Cừu Hành nhìn biểu cảm của Giải Dương bây giờ một chút trong lòng thoải mái, chậm rì sửa miệng: “Đùa tí thôi, em ấy chỉ là một món đồ chơi mà nhà họ Giải nhét cho tôi và sẽ ở lại với tôi trong vài năm tới.”
Giải Dương: “…… “
Mặt của Phong Khánh Lâm cứng đờ.
Câu trả lời có vẻ không khả quan hơn “trò đùa” vừa rồi cho lắm.
Thấy họ không trả lời vẻ mặt của anh lại không vui: “Đùa kiểu này không thấy buồn cười à?”
Phong Thanh Lâm phối hợp cười ủng hộ nói: “Cậu à, buồn cười mà, nhưng câu nói vừa rồi làm cháu hơi sợ, cứ tưởng cậu tìm một người đàn ông làm mợ cháu thật luôn cơ nhưng mà sao nhà họ Giải lại mang con trai đến vậy cậu nhỉ?”
“Lại hỏi hơi nhiều rồi đấy” Cừu Hành lại thay đổi sắc mặt một cách khó hiểu rồi đứng lên lạnh lùng nói: “Cháu nghỉ ngơi cho tốt đi” Nói xong quay người rời đi.
Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm.
Phong Thanh Lâm cảm nhận được ánh mắt của cậu, bất lực nở nụ cười nói:… “Cậu của tôi nghĩ gì nói cái đó, nếu cậu…… ở bên cạnh cậu của tôi thì hy vọng cậu sống vui vẻ hoà thuận với cậu ấy, cám ơn.”
Không hổ là ảnh đế tương lai, kỹ thuật diễn xuất không hề giả trân chút xíu nào.
Giải Dương không trả lời mà quay người đi theo Cừu Hành chờ xem diễn xuất tiếp theo của nữ chính.
Trong cốt truyện, đoạn thăm bệnh được viết dưới góc nhìn của nhân vật nữ chính. Đêm nay, sau khi xử lý xong với người đại diện vì lo lắng cho nam chính vội vàng chạy đến bệnh viện thăm hỏi, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa nam chính và Cừu Hành ở ngoài phòng bệnh, cô biết một chút về hoàn cảnh nhà của nam chính có chút thông cảm với nam chính, sau này đối xử tốt hơn … Có một tình tiết nhỏ ở đây là bởi vì nữ chính quá chăm chú nghe trộm, không để ý đến Cừu Hành đột nhiên đi ra ngoài, hai người mặt đối mặt. Nữ chính vội vàng chạy trốn, thành công thu hút sự chú ý của Cừu Hành.
Cốt truyện của cuốn truyện lãng mạn, lúc trước Giải Dương ghét không muốn đọc nhưng bây giờ cậu lại muốn xem.
Cừu Hành đã đi đến cửa.
Hai tay đút túi, Giải Dương đi sau Cừu Hành một bước nhìn về phía cửa phòng.
Cừu Hành đột nhiên quay lại, nói giọng điệu kỳ quái: “Sao em đi chậm như vậy, không nỡ rời xa Thanh Lâm à?”
Giải Dương phanh kịp thời tránh đụng trúng Cừu Hành.
Ngoài cửa có tiếng động sau đó là tiếng bước chân xa dần, một lúc sau yên lặng trở lại. Giải Dương thề với sự nhạy bén mà cậu đã trau dồi trong những ngày qua là chắc chắn là nữ chính nghe thấy tiếng động rồi chạy mất.
Cậu nhìn Cừu Hành.
“Biểu cảm gì thế hửm?” Cừu Hành cúi đầu xuống gần Giải Dương giọng điệu lạnh lùng như rắn độc chờ thời cơ sẵn sàng lao đi “Em không muốn đi theo tôi hả?”
“…….” Giải Dương liếc xéo anh, lười phản ứng mở cửa đi ra ngoài.
Không có ai bên ngoài, nữ chính bỏ chạy mất tiêu rồi.
Cừu Hành cúi đầu xuống một chút nhìn bờ vai vừa bị đẩy của mình.
Giải Dương tâm trạng đột nhiên tốt lên.
Sau cảnh vừa rồi, cậu chắc chắn rằng mặc dù đây là một thế giới trong sách, cốt truyện dường như không có gì thay đổi cách cư xử của các nhân vật trong cốt truyện cũng không bị giới hạn đi theo khuôn mẫu, ví dụ như đoạn hội thoại giữa Cừu Hành và Phong Thanh Lâm vừa rồi có một số điểm khác biệt với truyện gốc, ví dụ như: Cuộc gặp gỡ giữa Cừu Hành và nữ chính bị phá hủy mà không có bất kỳ sự can thiệp nào.
Nói cách khác, chỉ cần cậu tạo hiệu ứng cánh bướm pháo hôi Giải Dương cũng không nhất định sẽ chết.
[Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions). Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra.]
Đây là một thế giới có mức độ tự do cao.
Giải Dương đã hiểu.
