Giải Dương nhìn thấy Cừu Hành đang đi đến gần, trên mặt cậu nở một nụ cười.
Cừu Hành dừng lại đứng ở vị trí cách Giải Dương hai bước, cau mày hỏi: “Em làm gì ở cửa thế?”
“Mở cửa cho anh đó.” Giải Dương tâm trạng tốt không thèm quan tâm đến thái độ của Cừu Hành, quay người sang bên để anh bước vào “Mừng anh về nhà.”
Cừu Hành không nói lời nào đi thẳng qua Giải Dương vào nhà.
Giải Dương đi theo Cừu Hành sau một bước, nói: “Hôm nay có chuyện lên nhờ Giải Tu một chút, tôi hứa giúp ông ta bảo anh thúc giục tiến độ dự án. “
Cừu Hành vẫn không nói gì.
“Anh thực sự không đi xem buổi biểu diễn lần đầu tiên của tôi sao?”
Cừu Hành quay đầu nhìn Giải Dương hai giây, anh vẫn không nói gì, cởi cúc áo, cởi áo khoác ra, đang chuẩn bị ném sang sô pha, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay chìa ra.
Cánh tay Cừu Hành cứng lại.
Giải Dương cầm lấy áo khoác của Cừu Hành đưa cho Liễu Toa ở sau đó một bước, hỏi lại: ” Anh có muốn xem buổi biểu diễn không? Tôi sẽ cho anh một vé VIP ở hàng ghế đầu.”
Cuối cùng Cừu Hành cũng lên tiếng, giọng đầy chế nhạo: “Rốt cuộc em muốn cái gì?”
Giải Dương thầm nói thật đáng tiếc, cũng thản nhiên, thành thật nói: ” Tôi thực sự có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Lúc nào em có việc cũng chạy tới tìm đến tôi” Cừu Hành rút lại cởi cà vạt của mình tránh Giải Dương rồi ném nó trên ghế sofa. Anh mở cổ tay áo, bước về phía nhà bếp “Ăn cơm trước đã.”
Có tài nguyên lớn nhất là người trước mặt, Giải Dương thức thời đuổi kịp.
Bởi vì Giải Dương mới ăn một bát mì cách đây không lâu, cậu cũng không quá đói cho nên bữa tối cậu chỉ ăn một bát cơm rồi đặt đũa, thay vào đó dùng nĩa gắp một miếng dưa mật từ từ ăn.
Cừu Hành liếc nhìn thức ăn trên bàn, lạnh lùng hỏi: “Chán à?”
Giải Dương lắc đầu: “Sao có thể, tay nghề của Sư phụ Liêu tôi tin chắc rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ thấy chán lun á, Chỉ là chiều ngủ dậy ăn một tô mì lớn căng cả bụng, bây giờ ăn nhiều không được. “
Cừu Hành tối sầm mặt lại: “Giờ nghỉ ngơi làm việc lung tung.”
Giải Dương tâm trạng tốt, cười cười không trả lời.
Cừu Hành đột nhiên đặt đũa xuống, nuốt nước miếng hỏi: “Em muốn tôi giúp gì nào?
Giải Dương ăn vài miếng dưa mật và nói, “Tôi thấy những bộ quần áo của anh đều được đặt làm riêng muốn hỏi anh để mượn chỗ may. Tôi muốn may một số quần áo để biểu diễn. “
Cừu Hành nhướng mày:”Thế à? Em không mua à? “
“Phải may trang phục biểu diễn cho nó chanh xả một chút chứ, Mua ở ngoài không dễ đâu. Hơn nữa cũng không phải làm cho mỗi tôi mặc còn các thành viên trong nhóm nữa, bên ngoài làm gì có đồ đẹp mà phong cách lại thống nhất, Các cửa hàng quần áo tốt phải đặt lịch hẹn xếp hàng, Tôi thì phải gấp rút mua quần áo chỉ có thể tìm người quen. ”
“Em khá hào phóng. ”
“không phải hào phóng, Công ty còn chưa thành lập. Những cây tiền còn chưa ký hợp đồng. Tôi hiện tại phải cung phụng bọn họ một chút “
Cừu Hành không trả lời, cầm đũa lên và tiếp tục ăn. Ăn xong, anh lau miệng, nhàn nhạt nói: “ Liễu Toa sẽ giúp em liên lạc”
Đơn giản như vậy thui á?
