[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 31: Phiên ngoại:RƠI VÀO CHIỀU KHÔNG GIAN KHÁC




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" THATCH!!! TA CHẮC CHẮN SẼ GIẾT NGƯƠI!! " Marco giận dữ hét lên khi anh bị kéo vào một lỗ đen cùng với Thatch, Jozu, Ace và Sabo.
" TA KHÔNG CỐ Ý!!! " Thatch hét lên trước khi anh bị hoàn toàn kéo vào lỗ đen đó. Thứ lỗ đen kì dị đó kéo 6 người vào bên trong rồi biến mất. Sau đó một vài phút, Haruto và Haruki xuất hiện ngay nơi mà mọi người vừa biến mất.
" Anh hai, em nghĩ em vừa mới nghe thấy tiếng của Marco và Thatch? " Haruki nhìn xung quanh, khó hiểu nói.
" Anh cũng vậy " Haruto nhúng vai nói, mắt dò xét xung quang nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
" Kì lạ, bọn hắn chả lẽ lại tự động biến mất như vậy? "
" Có lẽ vậy " Haruto nói rồi sau đó nhìn lên trên trời.
" Cũng đã xế chiều rồi, chúng ta nên trở về thôi. Bọn hắn nếu gặp chuyện sẽ có thể tự giải quyết "
" Vâng " Haruki gật đầu rồi rời đi.
Ở một chiều không gian khác
" Thatch, ta sẽ giết ngươi khi rời khỏi nơi quái quỷ này! " Marco tức giận trừng Thatch khiến anh rùng mình.
Câu chuyện là 6 người bọn hắn vô tình tìm thấy được một cái hang động khá bí ẩn nên tò mò tiến vào khám phá. Thatch vừa nhìn xung quang vừa chạm lên bức tường đá cho đến khi anh vô tình đá phải một vật gì đó. Thatch nhặt lên, đó là một viên ngọc màu đen kì quái, nó không lấp lánh như những viên ngọc quý khác. Thatch tò mò nhìn viên ngọc một hồi rồi đột nhiên viên ngọc đó phát sáng lên, tạo thành một lỗ đen kéo tất cả mọi người rơi xuống nơi quái quỷ này. Nơi mà mọi người rơi xuống đó chính là một khu rừng lớn, rậm rạp. Mọi thứ xung quang đều rất yên bình và tĩnh lặng, rất thích hợp để là một nơi để nghỉ mát nếu không nhờ đến Thatch.
" Ta cũng không biết viên ngọc đó sẽ làm như vậy ah! " Thatch u oán nói. Anh thực sự nếu biết được viên ngọc đó sẽ mang lại phiền toái như vậy thì anh đã không nhặt lên rồi.
" Được rồi Thatch. Dù sao thì cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi " Sabo khó xử nói, tay vỗ vỗ lên lưng của Thatch.
" Nhưng ngươi cũng không nên nhặt nó lên ah " Jozu đứng bên cạnh nói khiến cho Thatch sụp đổ.
" Ta cũng không muốn ah... " Thatch ỉu xìu nói khiến cho Sabo thở dài. Cậu nhìn Ace rồi lắc đầu.
" Chúng ta cũng nên tìm cách thoát khỏi nơi đây đi " Ace lên tiếng, cố gắng kéo sang một chủ đề khác.
" Ta cảm thấy nơi này quen lắm nhưng ta không nhớ nó ở đâu... " Marco nghiền ngẫm nói.
" Ta cũng vậy " Jozu gật đầu. Những người còn lại cũng cố gắng nhìn xung quanh và xem thử có biết đến nơi này không.
" Hình như nơi này là... " Marco sau khi đẩy những bụi cây ra thì thấy một bãi đất trống lớn. Marco và Jozu sững sờ nhìn bãi đất trống đó rồi nhìn xung quanh.
" Khu rừng của Haruto và Haruki! " Marco và Jozu đồng thời thốt lên. Ace và những người khác bất ngờ nhìn hai người rồi nhìn xung quanh.