Cừu Hành nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của Giải Dương, lạnh nhạt phủi nơi vừa bị cậu đẩy bước qua Giải Dương rồi rời đi.
Hai người lần lượt ra khỏi bệnh viện và lên xe.
Lái xe nhìn thấy sắc mặt của Cừu Hành tệ hơn rất nhiều so với lúc anh đi vào, nhưng mặt của Giải Dương thả lỏng hơn rất nhiều, trông như có tâm trạng tốt.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lái xe cẩn thận khởi động xe, nhìn Giải Dương bên cạnh sau đó lại nhìn Cừu Hành ngồi ở ghế sau, âm thầm gạt bỏ những lời bình luận trước đây đối Giải Dương: “Hèn nhát, dễ bắt nạt, gia thế thấp, không cần quan tâm” trong lòng lại cho Giải Dương một cái biệt danh mới là: “Loại hàng nguy hiểm”
“Đến dinh thự Thu Thủy.”
Lái xe lấy tinh thần lại nhắc nhở: “Nhưng ông chủ …”
“Im đi, đến dinh thự Thu Thủy ”
Lái xe qua gương chiếu hậu nhìn thấy mặt Cừu Hành tối sầm lại cảm thấy hơi lạnh, vội vàng im lặng lái xe.
Giải Dương lười đoán xem hai người đang chơi câu hỏi ngu ngốc nào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, Giải Dương biết câu trả lời cho câu hỏi ngu ngốc này rồi, hiện tại cậu đứng ở tầng một của một căn hộ lệch tầng, hờn giận nhìn trên lầu.
“Ở đây chỉ có một phòng ngủ thôi, để em ủy khuất ngủ ở phòng khách vậy” Cừu Hành nắm vào lan can cười ác ý “Mong rằng em ngủ ngon” Nói xong, anh vuốt bả vai xoay người rời đi. Trước khi đi còn tắt hết đèn ở tầng một.
Giải Dương: “…..”
Bị bệnh nặng thật sự :)
Cậu nhìn quanh phòng khách thấy rõ ràng là vẫn chưa được trang trí, cũng không có ghế sô pha, cậu tìm quanh rồi bước vào phòng tắm.
Phòng tắm rất rộng rãi với một bồn tắm ngoại cỡ, một chồng khăn tắm sạch sẽ được đặt trên giá cạnh bồn tắm, đồ vệ sinh cá nhân mới tinh chưa mở đặt trên bệ rửa mặt ở cửa, máy nước nóng đang bật, có dùng nước nóng tùy ý. Đối với Giải Dương ở trong những ngày tận thế thì điều kiện này như là đang ở trên thiên đường, cậu rất hài lòng.
Cậu tắm nước nóng thoải mái ném đống quần áo bẩn vào máy giặt, chỉ loanh quanh trong phòng khách quấn khăn tắm, may mà tìm được khăn tắm sạch gấp trong bồn tắm khô ráo, rồi trải khăn tắm sạch lên thảm khoá cửa phòng tắm đi ngủ thoải mái.
Nửa đêm, Giải Dương bị tiếng cửa mở đánh thức mở mắt ra đã đối mặt với vẻ mặt đen thui của Cừu Hành cậu theo bản năng mà trốn ở phía sau, lấy lực.
Cừu Hành chế nhạo, giơ tay lên và ném chăn bông lên mặt cậu.
Bộp!
Cừu Hành doạ xong con trai nhà người ta rồi bỏ chạy, còn ác liệt đóng sầm cửa một phát.
Giải Dương kéo chăn bông trên đầu ra và nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm tính nhẫn nhịn cậu luyện được ở mạt thế đã gần như tan vỡ. Lòng bàn tay nắm lại kiềm chế nắm đấm, rồi lại nằm xuống.
Tính tình chó gặm như này, không tán được nữ chính cũng phải thôi.
Giải Dương ngủ một giấc đến rạng sáng, sau khi thức dậy, hậm hực lấy quần áo trong máy giặt ra đi ra ngoài rồi đi lên lầu, mở tung cửa phòng ngủ đi vào kéo hết rèm ra.
Ánh sáng mặt trời len vào phòng, xuyên qua khuôn mặt của Cừu Hành. Cừu Hành giật giật đôi mắt còn chưa mở mà miệng đã nói khó nghe trước: “Ai… Kéo rèm cửa thì cút đi, ngày mai nghỉ việc luôn.”
Giải Dương dựa vào cái bàn nhỏ trước cửa sổ lạnh lùng đáp: “Tiếc quá, Cừu tiên sinh ơi, tôi được mẹ anh thuê để làm cho anh hạnh phúc anh không thể quyết định tôi ở lại hay rời đi đâu.”
Cừu Hành hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra nhìn cậu, thở dốc ngồi dậy:”Là em à … “
Giải Dương đại mã kim đao mà ngồi xuống khiêu khích trả lời: “Là tôi đấy, sao nào, Cừu tiên sinh định sa thải tôi?”
