Ông Chủ Nhẫn Tâm Và Người Tình Công Chúa (Ruthless Boss, Royal Mistress)

Chương 5:




Những người nổi tiếng nhất ở Sydney đã được mời đến bảo tàng nghệ thuật đương đại nhân dịp khai mạc triển lãm: Thủ tướng, diễn viên, siêu mẫu và… nàng công chúa mới đến thành phố.
Liss đã nôn nóng chờ đợi buổi tiệc này, không chỉ vì nàng thích đi ra ngoài, mà còn vì lần này, nàng tìm thấy một lợi ích khác – nàng muốn hiểu cái gì làm một buổi tiệc trở thành một sự kiện đặc biệt.
Tại sao buổi tiệc này lại thành công hơn buổi tiệc khác? Nàng định phân tích kỹ hiện tượng này, không phải chỉ đến để vui chơi. Ngay khi đến nơi, nàng nh ìn xung quanh với sự chăm chú, quan sát sự bày trí, nơi tiếp đón ở lối vào, không khí và những chi tiết của khâu tổ chức. Nàng muốn nghiên cứu tất cả.
Những người phục vụ cất áo măng tô và túi của các vị khách mời đúng cách như thế nào, đồ uống được phục vụ ra sao, cách bày biện, sắp đặt của những đồ ăn vặt… Chậm rãi, nàng dạo loanh quanh hội trường, thay vì đi vào giữa như nàng vẫn thường làm thế. Nàng rút lui ra ngoài để có một cái nhìn toàn cảnh.
- Em ghi chép lại ư?, một giọng châm biếm quen thuộc vang lên bên tai nàng. Nàng quay lại từ từ về phía chàng, để cho mình thời gian để kiềm chế một nụ cười không chủ tâm. Nàng vui mừng được gặp chàng và nàng chắc chắn không muốn chàng biết điều đó.
- Nói tôi biết em đã để ý được gì rồi. Những bài học nào em rút ra được từ sự vụ này?
Lờ đi sự mỉa mai hàm chứa rõ rang trong lời lẽ của chàng, nàng quyết định trả lời với sự nghiêm túc nhất.
- Em đặc biệt đánh giá cao về số lượng khách mời. Không ai phải đợi để có được một ly nước hay cái gì đó để ăn.
Chàng không có vẻ ấn tượng một chút nào.
- Đó là những việc nhỏ nhặt nhất, có vẻ vậy. Em sẽ không muốn để mọi người bị đói chứ. - Nói đúng hơn thì, em nghĩ rằng bỏ đói họ một chút là một việc hay, nàng khẳng định, quả quyết chống lại chàng. Như thế, mọi người sẽ muốn ta tặng cho họ một buổi tiệc nữa vào ngày hôm sau.
- Nhưng theo anh hiểu thì chuyện đó không được báo trước. Vậy, em không nghĩ rằng mọi người sẽ ra về trong thất vọng hay sao?
- Tất cả những điều tuyệt vời đều có một kết thúc, nàng đáp lại. Họ vẫn còn đói thì giá trị hơn là họ nhanh chóng chán ngấy. Chàng nhìn nàng hồi lâu, và khiến nàng thấy khó ở. Bọn họ chỉ nói chuyện về sự tổ chức một bữa tiệc, không phải sao? Bởi vì nếu không, nàng có thể sẽ phải lưu ý với chàng là chính chàng là người đã chấm dứt cuộc vượt rào nho nhỏ và riêng tư của họ mấy ngày trước. Hơi quá nhanh một chút so với sở thích của nàng, bởi vì chàng đã để lại cho nàng một cảm giác thất vọng kinh khủng.
- Nhưng âm nhạc lại quá to, nàng nói tiếp để thay đổi chủ đề. Mọi người không thể nghe được nhau nói.
- Họ thực sự muốn nói chuyện với nhau sao? Và nếu là như vậy, họ chỉ phải tiến lại gần nhau, em không nghĩ thế sao ?
Nàng bỗng nhận ra là chàng đang ở rất gần nàng và nàng cảm thấy một làn sóng nóng ấm sinh ra từ tận sâu thẳm nhất trong nàng.
