Giải Dương đặt nồi súp gà xuống, cả người đều tràn đầy năng lượng.
Kha Lam: Tạ Dương nói đúng, IUD vẫn chưa tan rã.
Hứa Thần Hạo: Đúng vậy.
Chỉ có Đồng Kiếm lệch sóng: Ca khúc mới đang được thu âm sao? Khi nào? Tại sao tôi không biết? Lời bài hát và tên đã được phát hành rồi hả?
Mọi người: …
không khí trong nhóm lập tức thoải mái, Kha Lam gửi hai tin nhắn thoại cho nhóm.
Lời bài hát đã được hoàn thiện và tên của bài hát đã được quyết định rồi, Nó được gọi là “IUD”
“Chúng ta debut với album 《 IUD 》, kết thúc cũng kết thúc ở 《 IUD 》 đi, mọi người cùng nhau cố lên nhé.”
Lúc im lặng.
Đồng Kiếm: Cố lên !!
Hứa Thần Hạo: Cố lên!!
Hồ Tiêu: Cố Lên !!
Giải Dương mỉm cười rồi gửi lời động viên, khi tâm trạng vui vẻ cậu không thể không nhấp vào tài khoản WeChat của Cừu Hành và nhắn: Khi nào anh về? Mời anh đi xem Showcase.
Cừu Hành trong giây lát nhắn lại: Ngay lập tức.
Giải Dương có chút dừng lại nhanh chóng hiểu ra điều gì đó đứng dậy đi ra khỏi phòng đi ra ban công nhìn về phía cửa thứ hai của Tiểu khu.
Mười giây sau ánh sáng đèn xe cắt xuyên màn đêm cánh cửa thứ hai từ từ mở ra, một chiếc xe đen quen thuộc từ bên ngoài lái vào thẳng đến biệt thự.
Giải Dương quay người đi xuống lầu.
… Khi Giải Dương xuống phòng khách, Cừu Hành đã bước vào cửa, anh ấy mặc một bộ âu phục màu đen, không có biểu cảm gì trên khuôn mặt. Anh bước vào và cởi áo khoác. Khi Giải Dương bước xuống, anh chỉ nhìn thoáng qua, ném áo khoác lên ghế sô pha, tháo cà vạt ném đi, nhắm mắt ngồi xuống ghế sô pha đơn.
Giải Dương ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh nhận thấy cuồng thâm dưới mắt anh dày lên và nước da của anh ấy xấu hơn nhiều so với khi anh ấy mới đi công tác hỏi “Anh mệt không?”
Cừu Hành không trả lời hai chân duỗi thẳng, hai tay đặt trên bụng vai thả lỏng và chìm xuống, hơi thở nhẹ và trầm.
Anh dường như bị kiệt sức.
Giải Dương đứng dậy.
“Đi đâu?”
Giải Dương dừng lại nhìn Cừu Hành, thấy anh vẫn nhắm nghiền mắt, liền trả lời: “ Tôi đi rót nước môi anh rất khô phải uống nước.”
“Hừm.” Cừu Hành bắt đầu. Bật ra một tiếng cười hừ đưa tay lên kéo chiếc cúc áo sơ mi trên cổ áo xuống rồi lún sâu hơn vào ghế sô pha, giọng nói khàn khàn vì kiệt sức “Tôi không thể sai em … ngồi xuống. ”
Liễu Toa nhẹ bước tới, cô ta làm động tác “ngồi xuống” và “Tôi đang tới ” về phía Giải Dương, sau đó bước tới nhặt áo khoác và cà vạt của Cừu Hành rồi nhẹ nhàng bước đi.
Giải Dương lại ngồi xuống ghế sofa và thấy Hà Quân, người bảo mẫu kiêm trợ lý vừa mới ở gần đây đã biến mất bằng cách nào đó, chỉ còn cậu và Cừu Hành trong phòng khách.
Cả phòng yên lặng Giải Dương có thể nghe rõ tiếng hít thở của Cừu Hành âm thanh nhẹ nhàng và dài nhưng có một cảm giác khó chịu không thể giải thích được khi bị thứ gì đó chặn lại, nghe có vẻ khó chịu.
Cậu đang quan sát Cừu Hành trông như thế nào vào lúc này.