" Đây là nơi mà hai người các ngươi gặp hai người đó hả? " Ace nói.
" Có thể nói là vậy " Marco gật đầu.
" Vậy thì có lẽ hai người đó đang ở đây! " Sabo phấn khởi nói. Cậu thực sự rất thích hai người Haruto và Haruki vì một vài thứ mà họ đã giúp cậu trong quá khứ và hiện tại.
" Có lẽ vậy... " Marco gật đầu rồi sau đó đi về một hướng khác. Và hướng đi đó chính là nơi tới chỗ ngày xưa là ngôi nhà của hai người. Ban đầu Marco và Jozu đều biết rằng khi họ đến nơi đó sẽ thấy một ngôi nhà đã bị sụp nát và cũ kĩ. Nhưng khi đến nơi đó, bọn hắn đều sững sờ.
Ngôi nhà ngày xưa vẫn yên bình nằm chỗ cũ, không hề có một vết tích là đã bị huỷ hoại. Xung quang cũng đều là một mảng xang mướt, cây cổ thụ bên cạnh cũng không xuất hiện một vết tích bị huỷ diệt nào.
" Chuyện gì thế này? Không phải bọn chúng đã phá huỷ rồi sao!? " Jozu không thể tin nói.
" Ý ngươi là sao? " Thatch khó hiểu nhìn Jozu. Anh không biết đầy đủ những gì mà Marco và Jozu trước gặp bọn chúng.
" Khi bọn ta mời bọn chúng vào băng hải tặc và chuẩn bị rời đi. Bọn chúng đã phá huỷ ngôi nhà để xoá đi mọi vết tích về bọn chúng. Không thể nào mà ngôi nhà có thể còn nguyên được! Dù có được phục hồi lại thì những thứ xung quang cũng phải có vết tích chứ! "
" Vậy có thể nà- " Sabo chưa kịp nói xong thì bị cắt đứt bởi một giọng nói trẻ con.
" Các ngươi là ai? "
Tất cả bọn hắn giật nảy người, nhanh chóng quay người ra sau nhìn. Và khi bọn hắn thấy người đó là ai thì trái tim của bọn hắn đều nhảy dựng lên.

Đó là Haruki nhưng khí chất cùng con mắt của cô khác biệt hoàn toàn. Cô nhìn có vẻ rất thân thiện và đáng yêu và một chút ma mị. Cặp mắt của cô là một màu đỏ, một màu vàng kim. Cô nở nụ cười với bọn hắn nhưng Marco và Jozu khi nhìn vào cặp mắt đó, thay vì thấy được sự lạnh lẽo như khi bọn hắn lần đầu gặp cô thì bọn hắn lại thấy sự điên cuồng đáng sợ.
" Ha- Haruki? " Ace lấp bấp nói. Cô nhướng mày nhìn cậu rồi nghiêng đầu đáng yêu.
" Ngươi tại sao lại biết tên ta ah? Ta có gặp ngươi ở đâu sao? "
" Ta - "
" Haruki, những người này là ai? " Một tiếng nói khác vang lên ngay sau lưng của bọn hắn. Lần này chính là Haruto.

Sự khác biệt của anh cũng giống hệt như của cô. Khí chất thân thiện, cặp mắt dị màu cùng sự điên cuồng đó.
Bọn hắn không thể nào hiểu được. Tại sao hai người lại trở nên khá biệt như vậy? Tại sao hai người không biết bọn hắn? Hay là...
Bọn hắn đã đến một thế giới khác!!??
Nếu như Haruto và Haruki có thể từ thế giới bọn chúng tiến đến bọn hắn thì cũng có tỉ lệ bọn hắn cũng có thể đến tới thế giới khác!! Chả lẽ tất cả đều là do viên ngọc kia!!??
" Thatch! Ngươi có còn giữ viên ngọc kia không? " Marco hốt hoảng quay qua nhìn Thatch.
" Có, ta vẫn cỏn giữ " Thatch gật đầu. Anh lấy ra từ trong túi viên ngọc đen lúc trước nhưng chưa kịp đưa cho Marco thì...
