[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 50: Phiên ngoại đặc biệt 6




' Những người buộc phải rời đi không phải là những người đau khổ nhất...
Những người đau khổ nhất chín là những người ở lại... '
Phần 6: Fushichō Maruko
Marco ngồi ngẩn người trong căn phòng của anh, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trong tay. Đó là bức ảnh mà tất cả mọi người đều cùng quay quần bên nhau rồi chụp toàn viên. Ai ai trên gương mặt của bọn hắn đều có sự hạnh phúc cùng sự ấm áp, ngay cả Haruto và Haruki đều nở nụ cười lớn và rạng rỡ nhất trên môi.
" Các ngươi thật sự phải làm tất cả điều này sao? Vì cái gì cơ chứ?... " Marco thì thào nói khi ngón tay vuốt lên gương mặt của hai người.
" Các ngươi không phải đã nói rằng bọn ta là gia đình của ngươi sao? Tại sao lại không cho bọn ta giúp các ngươi chứ? Nếu như các ngươi để bọn ta giúp thì các ngươi đã không phải... " Marco ngẹn ngào nói trong nước mắt.
" Bọn ta không hề giúp được thứ gì cho các ngươi... thậm chí bọn ta còn không hề biết được kế hoạch của các ngươi là gì cho đến khi mọi thứ đã quá trễ... "
" Bọn ta thật sự vô dụng đúng không?... " Một giọt nước mắt rơi xuống bức ảnh, làm ướt đi một mảng nhỏ.
" Bọn ta thật sự rất nhớ các ngươi... ta thật sự rất nhớ các ngươi... "
Một mái tóc màu đỏ rực quen thuộc xuất hiện nhanh chóng qua tâm trí của anh, một tiếng cười lanh lảnh cùng nụ cười vui vẻ, hạnh phúc quen thuộc cùng xa lạ.
' Marco ca! Bọn ta yêu các ngươi lắm đó! '
Một tiếng nói đáng yêu mềm mại vang lên bên tai anh khiến cho Marco giật mình, ngay lập tức quay đầu nhìn bên cạnh mình nhưng anh không hề thấy ai.
" Haruki... "
' Marco ca, ngươi đừng lo lắng nhiều đến vậy. Cứ đi nghỉ ngơi đi, hãy để ta hoàn thành nốt.'
Giọng nói bình tĩnh cùng ấm áp vang lên một lần nữa bên tai. Marco đưa tay lên trán,thở dài.
" Ta thật sự đang trở nên điên dần rồi sao? "
' Marco ca, ngươi đang lại vẽ bản đồ sao? ' Tiếng của Haruki lại vang bên tai của anh.
Marco nhìn xuống mặt bàn làm việc của anh, trên mặt bàn là một bản đồ lớn với vô số những điểm đánh dấu cùng ghi chú. Marco đưa tay chạm lên những chữ ghi chứ cùng những kí hiệu, cười khẽ.
" Ta vẫn chưa hoàn thành được bản đồ mà ta đã hứa với các ngươi... "
" Nhìn này, vẫn còn nhiều nơi ta vẫn chưa vẽ... vẫn còn nhiều nơi ta vẫn không biết được là gì... "
' Marco ca, ngươi chừng nào mới hoàn thành xong bản đồ ~ ' Tiếng nhõng nhẽo của cô vang lên bên tai anh. Lần này anh thậm chí còn không quay đầu nhìn nữa mà chỉ cười nhẹ.
" Ta cũng không biết nữa Haruki. Ta sao có thể hoàn thành được khi mà những người cung cấp thông tin cho ta đã không còn? "
Căn phòng chìm vào trong im lặng, không hề có một tiếng động. Ánh mắt của Marco vẫn nhìn chằm chằm bản đồ, miệng cười cay đắng.
" Các ngươi lại rời đi rồi sao? Không phải mới trở lại sao? " Marco nói.
Vẫn không có tiếng đáp lại bên tai...
" Marco? " Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt đi sự yên tĩnh trong căn phòng. Đó là Ace...
" Có chuyện gì không, Ace? "
" Bữa tối đã chuẩn bị xong... ngươi có tham gia với bọn ta? " Tiếng Ace gượng gạo vang lên.
" Không... " Marco vẫn đặt sự chú ý của mình lên bản đồ dang dở.
" Marco... ta biết ngươi vẫn còn nhớ đến bọn họ nhưng nếu như ngươi cứ tiếp tu- " Ace chưa kịp nói xong thì ngay lập tức bị cắt đứt bởi tiếng hét giận dữ của Marco.
" Ngươi nghĩ rằng ta muốn như thế này lắm sao? Ngươi nghĩ ta không muốn quên đi bọn hắn sao? " Marco hét lên đầy sự giận dữ, bàn tay siết chặt mép bản đồ.
" Mỗi ngày ta cố gắng làm một việc gì đó, ta đều nhớ đến bọn hắn. Nhớ đến giọng nói của bọn hắn, nhớ đến sự hiện diện của bọn hắn ở mọi chỗ trên con tàu này! "
" Ace... mỗi ngày ta đều như muốn điên rồi... " Marco cười một cách đau khổ.
"... " Ở bên ngoài bên kia cánh cửa, Ace che miệng của cậu lại, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng tiếng nấc vang lên.
"... Ace... ngươi... " Marco thở ra một hơi nặng nhọc, nước mắt làm ướt đẫm hết giữa bản đồ.
" Ngươi có còn nhớ bọn hắn nhìn như thế nào không? "
Ace trợn to mắt khi nghe thấy Marco nói như vậy, cậu thả tay ra muốn xông vào bên trong và hỏi Marco từ đâu có ý nghĩ điên rồ,
" Đương nhiên là ta - " Cậu đứng hình khi nói đến đây.
Hai người.... nhìn như thế nào...
Cậu cũng không nhớ rõ hai người nhìn ra sao...
Tất cả những gì cậu nhớ là mái tóc màu đỏ rực như ngọn lửa, cùng giọng nói..
Nghĩ đến đây, Ace hốt hoảng vò đầu mình, đôi mắt trợn to đầy kinh hãi.
Giọng nói của hai người ra sao? Tại sao cậu lại không nhớ nó như thế nào?
Giọng nói đầy yêu thương như người cha cùng người mẹ mà hai người hay nói với cậu và những người anh em của cậu...
Như thế nào?...
Gương mặt của bọn họ ra sao?
Mà tại sao tất cả những gì cậu có thể nhớ là mái tóc đỏ rực của hai người cùng nụ cười mở nhạt trong kí ức...
" Marco, có chuyện gì thế này? Tại sao ta không nhớ gì hết? Tại sao ta không nhớ gương mặt của bọn họ ra sao? Tại sao ta lại có thể quên đi bọn họ? " Tiếng Ace tuyệt vọng bên tai Marco khiến cho anh nhắm mắt lại, nở nụ cười cay đắng.
" Ta cũng không biết nữa Ace.... Ta cũng không biết nữa... "
' Vì khi bọn hắn nhận ra rằng người mà bọn hắn yêu quý nhất đang dần biến mất khỏi tâm trí bọn hắn...
Tới cả ác quỷ cũng phải sợ bọn hắn... '

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.