Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 8:




Hứa gia biết? Tôn Uyển Đình chỉ cảm thấy, bà bị hù dọa đến choáng váng rồi! Đang lúc tâm hoảng ý loạn, dựa vào chút lý trí cuối cùng, bà lấy tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại cho Lâm Hồng Tín.
Lâm Hồng Tín trở vền rất nhanh, dường như là sau khi cúp điện thoại một cái, liền chạy như bay trở về. Một khắc thấy Lâm Du kia, cảm thấy mình quá luống cuống, vội vàng hỏi: “Hứa gia phát hiện thân phận của con rồi hả?”.
“Đúng, đúng! Tiểu Du, Hứa gia phát hiện con không phải là Nhất Thiến rồi hả? Bọn họ có thái độ gì, định xử ký chuyện này như thế nào?” Lâm Hồng Tín trở lại, Tôn Uyển Đình cảm thấy yên tâm hơn, liền đi theo hỏi.
Hai người này tựa hồ một chút xíu cũng không lo lắng chân tướng thân thế của cô bị phát hiện a! Lâm Du mặt đầy trầm tư đánh giá Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình, không trả lời.
“Tiểu Du, con mau nói đi a! Hứa gia rốt cuộc nói như thế nào? Có phải sẽ không bỏ qua cho chúng ta hay không? Muốn đem Bác Dương đây vào chỗ chết hả?”. Tôn Uyển Đình gấp đến nỗi sắp khóc. Lần này, không phải là giả tạo, mà thiết thiết thực thực muốn khóc. Bà trăm phương ngàn kế đấu tranh tới bây giờ, vất vả lắm mới đưa được Bác Dương nắm trong tay! Sẽ cứ như vậy mất đi sao?
“Tiểu Du, cho dù con nói gì, ba mẹ cũng chịu được.” Lâm Du càng không trả lời, Lâm Hồng Tín càng lo lắng. Cho dù trong lòng đã đưa ra dự tính xấu nhất, hắn vẫn loạn tay loạn chân.
“Cha, mẹ, các người không phải cha mẹ ruột của con, đúng không?” Lâm Du rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng không trả lời mà hỏi lại, nói lên đề tài khác.
“Chị! Chị có biết bây giờ là lúc nào rồi hay không? Làm còn có tâm đi hỏi chuyện đó? Trước mắt cần phải lo chuyện quan trọng trước mắt, mau trả lời ba mẹ, Hứa gia có phải là muốn bắt em đưa qua? Bọn họ không chịu bỏ qua cho em, rốt cuộc có phải như vậy không?” Thấy Lâm Du không bắt được trọng điểm, Lâm Nhất Thiến gấp gáp oa oa kêu to. Nếu không phải Lâm Du còn có chỗ dùng, cô đều sắp nhịn không được mà đối với Lâm Du động thủ!
“Cha mẹ con có lưu lại cho con thứ gì hay không? Tại sao cho tới bây giờ ba mẹ cũng không nói? Ông nội cũng không nói với con? Các người vì sao đều lừa gạt con?” Hoàn toàn không để ý tới trạng thái ba người Lâm Hồng tín lòng như lửa đốt, Lâm Du một mực quan tâm câu hỏi cô muốn nói.
“Tiểu Du! Từ lúc nào con trở nên không hiểu chuyện như vậy? Có biết nặng nhẹ hay không ? Có biết chuyện gì mới là quan trong nhất bây giờ? Cần quan tâm nhất? Mau trả lời câu hỏi ba mẹ , đừng đổi chủ đề!” Kiên nhẫn của Tôn uyển Đình mất hết, hướng Lâm Du hô to.
Lâm Du liền ngậm miệng lại, lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.
“Tiểu Du, con sao lại…” Rốt cuộc Lâm Hồng Tín phát giác ra cái gì không đúng, suy nghĩ chuyển một cái, tỉnh táo lại, “Aiz, được rồi, ba mẹ nói hết cho con”.
“Ông xã” Quay đầu lại không giám tin nhìn Lâm Hồng Tín, Tôn uyển Đình phát ngốc trong chốt lát. Đến khi nhìn thấy đáy mắt Lâm Hồng Tín , không cam lòng tiêu biến mất, không nói thêm gì nữa.