Giải Dương nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ mặt anh lại trầm xuống, anh không cười: “Sao? Lại không muốn nữa à?”
“Đương nhiên là không.” Giải Dương vội vàng nở nụ cười, đứng dậy đẩy một cái bát canh qua, “Cám ơn ạ, anh uống canh đi.”
Cừu Hành liếc cậu một cái, đẩy bát canh ra, đi lên tầng.
Sau khi làm xong một việc khác, Giải Dương tâm trạng tốt hơn, sau khi ăn xong trái cây cũng không muốn về phòng phát chán, đi ra ngoài đi dạo quanh hồ để tiêu hóa. Cậu dựa vào ghế tựa ở đài quan sát ven hồ, lấy điện thoại ra tiếp tục đi ăn dưa.
Sau cái bài phỏng vấn của Giải Tu, fans của IUD fans không hề chú ý đến chuyện cậu bán mình nữa, ngược lại chuyện đoạn ghi âm, biết được Mạc Bân vứt bỏ IUD mà bùng nổ.
Câu nói xưa nói rất đúng, đừng đắc tội đến người đã từng yêu mình thật lòng, người hâm mộ có thể yêu thương mình nhưng cũng có thể xé xác mình.
Chẳng qua chỉ là chuyện cơm bữa, bằng chứng Mạc Bân sớm đã không muốn ở IUD bị fans làm thành đồ văn liệt kê ra. Ví dụ như Mạc Bân từ đầu năm nay đã ngừng tương tác với các thành viên trong nhóm của mình trên Weibo thay vào đó, hắn thường gọi khách mời thường trú của chương trình thực tế là anh trai của mình. Ví dụ tiếp, Mạc Bân ngừng đề cập đến việc viết bài hát trong sáu tháng qua, nhưng ngày càng quan tâm hơn đến việc định hình, hình tượng cá nhân.
Thậm chí, có người còn tìm được bức ảnh do một fan của Mạc Bân chụp hồi đầu năm, người đi cùng Mạc Bân là một nhân vật cấp cao của Hoàng Thiên.
Nói cách khác, công ty tiếp theo của Mạc Bân có thể sẽ là Hoàng Thiên. Hơn nữa chắc công ty này cũng đã sớm liên lạc từ tháng ba.
Lúc tháng 3, Giải Dương vẫn chưa vào IUD.
Fans biết chuyện này thì không thể chịu đựng được nữa, một số fans bình tĩnh, kiềm chế bản thân không đổ vào Weibo của Mạc Bân, hỏi hắn tại sao lại muốn làm như vậy với các thành viên cũ IUD, muốn solo thì nói sớm không tốt sao, tại sao vẫn muốn cho phép Giải Dương, “cây gậy chọc cứt”, tham gia nhóm!
Ngay khi các fan đang kích động, thì ” Mặc mặc nhà tôi đáng yêu nhất” lại đăng một Weibo khác, vẫn còn chế giễu.
Mặc Mặc nhà tôi đáng yêu nhất: Còn có thể là vì cái gì, tại sao tự nhiên lại để cho đứa nhỏ mới vào chịu trách nhiệm, Để tôi kể cho các bạn nghe một chuyện thú vị hơn, nhiều tin đồn tin phốt của thành viên mới thực ra là do anh trưởng nhóm này đưa ra, trưởng nhóm này còn châm ngòi mối quan hệ giữa thành viên mới và thành viên cũ, may mắn thành viên mới thông minh, trong tay còn có nhiều tiền, bằng không đã sớm xám xịt mà cõng phốt rời khỏi giới giải trí.
Giải Dương nhướng mày khi thấy điều này và mở WeChat ra để chọc Hồ Tiêu.
Giải Dương: Anh lại năn nỉ đồng nghiệp cũ à?