- Việc đó phụ thuộc vào họ tới để tìm kiếm điều gì. Mục đích của một sự kiện như thế này là gì? - Tất cả những buổi tiệc hay ho đều là nơi để mọi người gặp nhau, chàng trả lời với bóng cười trên mắt. Và việc đó cho các khách mời một chủ đề để thảo luận, những người yêu thích việc bán mình cho những chuyện ngồi lê đôi mách.
Chàng nhìn quanh mình. Chàng đang tán tỉnh nàng sao? Liss tự hỏi, càng lúc càng bối rối.
- Em nghĩ sao về ánh sáng? Nó hơi quá mạnh, phải không?, chàng hỏi.
- Chúng ta đang trong một bảo tàng, James, và họ phải chiêm ngưỡng được các tác phẩm.
- Phải, nhưng nó có thể tinh tế hơn một chút: ấm cúng hơn. Những buổi dạ tiệc cần sự ấm cúng.
- Tại sao ?
- Để mọi người có thể bớt căng thẳng và làm quen với nhau.
Lời lẽ của chàng đầy khiêu khích, như đã cân nhắc kỹ càng. Hiện giờ, nàng không còn nghi ngờ gì về việc đó nữa. - Nói cho em, James, em phải tổ chức một buổi dạ tiệc, hay là một buổi truy hoan?
Ánh sáng hoàng kim thắp sáng mắt chàng. Nàng quay mắt đi chỗ khác để không phải nhìn khuôn miệng nhục cảm của chàng mỉm cười và hé mở ra trên hàm răng sáng.
- Một buổi truy hoan… Đó là một ý tưởng đấy. Với thật nhiều nữ thần đẹp say lòng?
- Em không chắc có thể thực hiện được việc này, James. Có vẻ anh cần một văn phòng cung cấp các cuộc hẹn đặc biệt thì đúng hơn. - Không thực sự. Anh không cần giúp đỡ để kiếm được những buổi hẹn. Nhưng anh thấy ngạc nhiên là lại thấy em đứng một mình đây. Đoàn người hâm mộ của em đi đâu rồi?
Tất cả sự hài hước đã biến mất khỏi vẻ mặt chàng. Cái nhìn của chàng tối lại hơn, gay gắt hơn.
- Đoàn người của em sao?
- Phải. Về vấn đề này, em nên đi tìm kiếm về chất sẽ tốt hơn là về lượng. Em nghĩ sao? Nàng vẫn im lặng. Chính xác là chàng đang bóng gió ám chỉ điều gì? Sau vài cuộc phiêu lưu đầy thất bại, nàng đã học được là phải giữ mình thận trọng với đàn ông. Nhiều người trong số họ rất có thiên phú hào phóng ban tặng những nụ hôn và những ngôn từ có cánh – rồi xuất hiện một tá những lời nói dối sau đó.
Cho dù k ệ xác những gì người khác nghĩ, nàng thích bầu bạn với nhiều người đàn ông hơn, mà không để ai trong số họ đến quá gần. Bởi thế, họ đã tự đặt ra nhiều câu hỏi, cả những người tò mò háu chuyện cũng thế, và không ai có thể tự đắc ý rằng đã cùng nàng chia xẻ những điều sâu kín.
Tuy vậy, nàng không thể quên rằng những người đáng ra nên gần gũi nhất với nàng – và nhất là các anh trai của nàng – đã chọn cách nghĩ xấu nhất về nàng.
Cho dù nàng yêu thích việc chơi bời, thì điều đó không tương đương rằng nàng là một người phụ nữ dễ dãi. James cũng nghĩ thế sao? Nàng đã phạm phải một sai lầm to lớn là để chàng ôm hôn mình – và hôn trả lại chàng. Chưa bao giờ nàng lại hành động như thế trước đây. Nhưng nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy mình bị nhấn chìm bởi một sự kích thích như thế, trong niềm sung sướng như thế. Chàng nghĩ nàng để mình làm như vậy với bất kỳ ai chăng?