Không ai trông đẹp khi ốm hết Cừu Hành cũng vậy. Là nhân vật phản diện trong một cuốn tiểu thuyết này Cừu Hành tuân theo quy luật của công chúng, có ngoại hình đẹp không thua kém nam chính, nhưng vì bệnh tật nên vẻ điển trai của anh luôn bị căn bệnh cùng buồn bực bao trùm, rất khó để được chú ý ngay từ đầu.
Ví dụ như bây giờ, Cừu Hành đang thư giãn trên ghế sofa với tư thế hơi ngẩng cao đầu, các đường nét từ trán, cằm đến cổ của anh ấy hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng điều đầu tiên mọi người chú ý khi nhìn thấy anh ấy lại là Hốc mắt và đôi môi khô trầm màu.
Giải Dương nhớ lại bản thân người đã phải vật lộn để tồn tại trong mạt thế. Thời gian đó, ngày nào cậu cũng rất mệt mỏi, thiếu ngủ, cơ thể suy kiệt, não hoạt động quá sức luôn cảnh giác sẽ bị nguy hiểm kéo xuống vực sâu… giống như Cừu Hành hiện tại.
“Em đang nhìn gì đó?”
Giải Dương hoàn hồn trở lại, đối diện với đôi mắt không biết đã mở từ lúc nào của Cừu Hành anh trả lời: “Chỉ là tôi đột nhiên có chút tò mò về anh… hồi nhỏ anh trông như thế nào.”
Cậy kịp thay đổi câu nói “trước khi anh bị ốm” đúng lúc.
Cừu Hành lạnh lùng nói: “Ý Em nói tôi già rồi?”
“…”
Giải Dương cảm thấy chính mình cũng điên rồi vừa còn thương tâm bệnh tình của anh, đáp: “Không, anh còn trẻ.”
Cừu Hành cau mày đứng dậy, không thiện cảm nhìn Giải Dương không thiện cảm rồi đột nhiên nhắm mắt lại và ngả người ra ghế sô pha bộ dạng bực tức.
Giải Dương cũng dựa vào ghế sô pha.
Sau một lúc.
“Anh—”
“Em—”
cả hai nói cùng lúc, lại đồng thời im lặng.
Cừu Hành mở mắt ra nghiêng người đưa tay đỡ trán ấn huyệt thái dương, lòng bàn tay che nửa mắt, hỏi: “Biểu diễn cái gì?”
Liễu Toa vừa đưa nước đến, Giải Dương cầm lên nhấc lên, ấm nhỏ rót một chén nước ấm ra đáp: “Buổi biểu diễn đầu tiên của tôi trên sân khấu, anh có muốn xem không?” Vừa nói vừa đưa nước cho Cừu Hành.
Cừu Hành liếc Giải Dương một cái, ngồi thẳng dậy lấy nước uống cạn, nói: “Không có hứng thú.” Nói xong anh đặt lại chiếc cốc vào tay Giải Dương đứng dậy đi về phía cầu thang.
Giải Dương đặt cốc xuống đi theo.
Cừu Hành dừng lại quay người, đứng trên cầu thang nhìn Giải Dương, giữa mày nhăn sâu , bao phủ là hơi thở quyền lực, nói: “Theo tôi làm gì ?”
“Tôi không đi theo anh, tôi đi lầu nghỉ ngơi “
” … ”
Vài giây sau, Cừu Hành quay lại sải bước lên lầu rồi biến mất ở góc cầu thang.
Giải Dương nhìn anh rời đi sau đó đi tiếp tục lên lầu.
“Cậu chủ”
Giải Dương dừng bước nhìn lại.
Liễu Toa đứng trên cầu thang, nói: “ Hành lúc thân thể không thoải mái sẽ không cảm thấy tốt còn có…… Lúc ở bên ngoài, Hành mỗi ngày đều sẽ hỏi trợ lý Hà có nhận được tin nhắn mới không “
Giải Dương Lúc đầu còn không câu nói cuối cùng của Liễu Toa, sau đó cậu nhanh chóng nhớ ra những gì mình đã nói với Hà Quân trước đó, trước khi liên lạc với Cừu Hành, cậu ấy sẽ gửi một tin nhắn cho Hà Quân để xác nhận xem Cừu Hành đã nghỉ chưa.