Cừu Hành chống người lên nhìn cậu, sau vài giây cơn giận trên người anh đột nhiên biến mất, anh đưa tay lên túm vài sợi tóc xõa xõa xuống trán cười nhạt: “Ngưng bàn tính đi, cha em bán em cả đời cho tôi, ở đây sao nào cái gì” Nói xong thì đi thẳng vào phòng tắm.
Giải Dương nhìn anh biến mất sau cánh cửa phòng tắm tem tém lại tư thế ngạo mạn mà cậu cố tình bày ra, cau mày đứng dậy rời đi.
Bữa sáng do tài xế giao, có hai phần một phần rất phong phú, đầy một hộp thức ăn lớn ba tầng. Một phần rất thô và một túi ni lông đựng một tô mì xào ven đường, thậm chí không giống phần nào.
Giải Dương nhận lấy mì.
“Ai bảo em ăn cái đó?” Cừu Hành chỉ hộp thức ăn “Ăn cái này đi.”
Người lái xe cài nhìn nhanh Cừu Hành, bước tới chia cháo và đồ ăn nhẹ trong hộp thức ăn thành một nửa và đặt trước mặt Giải Dương.
Tối qua Giải Dương ăn linh tinh, lần này định ăn nhẹ gì đó liền đẩy mì đi mà không có ý kiến gì, cầm thìa khuấy cháo đặc đưa lên miệng ăn.
Hương gạo nguyên chất tỏa ra trong miệng, cậu dừng lại và nhìn xuống bát cháo.
Đây thực chất là một bát cháo trắng, loại không có gia vị chỉ là cho muối cơ bản.
Cừu Hành cười hỏi: “Bữa ăn của bệnh nhân có ngon không?”
Giải Dương nuốt cháo không lên tiếng. Gạo dùng để nấu cháo rất ngon, cách nấu cũng rất tinh tế đối với cậu ấy, mùi vị … đơn giản thú vị.
Cậu ăn thêm một thìa, nhấm nháp cẩn thận rồi gật đầu hết thìa này đến thìa khác cậu nhanh chóng ăn xong một bát cháo. Bụng vẫn còn trống sau khi ăn cháo vì vậy cậu quay sang dùng đũa gắp một miếng xíu mại mỏng.
Mùi vị thuần túy được pha trộn từ hương vị của các nguyên liệu thấm vào đầu lưỡi, khẽ nhướng mày nhìn người tài xế: “Anh mua mấy thứ này ở đâu vậy? Đầu bếp rất khéo tay.”
Người tài xế sững sờ, khô khan trả lời: ” Cậu Giải, mấy món này là do đầu bếp làm ở nhà cho ông chủ, cậu… cậu thấy ăn ngon lắm à?”
“Ồ, không tệ” Loại vui sướng và thỏa mãn này không thể che giấu, tuy rằng giọng của Giải Dương vẫn đều đều khi nói, nhưng ai tinh ý cũng có thể thấy được cậu rất thích món ăn trước mặt ăn xong rất hài lòng và vui vẻ.
Vẻ mặt của Cừu Hành đông cứng lại, anh nghi ngờ liếc nhìn bữa sáng trước mặt, chịu đựng ghét bỏ, múc một thìa cháo cho vào miệng.
Hương vị nhàn nhạt quen thuộc ở trên đầu lưỡi, lái xe không mang sai bữa sáng.
Anh quay qua nhìn Giải Dương đầy hoài nghi: “… Đầu lưỡi của em có bị gãy không?”
Giải Dương vừa mới nhét nguyên một miếng xíu mại vào miệng, sau khi nghe thấy thì ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ có chút nôn nóng khi bị quấy rầy.
“…”
Cừu Hành đột nhiên mỉm cười, dựa lưng vào ghế giọng điệu vui vẻ “ăn nữa đi, tất cả đều của em.”
Giải Dương lười để ý đến anh, tiếp tục ăn.
Sau bữa sáng, Cừu Hành đưa Giải Dương đến công ty. Tâm trạng tốt của anh kéo dài không bao lâu, không chỉ lên cơn thần kinh trên đường đến công ty mà còn quan tâm đến tình hình hiện tại của Giải Dương với phong cách đàn cậu.
“Đại học C sắp khai giảng rồi à? Khi nào em định quay lại thành phố B đã có tiền đóng học phí chưa?”
Giải Dương nhớ ra nguyên chủ ban đầu vẫn còn là một sinh viên đang đi học tại trường đại học C ở thành phố B, học biểu diễn bây giờ là một sinh viên. Nghĩ đến đây cậu chợt nhớ tới nhóm người mà cậu vừa nhìn thấy khi vừa xuyên vào đêm qua.
Nhìn tình hình, xem ra nguyên chủ vẫn là một nghệ sĩ?
Nhưng làm sao mà cậu lại nhớ rằng pháo hôi trong cốt truyện là một người không có nghề nghiệp, không có bạn bè, hoàn toàn được nhân vật phản diện nuôi nhân, Vậy đây có phải là bug sách không?, hay cậu sắp bị mất việc rồi?