Đường Huân rút thẻ tín dụng để thanh toán, trong lúc cô đang bận rộn, anh cũng tranh thủ quan sát không gian xung quanh, tiệm bán hoa này tuy không lớn nhưng tuyệt đối được trang bị đầy đủ, chả trách bạn thân lại nhờ anh đặt hoa tặng cho bạn gái.
Phụ nữ được tặng hoa tươi, chắc là rất vui? Vậy cô là chủ tiệm hoa, ngày ngày đối mặt với hoa cỏ, nếu lại được tặng hoa thì có vui không?
Ống tay áo đột nhiên bị lôi kéo, anh cúi đầu nhìn xuống, là cháu trai của cô.
“Chào chú, cám ơn chú đã mời con ăn bánh!” Lam Lam nở nụ cười ngây thơ đáng yêu, chào hỏi trước, cám ơn sau, dáng vẻ khôn khéo khiến cho người ta không thể nào chán ghét, nhất là nụ cười trên khuôn mặt nhỏ bé lại có vài phần rất giống cô.
“Đừng khách khí!” Ngay cả một người không am hiểu về trẻ con như Đường Huân cũng không nhịn được mà nở nụ cười với cậu bé: “Con không đi học sao?”
“Dạ, hôm nay trường học cho nghỉ một ngày.” Lâu lâu mới được một ngày nghỉ học, Lam Lam vui vẻ không thôi, đáng tiếc lại đúng lúc dì út bận rộn, không thể đưa bé đi chơi khắp nơi rồi.
“Chú à, chú tặng hoa cho bạn gái sao?” Bé nhớ mẹ đã từng nói, con trai sẽ tặng hoa cho cô gái mình thích, thấy Đường Huân đến mua hoa để tặng nên bé mới mở miệng hỏi.
“Không, là bạn chú nhờ đặt hoa để tặng cho bạn gái của chú ấy!”
Kỷ Trừng Thần vốn không muốn Lam Lam ồn ào làm phiền đến anh, thế nhưng vừa nghe nói bó hoa kia là anh đặt thay người khác, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác vui vẻ nhộn nhạo, tựa như có một viên đá nhỏ vừa rơi vào trong hồ nước vậy.
“Sao bạn chú không tự mình đi đặt? Vậy chẳng phải là bạn gái của chú ấy sẽ càng thêm vui vẻ sao?” Lam Lam lại hỏi.
“Vì chú ấy có chuyện nên mới nhờ chú giúp!” Đường Huân trả lời: “Nhưng mà, chú cũng rất vui vì đã giúp chú ấy!”
“Tại sao? Chú ấy trả tiền công cho chú à?”
“Không, chú ấy không trả tiền công, nhưng mà, chú quả thực không ngờ trên
đời này lại thật sự có chuyện người tốt sẽ được đền đáp.” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhìn về phía cô gái nhỏ đang nhìn bọn họ nói chuyện.
Chạm đến ánh mắt của anh, sau một hồi đấu tranh giãy giụa, Kỷ Trừng Thần mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh… anh đang nhìn cái gì vậy?” Cuối cùng, cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đành lên tiếng hỏi.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô không giống như đang giả vờ, hơn nữa, nhìnkỹ thì trên mặt cô không hề có phấn son, khó trách cô thoạt nhìn trong sạch thuần khiết, dáng vẻ như một thiếu nữ chưa trưởng thành vậy.
“Kỷ tiểu thư!”
“Có ạ!” bị anh gọi tên, công thêm vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến cho KỷTrừng Thần có một loại cảm giác giống như ngày bé phải đối mặt với thầy giám thị ở trong trường, cô lập tức đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc đáp một tiếng.
Nhưng tất cả những điều này lại mang tới tiếng cười của Lam Lam và khiến bản thân cô bối rối, còn bên môi anh lại để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đẹp trai vô cùng.
Trái tim bỗng chốc đập loạn, giống như bị cái gì đó đạp vào, câu nói của chị cô bất chợt vang lên… nai con nhảy loạn.
Chết rồi, hình như cô… đã thích người đàn ông mới chỉ gặp có một vài lần này rồi.
Trong lúc cô đang ảo não thì giọng nói của anh lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, lời nói của anh lại khiến cô giật mình, hóa đá ngay tại chỗ.
“Xin hỏi, em đã có bạn trai chưa? Nếu chưa, em có nguyện ý kết giao với anh không?”
Kết giao, là yêu đương sao?
Yêu đương, cũng có nghĩa là thích.
Anh muốn kết giao với cô, vậy có nghĩa là… anh thích cô?