Lâm Hồng Tín nói rất ngắn gọn, không ngoài dự định chính là cha mẹ Lâm Du đột nhiên gặp tai nạn, hắn và Tôn uyển Đình thương tiếc vận mệnh Lâm Du lận đận, liền chủ động yêu cầu Lâm An Yến nuôi dưỡng Lâm Du cho tới bây giờ.
“Ồ! Thì ra là như vậy a! Nhưng như vậy thì có liên hệ gì? Chị vẫn là chị, chúng ta vẫn là người một nhà a!” Lâm Nhất Thiến thật ra thì ngụy trang vẫn không giỏi lắm, cô lại dùng lực kéo tay của Lâm Du, ra sức diển tả tình cảm chị em gái đối với Lâm Du, “Chị, mặc dù chúng ta không phải cùng cha mẹ sinh ra, nhưng chúng ta vẫn là chị em ruột, ai cũng không chối bỏ được đấy!”.
“Đúng vậy, Tiểu Du. Đừng nghe những người bên ngoài nói bậy bạ, họ là có rắp tâm khác, cố ý ly gián tình cảm của chúng ta. Nhiều năm như vậy ba mẹ đối với con, chẳng lẻ con còn không thấy? Không phải con gái ruột, còn hơn hẳn con gái ruột. Ba mẹ đối đãi với con, so với Nhát Thiến còn yêu thương hơn đấy!” Tôn Uyển Đình nói lòng vòng xong, sau đó liền hỏi tiếp, “Tiểu Du, Hứa gia rốt cuộc có thái độ gì a?”.
“Mẹ, ba mẹ ruột thịt của con, có lưu lại di vật gì đó đúng không? Con muốn xem thứ bọn họ để lại trước” Lâm Du tất nhiên là biết sự tồn tại của Lâm Hồng Hiên cùng Tôn Tinh Vi. Bất quá lúc đó cô một mực chỉ coi họ họ đại bá cùng đại bá mẫu, chưa từng để ý.
“Con…” Mắt thấy Lâm Du không phối hợp, Tôn Uyển Đình không nhịn được nổi giận lần nữa.
“Được rồi đi thôi, ba ba lái xe đưa con đi.” Tới lúc này, Lâm Hồng Tín rốt cuộc cũng nhìn ra, tâm tư Lâm Du đã bị thân thế của cô chiếm hết, căn bản không để ý tới vấn đề khác nữa rồi.
“Không cần. Tài xế Hứa gia còn ở bên ngoài, ba mẹ đem địa chỉ nói cho con biết, con tự đi qua là được” Lâm Du đứng lên, lạnh nhạt cự tuyệt đề nghị của Lâm Hồng Tín.
Sắc mặt Lâm Hồng Tín có chút lung túng, trong lúc nhất thời không kịp suy nghĩ ý tứ lời nói của Lâm Du. Lâm Du là muốn cùng bọn họ ly khai? Nhưng nhìn không giống a! Theo lý thuyết, bọn họ nhịn ăn nhịn uống nuôi Lâm Du hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao, Lâm Du không nên phản ứng như vậy mới đúng a!.
“Tiểu Du a….Hứa gia bên kia, rốt cuộc đã nói gì với con? Con đừng hù dọa mẹ, dù gì cũng nên nói rõ ràng với mẹ nha!” Lâm Du từ đầu đến cuối không trả lời, khiến cho Tôn Uyển Đình gấp muốn chết. Nắm lấy cánh tay Lâm Du không buông, làm bộ dáng nếu như Lâm Du không trả bà ta liền không thả.
“Cha,mẹ, Nhất Thiến, các người yên tâm, Hứa gia không biết con là Nhất Thiến.” Lâm Du lắc đầu một cái, giọng nói mang nghẹn ngào, “con chỉ là trong lúc vô tình nghe người làm Hứa gia trong nói chuyện phiếm nhắc tới Lâm gia, mới biết con không phải…”
“Ồ nha, như vậy tốt rồi, như vậy tốt rồi!” Căn bản không để cho Lâm Du nói hết lời, Tôn Uyển Đình thở dài một hơi nhẹ nhỏm, thả tay Lâm Du ra, xoay người ôm lấy Lâm Nhất Thiến, “Thật may không có chuyện gì.”
