Edit: Taeyoungie
Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Thế giới trống rỗng, An Phách Hòa ngây ra nhìn cảnh tượng vừa rồi, trong đầu xuất hiện rất hiều hình ảnh, có tốt cũng có không tốt tất cả đều là ký ức của cô và Triệu Cảnh.
Lúc hai người còn bé có những lúc gặp rắc rối, sau đó đều bỏ chạy một cách liều mạng như thế này.
Triệu Cảnh đang chạy đột nhiên cảm thấy đằng sau ấm áp bất ngờ, cậu ngừng chân lại, dám chắc bọn họ không đuổi kịp thì mới nhẹ buông An Phách Hòa ra, đỡ cánh tay của cô, lo lắng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Hai người im lặng một hồi, An Phách Hòa không muốn Triệu Cảnh biết cô đang khóc, cô cúi đầu xuống, điều chỉnh lại nhịp thở: “Không sao.”
Cánh tay của cậu siết chặt lại, cậu thở dài nói: “Kẹo bạc hà, tớ không rõ tình cảm của tớ dành cho cậu, với tớ mà nói, cậu không phải là người thân nhưng không phải là một đứa bạn bình thường.
Tớ không muốn làm cậu đau khổ càng không muốn cậu bị tổn thương, tớ sợ mình sẽ trở thành người làm cậu bị tổn thương.”
Đúng thế, cậu là người duy nhất có thể khiến An Phách Hòa tuổi mười bảy bị tổn thương.
Trời tối, ánh đèn trên đường sáng lên, An Phách Hòa nhìn bóng của dòng người đi trên mặt đất, cô đã có được câu trả lời rồi sao?
Từ chối đi, từ chối đi! Cô nhỏ giọng nói thầm trong lòng, cô vẫn luôn biết đáp án nhưng vẫn cố chấp muốn có câu trả lời từ chính Triệu Cảnh.
Có lẽ trở về là để có cơ hội từ chối cậu ta.
“Kẹo bạc hà, chúng ta thử một chút, tớ sẽ cố gắng không làm cậu tổn thương.” Giọng nói của Triệu Cảnh như hư ảo.
An Phách Hòa đã chuẩn bị việc bị từ chối đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Cảnh, cô cố gắng tìm dấu vết của sự đùa cợt trên mặt cậu, nhưng biểu cảm của cậu rất chân thành, đó là sự chân thành chưa từng xuất hiện.
Trái tim An Phách Hòa nhảy lên một cái, không đúng, không đúng, tại sao có gì đó sai sai nhỉ? Đây không phải đáp án cô muốn hay sao? Cô giật mình đẩy tay Triệu Cảnh ra, xoay người chạy về nhà mình.
Triệu Cảnh đứng đằng sau hét lớn “Kẹo bạc hà, tớ chờ câu trả lời của cậu”
An Phách Hòa không để ý tới áh mắt của mọi người, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước.
Không được rồi, cho dù có làm lại bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn chọn chạy trốn.
Cô thầm mắng mình nhưng lại không thể khống chế đôi chân dừng lại.
Đêm đó cô mất ngủ, không biết là hưng phấn hay đau khổ.
Đây là đáp án mà cô đợi cả chục năm, nhưng ở lúc này, cô bắt đầu nghi ngờ, đó là câu trả lời cô muốn thật ư? Cô… vẫn còn yêu Triệu Cảnh ư?
An Phách Hòa suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng khiến đôi mắt của mình trở thành đôi mắt gấu mèo.
Đời trước cô đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng ở chung với Triệu Cảnh, kế hoạch cả đời đều có sự tham dự của cậu.
Cô sẽ trở thành cơ khí sư ưu tú rồi sinh con với Triệu Cảnh, một trai một gái…
Nếu như… lại tin cậu ấy một lần thì mọi thứ sẽ trở thành sự thật ư?
Hôm sau, khi tan học, An Phách Hòa đột nhiên đi đến sân vận động của trường, ngày mai đã chuẩn bị đi Byaku, trước khi đi phải nói rõ mới được.