Cô mở to mắt một cách khó tin, dáng vẻ khiếp sợ như vừa mới bị sét đánh.
***
Bên trong quán cà phê vang lên giai điệu nhẹ nhàng, những vị khách vừa chậm rãi nhấm nháp cà phê, vừa tán gẫu vài chuyện linh tinh.
“Ừm… Chuyện đó…” Kỷ Trừng Thần mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Kỷ Thanh Lam nhướng đôi hàng mi thanh tú, hỏi.
Khó có được một ngày mà em gái cô đóng cửa nghỉ ngơi, đương nhiên là cô sẽ dắt con trai theo, bọn họ rất thích Kỷ Trừng Thần nha.
“Em… có bạn trai rồi.” Hít sâu một hơi, cô lấy hết dũng khí để nói ra, thuận tay cầm lên tờ khăn giấy để lau nước vừa mới phụt vào mặt mình.
“Phụt…” Lúc Kỷ Trừng Thần nói những lời này thì cũng là lúc KỷThanh Lam vừa bưng tách cà phê lên miệng khẽ nhấp một ngụm, cô không ngờ em gái mình vậy mà lại thông báo một tin tức “chấn động lòng người” như vậy, khiến cô không nhịn được mà phun hết lên mặt Kỷ Trừng Thần.
Sau khi lau xong, Kỷ Trừng Thần bỏ khăn giấy xuống, nhìn chị gái mình đang hoảng hốt vỗ ngực.
“Trời đất, chị, chị không sao chứ?” Nhìn chị gái ho khan kịch liệt như sắp tắt thở tới nơi, Kỷ Trừng Thần sợ hãi hỏi.
“Mẹ, bẩn quá!” Lam Lam nhíu đôi hàng mi nhỏ, nhưng bàn tay lại chìa ra tờ khăn giấy cho mẹ mình.
“Thần Thần, em thật sự có bạn trai? Không phải là đang lừa chị đó chứ?”Kỷ Thanh Lam run rẩy đặt tách cà phê xuống, cầm lấy tờ khăn giấy con trai đưa để lau miệng, dáng vẻ khó tin cứ như trông thấy người ngoài hành tinh đang xâm lấn địa cầu vậy.
“Chẳng phải hai ngày trước em mới nói với chị là em có để ý một người đàn ông sao?”
“Ừm.” Kỷ Trừng Thần giả chết cầm ly trà đá để lên miệng, lại nhớ đến vừa rồi bị nước bắn tung tóe nên cô thả cái ly về chỗ cũng, không muốn uống nữa.
“Là người đàn ông em để ý sao?”
“Vâng.” Chính là Đường Huân.
Kỷ Thanh Lam khiếp sợ như bị thiên lôi đánh: “Thần Thần, thì ra em cũng theo trào lưu tình yêu sét đánh nha, chẳng lẽ, em thiếu đàn ông quá lâu, cho nên mới ‘phát sốt’, mà làm những chuyện như vậy với người ta?”
“Mẹ, không phải phát sốt là nên đi khám bác sĩ sao? Tại sao lại làm chuyện gì nữa? Với lại, chuyện này là chuyện gì?” Lam Lam ngây thơ không nghe ra ác ý trong lời nói của mẹ mình, bé khờ dại nói.
“Bởi vì dì út của con… ô…” Khi người mẹ đang định giải thích cho con trai mình thì lại bị một bàn tay trắng trẻo mềm mại bịt lại.
“Không có gì, Lam Lam, ý của mẹ con là vậy đó, nóng sốt thì phải đi khám bác sĩ, con nói không sai, nếu như thấy trong người không thoải mái thì phải nói cho người lớn biết, biết chưa?” Kỷ Trừng Thần không thể để cho chị gái dạy hư cháu trai của mình, cho nên cô vội vàng che miệng KỷThanh Lam lại, không để cho chị ấy nói tiếp.
Lam Lam gật đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt.
Thấy cậu nhóc không hỏi gì nữa, KỷTrừng Thần mới buông Kỷ Thanh Lam đang ngộp thở sắp chết ra.
“Chị, chị thấy tụi em tiến triển quá nhanh không? Bọn em chỉ gặp nhau có mấy lần, em căn bản cũng không biết anh ấy, chẳng qua chỉ là có một chút rung động.” Đôi mắt to tròn ngập nước có chút lo lắng.
Kỷ Thanh Lam nghe vậy thì lại nhớ đến một chuyện lúc trước.
Thật ra thì lúc học đại học, Kỷ Trừng Thần đã từng kết giao với một nam sinh, nam sinh kia đối với em gái cô rất tốt, buổi học nào cũng đưa đi đón về, lại còn vô cùng lãng mạn, tâm hồn trong sáng như trăng sao, cho nên dù chưa quen biết bao lâu nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn đồng ý kết giao với nam sinh đó.