“Ân ân, thật may không có chuyện gì, lúc nãy thiếu chút nữa làm con sợ muốn chết!” Trở tay ôm lấy Tôn Uyến Đình, Lâm Nhất Thiến kích động không thôi.
Lâm Hồng Tín lúc này mới yên tâm nở nụ cười. Sau đó, cũng không hỏi Lâm Du muốn là gì nữa, dứt khoát viết xuống địa chỉ, lấy chìa khóa ra, đưa cho Lâm Du.
Ba người trong phòng khách cũng không có vây lấy Lâm Du nữa, Vẫn đang đắm chìm trong vui vẻ, Lâm Du đi cũng mặc cô.
Đi ra trước cửa Lâm gia, cuối cùng Lâm Du quay đầu lại, nhìn một phòng ba người, không tiếng động xóa đi tất cả vết tích liên quan đến căn nhà này.
Phòng ở của Lâm Hồng Hiên cùng Tôn Tinh Vi khi còn sống, hiển nhiên đã một hồi lâu không có ai dọn dẹp qua. Nhìn một phòng phủ đầy vải trắng, tâm tình Lâm Du thật là phức tạp.
Trước đó, ngay cả cha mẹ ruột của cô đều không biết, ngây ngốc nhận thức người sát hại ba mẹ mình làm cha mẹ, cho đến khi cả đời của mình bị phá hủy…ngốc! Làm sao không ngốc? Thật là rất ngu xuẩn.
Bởi vì đã nói với Hứa Chấn Thiên chỉ đi hai ba giờ, Lâm Du không có ngẩn người quá lâu. Nhanh chóng quan sát căn phòng một vòng, liền ở trong phòng ngủ tìm được cái hộp gỗ nhỏ mà Lâm Nhất Thiến đã đem đến bệnh viện tâm thần.
Mở hộp gỗ nhỏ ra, đồ vật bên trong cũng không đáng giá gì, không có vàng bạc châu báu đáng tiền. Cho dù thật sự có, chỉ sợ đã sớm bị Tôn Uyển Đình mang đi rồi? Cũng đúng, có thể yên tâm để cô một mình tới, nhất định bọn họ đã rõ ràng nơi này không có vật gì đáng giá rồi.
Miệng câu khởi một vệt nụ cười châm chọc nhỏ đến mức khó nhận ra, Lâm Du cẩn thận liếc nhìn đồ vật trong hộp nhỏ. Bất quá chỉ là một ít đồ trang sức nhỏ, cùng với một sợi dây chuyền bạc tầm thường.
Tầm mắt rơi vào mặt dây chuyền bạc chính là hình trăng lưỡi liềm bên trên, cặp mắt Lâm Du sáng lên một cái. Quả nhiên, chính là cái này rồi!
Đem dây chuyền bạc cầm ở lòng bàn tay phải, Lâm Du nhắm mắt. Sau một khắc, cô liền xuất hiện ở địa phương đã từng vây khốn mình.
Măng đá không ngừng nhỏ nước, trong suốt có thể thấy đáy ao…giống như đang trong mơ, nhưng lại xác thực tồn tại, làm sao không xem là kì tích được? Lâm Du ngoắc ngoắc khóe miệng, nhắm mắt lại lần nữa, như ý trở lại căn phòng như trước.
Mục đích đạt được, Lâm Du cũng không tiếp tục lưu lại, đem dây chuyền bạc đeo ở trên cổ, đóng hộp gỗ lại. Sau này có cơ hội cô còn trở lại.
Đem hộp đồ vật thả vào lại hộp gỗ, còn có một quyển sách cũ. Lâm Du không chần chờ, cùng mang đi hết.
Quay lại Hứa gia, Lâm Du đầu tiên là đến phòng của Hứa Mạch. Thấy Hứa mạch nằm trên giường không nhúc nhích, Lâm Du ngoắc ngoắc khóe miệng, đem hộp gỗ cùng sách thả trên tủ đầu giường: “Tôi đã trở về”.
Trở lại! Hoàn toàn từ biệt Lâm gia, trở về nơi này. Thật kì quái! Không quá hai ngày, cô liền đem nơi có hắn trở thành địa phương mình có thể yên tâm nhất! Chỉ vì, cô đã quyết định ở bên trông coi hắn cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.