Nhưng trên sân bóng rổ không có bóng dáng của Triệu Cảnh, cậu ấy luôn đến đây mỗi ngày mà? An Phách Hòa thở nhẹ một hơi, đột nhiên cô đang có cảm giác nhẹ nhõm vì lừa mình dối người.
Đang chuẩn bị rời khỏi đó thì cô nghe thấy tiếng hò hét ở sân bên cạnh.
“Oa oa oa, ông xã của tớ đẹp trai quá!”
“Ông xã, em muốn sinh con cho anh!”
…
Âm thanh đặc biết này chỉ có thể dành cho Lâm Nam.
An Phách Hòa tò mò chen vào đám người thì thấy Lâm Nam đang tập bắn súng.
Vô số đĩa ném xoay quanh giữa không trung, Lâm Nam mím môi giống như chặn hết tất cả tạp âm ở bên ngoài lại, sau đó nhanh chóng bắt vào các đĩa ném, không hề trượt phát nào.
Người đứng cạnh An Phách Hòa mê muội hét ầm, vừa kích động kéo tay An Phách Hòa nói “Chồng tôi đẹp trai lắm phải không?”
An Phách Hòa cố sức giữ lấy áo của mình, cố lắm mới không bị lột hết, sau đó bực bội nói “Đẹp trai cái gì chứ? Anh ấy sợ lông, chỉ cần có một con mèo xuất hiện thì anh ấy nhất định sẽ nhảy lên trời cho coi!”
Đám con gái ngu ngốc này, chồng của các người có rất nhiều khuyết điểm ở ngoài đời thật đấy, anh ta đặc biệt sợ lông đấy, cô gả cho anh bảy năm và trong bảy năm đó cô đã không thể thực hiện nguyện vọng nuôi mèo đó!!!
Cô gái kia tức giận “Cô nói bậy! Sao cô biết hả? Ai cho cô nói xấu chồng tôi vậy hả? Đồ omega đáng chết, cô không chiếm được thì muốn phá hủy anh ấy sao? Tôi sẽ không để cho cô được như ý”
An Phách Hòa vốn không được ngủ ngon mấy ngày, trong đầu đã loạn cào cào, rồi còn bị cô gái này làm cho đầu óc choáng váng “Tôi nói bậy cái quái gì? Anh ấy là chồng tôi, tôi có thể không biết sao?”
Ầm!
Đạn sượt qua đĩa ném rồi ghim lên tường, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi.
Lâm Nam bắn lệch.
Cả trường bắn đều im lặng, đệt, ông xã của cô dù bắn lệch vẫn đẹp trai như vậy.
Trong lúc im lặng, não của An Phách Hòa cuối cùng cũng chuyển động, cô cũng biết mình đã nói cái gì.
Cô đau đớn lấy tay che mặt lại, nhưng vẫn có thể thấy được hình ảnh Lâm Nam thả súng trong tay rồi xoay người đi qua chỗ cô thông qua những kẽ tay.
Gương mặt đó của anh ta là ý gì chứ? Anh ta nghe được rồi à? Không đâu, không đâu, ở đây đông như vậy, ai cũng gọi anh ta là chồng, anh ta tuyệt đối không nghe được cô gọi anh ta là chồng đâu.
Nghĩ xong, An Phách Hòa nắm chặt tay, sau đó ưỡn ngực nhìn lại.
Lâm Nam hơi cúi đầu, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tiếng than mê muội khắp trường bắn vang lên, có vài cô gái yếu ớt đã hôn mê bất tỉnh.
Anh ngẩng đầu nhìn khắp khán phòng, lúc ánh mắt đảo sang An Phách Hòa thì dừng lại một chút, sau đó xoay người tháo trang bị trên người rồi đi ra khỏi trường bắn bằng lối đi đặc biệt.
Nhìn đi, hormone biết đi kìa, cả ngày chỉ biết trêu chọc các cô em thôi.
Trong bảy năm qua, cô đã chịu không ít chuyện xấu của anh, bị fan của anh bao vây chặn đánh không ít lần.
Được lắm, lần này sống lại nhất định sẽ không gả cho anh ta.
An Phách Hòa bị làm loạn đến mức không muốn đi tìm Triệu Cảnh, cô đột nhiên muốn làm đà điểu, nghĩ không bằng đợi lúc về rồi nói, có thể dời một ngày cũng tốt.