Mới đầu, nam sinh kia đối với em gái cô rất tốt, thỉnh thoảng còn làm trò cười, khiến Kỷ Trừng Thần vô cùng vui vẻ hạnh phúc, vậy mà, chỉ hai tháng sau, nam sinh kia đột nhiên nói chia tay.
Tình đầu rất đẹp, hơn nữa lại còn khắc cốt ghi tâm, đột nhiên bị bỏ rơi, Kỷ Trừng Thần đương nhiên muốn biết mình đã làm sai điều gì.
Lại không ngờ rằng, thì ra đây chỉ là đánh cược, là thủ đoạn mà một người con trai dùng để lấy lòng một người con gái, Kỷ Trừng Thần chịu cú sốc quá lớn, phải mất một khoảng thời gian mới nguôi ngoai, tuy nhiên, bởi vì tổn thương quá sâu, đến nỗi, đã lâu cô cũng không thấy em gái mình có lấy một người bạn trai nào khác.
Thấy cô đã 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, mẹ Kỷ lo lắng ra lệnh cho cô phải đi xem mắt, nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào bán cô ra ngoài.
Về phần Kỷ Thanh Lam, mặc dù không nói ra khỏi miệng, nhưng đối với cô em gái duy nhất của mình, sao cô có thể không muốn nó gả cho một người đàn ông tốt? Vì thế, rất nhiều lần cô đã âm thầm vô tình hay cố ý giới thiệu cho Kỷ Trừng Thần một số ‘phiếu cơm lâu dài’ ở trong công ty mình, nhưng kết quả cũng giống như mẹ Kỷ, đều rước lấy thất bại mà thôi.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Đang lúc hai người còn cho là bởi vì Kỷ Trừng Thần chịu tổn thương quá lâu mà từ nay về sau sẽ không có bạn trai nữa, thì cô em gái nhỏ này lại đột nhiên nói với cô là nó có bạn trai, hơn nữa vừa chỉ gặp người ta có một vài lần, chưa hiểu biết nhiều đã đồng ý kết giao.
Nói thật, Kỷ Thanh Lam muốn khuyên em gái mình đợi thêm một thời gian, khi nào hai người quen biết lâu chút nữa rồi hãy đồng ý, bởi vì cô thấy mỗi lần Kỷ Trừng Thần nhắc tới người bạn trai này thì trên mặt ‘ý xuân dồi dào’, là dáng vẻ tiêu chuẩn của cô gái đang chìm trong một tình yêu cuồng nhiệt
Kỷ Thanh Lam hiểu rõ, so với lần trước, lần này em gái cô hãm vào càng sâu hơn.
“Thần Thần, nói cho chị nghe, có phải em thật sự rất thích anh ta không?” Kỷ
Thanh Lam hỏi, cô không thể nào tàn nhẫn chia rẻ bọn họ.
“em …” Kỷ Trừng Thần ngập ngừng một chút, dường như không có lúc nào là cô không nghĩ tới Đường Huân, hầu như mỗi lẫn nghĩ tới anh, cô đều sẽ mỉm cười vui vẻ, nhớ lại lúc anh nói cô hãy kết giao với anh thì tim cô sẽ đập không ngừng, những cảm giác này, không phải là giả dối, vậy nên, cô gật đầu thật mạnh.
“Chị, em thật sự thích anh ấy, cho dù anh ấy gạt em, em cũng không sợ.”
Kỷ Thanh Lam đã hiểu rồi.
Ngày trước, lúc cô hỏi em gái có thật sự thích nam sinh kia không thì em gái cô còn chần chừ suy nghĩ, nhưng lần này lại quả quyết như vậy, nghiêm túc như vậy, hơn nữa, còn dũng cảm nói, cho dù bị lừa thì cũng muốn thử yêu người ta một lần.
Kỷ Thanh Lam rất cảm động, bởi vì rốt cuộc em gái cô cũng đã trưởng thành rồi.
“Không sao, cùng lắm thì em còn có chị đây!” tuy nói như vậy, nhưng nếu như người đàn ông kia thật sự dấm lừa gạt em gái cô, cô tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
Năm đó em gái cô bị lừa, mà cô chỉ là một học sinh vô danh, hơn nữa còn đang ở nước Mỹ xa xôi, không có cách nào quay trở dạy dỗ tên nam sinh kia, nhưng bây giờ nếu người đàn ông kia thật sự dám lừa gạt em gái cô, hoặc để cho em gái cô đau lòng, cô nhất định sẽ giúp nó báo thù.
