáy này. Nhưng dù cho y có tìm kiếm đến mức nào thì y cũng không thể tìm thấy ai. Thậm chí cả ngôi nhà mà y và họ đã từng sinh sống cũng hoàn toàn bị đốt cháy thành tro,
Sự tuyệt vọng đạt đến đỉnh điểm khi y quay trở lại nơi y tỉnh dậy. Nơi đó chỉ cách ngôi nhà mà y giết chết Noboru khoảng một vài cây số. Y ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi nhà vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ là phần lớn bức tường gỗ cũng đã cháy đen nhưng vẫn còn khá chắc chắn. Tsubasa đặt tay lên cánh cửa rồi chậm rãi đẩy vào. Tiếng cửa mở khô khan vang lên cùng với mùi cháy ngày càng nồng nặc hơn.
Khi ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài ánh vào bên trong, y mới có thể nhìn thấy được bên trong.
Tsubasa ngã khụy xuống nền đất, hai mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng phía trước y, Y sau đó cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hai tay y nắm lấy tóc của y, miệng lẩm bẩm trong điên dại.
" Không... Không..."
" Chuyện này không thể nào là thật..."
" Tất cả chỉ là một cơn cá mộng..."
" Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi..."
" Mình sẽ tỉnh dậy và moijt hứ sẽ trở lại bình thường..."
" Họ vẫn sẽ ở đó... Vẫn sẽ còn sống...."
Tsubasa lẩm bẩm như điên như dại, thậm chí y còn chảy xuống máu từ hốc mắt.
" Đúng không?..."
" Các ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh ta khi ta tỉnh dậy từ cơn ác mộng này đúng không? "
" Noboru... Haruto...Haruki..."
Nụ cười trên môi của ba người như có như không trả lời cho câu hỏi không lời đáp ấy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Nakamaki Tsubasa, y chưa bao giờ chán ghét màu đỏ trên cơ thể của những người y yêu quý đến thế.