" Nè, các ngươi đang không để ý đến chúng ta ah? " Haruki đột ngột xuất hiện trước mắt của Thach khiến cho anh giật nảy, viên ngọc trong nháy mắt biến mất khỏi lòng bàn tay anh và rơi vào tay của cô.
" Trả lại cho ta! " Thatch hốt hoảng nói.
" Cái này là cái gì? " Haruki đưa lên nhìn viên ngọc.
" Thứ đó... "
" Các ngươi không phiền nếu như trở về nhà của bọn ta chứ? Bọn ta có trà và bánh ah ~ " Haruto híp mắt nói.
Bọn hắn im lặng một hồi, tất cả đều nhìn sang bên Marco. Trong những người ở đây, Marco là người thành thục và tiếp xúc với hai người nhiều nhất nên ý kiến và quyết định của Marco theo lẽ thường được đưa lên hàng đầu.
" Được " Marco gật đầu. Cả hai người đều nở nụ cười tươi.
" Vậy đi theo bọn ta! " Haruki nói rồi sau đó nhảy chân sáo về nhà.
" Marco, bọn chúng thật khác " Jozu thì thầm với Marco.
" Ừ. Bọn chúng khác với Haruto và Haruki của chúng ta quá nhiều " Marco gật đầu.
" Ý ngươi là sao ' của chúng ta '? " Ace nhướng mày.
" Có vẻ như viên ngọc đó đã đưa chúng ta đến một thế giới khác không phải của chúng ta. Và ở nơi đây bọn chúng vẫn chưa gặp chúng ta và tính cách cũng hoàn toàn khác biệt "
" Các ngươi đến từ thế giới khác sao? " Đột nhiên Haruto lên tiếng khiến bọn hắn một lần nữa giật nảy. Bọn hắn thật sự sẽ có một ngày lên cơn đau tim chết mất!!
" Ngươi - ngươi nghe thấy sao? " Ace run run nói.
" Các ngươi biết rằng các ngươi nói chuyện rất lớn đấy " Haruto nhìn bọn hắn nói.
" Các ngươi cứ tiến vào bên trong đi." Haruro nói rồi bước nhanh theo Haruki.
" Bọn chúng... " Thatch nhìn theo hai người, ngần ngại nói.
" Bọn chúng tạo cho ta cảm giác như là một quả bom vậy." Marco nói.
" Lần đầu tiên ta gặp bọn họ, thật sự giống như ta đang gặp một cục băng vậy " Ace rùng mình khi nhớ lại lúc cậu gặp hai người.
" Nhưng hai người này lại không có sự lạnh lùng đó... mà giống như một kẻ điên vậy " Sabo nói.
" Hai kẻ điên đầy thông minh " Marco tiếp lời.
" Các ngươi tiến vào đi! " Haruki mở cửa ra, tiến vào bên trong đầy hớn hở. Bọn Marco dần tiến vào trong, mọi nội thất vẫn quen thuộc như trong trí nhớ của Marco và Jozu.
Sau khí bọn hắn ngồi xuống, Haruki mang ra bánh vac trà thì bầu không khí trở nên nặng nhọc, yên tĩnh.
" Vậy các ngươi đến từ thế giới khác? " Haruto là người lên tiếng đầu tiên.
" Có thể nói là vậy " Marco gật đầu.
" Vậy ở nơi đó như thế nào? " Haruki híp mắt nói.
" Nơi đó giống hệt như thế này. Các ngươi cũng có ở đó " Thatch nói.
" Hmm... " Haruto chống cằm nghĩ rồi sau đó cầm lên tách trà, nhấp một ngụm.
" Nếu như theo các ngươi nói như vậy thì bọn ta thích gọi nó là một chiều không gian khác hơn " Haruto nói.
" Chiều không gian khác? "
" Đúng " Haruto gật đầu " Theo như lời nói và hành động của các ngươi thì có vẻ như các ngươi khá là quen thuộc với một phiên bản khác của bọn ta "
" Đúng là như vậy " Bọn Marco gật đầu.