Hồ Tiêu: Tôi chỉ không thể nhìn nổi fans tiếp tục mắng mỏ cậu, nếu cậu không để mọi người đứng ra giải thích giúp bạn, tôi chỉ có thể làm như như thế này.
Giải Dương cười và gõ: Cảm ơn.
Sau khi trò chuyện với Hồ Tiêu, Giải Dương quay lại Weibo, nhấp lại vào bức ảnh của fans chụp Mạc Bân và người đàn ông được bao quanh bởi vòng tròn màu đỏ trong bức ảnh phóng to ra nhìn kỹ hơn.
Công ty Giải Trí Hoàng Thiên
Trong tiểu thuyết, công ty đầu tiên mà nữ chính Mộc Chu Dịch ký hợp đồng là công ty Giải Trí Hoàng Thiên, tính theo mốc thời gian thì có lẽ nữ chính vẫn chưa chuyển công ty.
Công ty Giải Trí Hoàng Thiên là một công ty giải trí được thành lập với quy mô hợp lý, nhưng có một vài kẻ xấu đang ẩn giấu trong top đầu, và họ luôn thích tham gia vào những quy tắc bất thành văn. Bà chủ Mu Zhouyi đã được nhắm tới. Tất nhiên, với tư cách là nữ chính, chắc chắn Mu Zhouyi sẽ không bị lợi dụng bởi bia đỡ đạn, sau một thời gian bị đàn áp, cô đã được một nữ diễn viên nam ngưỡng mộ tính cách cao thượng và kiên cường của mình tiến cử vào một công ty khác tốt hơn. sàn nhà.
Trong khi Huang Tian vướng vào làn sóng thù địch đằng sau mối thù truyền kiếp, bê bối vỡ lở nhiều, cổ phiếu lao dốc, địa vị không còn tốt như trước. Khi nam chính chọc phá hoàng đế, Qiu Xing cũng bí mật giúp đỡ, lúc đó Qiu Xing đã có ấn tượng tốt với nữ chính nhưng anh không nhận ra tình cảm của mình nên chỉ âm thầm bảo vệ nữ chính.
Tính thời gian, bây giờ nam chính nên chủ động về phía nữ chính, sẵn sàng theo đuổi. Trong cốt truyện của tiểu thuyết gốc, Cừu Hành sẽ sớm có ấn tượng tốt về nữ chính. Tuy nhiên, cuộc họp đầu tiên giữa Cừu Hành và nữ anh hùng đã bị phá hủy. Hai không biết nhau nêu ra, và nó không được biết đến cho dù sự thay đổi nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tương lai của Qiu Xing và nữ anh hùng …
Các đèn xung quanh đột nhiên tối đi.
Giải Dương hoàn hồn trở lại, ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện không chỉ có đài quan sát, mà đèn đường nhỏ quanh hồ cùng đèn pha trên tường đều đã tắt, cả căn biệt thự cũng tối om.
Mất điện?
Cậu bật đèn pin di động đứng dậy đi về phía biệt thự, vào nhà thấy điều hòa ở trung tâm vẫn đang bật, không khỏi khó hiểu.
Không mất điện? Nhưng mà, tại sao tất cả các đèn đều tắt.
[ Ba tôi, ông ấy muốn bán tôi cho một ông già. ]
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ hướng tầng 2. Giải Dương ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy Cừu Hành đang đứng trên cầu thang lầu hai với chiếc điện thoại di động trong tay, âm thanh phát ra là từ điện thoại của anh ấy.
Khi bắt gặp tầm mắt của Giải Dương, miệng Cừu Hành giật giật, nụ cười chói mắt nhìn chiếc điện thoại di động còn đáng sợ hơn cả ma, chậm rãi nói: ” Ông già?”
“…” Cậu gần như quên mất chuyện này.
Giải Dương giải thích: “Chỉ là nhầm lẫn nhất thời thôi. Tôi cũng không cảm thấy là anh già rồi.”