Hôm sau, An Phách Hòa lên phi thuyền của trường đế quốc với thầy giáo, cô có thể thấy được Lâm Nam đang đứng trước đó từ xa.
Lâm Nam cao hơn alpha bình thường một khúc, lại đứng ở trước nên rất dễ nhận ra.
Hôm nay anh không mặc đồng phục mà một bộ đồ màu tối khiến người ta cảm nhận được khí chất của cán bộ lâu năm từ anh, thế nhưng khi kết hợp với gương mặt trẻ tuổi kia lại không hợp chút nào.
An Phách Hòa trốn sau lưng thầy, vụng trộm thò đầu nhìn anh, cô luôn cảm thấy chỉ cần đến gần anh thì sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vậy cô phải tránh xa anh ra.
Phi thuyền của trường đế quốc quả nhiên thuộc cấp bậc hoàng gia, trên phi thuyền rất xa hoa, muốn gì cũng có.
An Phách Hòa nhìn thầy giáo đang chơi đến mức quên cả trời đất cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân tại sao thầy muốn lên phi thuyền.
An Phách Hòa đang vui vẻ hưởng thụ đã phát hiện được vấn đề rất nhanh, bụng cô đau cồn cào.
Chắc chắn là do việc ăn nóng ăn lạnh lộn xộn lúc này nên bụng của cô mới bị đau, điên mất rồi.
Cô ôm bụng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được phòng vệ sinh nhờ sự giúp đỡ của một người nào đó.
Cửa vào phòng vệ sinh ở cabin cuối cùng, bên cạnh còn chất một ít đồ lộn xộn, thậm chí còn có ghế sofa cũ.
An Phách Hòa vòng qua đám đồ đạc đó thì thấy một đôi chân dài thẳng tắp.
Chủ nhân của cặp chân dài này mang chiếc mũ che kín ngủ say trên ghế salon.
Mặc dù nơi này rất tối nhưng chỉ cần nhìn thôi An Phách Hòa cũng biết người đó là Lâm Nam.
Đúng là quái gở mà! Mọi người đều ở trước chơi đùa còn anh thì chui ra cạnh phòng vệ sinh để ngủ.
Trách không được kiếp trước trước không thể kết hôn mà phải mở kho gen ra đi tìm người xem mắt! An Phách Hòa lắc đầu, sau đó cẩn thận lách qua anh.
Đúng lúc này, phi thuyền đụng phải khí lưu nên khoang thuyền lắc lư một trận.
Tư thế ôm bụng cong lưng khó coi của An Phách Hòa đã vấp phải đôi chân dài đầy hoa lệ kia.
Sau đó cô dùng tư thế khó coi đó đụng vào Lâm Nam đang ngủ say.
Lâm Nam than một tiếng trầm thấp rồi khó chịu mở mắt nhìn người trước mắt.
An Phách Hòa ép trên người anh, cả người gần như không thở nổi, mẹ nó chứ! Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, cô nên giải thích thế nào đâ? Nam thần, cô chỉ muốn đi toilet thôi, cầu buông tha QAQ
Lâm Nam nhìn An Phách Hòa với ánh mắt áp bức, dưới ánh mắt soi mói này, cô đột nhiên cảm thấy ình đúng là kẻ lưu manh vô sỉ, thừa dịp người ta ngủ mà ăn trộm đậu hũ.
Cô xấu hổ che mặt, sau đó chậm rãi bò xuống.
“Có phải cậu đang crush tôi không?” Giọng nói mang chút yếu ớt ngái ngủ vang lên, bên trong đó còn mang theo chút đắc ý, hiểu rõ và hơi có vẻ làm nũng.
Nhưng người nghe lại không bình tĩnh mà phân tích điều đó, câu nói này giống như một viên đạn sắc bén trực tiếp bắn vào đầu óc An Phách Hòa, khiến cả người cô như muốn nổ tung.
Ông trời của cô ơi! Cô vừa nghe cái quái gì thế này? Cô không nghe nhầm chứ? Vì cái gì mà anh ta có thể hiểu nhầm như thế?