Một sự im lặng nặng nề bao trùm không gian và Liss cảm thấy mình bối rối đến mức nàng không tìm thấy gì để trả lời chàng hết. Ngay giây phút đó, chàng quay mắt đi và lại nhìn xung quanh.
- Được rồi. Em có những nhận xét khác không?, chàng hỏi. Theo em, làm thế nào để buổi tiệc này có thể được tổ chức tốt hơn?
Nàng tập trung vào câu hỏi. - Ở đây không có đủ ghế ngồi. Mà, các vị khách không phải đều còn trẻ nữa và hơn nữa, phụ nữ thỉnh thoảng thích ngồi tranh luận với nhau. Cần phải tìm được một sự cân đối hài hoà xác đáng: dự kiến số lượng ghế ngồi đủ cho tất cả mà vẫn để lại đủ chỗ cho mọi người có thể vận động theo sở thích của mình. Còn về phần âm nhạc, không chỉ là nó quá mạnh, mà thực sự là nó không thực sự tuyệt vời…
Nàng thấy một nụ cười khẽ nở ra trên môi James… - Em biết là chúng ta đang ở trong một viện bảo tàng nổi tiếng, nàng nói, nhưng theo em, âm nhạc êm dịu sẽ thích hợp hơn. Thứ âm thanh nghịch tai này không giúp mọi người bớt căng thẳng. Ngược lại, em thấy ánh sáng được bố trí hoàn hảo – nó thu hút những cái nhìn lên đồ vật trưng bày, mục đích chính của buổi tiệc, mà không được quên điều đó. Và để kết thúc thì, em nói thêm là cocktail ngon tuyệt.
Bây giờ, chàng mỉm cười chân thành với nàng. Nhưng nhanh chóng chàng lại thu về nụ cười đó, và mắt chàng lộ ra vẻ khó hiểu.
- Về chuyện ngày hôm nọ…, chàng lên tiếng với vẻ nghiêm túc.
Chàng có ý định dạy nàng một bài học sao? - Nàng tự hỏi. - Như em đã nói với anh rồi, nàng quả quyết ngắt lời, hãy quên chuyện đó đi. Em, em chẳng còn nghĩ về nó nữa.
Trong một giây ngắn ngủi, một tia sáng lạ lẫm ánh lên trong cái nhìn của chàng.
- Thật sao? - Phải, nàng khẳng định trong khi cố nở nụ cười trung tính nhất có thể. Nó chỉ là một nụ hôn, James. Không phải là sự trừng phạt kéo dài.
Rồi, không chờ chàng phản ứng, nàng bỏ mặc chàng lại ở đó và đi kiếm một ly cocktail – trong khi hi vọng rằng nó sẽ làm nàng quên đi lời nói dối quá đáng của mình.
Trong vài giây, James nhìn theo nàng. Sau khi l ấy một ly trên khay do người phục vụ mang đến, nàng đi về phía một kẻ nực cười, tóc tím, đầu đội mũ chỏm dài, trên đỉnh mũ có cục bông. Chàng quay mắt đi với sự chán ghét. Nếu, với nàng, nó chỉ là một nụ hôn đơn giản, thì việc chàng đã không nghĩ như thế lại càng ngu ngốc hơn nữa.
Làm sao nàng có thể tỏ ra chán chường như thế? Như thể cái loại liên kết tình ái nhục cảm như vậy diễn ra hàng ngày như cơm bữa… Còn đối với chàng, còn lâu mới là trường hợp đó. Chàng biết một nụ hôn là gì, nhưng chưa bao giờ, chàng lại thấy mình bị giày vò bởi sự đam mê đốt cháy đến vậy – và nó đã gần như sắp đẩy chàng tới việc van xin nàng đồng ý cho chàng nhiều hơn.