Có vẻ như sau đó, cậu không liên lạc lại với Cừu Hành nữa vì bận chuyện Văn ý.
Giải Dương đút tay vào túi quần nói: “Trợ lý Liễu, từ nay về sau hãy gọi tôi là Giải Dương.”
Liễu nghĩ cậu sẽ không để ý tới lời nói của mình, im lặng hai giây sau đó nói: “Tôi hiểu rồi. Cậu nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon. “
Cây đàn violin mà Cừu Hành mua cho tôi ở đâu?”
Liễu Toa ngừng ,quay đầu lại.
Giải Dương bước xuống: “Nếu tôi luyện đàn trong phòng, ở lầu hai có nghe thấy không?”
Liễu Toa nhìn Giải Dương, mím môi cười vài giây sau nói: “Tôi không Chắc chắn, cậu có thể thử. ”
…
Trăng tròn ở giữa bầu trời .
Giải Dương cầm đàn đi ra ban công, tìm một chỗ có ánh sáng tốt nhất để đứng, đặt giá đỡ đàn lên vai trái, hơi nghiêng đầu, đặt tay lên cằm đàn, giơ tay lên và đặt cung lên các ngón tay nhấn giữ dây đàn, tạm dừng vài giây và kéo nhẹ cung đàn.
Một âm thanh ngắn ngủi như cưa gỗ trôi vào màn đêm.
Đã lâu rồi cậu không chạm vào đàn, ngón tay lại cứng đơ vì lý do xúc động. Nốt đầu tiên không bất ngờ bị cắt đứt xoa cổ tay một lúc, rồi trầm giọng cười.
Cậu yêu cuộc sống thái bình thịnh thế này.
Gió đêm mát mẻ đầu mùa thu vuốt ve gò má, Giải Dương nhắm mắt lại cảm nhận được nhiệt độ của thân đàn cổ tay khẽ nhúc nhích, kéo ra nốt nhạc thứ hai.
Tiếng đàn bình thường hơi cứng, sau đó tiếng đàn nối liền đan thành lưới ngập ngừng bước lên không trung thận trọng chạy, cuối cùng vui vẻ nhảy dựng cuốn lấy làn gió, khuấy động ánh trăng, tản ra hướng vực sâu tăm tối.
Giải Dương cảm thấy mình cũng đã hóa thành một nốt nhạc, trải dài dưới ánh trăng bước lên mây trong gió nhẹ thoát khỏi mọi xiềng xích của bụi trần nhìn thế giới mới dưới chân với sự mới lạ và vui sướng như một đứa trẻ, chơi và cười., đắm chìm trong khóc rồi sau khi mệt mỏi tìm một đám mây mềm mại và an toàn nhất, trốn vào nơi sâu nhất và ngủ yên.
Tầng dưới.
Trong một căn phòng tối, Cừu Hành người đang bị cơn đau đầu hành hạ không thể ngủ được ngồi trên đầu giường, với điếu thuốc chưa cháy giữa đầu ngón tay nhắm mắt dựa đầu vào chiếc gối mềm.
Âm thanh của cây đàn violin đã di chuyển bóng tối và bao quanh tất cả.
“xùy”
Một lúc lâu sau, Cừu Hành kẹp điếu thuốc vào lòng bàn tay rồi dụi đi sau đó nằm xuống.
“Kéo cái gì chứ, khó nghe thật đấy.”
Âm thanh tìm được đám mây có thể ngủ yên, đang thu mình trong đó lười biếng duỗi ra, khẽ ngáp một cái. Cừu Hành nhắm mắt lại và bất giác điều chỉnh nhịp thở của mình theo nhịp điệu của âm nhạc.
Cơn đau đầu không hề thuyên giảm nhưng anh đã chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
…
Giải Dương lại thức cả đêm.
Chơi vĩ cầm vào lúc nửa đêm thực sự không phải là một ý kiến hay. Cậu đột nhiên có cảm hứng với nó, cậu không thể không quay trở lại phòng và bật máy tính để ghi âm ghi lại đi và ghi lại, bầu trời từ từ sáng.
Khi Giải Dương đặt máy tính lên, đồng hồ treo tường trên tường đã điểm đến thời gian ăn sáng bình thường.
Hơi kiệt sức và muốn ngủ trước đã . Nhưng không được, cậu phải no bụng trước đã.
