[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 6: HOA BỈ NGẠN ĐẪM MÁU




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỉ ngạn khai hoa, Hoàng Tuyền mở cổng
Hẹn gặp ai giữa cánh đồng hoa.
- ----------------------♤♡♢♧☆--------------------------
" Này, Marco! Ngươi có định đi theo hai đứa đó không? " Jozu đứng bên ngoài chờ thấy Marco đến sau khi hai người kia rời đi.
" Ta cũng định đi theo, ngươi có không? "
" Có, ta cũng dự định đi theo nhưng không biết theo ai." Jozu gật đầu nói. Hắn muốn đi theo sau nhìn Haruto và Haruki nhưng hắn không phân thân được a ~ Hắn cũng muốn rủ mấy người kia nhưng họ không biết hai đứa đó ra sao, không biết được sự lợi hại của chúng nên có thể sẽ coi thường chúng mà không ẩn nấu.
" Ta đi theo Haruto, ngươi đi theo Haruki " Marco nhìn Jozu suy nghĩ một chút rồi nói.
" Được rồi, ta sẽ đi theo Haruki. Ta đi đây. " Jozu nhìn Marco rồi quay đầu hướng theo phía Haruki
"... " Marco trầm mặt nhìn Jozu rồi cũng hướng theo phía Haruto.
♤♡♢♧☆♡♤♢♧☆♤♡♢♧☆♤♡♢♧☆♤♡♢
Jozu đi theo Haruki đi ven theo một con đường biển vắng bóng. Bờ biển này vốn là của những người dân trên đây nhưng mới 1 tháng trước, một hạm đội hải quân tới đây rồi nói rằng nơi này chính thức là của hải quân. Cô bé đó tới đây làm cái gì?
" Hahaha! Ngươi tự nộp mạng thật sự rất biết điều! Ngươi hãy ở lại đây tối nay rồi ngày mai ta sẽ mang ngươi đi! " Một âm thanh kiêu ngạo, đáng ghét vang lên bên tai của Jozu. Hắn nhanh đi tới nơi âm thanh đó phát ra, thứ hắn thấy là một đám hải quân đang cười một cách ghê tởm, trước mặt bọn chúng là một cô bé đáng yêu đang lạnh lùng nhìn chúng. Đó chẳng phải là Haruki sao? Tại sao cô bé lại ở đây?
" Ta đến hôm nay không phải là đến để xem những thứ ghê tởm các ngươi. " Cô lạnh lõe nói. Đôi mắt màu đỏ rực như lửa nhìn chằm chằm vào chúng. Âm thanh băng giá vang lên khiến bọn chúng lạnh gáy.
" Ngươi! Ngươi thật không biết điều! " Tên đứng đầu run rẩy chỉ tay về phía cô, giọng nói của hắn run rẩy, lắp bắp. Đột nhiên, một đường sáng lóe lên, xẹt qua cánh tay của tên đó.
" AAAAAAAAAAAAA!! " Tên chỉ huy la hét thảm thiết, cầm lấy cánh tay bị chặt đi của mình. Nhìn sang phía vừa xẹt qua, đôi mắt của tất cả đều trợn lên sợ hãi kể cả Jozu. Đó là một chiếc phi tiêu nhỏ màu tím nhạt với những đường răng cưa nhọn hoắc. Chiếc phi tiêu nhỏ nhắn dính những vết máu tươi cắm thẳng vào một thân cây.