" Vậy thì các ngươi cũng biết đến quá khứ của bọn ta? "
" Biết được "
" Tốt lắm. Vậy thì các ngươi cũng biết rằng bọn ta đến từ một thế giới khác, nơi không hề có mặt các ngươi hay bất cứ một năng lực nào liên quan đến các ngươi. Thế giới mà bọn ta đến là hoàn toàn khác biệt với các ngươi. Tuy nhiên, thế giới mà các ngươi đến lại giống hệt với thế giới của bọn ta hiện giờ nhưng vẫn có một vài sự khác biệt nhỏ không đáng kể. Bọn ta gọi hiện tượng đó là một chiều không gian song song " Haruto giải thích.
" Vậy là... " Marco và Sabo đã mơ hồ hiểu được lời giải thích của Haruto,
" Vẫn còn nhiều thế giới khác giống hệt như thế giới của bọn ta và chúng vẫn có những sự khác biệt lẫn nhau " Sabo rút ra kết luận.
" Chính xác! " Haruto vỗ tay.
" Và để có thể di chuyển giữa các chiều không gian song song là một điều rất khó. Độ khó của nó với việc đi tới một thế giới khác có thể nói là khó hơn một chút. Vì giữa các chiều không gian đó có một mối liên kết chặt chẽ với nhau, để có thể cắt đứt được mối liên hệ đó rất khó, đặc biệt khó "
" Vậy bọn ta có thể trở về? " Thatch lo lắng hỏi.
" Đương nhiên là các ngươi có thể. Nếu như các ngươi có thể một lần nữa cắt đứt mối liên hệ đó hoặc sử dụng lại thứ đã đưa các ngươi đến nơi này "
" Viên ngọc màu đen đó đã đưa bọn ta đến nơi này! " Ace nói, tay chỉ về viên ngọc trong tay Haruki.
" Vậy sao? Thật bất ngờ " Haruki nhìn viên ngọc chằm chằm.
" Vậy các ngươi có thể đưa cho bọn ta không? Bọn ta cần trở về " Marco nói.
" Có thể. Nhưng các ngươi phải thực hiện một điều kiện của bọn ta " Haruki nói.
" Điều kiện gì? "
" Các ngươi đến từ chiều không gian khác và biết bọn ta. Vậy các ngươi hãy kể lại những gì xảy ra bên đó đi " Haruki mỉm cười nói.
" Được thôi " Marco và những người khác gật đầu. Bọn hắn bắt đầu từng người từng người kể về lần đầu bọn hắn gặp hai người và khoảng thời gian giữa bọn hắn và Haruto và Haruki bên bọn hắn. Bắt đầu từ Marco và Jozu và kết thúc với Sabo và Ace.
" Có vẻ như hai người bên đó có một tính cách khá lạnh nhỉ? " Haruki nghiêng đầu nhìn bọn hắn.
" Đúng ah. Phải mất khá nhiều thời gian bọn chúng mới mở lòng " Marco thở dài.
" Còn bọn ta? Các ngươi thấy bọn ta như thế nào? " Haruto tò mò nhìn.
" Cái này... "
" Các ngươi không cần phải nói dối. Bọn ta biết được bọn ta ra sao, bọn ta chỉ muốn biết các ngươi nhìn thấy bọn ta ra sao thôi " Haruto nói.
" Được rồi.... bọn ta cảm thấy các ngươi... khá là.... ta cũng không biết phải giải thích ra sao " Ace vò đầu nói.
" Ý ngươi là sao? " Haruki nhướng mày nhìn Ace.
" Ý của hắn là các ngươi giống như một trái bom vậy
. Bên ngoài nhìn vô hại nhưng bên trong lại chứ sức huỷ diệt lớn " Marco ngay lúc đó lên tiếng cứu Ace ra khỏi tình thế đó.
" Trái bom? " Cả hai đều ngạc nhiên nhìn anh.