Kỷ Trừng Thần gật đầu, để lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Đã lâu không thấy em quyết tâm như vậy.” Kỷ Thanh Lam xúc đông nói: “chị chỉ hy vọng em hạnh phúc, không muốn thấy em phải rơi nước mắt nữa.”
Nghe chị mình nói, một lúc lâu sau Kỷ Trừng Thần mới khẽ lên tiếng: “em cũng không muốn phải rơi nước mắt nữa.”
Cô hy vọng Đường Huân không phải là cố ý gạt mình, hy vọng hạnh phúc của mình sẽ không ngắn ngủi tạm bợ như vậy, cũng hy vọng cơn ác mộng sẽ không gặp lại một lần nữa.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện cũng mất nửa ngày rồi, chị còn chưa biết bạn trai em tên gì, làm gì nữa?” Kỷ Thanh Lam vội vàng hỏi.
“Anh ấy tên là Đường Huân!”
“Em nói là Đường Huân, Đường trong “Triều Đường” Huân trong “Huân chương” sao?” Kỷ Thanh Lam vừa rồi còn hăng hái, bừng bừng, sau khi nghe đến cái tên này đột nhiên kinh ngạc.
Nhìn phản ứng của chị gái, Kỷ Trừng Thần vừa buồn bực lại cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu.
Kỷ Thanh Lam khó tin trơn mắt nhìn cô: “Trời ạ, chị còn nghĩ là anh ta thích đàn ông, ai ngờ … Thần Thần, em vậy mà bẻ cong thành thẳng đấy!”
Kỷ Trừng Thần khó tin trợn mắt, khoa tin hỏi: “Chị chị đang nói cái gì vậy? nếu anh ấy thích đàn ông, tại sao còn kết giao với em? Còn nữa, sao chị lại biết anh ấy thích đàn ông? Chị quen anh ấy sao?”
Kỷ Thanh Lam hít sâu một hơi, “Thần Thần, anh ta là ông chủ lớn của chị!”
Đường Huân là ông chủ của Kỷ Thanh Lam?
Nghe thấy tin tức kinh người này, Kỷ Trừng thần liền trở nên ngây ngốc, đên khi về tới nhà thì trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Trước kia cô vẫn thường nghe Kỷ Thanh Lam oán trách ông chủ của mình biến thái cỡ nào, một ngày 24 giờ, làm việc suốt 16 tiếng đồng hồ, rõ ràng đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng công việc cứ như là không đủ, càng lúc càng nhiều, làm hại nhân viễn dưới tay anh, bao gồm cả Kỷ Thanh Lam muốn về sớm để chơi với con trai cưng cũng không thể.
Mà quan trọng nhất chính là những tin đồn về anh, những người có tiền bình thường chẳng phải sẽ luôn xuất hiện oanh oanh yến yến bên cạnh, cho dù thật lòng hay moi tiền, thế nhưng, bên cạnh Đường Huân, ngay cả một người để gọi là bạn gái cũng không có, ngoại trừ có một vài nhân viên nữ ở bên cạnh thì ngay cả thư kí anh tín nhiệm nhất cũng là đàn ông.
Còn về phần tại sao lại nói anh đồng tính, thì cũng bởi vì tác phong nghiêm nghị, dáng vẻ cường trực, rất có khí chất của công, mà thư kí vạn năng của anh lại hoàn toàn ngoan ngoãn giống thụ, một cương một nhu thường hay bị đặt chung một chỗ để bàn tán, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi vị thư kí kia thật ra chính là người tình mà anh cưng chiều nhất.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều do mọi người suy đoàn, dù sao thì hai người trong cuộc sống vẫn chưa từng lên tiếng giải thích, để mặc cho tin đồn cứ thế tràn lan.
Kỷ Trừng Thần chưa từng nghĩ tới, thế giới này lại nhỏ như vậy, ông chủ đồng tính trong lời nói của chị gái, vậy mà lại trở thành bạn trai của cô.
Nhưng mà Đường Huân thật sự là đồng tính sao? Anh đề nghị kết giao với cô bởi vì thật sự thích cô hay là che giấu thân phận đồng tính của mình? Nghi vấn kéo tới dồn dập khiến cho cô không khỏi lo lắng.
Nếu như anh chỉ dùng cô để che giấu tai mắt người ngoài, vậy thì cô sẽ rất đau lòng, thật ra thì, chỉ cần nghĩ như vậy thôi, lòng của cô đã rất đau, đau đến nỗi nước mắt như muốn ứa ra rồi.