" Papa, tại sao ngươi lại khóc? " Haruki run rẩy nói, tay hơi siết chặt lại bàn tay lớn hơn gấp nhiều lần của Râu Trắng.
Ông nhìn chằm chằm Haruki, bàn tay thô ráp và to lớn của ông nhẹ nhàng và cẩn thẩn siết chặt lại tay của cô, dường như muốn xem thử rằng cô có thật sự đã tỉnh dậy và đang mỉm cười thật yếu ớt về phía ông. Khi cảm nhận được cái lạnh cùng run rẩy nhẹ nhàng, cùng với đôi huyết mâu ấy, Râu Trắng cuối cùng cũng không kìm được những dòng nước mắt mà cười nhẹ.
" Ta có khóc sao? " Haruki cười khúc khích trước câu hỏi của ông.
" Papa, ngươi không được khóc nha~ Nếu ngươi khóc thì ta đau lòng lắm đó~ "
" Được... Ta sẽ không khóc... Thế nhưng ngươi cũng không được cho ta lý do để khóc." Râu Trắng nhẹ nhàng nói trong khi những ngón tay to lớn của ông xoa đầu cô.
Haruki chỉ cười nhẹ rồi nhìn xung quanh, màu trắng tinh khiết của giường nằm và căn phòng khiến cho đôi mắt của cô nhói nhói lên. Cô ngay lập tức nhắm chặt mắt lại để né đi ánh sáng từ đèn phòng, sau một khoảng thời gian sau cô mới chậm rãi mở mắt ra và để cho đồng tử làm quen với ánh sáng.
" Ngươi có cần gì không? "
" Nước... " Ông gật đầu rồi vương tay cầm lấy ly nước trên bàn và đưa cho Haruki. Cô run rẩy ngồi dậy, dựa lưng vào bức tường đằng sau rồi nhận lấy ly nước từ tay của Râu Trắng. Cô chậm rãi và từ từ uống từng ngụm nhỏ, khi cổ họng khô rát của cô cuối cùng cũng đỡ hơn thì Haruki mới đặt xuống ly nước, nhìn về phía Râu Trắng.
" Papa, mọi người có ổn không? "
" Tất cả vẫn ổn... "
Haruki có thể nhạy cảm nhận ra rằng ông đang cố che giấu điều gì đó từ cô thế nhưng cơn mệt mỏi từ cơn hôn mê dài và những vết thương đã ngăn lại sự tò mò đó. Hiện tại tất cả những gì cô muốn làm chỉ là một giấc ngủ. Mặc dù cô vừa mới tỉnh dậy từ một cơn hôn mê đấy, nhưng mà hôn mê khác với giấc ngủ bình thường.
Trạng thái ý thức của con người bình thường có hai thành phần phối hợp hòa quyện với nhau là khả năng nhận thức và trạng thái thức tỉnh. Sự nhận thức là khả năng con người có thể nhận biết được một cách hoàn thiện với đầy đủ ý nghĩa về bản thân và về môi trường xung quanh.
Hôn mê chỉ là một trạng thái con người rơi vào một trạng thái được gọi là suy giảm nhận thức. Khi mức độ suy giảm nhận thức trở nên nặng nề, đây được gọi là giai đoạn hôn mê. Khi rơi vào hôn mê, con người sẽ không phản ứng hoặc nhận thức đến bất kì kích thích đến từ bên ngoài. Trong một số các trường hợp, người bị hôn mê có thể phản ứng đến những kích thích hoặc cơn đau bằng những lời nói vô nghĩa hoặc cử động, thế nhưng nặng nhất và cũng là nghiêm trọng nhất là khi họ không có khả năng phản ứng lại. Trong khoảng thời gian này, cơ thể đang ở trong trạng thái tê liệt và không phản ứng nên các hoạt động như nạp năng lượng, phục hồi bị đình trệ hơn so với giấc ngủ.
Vậy nên dù cho cô đã ở trong một cơn hôn mê dài, cơ thể của cô vẫn không thể được xem là nghỉ ngơi, tình huống của cô nên được gọi là chết lâm sàng hơn.
Trước khi cô nhắm mắt lại và chìm vào trong giấc ngủ, Haruki thều thào với Râu Trắng. Câu hỏi của cô khiến cho người nam nhân được gọi là mạnh nhất thế giới này không khỏi cứng đờ người, mắt hổ đang rơm rớm nước mắt trở nên âm trầm.
" Papa... Anh hai đâu rồi? "
Nhìn người con gái tóc đỏ đã chìm vào giấc ngủ, Râu Trắng chỉ có thể thở ra từng nhịp thở run rẩy và trầm thấp. Ông đứng dậy, nhìn xuống Haruki một lần cuối rồi mới bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi của cô.
Ngay cả khi ông đã trở về phòng của ông, Râu Trắng vẫn không hề trả lời câu hỏi đó của cô.