" Haruki và Haruto của bọn ta thì rất lạnh lùng và xa cách, bọn chúng luôn được ví như một thanh kiếm bén nhọn, nguy hiểm. Còn các ngươi thì nhìn như vô hại nhưng thật ra rất đáng sợ và nguy hiểm "
".... " Hai người im lặng nhìn anh rồi đột nhiên cả hai cười phá lên. Tiếng cười đó chứa đầy sự điên dại khiến bọn hắn rùng mình.
" Ngươi biết không? Đây là lần đầu tiên có người nói bọn ta như một quả bom vậy " Haruto nói, giọng nói của anh rất trầm và đáng sợ. Cặp mắt dị sắt nhìn bọn hắn bằng vẻ nhìn thích thú cùng thưởng thức.
" Ta cứ nghĩ rằng các ngươi sẽ không nhận ra nhưng có lẽ lần này bọn ta sai " Haruki nói.
" Ý các ngươi là? "
" Như ta đã nói, mỗi một chiều không gian đều có sự khác nhau. Có thể ở chiều không gian này bọn ta có thể là một kẻ sát nhân nhưng ở một chiều không gian khác, bọn ta có thể là một thiên thần yêu cứu người vậy " Haruto nhúng vai, nhấn mạnh từ thiên thần với giọng điệu nực cười.
" Nhưng ta không ngờ rằng các ngươi lại nhìn ra được! " Haruki phấn khích vỗ tay.
" Giờ mới nhớ, không phải các ngươi nói rằng các ngươi gặp bọn chúng vào tầm tuổi này sao? " Thatch đột nhiên nói khiến cho Marco và Jozu sửng sốt.
Đúng rồi, ở độ tuổi này của thế giớ- chiều không gian của bọn hắn thì bọn hắn đã gặp được Haruto và Haruki rồi. Chẳng lẻ vẫn chưa đến lúc đó?
" Gặp các ngươi? " Haruki nhìn Marco.
" Đúng ah. Đáng l- " Marco chưa kịp nói hết thì một tiếng hét vang lên bên ngoài.
" HAI ĐỨA NÔ LỆ KIA!!! MAU ĐI RA ĐÂY!! "
" Nô lệ? " Haruki gằng giọng lặp lại.
" CÁC NGƯƠI DÁM ĐỂ TA, NGÀI GAKU VĨ ĐẠI ĐỢI SAO!!?? "
" Gaku? " Lần này là bọn Marco. Bọn hắn nhìn nhau rồi sau đó quay qua nhìn Haruto và Haruki.
" Hắn là ai? "
" Chỉ là một con ruồi đáng ghét mà thôi " Haruki mỉm cười nói. Lúc này bọn hắn mới thấy được sự khác biệt rõ ràng giữa bọn chúng.
Nếu như là anh em Haru của bọn hắn thì bọn chúng chắc chắn sẽ mỉm cười lạnh lẽo và trống rỗng. Nhưng còn anh em Haru này thì nở một nụ cười khát máu và điên dại.
" Ta vẫn thích Haruki của chúng ta hơn " Thatch thì thầm với Marco.
" Ngươi tốt nhất nên im lặng. Ngươi có thì thầm nhỏ tới đâu thì bọn chúng vẫn nghe thấy đấy " Marco thản nhiên nói.
" Được rồi "
" Ngươi có định đi ra không? " Ace hỏi.
" Đương nhiên. Nếu như không ra mặt thì con ruồi đó sẽ càng phiền phức hơn nữa " Haruki mỉm cười.
" Hửm? " Bọn hắn khá bất ngờ nhìn cô. Chẳng lẻ ở chiều không gian này cô lương thiện hơn?
" Dù sao thì một con ruồi vô tích sự vẫn nên biến mất thì hơn "
' Rút lại lời nói đó. Chắc chắn giống hệt như bọn chúng '
" BỌN NÔ LỆ KIA!!! " Gaku bên ngoài không ngừng gào thét.
" Thật ồn ào " Haruto khó chịu nhìn ra ngoài rồi đưa tay lên, chỉ tên Gaku bên phía ngoài.