“Phải rồi.” Cừu Hành tắt điện thoại di động và cười đầy ác ý “Người già này cần đi ngủ để dậy sớm. Bắt đầu từ hôm nay, ở nhà thực hiện chính sách cắt điện và mạng là từ mười giờ tốt đến sáu giờ sáng, để nghỉ ngơi thật tốt, nhóc ạ ” Nói xong, anh không cười nữa, quay đầu bước đi.
Vài giây sau, có một âm thanh đóng cửa lớn.
Giải Dương: “…”
Liễu Toa cầm đèn pin khẩn cấp nhỏ đi tới, trên mặt nở nụ cười nói: “Máy điều hòa không khí dùng một bộ hệ thống điện khác. Đừng lo lắng, sẽ không cắt đâu.. Mấy cái đèn pin nhỏ cậu có thể dùng nó. Ngoài ra, nước nóng trong phòng tắm cũng sử dụng một nguồn điện khác, cậu yên tâm mà rửa mặt “.
Giải Dương nhàn nhạt nói: “ Cô thật chu đáo.”
” Điều nên làm thui.” Liễu Toa vẫn cười nói.
Giải Dương cam chịu cầm lấy đèn pin khẩn cấp.
Liễu Toa nhịn cười, liếc mắt nhìn tầng hai, đột nhiên thấp giọng nói: “Hôm nay Hành đến bệnh viện.”
Giải Dương nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh ấy nằm viện ngơ ngơ một ngày cũng không có thời gian để ý mấy chuyện trên mạng, cho nên anh ấy không biết là cậu thực sự khen ngợi anh ấy. Ngày mai anh ấy sẽ không như thế này nữa. Giải Dương, cảm ơn cậu, Hành trông vui vẻ hơn rất nhiều trong khoảng thời gian này. “
Giải Dương thu lại ánh mắt, đưa tay kéo chiếc đèn nhỏ trong hộp, hỏi:” Tình trạng của anh ấy ổn chứ? “
Liễu Toa né tránh trả lời, nói:” Cậu nên đi nghỉ ngơi sớm, chúc ngủ ngon. Sau đó quay người người đi.
Có vẻ như tình hình không ổn.
Giải Dương bước lên lầu, dừng lại nhìn về hướng phòng ngủ chính khi đi qua tầng hai, nhớ tới bộ dạng ngày càng tồi tệ của Cừu Hành được đề cập trong cuốn tiểu thuyết, thu lại ánh mắt, bước lên tầng ba.
Những người đấu tranh để tồn tại là những người đau khổ nhất.
Giải Dương không thể làm gì khi mất điện và mạng bị cắt, vì vậy cậu chỉ có thể thành thật đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì xuống lầu, Giải Dương thấy Cừu Hành không ở trong phòng ăn mà đang ngồi ở phòng khách, hào quang của anh ấy có thể thấy rõ là ánh nắng.
“Dậy rồi à?” Cừu Hành nghiêng đầu, nhìn Giải Dương từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi, “Bây giờ em cao bao nhiêu?”
“178.”
“Chậc chậc, thấp thật đấy.” Cừu Hành tỏ vẻ chán ghét và đột nhiên đứng dậy và bước qua.
Giải Dương đứng hình.
Cừu Hành dừng lại ở vị trí cách Giải Dương chỉ nửa bước, cúi đầu cẩn thận nhìn Giải Dương t, sau đó giơ tay so sánh từ đầu của Giải Dương, chậm rãi đưa qua, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi của anh.
“Ha.” Anh cười cường điệu, “ Nhóc lùn ”
“…”
Giải Dương vẻ mặt vô cảm: “ Tôi vẫn còn đang tuổi phát triển, anh già ạ “
“…”
Cừu Hành lùi lại một bước, nhìn Giải Dương trầm mặc một hồi, anh đột nhiên nhếch mép, lấy chiếc áo vét trên ghế sô pha, từ trong túi rút ra một xấp tài liệu nhét vào tay Giải Dương, xoay người bước đi ra ngoài.
Giải Dương nắm lấy chỗ tài liệu, cúi đầu cởi xấp tài liệu trong tay, nhướng mày khi phát hiện đây là hợp đồng thuê văn phòng.