[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 42: Lần đầu gặp mặt Mihakw




Trên một hòn đảo nhỏ nằm cô lập ở giữa một màu xanh tuyệt đẹp. Đây không phải là một trong những đảo được biết đến, gần như chính là một hòn đảo vô danh không ai biết đến. Trên cả một hòn đảo này chỉ có một thôn nhỏ với số người dân sinh sống ít ỏi. Nhưng trong đó có một ngôi nhà nằm cách xa khỏi thôn nhỏ đó, nằm tận sâu bên trong hòn đảo một cách cô lập.
Ngày hôm đó tất cả mọi người đều sinh hoạt thường ngày, bầu không khí yên tĩnh và nhịp nhàng. Một cửa tiệm tạp hóa nhỏ vắng người nằm gần chỗ cổng thôn phát ra một tiếng thở dài chán nản.
'' Ngày nào cũng chán như thế này thì thật sự mệt muốn chết.'' Ông chủ cửa tiệm nói. Đôi mắt của ông bắt đầu lim dim và dần nhắm lại dưới sự thúc đẩy của con buồn ngủ thì đột nhiên trước mắt ông xuất hiện một bóng người màu đen. Ông ngẩng đầu lên nhìn và đứng người.
Đó là một người mặc bộ áo choàng màu đen được trùm từ đầu đến chân, khí chất của người đó rất âm trầm nhưng không phải thuộc dạng khát máu hay tàn nhẫn thuộc về những tên hải tặc. Người đó cười lên một tiếng nhẹ khi thấy ông chủ sững người nhìn.
'' Ông chủ, tôi có thứ muốn mua từ ông.'' Âm thanh mà người áo đen phát ra thật sự rất trống rỗng, cứ như ông đang đối diện với một con rối có thể nói vậy.
'' Ngươi- ngươi muốn mua thứ gì? '' Ông chủ run rẩy nói.
'' Một chai nước.'' Người áo đen nói chậm rãi. Ông sợ hãi nhìn người áo đen rồi hối hả đứng dậy, chạy vào lấy ra một chai nước.
" Đây - của ngươi..." Ông chủ đưa chai nước cho người áo đen mà tay không ngừng run rẩy.
" Cảm ơn... " Người áo đen gật đầu rồi cầm lấy chai nước. Hắn đặt lên tay của ông chủ một túi vải nhỏ khá nặng.
" Đây... ta còn có một thứ muốn hỏi ngươi."
" Có chuyện gì mà ngươi cần biết? " Ông chủ nhìn hắn một cách e ngại.
" Ở nơi đây có một ngôi nhà không nằm trong thôn này đúng không? "
" Đúng " Ông chủ chần chờ gật đầu, không biết người áo đen có ý định gì với con người bên ngoài đó.
" Người đó có bao giờ đi xuống nơi này?"
" Có nhưng hiếm khi hắn mới đi xuống cái thôn này."
" Được rồi, cảm ơn vì sự hợp tác của ngươi." Người áo đen gật đầu rồi rời đi. Ông chủ sững người nhìn theo bóng lưng của người áo đen đó trước khi hoàn toàn biến mất hẳn. Ông nhìn xuống dưới tay đang cầm túi vải của người áo đen vừa đưa cho ông, ông chậm rãi mở ra.
Túi vải rơi xuống dưới mặt đất vang lên những âm thanh chói tai của những đồng tiền va vào nhau. Có vô số những đồng berri rơi ra khắp mặt đất, nếu như chỉ nhìn sơ qua thì chắc phải lên đến 100 đồng berri!
" Thật nhiều! " Ông ngỡ ngàng nhìn những đồng berri vương vãi.
" Hắn có thể là ai cơ chứ? "
Người áo đen sau khi rời khỏi thôn nhỏ đó thì ngay lập tức tiến vào bên trong khu rừng. Rất ít ai đi vào nơi này vì nó khá nguy hiểm, không ai muốn bị những con thú hoang dã trong đó đem thành làm thức ăn đâu!
" Mihawk, ngươi đã bắt đầu cô độc từ đầu rồi sao? " Người áo đen cười nhẹ rồi vương tay lên đẩy mũ trùm đầu xuống, hiện lên là một mái tóc ngắn màu đỏ mềm mại, gương mặt trẻ tuổi với đôi huyết mâu lạnh lẽo. Đây đương nhiên không phải ai khác chính là Haruto.
Anh bước đi trong khu rừng một khoảng thời gian cho đến khi anh nghe thấy tiếng của thanh kiếm gỗ liên tục đập vào một vật gì đó. Trên môi anh dần nở một nụ cười nhạt rồi sau đó tiến về nơi phát ra âm thanh đó. Xuất hiện trước mắt anh là một thiếu niên trẻ tuổi đang không ngừng vung kiếm gỗ lên thân cây trước mặt. Trên thân gỗ đó hiện lên rõ ràng vô số những vết chém đã cũ và sờn.
Thiếu niên đó không ngừng vung kiếm gỗ lên thân cây, mồ hôi ướt đẫm hết cả người. Tiếng thở nặng nhọc không ngừng phát ra từ người thiếu niên. Sự luyện tập này kéo dài nhiều tiếng đồng hồ cho đến khi người thiếu niên đã hoàn toàn mệt lả người mà ngừng lại,chậm rãi ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Người thiếu niên giật nảy mình khi nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên.
'' Bravo, thật là một tinh thần nhiệt huyết của một kiếm sĩ.'' Anh bước ra khỏi nơi đang đứng, vỗ tay mỉm cười với người thiếu niên.
'' Ngươi là ai? '' Người thiếu niên cảnh giác nhìn Haruto, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay.
'' Ngươi không cần phải cảnh giác với ta như vậy. Ta không hề có ý định xấu nào đối với ngươi.'' Anh nhìn người thiếu niên nói.
'' Vậy ngươi ở đây làm gì? Không ai đến đây mà không có lý do nào cả.''
'' Ta đến đây vì lý do gì ư? " Haruto nghiêng đầu nhìn người thiếu niên, đôi huyết mâu lóe lên một tia thích thú. Đôi môi nhếch lên một nụ cười lớn.
'' Ta đến đây với tư cách là người chỉ dẫn ngươi hoàn thành giấc mộng của mình.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.