" Lôi Tên... Bắn " Anh cười nhẹ. Từ đầu ngón tay của anh loé lên một tia sáng rồi bay vụt ra ngoài. Ngay sau đó chính là tiếng thét chói tai của tên Gaku.
" LÀ AI!!?? " Gaku thét lên đầy đau đớn. Bọn Marco nhíu mày khi nghe thấy tiếng thét đó.
" Đi ra xem thử hắn là ai mà dám tới khi dễ Haruto và Haruki! " Ace tức giận nói, mặc dù đây không phải là anh em Haru của bọn hắn nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ ah!
Haruto và Haruki khá ngạc nhiên kho thấy hành động của Ace, cả hai cười nhẹ rồi sau đó tiến theo sau.
" Để xem lần này hắn có thứ gì đây ~? " Haruki nói.
Khi bọn hắn bước ra khỏi căn nhà thì Marco chính là người đầu tiên nhận ra được Gaku chính là ai.
" Là tên này sao " Marco thở dài.
" Ngươi biết hắn sao, Marco? " Sabo quay đầu nhìn anh.
" Ừ. Hắn là tên mà Haruto giết trước khi hắn gia nhập băng hải tặc của bọn ta "
" À, là tên nhà giàu gì đó đã gi- " Thatch lanh miệng nói nhưng ngay lập tức bị chặn lại.
" Ngươi muốn chết sao?! " Marco trừng anh.
" Tại sao chứ?! "
" Ngươi nghĩ nếu như chuyện này ngay cả Haruto và Haruki đều không muốn nói đến thì ngươi nghĩ gì mà bọn chúng ở đây sẽ muốn nghe? "
Thatch nhìn qua bên hai người, tim kéo giật một cái khi thấy đôi mắt âm trầm của hai người.
" Được rồi, ta sẽ im lặng " Thatch thở dài.
" NHỮNG TÊN NÔ LỆ KIA!!! CÁC NGƯƠI LÀ NGƯỜI ĐÃ TẤN CÔNG NGÀI GAKU VĨ ĐẠI TA ĐÚNG KHÔNG!!? " Hắn chỉ tay vào bọn hắn, gào lên. Xung quanh hắn là một đám vệ sĩ được trang bị súng ống đang chỉ vào bọn hắn.
" Ta đột nhiên muốn giết hắn thật " Ace lầm bầm trong miệng. Sabo đứng bên canh cậu, đôi mắt xanh hiện lên sự chán ghét khi nhìn tên Gaku. Ngay từ nhỏ cậu đã không thích với cuộc sống quý tộc, ghét những tên quý tộc ngạo mạn, giờ đây đặc biệt là bọn hắn lại dám xỉ nhục những người mà cậu yêu thương nhất!
" Con ruồi kia... ngươi nói xong chưa? " Haruki mỉm cười nhìn Gaku, lời nói đầy sự chán ghét cùng phiền chán.
" NGƯƠI! " Gaku giận dữ trợn mắt nhìn cô, mặt của hắn đỏ lên trong sự giận dữ tột độ.
" Hắn có khi nào sẽ bị vỡ giọng không? Hét quài như vậy cũng không tốt ah? " Thatch lầm bầm.
" Ngươi vẫn còn tâm mà quan tâm giọng của hắn à? " Ace liếc Thatch, miệng chán ghét nói.
" Các ngươi hôm nay bị sao thế??! Tại sao các ngươi cứ phải nhìn ta bằng ánh mắt đó! "
" Vì ngươi cứ phát ngôn không vừa lòng ai " Jozu nói.