Hẳn là, nàng cũng không được đáng giá cao hơn bồ cũ của chàng, Jenny. Hời hợt và giả vờ. Tuy vậy, vài ngày trước, nàng đã không hề giả vờ chút nào, chàng chắc chắn về điều đó. Nụ hôn của nàng quá thiêu đốt, lại vừa quá dịu dàng. Ngay lúc đó, chàng đã ham muốn nữa, muốn thêm nhiều nụ hôn nữa, nhiều sự tiếp xúc nữa. Cảm giác cơ thể nàng mềm mại dựa vào chàng, cách các ngón tay của nàng bám riết luồn vào tóc chàng để giữ chàng áp vào nàng, những tiếng rên rỉ nho nhỏ sung sướng của nàng – tất cả những cái đó đã khiến chàng cảm thấy mình hoàn toàn lạc lối.
Nàng đã nóng rực áp vào môi chàng và chàng đã bị nàng thiêu huỷ. Chàng đã phải nỗ lực siêu phàm để dứt mình ra khỏi làn môi nàng. May m ắn thay, khi chàng đã tách ra khỏi nàng, lý trí đã trở lại với chàng.
Nhưng bây giờ, trong khi nàng vừa khẳng định rằng nàng đã quên giây phút phi thường đó , thì chàng tưởng tượng nàng hiện đang đi phân phát những nụ hôn tương tự cho bất kỳ ai. Và suy nghĩ này làm chàng sôi máu lên. Thật đần độn làm sao. Tuy là, chàng đã biết nàng sẵn sàng buông thả bản thân ngay ở giây phút đầu tiên, và nàng không hề có bất cứ nguyên tắc, lòng trung thành nào…
Nàng hẳn phải vui vẻ bầu bạn với mọi loại đàn ông mà nàng chụp ảnh cùng. Tại sao chàng lại nghĩ về chuyện đó chứ? Ngày xưa, chàng đã trải qua loại thử thách này rồi – sự tra tấn này – và chàng sẽ thực sự ngu xuẩn nếu lại phơi mình cho những nỗi đau khổ như thế lần nữa.
Không khí rất khó chịu, nàng đang đứng giữa một vòng quây những người hâm mộ. Tại sao chàng lại phải ở lại đây lâu hơn để ngắm nhìn cảnh tượng gây phẫn nộ này? Nàng ở đó, vui vẻ, hồn nhiên, lộng lẫy, ở giữa tất cả những gã đàn ông, người kết hôn, kẻ độc thân… Họ nhìn nàng một cách thèm muốn. Và đó không phải chỉ bởi tước vị công chúa của nàng. Không chỉ bởi nàng đẹp tuyệt diệu, mà còn bởi nàng có nghệ thuật làm tất cả mọi người thấy dễ chịu.
Tất cả mọi người ngoại trừ chàng. Tại sao nàng lại cần được yêu mến đến thế? Có phải nàng nghĩ rằng những người này sẽ đem đến cho nàng một tình bạn chân thành không? Và nếu như nàng không xinh đẹp, nếu nàng không phải là một công chúa – nàng liệu có thực sự tin rằng tất cả bọn họ sẽ ở đó, vây quanh nàng không?
Đây chính là thời điểm thực sự để chàng đi khỏi đây. Tất cả tâm trạng tốt đẹp của chàng đã biến mất, nhưng lúc chàng đi ra cửa, nàng đuổi theo chàng. Và lần này, chính nàng là người mỉm cười với vẻ châm biếm với chàng.
- Chuông đồng hồ đã điểm 12 tiếng rồi sao? Xe ngựa bốn bánh sắp trở thành quả bí ngô chứ?
- Anh có rất nhiều công việc phải làm sáng mai. - Ngài mai là thứ bảy, James, nàng nói với một nụ cười đắc thắng.
- Anh biết, công chúa ạ, nhưng tuy thế anh sẽ phải làm việc buổi sáng.
Nàng có vẻ lo lắng thực sự.
- Có thể vừa làm việc vất vả và vừa vui chơi mà, anh biết đó.
- Có thể. Nhưng em có giá trị hơn tất cả chuyện vui chơi này, Liss. Thật đấy.
