[One Piece] Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 9: KHỞI ĐẦU MỚI?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ ánh sáng chơi chang mờ ảo khẽ len lỏi qua chiếc rèm cửa mỏng manh, chíu rọi vào trong căn phòng. Thứ ánh sáng đó cũng rừ từ rọi vào một thân ảnh bé nhỏ nằm ẩn sau cái kia mềm. Cái đầu nhỏ màu đo rực như ngọn lửa xỏa khắp giường. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn ôm lấy con gấu bồn màu trắng. Thân hình đó khẽ động đậy, cái đầu nhỏ khẽ lộ ra. Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu như bánh bao. Chiếc mũi nhỏ cao cao xinh xắn. Đôi môi hồng hào chúm chím. Làn lông mi dài, cong vút duyên dáng. Làn da trắng mịn như sữa. Một nữ hài đáng yêu, xinh xắn như Thiên Thần dụ người phạm tội.
CẠCH
Tiếng cửa mở bật ra. Bước vào là một nam hài khác, gương mặt nam hài này giống hệt với nữ hài. Đôi mày kiếm sắc bén. Đôi mắt phượng mị hoặc màu đỏ tươi như Ruby lấp lánh như sao lại âm trầm như màn đêm. Làn da trắng nõn như trẻ em, mịn màng như bông. Đôi môi mỏng hồng hào, quyến rũ. Nam hài bước từ từ đến phía cái giường, khẽ ngồi xuống. Tay nhỏ hướng đến gương mặt kia mà nhẹ nhàng vuốt ve.
" Haruki, sáng rồi. Dậy đi. " Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói không mang theo một chút lạnh lẽo như thường ngày mà lại ấm áp, ôn nhu lạ thường.
" Ưm..." Cô khẽ động đậy, cái đầu nhỏ thay vì chui ra khỏi chăn thì lại thụt vào bên trong. Chỉ duy để lộ ra một vài lọn tóc đỏ.
" Dậy nào, chúng ta cần phải làm một vài thứ trước khi rời đi. " Anh buồn cười nhìn cô, đưa tay lên xoa lấy cái đầu nhỏ trong chăn.
" Vâng..." Haruki nhẹ nhàng nói, giọng nói ngọt ngào còn mang theo một chút khàn khàn.
" Anh ra trước, em ra sau nhé." Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói. Đôi mắt đỏ tươi như Ruby của anh ảm đạm, dưới mắt còn lưu lại vệt thâm quầng. Anh đứng dậy, ly khai khỏi phòng. Trước khi rời đi, anh vẫn nhìn lại cô thêm một lần nữa, khẽ thở dài khiến cho anh già trước tuổi.
Cô sau khi nghe thấy tiếng cửa đã đóng lại thì mới từ từ ló đầu ra. Khuôn mặt bầu bĩnh nhưng yếu ớt. Đôi mắt đỏ hoe còn vương lại nước mắt, trên môi còn có một vệt màu đỏ máu đã khô lại. Cô khẽ mấp máy môi, yếu ớt nói:
" Em xin lỗi anh hai. Xin lỗi vì đã yếu đuối. Xin lỗi vì đã để anh che chắn nhiều nỗi đau thay cho em. Xin lỗi vì em không thể đứng dậy để cùng anh trải qua nỗi đau "
♡♡♡♤♤♤♢♢♢♧♧♧♧☆☆☆☆
Sau khi rời khỏi căn phòng, cô nhẹ nhàng bước dọc theo boong thuyền. Anh hai chắc là ở đầu thuyền nhỉ? Cô tiếp tục bước đi cho đến khi cô nghe thấy được những âm thanh cười đùa phía trước. Cô tò mò đứng lại, khẽ lấp ló nhìn vào bên trên. Cô nhìn thấy một đám người của Râu Trắng đang đứng tụ tập cười đùa, hình như chính giữa họ có ai đó thì phải? Jozu đang đứng trong đó bỗng đưa tay nâng lên người bên trong, để lộ ra thân ảnh khiến cô sững sờ. Đó là anh hai cô! Cô chắc chắn không thể sai được! Anh hai có thể hoà nhập với họ ư?