" Ta cũng đâu cố ý "
" CÁC NGƯƠI DÁM KHÔNG NHÌN ĐẾN TA!!?? " Gaku đột nhiên hét lên thêm một lần nữa, hắn chỉ tay vào đám người Marco rồi quát lên." CÁC NGƯƠI MAU LÊN BẮT BỌN NÔ LỆ ĐÓ VỀ CHO TA!!!! "
Bọn vệ sĩ sau đó tiến lên, tuy nhiên vẫn có những tên không tiến lên mà thay vào đó là chần chừ đứng đằng sau, không tấn công bọn hắn. Bọn này đương nhiên có thể nói là có một giác quan khá nhanh nhạy, bọn gã cảm nhận được rằng những người mà tên quý tộc thuê bọn chúng bắt không phải chỉ là những người bình thường. Bọn gã có thể vì tiền làm tất cả mọi thứ nhưng không có nghĩa là mất cả tính mạng vì điều đó. Bọn gã cũng không phải bán mạng vì tên quý tộc đó, còn vô số người khác có thể đưa cho bọn gã nhiều tiền hơn.
" Ta thật ghét các ngươi " Haruki phiền bực nói, miệng cười âm trầm. Ngay sau đó, thân ảnh của cô cùng với Haruto biến mất rồi một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngay trong đám những tên vệ sĩ tiến lên đó, máu văng lên dính vào trên mặt bọn gã. Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc lên khiến bọn gã rùng mình. Khi nhìn lại, một tên vệ sĩ đã chết một cách tàn nhẫn. Cả người của hắn không một chút nhân tính bị chém toạt ra, xương thịt cùng nội tạng rơi ra, phơi bày dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người. Ngay cả trước khi chết, tên vệ sĩ đó cũng không biết được mình chết như thế nào.
" Cá- " Một tên vệ sĩ khác chỉ kịp thốt lên một nửa liền im bặt. Cặp mắt của hắn trợn to đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng. Cuống họng của hắn ú ớ một vài tiếng rồi đột nhiên, phần cổ của hắn xuất hiện một vết mảnh như chỉ màu đỏ rồi...
Bịch
Âm thanh của chiếc đầu của hắn rơi xuống mặt đất, như một tiếng búa gõ mạnh vào trái tim của bọn vệ sĩ. Bọn gã chết trân nhìn một tên vệ sĩ khác chết đi mà không hề nhìn thấy thủ phạm là ai.
" Quái vật!! " Một tên vệ sĩ thốt lên trong kinh hãi.
" Chết tiệt! Ta không muốn chết!! " Một tên khác hét lên.
Nhưng tất cả đều đã muộn, ngay từ khi bọn gã tiến lên nhằm tấn công bọn Haruki, cái kết của bọn gã đã được định.
Từng người từng người, không một ai thoát được ngoài những người khôn ngoan kia và Gaku. Hắn ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng mở to. Hắn đột nhiên cười to rồi chỉ vào hai người.
" ĐƯỢC!! ĐƯỢC!! TA THÍCH CÁC NGƯƠI RỒI!!! CÁC NGƯƠI NHẤT ĐỊNH PHẢI TRỞ THÀNH NÔ LỆ CỦA TA!!! " Đến lúc này, không cần Haruki và Haruto ra tay, bọn Marco đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Ngọn lửa của Ace bùng lên, đốt cháy mặt và toàn thân của hắn một cách đau đớn. Nhiệt độ nóng rực từ ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ khiến bọn vệ sĩ khiếp sợ. Rồi nhiều đạo kiếm chém thẳng lên người của Gaku, thân ảnh mập mạp của hắn xuất hiện đầy vết thương, tay và chân của hắn hoàn toàn đầy rẫy những vết chém, và bọn vệ sĩ chắc chắn một điều rằng nếu như tên Gaku còn sống thì hắn chắc chắn sẽ không thể nào đi lại được nữa.
Rồi một cú đấm và một cước được hoàn toàn bao phủ màu đen đấm thẳng lên người tên Gaku, đem hắn bay thẳng ra ngoài, đập thẳng lên những cái cây cho đến khi ngừng lại sau 5-6 cây. Thân hình tàn tạ của tên Gaku nằm gục xuống mặt đất, không hề chuyển động. Ngọn lửa trên người hắn vẫn không ngừng thiêu đốt từng tất thịt của hắn.
" Hắn tốt nhất nên chết đi " Ace nghiến răng nói.