- ------------------
Haruki chỉ ngủ thêm một ngày sau khi cô tỉnh dậy từ cơn hôn mê. Dù sao thì khi ý thức của cô đã trở lại, ma lực bên trong cô sẽ tự động hồi phục cơ thể cùng những vết thương của cô.
Khi Haruki tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu trở tối. Ánh nắng chiều tà hắt vào trong gian phòng của cô, bằng một cách nào đó tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng và trầm ấm. Haruki vẫn luôn yêu thích được ngắm những buổi chiều tà như thế này, nhìn cảnh Mặt Trời chậm rãi biến mất phía chân trời đằng xa một phần nào đó luôn làm dịu lại tâm trạng xấu bên trong cô.
" Anh hai không có ở đây..." Haruki đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. HIện tại không có bất cứ ai ở trong phòng này cùng với cô, thậm chí cô không cảm nhận được ai ở phía bên ngoài hay ở phạm vi gần.
Điều này khiến cho Haruki cảm thấy khó hiểu bởi vì hiện tại cô đang ở trên Moby Dick, nơi mà có nhiều thuyền viên sinh sống nhất, không có lý nào mà khu vực gần phòng của cô lại không có bất cứ ai qua lại. Khi Haruki đẩy mạnh phạm vi cảm giác, cô có thể thấy được phần lớn thuyền viên đều tụ tập ở phòng ăn và đầu boong thuyền. Còn lại có một số lượng lớn đều đang ở trong phòng của bọn hắn.
" Kì lạ... " Mặc dù cô biết rằng chuyện Teach phản bội băng hải tặc Râu Trắng và chạy trốn chính là một chuyện chấn động và khó tin đối với tất cả mọi người, thế nhưng đã được một khoảng thời gian trôi qua nếu như cô không nhầm. Haruki không cho rằng mọi người lại có thể bị một chuyện như vậy gây ám ảnh và chấn kinh một khoảng thời gian dài đến thế. Bọn hắn chính là thuyền viên của băng hải tặc Râu Trắng - một trong những băng hải tặc Tứ Hoàng chứ không phải là những người mới ra khơi.
Haruki đưa tay lên xoa xoa thái dương đau nhứt vì ngủ trong một khoảng thời gian dài rồi rời khỏi giường. Bàn chân của cô tiếp xúc với mặt sàn lạnh lẽo khiến cho Haruki không khỏi rùng mình trong giây lát.
Cô đưa tay cầm lên chiếc áo choàng được vắt ở gần đó rồi khoác lên người để làm giảm cái lạnh mà cô đang cảm thấy rồi tiến ra ngoài. Đúng như những gì cô cảm nhận được, không có bất cứ sự hiện diện của ai ở gần. Haruki chỉ tốn đúng khoảng 4 phút để đi đến phòng nghỉ của Marco.
Cô chỉ mới vừa tỉnh lại, không hoàn toàn muốn tiếp xúc với quá nhiều người nên khi cô thấy được rằng Marco đang ở trong phòng riêng của anh, Haruki ngay lập tức quyết định đi đến đó.
Trong khi đi về phòng của Marco, Haruki liên tục suy nghĩ rằng tại sao cô lại có thể sống sót sau khi trái tim của cô bị'hắn' lấy đi khỏi cơ thể và linh hồn đã rơi vào Vòng Tuần Hoàn Chết. Đáng lẽ ra cô không nên còn đứng và thở như lúc này nữa chứ? Đặc biệt nhất chính là lời nói của anh hai cô trước khi cô mất đi ý thức.
Có vô số câu hỏi không ngừng tuôn trào trong cô thế nhưng tất cả câu hỏi ấy có lẽ chỉ có thể được trả lời khi cô gặp được anh hai của cô. Trong phút suy nghĩ đó, Haruki đã đi đến trước cửa phòng của Marco lúc nào không hay.
Đứng trước cánh cửa phòng, Haruki hơi thở ra nhẹ rồi đưa tay lên gõ cửa.
Lần đầu tiên, cô đứng đợi Marco trong khoảng 3 phút. Sau đó vẫn không có bất cứ động tĩnh nào từ bên trong cho thấy rằng Marco sẽ mở cửa cho cô.
Haruki không cho rằng anh hiện tại đang ngủ. Trời chỉ mới trở tối, và đặc biệt là Marco chính là một con cú đêm, không đời nào anh lại có thể đi ngủ sớm như thế này được. Vậy nên cô tiếp tục gõ cửa thêm một lần nữa.
Lần này cô chờ anh khoảng 5 phút thế nhưng sau đó anh vẫn không mở cửa cho Haruki.
" Chẳng lẽ Marco ca thật sự đi ngủ sớm? " Haruki khó hiểu lẩm bẩm rồi lắc đầu.