Đang suy nghĩ bỗng dưng cô bị nhấc bổng lên khiến cô sợ hãi. Theo bản năng cô sử dụng sức mạnh của mình lên cánh tay, hướng ra đằng sau tấn công. Người đằng sau không ngờ đến liền bị cô tấn công phải, ba vệt máu dài xuất hiện trên vai người đó. Cô sau khi rơi xuống, quay sang nhìn ai thì thấy một đám người đứng sau. Khuôn mặt họ khá sững sờ khi nhìn người bị cô tấn công lẫn cánh tay màu đen với móng vuốt dài, đáng sợ. Cô run rẩy sợ hãi nhớ đến những lần bị đánh đập với những lời nguyền rủa, lồng ngực cô đập mạnh, cô khó khăn thở ra. Cô trợn to đôi huyết mâu yêu mị đã rưng rưng nước mắt nhìn họ, thân hình run rẩy từ từ lùi ra sau. Cô khẽ mấp máy môi nói:
" Xin... xin lỗi. Ta không cố ý... ta xin lỗi. Ta không cố ý... xin hãy tha cho ta. Ta không phải là quái vật... ta không phải."
Âm thanh nghẹn ngào khó khăn nói. Tất cả mọi người sững sờ, đôi mắt họ dâng lên một màng sương mù. Quả nhiên giống như lời của hai đội trưởng, đứa trẻ này sợ bị người khác cho là quái vật. Nhìn đứa trẻ luôn giữ khuôn mặt xa cách, lạnh lẽo thường ngày mà giờ đây lại yếu ớt đến kì lạ, đôi mắt huyết mị lạnh lẽo như băng thường ngày giờ lại tràn ngập sợ hãi, yếu ớt. Người bị tấn công khẽ mỉm cười, gắng chịu cơn đau từ vai truyền đến mà hướng cô nhẹ nhàng nói:
" Không sao hết, là tại ta. Do ta khiến ngươi giật mình nên ngươi mới tấn công. Không sao hết, ngươi không phải là quái vật."
Cô nghe thấy lời người kia nói mà giật mình, mù mịt ngẩng đầu nhìn anh. Cả người khẽ ngừng run rẩy nhưng thuỷ chung vẫn từ từ lùi xa. Cô khẽ hướng anh hỏi lại:
" Các ngươi không sợ ta? Các ngươi không coi ta là quái vật? "
Cô sợ. Cô sợ những lời họ nói chỉ là những lời nói dối giả tạo. Cô sợ một lần nữa sẽ bị tổn thương. Cô sợ... cô sợ rất nhiều thứ. Thường ngày cô lạnh lùng với người khác như vậy nhưng trong thâm tâm cô, chỉ có mình cô biết được cô ra sao. Cô mong ước được một cuộc sống yên bình, một mái ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng cô vẫn không thể có được, dù có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn không thể có được. Nên cô mới sợ, cô sợ họ đang trêu đùa cô, đem cô một lần nữa trở thành đồ chơi của họ.
" Đương nhiên rồi, ngươi là em gái bọn ta. Sao bọn ta có thể ghét ngươi được cơ chứ? Đúng không mọi người? "
Mọi người xung quanh nhìn cô rồi anh, khẽ mỉm cười rồi nhẹ gật đầu. Cô nhìn nụ cười của họ, không hiểu sao cô rất muốn lại gần, rất muốn ôm lấy họ mà gọi anh, rất muốn nhưng... liệu cô có đủ can đảm? Liệu họ có hay không thích điều đó?
" Các ngươi có thật sự... có thật sự coi ta là em gái? Là một phần trong gia đình các ngươi? " Haruki lấy hơi lần cuối cùng, cố gắng nhìn họ rồi hỏi. Đôi huyết mâu đẫm nước chứa đầy hi vọng yếu ớt tột cùng nhìn họ rồi cúi xuống, lầm bầm nhỏ " Ta thật sự không muốn nghe thêm một lời nói dối nào nữa. Ta không muốn chịu thêm tổn thương nào nữa. Nên xin... ta van các ngươi, xin hãy nói thật."
"... "
Im lặng bao trùm tất cả khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng. Cô không nghe thấy một câu trả lời đáp lại câu van nài của cô, tâm trí trở nên trống rỗng, đôi mắt dần mất đi sức sống, tối đen đi. Họ thật sự chỉ giả dối thôi sao? Thật sự những lời đó chỉ là trò đùa thôi sao? Cô mệt quá. Cô thật sự rất mệt. Liệu có còn nơi nào chứa chấp cô? Hay cô sẽ vĩnh viễn là đứa con bị Chúa bỏ rơi?