Tại sao chàng lại nói với nàng điều này? Không dừng lại ở câu hỏi này, chàng nói tiếp:
- Em đang lãng phí những tài năng mình sở hữu. Em đang lãng phí cuộc đời mình. Liss thở hổn hển một cách vất vả khó nhọc. Đông cứng tại chỗ, nàng cố không tỏ ra nàng cảm thấy bị tổn thương như thế nào bởi những lời nói đó. Lãng phí cuộc đời mình ư? Nói cách khác, chàng đã thấy nàng hoàn toàn không thú vị gì cả.
- Có gì trong việc này khiến em thấy thích thú – khiến em thấy vui vẻ? Mà không lo lắng một chút nào về những hệ quả hoặc về ngày hôm sau?
- Không có gì xấu khi vui vẻ trong một buổi tiệc cả, James. Làm sao chàng có thể hiểu cuộc đời nàng như thế nào chứ? Nàng cảm thấy mình cô đơn – càng ngày càng cô đơn như thế nào? Bị giày vò bởi nỗi nhớ nhà kinh khủng mà, tổ ấm mà nàng đã để mất. Thậm chí lễ hội tuyệt vời nhất trên thế giới này cũng sẽ không bao giờ có thể bù đắp được cho nỗi mất mát đó. Nhưng việc chơi bời giúp nàng trụ vững. Giúp nàng giải sầu, không lo nghĩ nữa, giúp nàng quên đi tất cả. Và, khác với gia đình của chính nàng, mọi người chào đón nàng với vòng tay rộng mở.
- Nhưng đây là tất cả những gì em quan tâm, không phải sao?, chàng nhắc lại. Em chỉ là một cô gái bé nhỏ được nuông chiều, hư đốn và thất bại, Liss.
Cay đắng, nàng kiệt sức vì phải lấy lại tinh thần.
- Anh bắt buộc phải tỏ ra mình gia trưởng thế sao? Và anh là ai mà cho phép mình được phán xét tôi như thế? Anh dựa vào cái gì mà nói chứ?
- Chẳng gì cả. Trừ phi cách sống của em gây hậu quả lên công việc.
- Tôi vẫn đến cơ quan đúng giờ hằng ngày.
- Và em làm việc một cách sáng suốt?
- Anh tin tôi không có khả năng hoàn thành công việc phải không? - Ừm, anh đang chờ xem bằng chứng ngược lại. Em nói mình có khả năng làm việc vất vả, nhưng em chỉ đến đúng giờ, em biến mất ngay khi đến giờ nghỉ để đi mua sắm…
- Cách mà tôi sử dụng thời gian rảnh rỗi… - Miễn cho anh chuyện đấy. Anh biết. Nhưng em không làm việc thật sự. Em làm việc chơi bời. Giữa lúc em bỏ thời gian để giở tạp chí và lướt net, em vẫn còn chưa hiểu cách hoạt động của điện thoại.
Chàng biết rõ… Liss nhìn chàng và thấy sự giận dữ làm mắt chàng tối lại. Tại sao chàng lại ghét nàng như thế? Nàng đã làm gì khiến chàng không hài lòng với nàng như thế?
Nhưng đột nhiên, cơn giận của chàng chuyển thành một loại cảm xúc khác. Lực từ trường hút họ với nhau mạnh mẽ đến nỗi họ không thể ngăn cản mình bộc lộ ra. Đó chính là ham muốn giờ đang sáng rực trong cái nhìn của James – nguyên sơ và hoang dại.
Niềm ham muốn như thế đang nóng chảy trong các mạch máu nàng, pha trộn với một cảm giác bị tước đoạt. Tất cả có vẻ biến mất xung quanh nàng – chỉ còn có James và nỗi đam mê đang rung lên giữa họ.
Một ánh đèn chớp tàn nhẫn cắt ngang sự mê hoặc. Ngay lập tức, James thốt ra một lời rủa cộc cằn và thô thiển. Rồi chàng lùi lại ngay tức khắc, trong khi nhìn nàng một cách băng giá lần cuối. Liss nhấp nháy mắt, cố bắt mình nhìn đi chỗ khác và ngăn mình đi theo chàng. Sau khi quay đi, nàng lại về tham gia bữa tiệc với các vị khách, trong khi tự động mỉm cười với người chụp ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.