'Những ước mơ mà sẽ không bao giờ thực hiện được'
Phần 1: Donquixote Doflamingo
Doflamingo nhìn chằm chằm chiếc kính mắt trên tay, chiếc kính mà hắn luôn luôn đeo lên. Đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp tối đen một cách âm trầm cùng phẫn nộ. Doflamingo nghiến răng, bàn tay siết chặt chiếc kính nhưng đến cuối cùng hắn vẫn buông ra. Chiếc kính rơi xuống va chạm với mặt đất vang lên một tiếng keng lanh lảnh bên tai Doflamingo.
Hắn nhìn lên trần nhà, nước mắt từ lúc nào đã không ngừng rơi xuống gương mặt điển trai của hắn. Rồi đột nhiên hắn cười lớn, tiếng cười đầy sự điên dại cùng phẫn nộ tột cùng.
" Fufufufu.... Các ngươi thất hứa.... các ngươi đã hứa sẽ sống sót.... các ngươi đã hứa... "
Tâm trí của Doflamingo không ngừng nhớ lại những kí ức từ thuở nhỏ, khi hắn lần đầu gặp hai người và bắt đầu trở thành một người em trai đối với hai người.
' Doffy, em có một đôi mắt thật đẹp.' Haruki nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt của Doflamingo, nở nụ cười đầy sự yêu thương.
' Sao em cứ phải đeo chiếc kính đó làm gì? Thật sự rất uổng phí cho một đôi mắt đẹp như vậy.' Haruto đứng bên cạnh hắn, đôi mắt đỏ nhìn hắn với sự ấm áp.
' Nhưng em không thích! Đeo vào em sẽ ngầu hơn!! ' Doflamingo bất mãn nói.
' Được rồi. Nếu như em muốn.' Haruki cười nhẹ rồi hôn lên trán hắn.
' Doffy, em nhìn xem chúng ta có gì cho em này ~ ' Haruki cười tủm tỉm, hai tay giấu sau lưng.
' Là cái gì? ' Doflamingo mong chờ nhìn lên hai người mà hắn yêu thích nhất.
' Nhìn xem! ' Haruki reo lên, tay đưa đến trước mặt hắn một hộp quà nhỏ hình chữ nhật. Hắn cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra, đôi mắt sững sờ nhìn vào trong. Đó là một chiếc kính màu hồng đậm với kiểu dáng kì lạ.
' Em thích không? Bọn ta đây là tặng sinh nhật em ah ~ ' Haruki cười cười, ôm lấy hắn.
' Cả- cảm ơn.... ' Doflamingo lắp bắp cảm ơn, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
' Chúc mừng sinh nhật em Doffy ' Haruto cười rồi hôn lên trán hắn.
' Chúc mừng sinh nhật em!!! ' Haruki ôm hắn thật chặt, trên môi nở nụ cười thật tươi.
' Doffy, chúng ta sẽ đi lật đổ Chính quyền Thế Giới. Em ở đây vào bảo vệ những người khác giúp bọn ta nhé? ' Haruki mỉm cười nhìn hắn.
' Tại sao các ngươi lại phải làm một chuyện nguy hiểm như vậy? '
' Bọn ta muốn tạo một nơi yên bình, nơi mà các ngươi có thể sinh sống một cách hạnh phúc ' Haruto nói.
' Nhưng - '
' Ah ah! Bọn ta đã quyết định. Ngươi không thể thay đổi được.' Haruki chặn lại nói.
'.... '
' Bọn ta đi đây.'
' Chờ đã! '
' Có chuyện gì không, Doffy? '
' Các ngươi phải hứa với ta rằng các ngươi sẽ sống!'
' Được thôi ' Haruki cười khúc khích.
' Tạm biệt Doffy '
' Nhớ chuẩn bị một tách trà cho bọn ta đấy nhé ~ '
" Nó đã nguội rồi mà sao các ngươi vẫn chưa trở về? " Doflamingo cười cay đắng nhìn hai tách trà đen mà hai người yêu thích nhất ở trên chiếc bàn trước mặt. Hai tách trà này đã ở đó và không được thay trong một khoảng thời gian dài và không ai đem nó xuống. Không ai có được dũng khí để đem đi hai tách trà vốn nên dành cho hai con người kia.
" Ta đã kêu Vergo làm ấm lại mỗi ngày, mỗi giờ chỉ để có thể cho các ngươi uống... "
" Nhưng tại sao các ngươi vẫn không trở về? "
" Đồ nói dối... "
" Ta ghét các ngươi! " Doflamingo gào lên, vô số những sợi tuyến bắn ra khắp phòng nhưng tuyệt nhiên không có cái nào bắn trúng hai tách trà hoặc chiếc kính dưới đất.
Tiếng khóc và la hét đầy căm phẫn của Doflamingo vang lên khắp khu biệt thự.
Corazon và những người khác khi nghe thấy những tiếng hét đó thì chỉ có thể trầm mặt, tiếp tục làm những gì họ đang làm.
Vì họ biết được dù có làm gì đi chăng nữa thì họ cũng không thể xoa dịu được nỗi đau của Doflamingo hay bất cứ ai trong bọn họ.
Vì những người có thể làm điều đó đã đi thật xa... đến một nơi mà bọn họ hiện giờ không thể nào đến được...
' Doffy! Cora! Lại đây nào! Bọn ta có món quà tặng cho các ngươi ah! '
' Bọn ta đã làm được rồi! Bọn ta đã có thể cho các ngươi có một nơi các ngươi mong muốn rồi! '
Haruki và Haruto mỉm cười ấm áp đối với bọn hắn, cả hai đứng ở trước mặt bọn hắn, mở ra vòng tay mà bọn hắn yêu thích nhất.
Một ước mơ vĩnh viễn không thể nào trở thành hiện thực được...