" Có lẽ mình nên quay trở lại phòng của mình..." Thế nhưng ngay khi cô vừa định quay người rời đi thì cánh cửa phòng của Marco lại bật mở ra một cách đột ngột khiến cho cánh cửa gỗ đập mạnh vào bức tường và vang lên một tiếng ầm lớn. Haruki giật nảy mình, không ngờ rằng Marco sẽ đột nhiên làm như vậy, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên khi nhìn thấy tình trạng của anh.
Marco lúc này nhìn như người đã không ngủ nhiều ngày. Mái tóc vàng vốn luôn mềm mại và óng mượt nay trở nên rối bời và xơ xác. Làn da của anh tái nhợt giống như cô, hai quần thâm tím dưới mắt của anh khiến cho Marco nhìn sơ qua như một con gấu trúc. Cặp mắt xanh dương của anh trở nên đục ngầu và có những tơ máu. Nói tóm lại, Marco thậm chí còn nhìn tàn tạ hơn cả Haruki.
" Marco ca! " Haruki hoảng hốt cùng lo lắng kêu lên, chiếc áo choàng trên người rơi xuống mặt đất khi cô chạy đến trước mặt anh, hai tay nâng lấy gương mặt ốm yếu của Marco.
" Có chuyện gì vậy!? Tại sao ngươi lại nhìn như chưa ngủ nhiều ngày rồi!? " Marco im lặng nhìn chằm chằm Haruki rồi đột nhiên anh đưa tay lên để ôm chặt lấy cơ thể nhỏ hơn của cô, mặt chôn vùi vào cổ của cô. Marco ôm cô rất chặt, giống như rằng anh sợ một khi anh thả lỏng một chút thì cô sẽ biến mất khỏi vòng tay của anh.
Và để cho Marco bình tĩnh lại, Haruki cũng nhẹ nhàng luồng hai tay qua và ôm lấy anh, ân cần vỗ nhẹ lên lưng.
" Không sao... Không sao... Em đã ở đây rồi..." Haruki nói. Marco không phản ứng với cô trong một vài giây trước khi gật đầu. Cô lúc đó bắt đầu thấy được vùng cổ và vai của cô ướt đẫm bởi nước mắt của Marco.
" Tại sao chúng ta không tiến vào bên trong nhỉ? Nếu như ngươi muốn, ta sẽ đi làm một ly chocolate nóng." Khi cô định thả tay ra thì Marco lại lắc đầu liên tục, miệng thều thào nói.
" Đừng đi... Đừng đi... " Haruki thở dài rồi gật đầu.
" Được rồi, nếu như vậy thì ít nhất chúng ta cũng phải tiến vào bên trong nhỉ? Ở bên ngoài hiện tại rất lạnh đấy..."
Sau một lúc an ủi và dỗ dành, Haruki cuối cùng cũng có thể đưa Marco quay trở lại phòng của mình. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại đằng sau rồi tiến đến bên giường của Marco, kéo lại một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Marco trong lúc đó lại đang ngồi dựa vào bức tường, hai mắt vô thần thế nhưng vẫn nhìn về phía của Haruki.
Ngay trước khi cô có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt của Marco, câu nói thều thào của anh khiến cho trái tim mới hồi sinh lại của Haruki dường như ngừng đập, trở lại trạng thái chết lặng lúc trước.
" Haruto... Haruto có lẽ sẽ không bao giờ có thể tỉnh dậy được." Haruki nhìn chằm chằm Marco, đôi huyết mâu trợn trừng trong sự ngạc nhiên. Cô ngay lập tức đi đến trước mặt của anh, giọng nói trầm xuống với sự sợ hãi đan xen trong đó.
Marco không ngẩng đầu lên nhìn cô, hai tay của anh siết chặt lại.
" Marco ca... Ý của ngươi chính là gì? "
" Ngày hôm đó, khi Teach phản bội và tấn công mọi người... "
"... Hắn đã trọng thương ngươi và Haruto... Thằng bé đã cố gắng chữa trị cho ngươi... Nhưng ngay khi thằng bé hồi phục lại trái tim cho người thì..." Giọng nói của Marco trở nên đứt quãng, nước mắt bắt đầu chảy xuống không ngừng khi anh cảm nhận được trái tim của mình đau đớn tột độ.
Cái màu đỏ nhuốm đẫm cả người của Haruki và Haruto lúc đó đã trở thành một cảnh tượng mà anh không thể nào quên được, nó luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng mỗi lúc anh chìm vào giấc ngủ khiến cho Marco thậm chí sợ hãi chính cả việc ngủ hay nghỉ ngơi.
Anh đột nhiên thật chán ghét cái màu đỏ đó... Thật chán ghét...
Haruki đứng sững người, mắt nhìn xuống ngực trái của cô. Cô đưa tay lên, run rẩy chạm vào ngực của mình và nở nụ cười khó coi.
" Anh hai..."