Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 4:




Đáp lại Lâm Du, là một phòng im lặng.
Lâm Du tự nhiên cũng không kỳ vọng Hứa Mạch có thể đáp lại đối với cô, nhìn lại căn phòng một cách cẩn thận, đem gương hành lý để ở một bên, Lâm Du xoay người đi vào phòng vệ sinh.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cô ta không phải là Lâm Nhất Thiến?” Lâm Du không biết ở trong một căn phòng khác, cả đám người Hứa gia đã bày ra trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch, ánh mắt sáng quắc trừng trừng nhìn màn hình trước mặt.
“Mặc dù nhìn rất giống, nhưng cô ấy nhất định là Lâm Du, chị gái của Lâm Nhất Thiến, hôm nay vốn nên gả cho Chu gia, Lâm gia đại tiểu thư”. Hứa Hoán, em họ của Hứa Mạch, là đứa con duy nhất của nhà Nhị thúc. Vừa vặn, học cùng trường đại học với Lâm Du, là học đệ học dưới Lâm Du một lớp.
Lâm Du bảy năm trước, chính là học Đại học năm ba, hệ quản lý công thương. Được phong là hoa khôi Đại học D, nổi danh băng sơn mĩ nhân.
Hứa Hoán nhận thức Lâm Du, không đơn thuần bởi vì danh tiếng của Lâm Du, mà bởi vì huynh đệ tốt của hắn đối với Lâm Du nhất kiến chung tình.
Bất quá giờ phút này, chính mắt thấy Lâm Du xuất hiện ở Hứa gia, Hứa Hoán một điểm cũng không cảm thấy cao hứng. Ngược lại, ngay lúc này hắn lập tức hiểu ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, khẽ cắn răng:” Dường như chúng ta đã bị lừa”.
Nhất thời sắc mặt của những người khác ở Hứa gia trầm xuống, đến khi muốn đứng lên đi tìm Lâm gia tính sổ, chỉ thấy trong màn hình bóng dáng Lâm Du lại xuất hiện lần nữa.
Bưng một chậu nước ấm từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lâm Du tránh hiềm nghi đem khăn lông thấm ướt, cẩn thận giúp Hứa Mạch lau phần mặt và tay lộ ra ngoài: ”Mặc dù biết bình thường nhất định sẽ có chuyên gia chăm sóc anh, nhưng từ nay về sau, Hứa đại thiếu gia có nguyện ý đem nhiệm vụ này giao cho tôi hay không?”.
Thanh âm của Lâm Du rất thấp, cho nên Hứa Hoán không thể không đem âm thanh ở thiết bị theo dõi nâng cao lên một chút, như vậy mới có thể đảm bảo tất cả mọi người Hứa gia đang ngồi ở đây nghe thấy.
Mà sau khi nghe Lâm Du nói, thần sắc mọi người Hứa gia đều ngạc nhiên, sở dĩ không thể tin. Nếu không phải Hứa gia chắc chắn điều tra không có sai, bọn họ sợ rằng không nhịn được hoài nghi, người bỏ thuốc Hứa Mạch là Lâm Du, mà không phải Lâm Nhất Thiến rồi.
“Thật ra thì, hôm nay tôi vốn nên gả cho một người đàn ông khác. Nhưng mà bọn họ khóc lóc cầu xin tôi, để tôi thay thế hung thủ hại anh thành như vậy gả vào Hứa gia. Mà tôi, thế nhưng cũng đồng ý. Có phải rất buồn cười hay không’. Lâm Du tự giễu cười cười, ngay sau đó lại khôi phục lạnh nhạt như trước, “Nhưng mà, tôi cũng không hối hận khi gả vào Hứa gia! Ít nhất, anh sẽ không hại tôi có đúng hay không?”.
Nghe Lâm Du rõ ràng lầm bầm lầu bầu, tất cả mọi người Hứa gia không lên tiếng, nhìn chằm chằm màn hình như đang suy nghĩ điều gì đó trong chốc lát, lại đồng loạt nhìn về Hứa gia gia.
Hứa Chấn Thiên, Hứa gia gia chủ, nhân vật truyền kì ở thành phố D. Người phát hiệu lệnh chèn ép xí nghiệp Bác Dương, là ông. Cường mạnh hiếp yếu, yêu cầu Lâm Nhất Thiến gả cho Hứa Mạch, cũng là ông. Bất quá, lần này ép gả. Ông muốn chính là, Lâm Nhất Thiến vì hành động lần này của cô ta mà phải trả giá!
Nhưng hiện nay, Lâm gia lại không biết sống chết, giám ở sau lưng họ mà đổi người? Đoán chừng bọn họ không nhận ra? Vẫn cảm thấy đem Lâm Nhất Thiến gả cho Chu gia, là có thể được Chu gia che chở, vì bọn họ mà chống lại Hứa gia?
Bất luận là trường hợp nào, Hứa Chấn Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Chuyện lần này, không xong!
Lâm Du gặp Hứa Chấn Thiên, đã là một tiếng sau.
Trong vòng một giờ này, Lâm Du đầu tiên là giúp Hứa Mạch lau mặt và tay, sau đó liền đem ra một quyển sách chuyên nghành, hướng về phía Hứa Mạch đọc.
Lâm Du vốn định yên lặng ngồi nhìn, khóe mắt liếc lại qua trên đầu giường Hứa Mạch, bỗng nhiên liền cầm sách lên, đọc ra. Nghe nói Hứa Mạch là kì tài buôn bán, chắc hắn cũng sẽ thích loại sách này chứ?.
“Xin chào Hứa gia gia, con tên là Lâm Du”. Không có một chút do dự, Lâm Du tự giới thiệu mình.