Giải Dương đẩy máy tính đứng dậy, vừa cố gắng hết sức chống lại cơn thiếu ngủ của cơ thể, vừa đi ra ngoài đi xuống lầu.
Ở dưới lầu Cừu Hành đã thức dậy, anh đang ngồi ở bàn ăn nhìn vào điện thoại di động, bữa sáng đã có trên bàn, nhưng anh không ăn. Giải Dương ngồi đối diện với Cừu Hành, thậm chí còn không có sức để nói ” Chào Buổi sáng”, cầm một cái bánh bao hấp nhỏ nhét vào miệng, vô thức dựa vào ghế.
Cừu Hành liếc nhìn Giải Dương từ trên xuống dưới, sắc mặt đen lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Thức khuya “
Vẻ mặt của Cừu Hành rất lạnh lùng.
“Đừng nói chuyện.” Giải Dương dựng thẳng bàn tay “Ngủ không đủ giấc sẽ dễ bị qạo , Nếu như anh gây sự với tôi , thì tôi sẽ dỗi anh đấy , đừng để lúc chọc giận nhau ăn cơm không ngon”
Cừu Hành ngoài cười nhưng trong không cười mà chế nhạo:” Tôi sẽ bị em chọc cho tức ăn cơm không ngon á?”
Giải Dương ăn thêm một cái bánh bao và im lặng. Khi mệt mỏi, cậu thực sự thậm chí lười không thèm nói.
Cừu Hành khóe môi nhếch lên, mặt vô cảm nhìn Giải Dương một lúc, đột nhiên chống tay lên bàn, đứng dậy rời đi.
Giải Dương không quan tâm Cừu Hành , sau khi ăn sáng xong, cậu đi thẳng lên lầu, lăn ra giường sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Trong vòng hai giờ ngủ, Giải Dương bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động liên tục. Cậu mở to đôi mắt đen láy, lấy ra kết nối điện thoại, mở loa ngoài, ném điện thoại xuống gối, lại nhắm mắt lại.
“Này.”
“ Giải Dương, Mạc Bân đưa ra một thông báo khác.” Giọng Hồ Tiêu vang lên với sự tức giận bị kìm nén. ” hắn ta bóp méo sự thật và nói rằng hắ ta có mâu thuẫn với Đồng Kiếm và Kha Lam, nhưng họ mâu thuẫn là vì Đồng Kiếm và Kha Lam không thích mấy cái bài mà hắn sáng tác , muốn mua bài hát từ bên ngoài về, nhưng hắn không đồng ý, cho nên mới có bất đồng. ”
Giải Dương tỉnh táo nửa mở mắt: “Công ty mới của anh ta từ bỏ anh ta rồi à , tại sao lại để anh ta nói nhảm như vậy “
Nếu Mạc Bân im lặng thì mọi chuyện bất lợi trên mạng sẽ nhắm vào Mạc Bân , nhưng cũng chỉ là tin đồn không có thật, mọi người đồn thổi sẽ kết thúc. Bây giờ Mạc Bân lên tiếng đáp lại, đây không phải là đang tìm một cái chùy sao.
” Mạc Bân không chỉ nói về chuyện này đâu.” Hồ Tiêu hít một hơi thật sâu. “ Hắn ta còn tìm người nói tào lao sự thật là ba của cậu đã từng bán cậu cho người khác, cậu có dã tâm rất lớn, chướng mắt IUD , vẫn luôn châm ngòi quan hệ giữa các thành viên IUD , làm nhóm tan rã “.
Giải Dương không ngờ có người lại ngu ngốc như Mạc Bân. Việc thiếu ngủ càng làm cậu bực tức, nói ngắn gọn: “Mặc kệ anh ta, để hắn tự quậy cho đủ .” Nói xong liền cúp điện thoại, mở Weibo, nheo mắt gõ chữ, xong thì tắt máy , kéo Chăn bông bao phủ cả người .
Weibo.
【 Giải Dương: @ Mạc Bân tôi ngủ cái đã, chờ tôi tỉnh ngủ thì chúng ta tâm sự đàng hoàng chuyện ba tôi muốn bán tôi 】
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Tiêu lướt Weibo của Giải Dương :…… Che ngực lại trước khi qua đời .