" Vẫn là nên xuống dưới Địa Ngục hơn đi " Sabo nói, giọng nói của cậu hoàn toàn lạnh lùng, không còn sự năng động cùng thân thiện như thường.
" Thật không thể tin được hắn lại dám có ý nghĩa như vậy " Thatch tức giận nói.
"... " Marco và Jozu không nói gì nhưng khi nhìn vẻ mặt của bọn hắn cũng đủ để khiến những người khác sợ hãi.
" Cảm ơn " Sau một khoảng thời gian im lặng, Haruki tiến đến chỗ bọn hắn.
" Không có gì. Các ngươi sao có thể lại bị khi dễ như vậy được! " Thatch xoa đầu cô.
" Nhưng bọn ta không phải là các ngươi Haruki và Haruto " Haruto nhướng mày nói.
" Dù các ngươi có là ở chiều không gian khác hay thế giới khác thì đều vậy. Các ngươi vẫn là em gái và em trai bọn ta " Marco mỉm cười nói.
" Và đương nhiên là anh trai và chị gái của bọn ta! " Ace nói, Sabo bên cạnh gật đầu.
" Cảm ơn... " Haruki nhìn bọn hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô mỉm cười rồi lấy ra viên ngọc từ trong túi đưa cho bọn hắn.
" Đây. Các ngươi có thể trở về rồi "
" Cảm ơn " Marco nhận lấy viên ngọc rồi nắm chặt nó. Viên ngọc sáng lên rồi ngay sau đó một lỗ đeb xuất hiện, nhưng lần này nó không ngay lập tức cuốn lấy tất cả mọi người vào trong mà chỉ xuất hiện ở đó, chờ đợi.
" Tạm biệt " Marco cuối xuống hôn lên trán của hai người rồi nhìn những người còn lại.
" Các ngươi cũng nên " Những người khác gật đầu rồi lần lượt bọn hắn tiến lên, ôm hai người rồi hôn lên má và chán.
" Tạm biệt các ngươi " Haruki và Haruto nhìn bọn hắn rời đi.
" Ta mong các ngươi sẽ gặp được bọn ta ở đây " Marco nói rồi sau đó tiến vào lỗ đen, hoàn toàn biến mất dưới ánh nhìn của hai người.
" Anh hai.... "
" Anh biết rồi." Haruto thở dài rồi sau đó chuẩn bị quay trở về nhà thì nghe thấy một âm thanh hết sức quen thuộc.
" Các ngươi là ai? "
Bọn hắn ngay lập tức quay đầu lại, nhìn thấy được hai thân ảnh đang tiến đến từ trong khu rừng mà nước mắt không ngừng rơi xuống, trên môi nở nụ cười hạnh phúc và xinh đẹp nhất.
' Cảm ơn '
Bọn Marco
Ngay sau khi tiến vào bên trong lỗ đen, bọn hắn sau đó rơi xuống phòng của Haruto và Haruki khiến cả hai giật mình.
" Các ngươi từ đâu xuất hiện? " Haruki nhìn bọn hắn.
Bọn Marco nhìn chằm chằm cô và anh một lúc rồi sau đó nhìn nhau.
" Đúng thật. Ta vẫn thích Haruki và Haruto của chúng ta hơn "
" Đúng vậy "
" Ý các ngươi là sao? " Haruto nói.
" Không có gì! " Ace nói rồi bật dậy, ôm lấy hai người thật chặt.
" Bọn ta sẽ luôn bảo vệ các ngươi nên các ngươi tốt nhất nên hưởng thụ cuộc sống ah! "
" Cái gì? "
" Nhớ lời của ta nhé! " Ace nói rồi kéo tất cả mọi người ra ngoài, để lại hai người khó hiểu nhìn nhau rồi cười nhẹ.
" Bọn hắn vẫn kì lạ như cũ nhỉ? " Haruki cười khúc khích.
" Đúng vậy... nhưng bọn hắn chính là gia đình kì lạ của chúng ta " Haruto mỉm cười.
" Đúng vậy ah ~ Gia đình đầy kì lạ và thú vị của chúng ta "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.