Bỗng nhiên cô cảm thấy cả người bị kéo vào trong một lồng ngực. Cảm giác ấm áp lạ lẫm truyền đến khiến cô cảm thấy bài xích. Cô chưa bao giờ cảm nhận được thứ này, dù có là kiếp trước hay là kiếp này, cảm giác mà cô hằng mong ước, cảm giác mà cô và anh hai luôn muốn có. Ngẩng đầu nhỏ nhìn lên người đang ôm mình, bàn tay khẽ nắm chặt lại. Một bàn tay đặt lên đầu côn, nhẹ nhàng xoa lấy, âm thanh ấm áp, khàn khàn hướng đến cô nói:
" Bọn ta không biết các ngươi là ai, không biết các ngươi quá khứ là gì nhưng bọn ta chỉ biết rằng ngươi chính là em gái bọn ta, là con gái của lão cha."
" Thật sự? "
" Đương nhiên, đúng không mọi người? "
" Ừ! Đúng! "
" Thatch nói đúng đấy! Ngươi là em gái bọn ta! Bọn ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi rồi! "
"... "
Hàng loạt những âm thanh đồng tình vang lên bên tai khiến cô xúc động. Cô cúi đầu, chôn mặt vào trong lồng ngực anh. Cô ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nói:
" Cảm ơn... cảm ơn vì đã chấp nhận ta... Cảm ơn vì đã coi ta là gia đình... "
Một bàn tay đặt lên vai cô, bàn tay quen thuộc đó. Cô quay đầu nhìn, trên môi khẽ nở nụ cười yếu ớt nhưng tràn đầy niềm vui. Là anh hai. Anh nhìn coi em gái của anh, nhìn nụ cười của cô. Đôi mắt anh khẽ lướt qua tia hạnh phúc nhỏ rồi nhẹ nhàng cười với cô.
" Haruki, em đã có được thứ em luôn muốn. Chúng ta đã không còn là đứa con bị Chúa bỏ rơi nữa rồi."
" Vâng."
" Gurarara! Nào các con của ta, mở tiệc chào mừng hai thành viên mới nào! " Râu Trắng ngồi nhìn mọi thứ nãy giờ thì giờ đây cười to nói.
" Vâng! Lão cha! "
Bữa tiệc được bày ra và được diễn ra cho đến tối. Mọi người vui đùa, cười to trò chuyện. Cô và anh nhìn mọi người rồi đưa tay lên chạm lấy bên mắt được bịt lại, một câu nói hiện lên ngay trong đầu hai người:
" Con mắt này sẽ cho các ngươi sức mạnh các ngươi hằng mong muốn nhưng đổi lại các ngươi sẽ mất đi những thứ các ngươi yêu quý nhất. Thứ này sẽ luôn đi theo các ngươi cho đến khi các ngươi hoàn trả được cái giá mà thứ này mong muốn nhất từ các ngươi "
Cả hai không biết thứ này muốn gì từ cả hai người nhưng từ giờ họ chủ biết rằng... nếu như thứ này lấy đi gia đình họ thì họ sẽ nguyên đổi lấy linh hồn này để lấy lại những gì thứ này lấy đi.
" Haruki, Haruto, các ngươi làm gì thế? Lại đây nào! "
Cả hai quay lại nhìn, mọi người đều đang hướng đến hai người cười to. Nhìn điều này, họ nguyện bảo vệ họ, bảo vệ gia đình này.
" Ừ."
Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi họ. Nụ cười tươi sáng nhất hoà với ánh trăng mờ ảo khiến cả hai như tinh linh của ánh trăng, nhẹ nhàng đi vào lòng người. Nụ cười vừa tươi sáng vừa cô độc, sự hoà trộn khiến người người mê luyến.

Nụ cười lần đầu tiên hiện hữu trên khuôn mặt của hai linh hồn cô độc. Nụ cười hiếm hoi, duy chỉ giành cho gia đình họ. Liệu nụ cười này có giữ mãi? Liệu tình cảm ấm áo này có thể sưởi ấm cho hai linh hồn này được bao lâu? Liệu họ có thể ở bên nhau mãi mãi? Không ai biết trước được, kể cả Haruto và Harukin. Ở một nơi nào đó trong cái kia vũ trụ bao la, một âm thanh mê hoặc lòng người vang lên mang theo thích thú:
" Có vẻ trò chơi đã bắt đầu rồi nhỉ? Nào nào, Haruto và Haruki, hãy cho ta coi một bộ phim hay nào. Đừng làm cho ta thất vọng "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.