Cô quả thực đã đáp ứng gả qua Hứa gia thay Lâm Nhất Thiến, nhưng cũng không có đáp ứng lấy tên Lâm Nhất Thiến sinh họat ở Hứa gia. Cho dù chỉ có hai năm, cô cũng không thể chịu đựng. Huống chi, ngay một khắc bước vào cánh cửa Hứa gia kia, Lâm Du chưa từng nghĩ sẽ rời đi.
“Không phải Lâm Nhất Thiến?” Hứa Chấn Mạch hiếp mắt một cái, đỡ lấy ánh mắt Lâm Du tràn đầy cảm giác bị áp bách.
“Đúng, không phải Lâm Nhất Thiến, là Lâm Du.” Lâm Du không có lùi bước, thần sắc rất là chấn định.
“Tại sao?” Mặc dù từ lời nói của Lâm Du đã đoán ra được một, hai, Hứa Chấn Thiên vẫn cố chấp đòi nghe đáp án xác thực.
“Bởi vì muốn còn sống.” cũng không nghĩ đến câu hỏi của Hứa Chấn Thiên, Lâm Du thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Hứa Chấn Thiên cười lạnh một tiếng: “Vậy cô dựa vào cái gì cho là, Hứa gia sẽ đáp ứng bảo vệ cô?”.
“Con nguyện ý lấy cả đời ra đổi với ngài! Con sẽ can tâm tình nguyện chăm sóc Hứa Mạch thật tốt, cho đến khi con chết, hoặc là cho đến ngày anh ấy chết!”.Lâm Du quyết tâm quyết đoán đến cùng. Cùng lắm kết quả xấu nhất, chính là Hứa gia gia nổi giận đùng đùng, đến Chu gia bắt lấy Lam Nhất Thiến đổi lại.
“Cả đời? Cô không cảm thấy như vậy quá uổng phí sao?” Hứa Chấn Thiên nhướn mày, giọng nói lạnh lùng têu tan đi không ít.
“Có mất mới có được. Đổi lấy sự che chở của Hứa gia cả đời, con cho là xứng đáng.” Trải qua Chu Tuyền cặn bã như vậy, Lâm Du không tin tưởng vào tình yêu nữa, cũng không kỳ vọng vào tình yêu. Thà trở lại một lần nữa, cô tỉnh nguyện trông coi Hứa Mạch cả đời!.
Bình tĩnh quan sát Hứa Mạch trong chốc lát, Hứa Chấn Thiên xoay người, bỏ đi.
Này coi như ngầm cho phép phải không? Đưa mắt nhìn Hứa Chấn Thiên đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Du quay đầu không nói một lời, tầm mắt rơi vào Hứa Mạch trên giường, lúc này rốt cuộc mới có cảm giác chân thật.
Ai nói không lo lắng? Cô đều lo lắng sắp chết! Từ từ mở ra đôi tay vô thức nắm chặt, nhìn lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Lâm Du không nhịn được cười khổ.
“Ông nội, cứ chấp nhận như vậy?” Nghe Hứa Chấn Thiên và Lâm Du nói chuyện không sót một từ, Hứa Hoán có thể tha thứ nỗi khổ tâm trong lòng Lâm Du phải đáp ứng gả thay, nhưng vẫn như cũ cực kì bất mãn việc Lâm Nhất Thiến vẫn được tự do tiêu dao.
Hứa Chấn Thiên không trực tiếp trả lời Hứa Hoán, nhìn về phía Hứa Diệp Lỗi Hứa ba ba phân phó nói: “Đi an bài một chút, để cho Lâm Du ở căn phòng cách vách phòng Hứa Mạch”.
“Ba?” Hứa Diệp Lỗi kinh sợ. Thật sự cứ như vậy bỏ qua cho Lâm Nhất Thiến sao?
“Ông nội!” Hứa Hoán giống như bị giật mình, thật nhanh liếc nhìn căn phòng Hứa Mạch một cái, thấp giọng nói: “Coi như Lâm Du tốt hơn Lâm Nhất Thiến nghìn vạn lần, nhưng cũng không thể…”
“Đi làm!” Bỏ lại mệnh lệnh không cho sửa đổi, Hứa Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, mặt không đổi sắc đi ra khỏi phòng theo dõi.
Biến cố xảy ra ở Hứa gia, đang đắm chìm trong vui sứơng khi làm thông gia Hứa gia cùng Chu gia cũng không hay biết gì.
Không thể phủ nhận,khi Lâm Nhất Thiến tháo xuống nồng đậm trang điểm, thay vào đó cố ý trang điểm khuôn mặt tinh xảo, lại cố ý làm bộ dáng lạnh lẽo cô quạnh, quả thật rất giống Lâm Du chân thật. càng thêm cô ta tận lực bắt chước, cho đến khi vào phòng cưới, cũng không lộ ra bất kì sơ hở nào. Ít nhất, Chu Tuyền là chú rể cũng không phát giác ra có cái gì không đúng.
Thấp thỏm bất an nhìn sự tình bình an lắng xuống, Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình nhìn nhau cười nhẹ một tiếng. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ nhanh chóng đem hộ khẩu cùng thẻ căn cước, đi tìm Chu Tuyền làm đăng kí.
Chu Tuyền không nghĩ tới, sau một đêm tỉnh lại, sự thật lại động trời như vậy. Gia gia của hắn vì hắn quyết định cưới là Lâm Du, hắn nhìn trúng cũng là Lâm Du, người sắp thừa kế cổ phần xí nghiệp Bác Dương. Thế nhưng bây giờ bọn họ lại chạy đến nói cho hắn biết, hắn cưới lầm người? Cùng hắn trên giường thế mà lại là Lâm Nhất Thiến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.