" Ngươi...ngươi.." Tên chỉ huy khiếp sợ nói. Đôi mắt của hắn tràn đầy lo sợ cùng nhát gan.
" Ta đến đây để thỏa mãn sự khát máu của ta và cũng trả lại những gì các ngươi đã xúc phạm đến hai người bọn ta. " Cô lạnh lẽo nói.
" Chạy! Chạy đi! Chúng ta sẽ chết mất! " Một tên lính hải quân trong đó sợ hãi hét lên rồi vụt chạy đi. Có những tên khác nghe vậy cũng chạy đi, bỏ lại tên chỉ huy đang gào thét ghê rợn.
" Các ngươi không được đi đâu hết. " Cô lạnh lùng nói, bàn tay đưa lên hướng về phía những tên chạy đi. Những vệt sáng lóe lên bay thẳng về phía bọn hắn. Đó là những chiếc phi tiêu đã chặt đứt tay của tên chỉ huy, những chiếc phi tiêu bay thẳng đến đâm thẳng vào tim, đầu, cổ của bọn chúng. Máu tươi phun lên như mưa khiến mọi người khiếp đảm.
" Ngươi là thứ gì!? " Tên chỉ huy hét lên với cô. Đôi mắt hắn trợn to đầy tơ máu đáng sợ, còn có chảy ra những giọt nước mắt hèn nhát.
" Ta là người đến để đem các ngươi xuống Địa ngục " Haruki thờ ơ, lạnh nhạt đối với tên chỉ huy nói. Bàn tay khẽ động lại tiếp tục xuất hiện những chiếc phi tiêu đáng sợ được kẹp trong những khe ngón tay. Ánh sáng mặt trời lấp lóe sau những tán cây rậm rạp chiếu rọi xuống chiếc phi tiêu khiến chúng như tỏa ra những ánh sáng nhạt nhòa màu tím khiến lòng người sợ hãi.
" Tới giờ chơi rồi. " ma mị nói. Âm thanh mê hoặc lòng người vang bên tai bọn chúng trở thành một âm thanh đáng sợ, chết chóc. Cô đưa tay lấy xuống chiếc bịt mắt để lôi ra một con mắt đỏ. Đôi mắt đỏ tươi của cô dần dần một bên trở thành một màu vàng kim lấp lánh lóe lên những hàn quang đáng sợ.
" Không! Đừng qua đây! Ta van xin ngươi! " Tên chỉ huy khiếp sợ la hét. Cánh tay còn lại vung vẩy về phía cô. Máu tươi dính trên cánh tay kia của hắn vì sự phản kháng mà khiến cho nó nhỏ máu nhiều hơn, làm cho hắn đau đớn nhưng cái hắn quan tâm hiện giờ là cái mạng nhỏ bé của hắn.
" Những người mà ngươi đã khiến cho họ đau đớn...họ cũng đã van xin như vậy nhưng ngươi có tha cho họ sao? " Haruki vẫn đạm nhiên nói. Đôi mắ gần như không mang theo một chút cảm xúc mà con người nên có. Bàn tay đang cầm những chiếc phi tiêu bắt đầu vung lên. Những vệt sáng đáng sợ lại tiếp tục bay vụt về phía những tên lính trong đó cũng có tên chỉ huy. Chiếc phi tiêu găm thẳng vào đầu tên chỉ huy, đôi mắt hắn trợn to, miệng hắn mở to khiếp sợ. Hắn cả người ngã về phía sau rồi ngã rầm xuống đất. Những tên lính đằng sau thấy thế khiếp sợ, cố gắng chạy về phía sau. Những tên còn lại không có khả năng chạy được do những chiếc phi tiêu chỉ có thể lấy những chiếc súng ra sức bắn về phía cô. Những viên đạn bay về phía cô, khi nó chuẩn bị găm vào người cô, những viên đạn bỗng nhiên biến mất thay vào đó là những cánh hoa nhỏ nhắn màu đỏ tươi bay trong gió. Những cánh hoa đỏ tươi như máu bay lượn trong gió, lượn lờ xung quanh cô. Một mùi thơm nhàn nhạt của hoa nhưng lại có mùi máu tanh thoan thoản. Những cánh hoa bay lượn xung quanh cô, mái tóc đỏ cùng màu đỏ rực lửa nhẹ nhàng bay lên, đôi mắt dị sắc hai màu đỏ và vàng kim hòa trộn tuyệt sắc. Đôi môi hồng hào nhếch lên nụ cười trào phúng.
" Đây là..." Những tên lính thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô từ một tên Tử Thần đáng sợ trở thành một Ma Thần ma mị. Những cánh hoa xung quanh cô một phần tụ tập lại ở trên tay cô. Từ từ nó trở thành một thanh kiếm, thanh kiếm này có thể nói là một tuyệt phẩm vũ khí. Thân kiếm dài sắc bén. Với những chi tiết tuyệt đẹp uốn lượn bằng vàng, phần đầu với thân của thanh kiếm được bọc lại bằng hắc bảo thạch, và những viên Ruby tuyệt đẹp lộng lẫy được đính bên trên với một đôi cánh nhỏ màu đen.

Cô cầm lấy thanh kiếm rồi quỳ xuống. Trên tay đâm mạnh xuống đất, mặt đất như rung chuyển. Những bãi cỏ xanh mướt bỗng nhiên héo rụi rồi biến mất như cát bụi, những cái cây cũng biến mất theo cát bụi. Từ từ thay thế những thứ đó là những bông hoa đỏ tươi giống như những cánh hoa đã phá hủy lấy những viên đạn. Chúng nở rộ thật đẹp nhưng cái kì lạ là nó không có lá. Những bông hoa tuyệt đẹp thường được điểm bằng những chiếc lá xanh mướp nhưng những bông hoa này lại không. Chúng chỉ đơn độc nở rộ trên những thân hoa yếu ớt. Đây là hoa gì? Họ chưa bao giờ thấy những bông hoa này. Nhìn lên cô, tất cả đều thẫn thờ. Cô đang quỳ xuống một chân, hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm đâm xuống đất. Đôi mắt dị sắc nhắm hờ nên vẫn lấp lóe những ánh sáng màu đỏ cùng vàng kim. Đôi môi khép hờ ẩm ướt. Mái tóc màu đỏ tươi xỏa ra tung bay như ngọn lửa bất diệt. Như có như không trên người cô tạo thành một bộ đầm màu đen mị hoặc. Cô như một Nữ Thần, Nữ Thần của Địa Ngục.
"Bỉ Ngạn Hoa, Nở Rộ!!! "
Những bông hoa đỏ tươi được gọi là Bỉ Ngạn kia từ từ cụp lại thành một nhúm nhỏ rồi nở rộ ra. Mùi thơm máu bốc lên xộc vào mũi mỗi người. Những cánh hoa nở rộ rồi từ từ to ra bằng một ngón tay rồi tách ra. Những cánh hoa bay lượn xung quanh tạo thành một lốc xoáy. Những cánh hoa mềm mại bắt đầu trở nên sắc bén như dao. Chúng xẹt qua những tên lính khiến cho chúng trở nên chật vật với những vết thương. Rồi lốc xoáy đó tách ra thành từng lốc xoáy nhỏ rồi giam cầm những tên lính bên trong. Tiếng la hét thảm thiết vang lên khiến người lo sợ. Rồi khi những cánh hoa trở nên nhẹ lại rồi biến mất, để lại những chiếc xác đáng sợ với những vết thương sâu để lộ ra những miếng thịt và những vũng máu tươi.
" Được rồi, hôm nay đến đây là được. Mình phải quay về chờ anh hai thôi ~ Mình nhớ kem socola quá ~ Mình nghĩ mình nên nhờ anh hai làm a ~ " Haruki nhí nhảnh nói. Bỏ qua những chiếc xác hải quân kia mà nhảy chân sáo quay về phía tàu MobyDick.
" Haruki..." Jozu khiếp sợ lẩm bẩm. Cô bé này chắc chắn là Tula! Không nên để cô bé rơi vào tay hải quân! Nếu cô bé như vậy thì Haruto thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.