Nhớ vote, love all ❤
***-----------------***
“Bây giờ là như vậy, nếu như anh không ngại, có thể đến ở cùng em."
Viêm Liệt bị lời nói đầy ý nghĩa kích thích của Bắc Đường Yên làm cho đỏ mặt, gương mặt có chút lúng túng.
“Không nên đem chuyện này ra nói giỡn, anh là nghiêm túc.” Anh là người con trai bình thường, đối mặt với loại ám hiệu này sẽ kiềm lòng không được.
“Em không có nói giỡn, nhưng mà, em chỉ nói là để cho anh dọn đến ở, cũng không có nói là muốn cùng anh làm cái gì mà.” Bắc Đường Yên cười gian xảo.
“Em không sợ dẫn sói vào nhà sao?” Viêm Liệt tức giận bày ra bộ dáng hung ác.
“Không sợ, đại sắc lang tiên sinh, mau làm đi, chúng ta cùng nhau hưởng thụ buổi trưa nào.” Bắc Đường Yên nghĩ thầm, đến lúc đó cũng không biết ai mới là sói.
“Ha ha, không phải là anh nên nói, tuân lệnh, tiểu bạch thỏ tiểu thư.” Viêm Liệt cũng trêu chọc, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, đồng thời anh cũng cảm thấy trước kia mình đã lo lắng quá nhiều, anh bị kết luận chủ quan của mình lỡ gạt, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ người con gái đáng yêu như vậy. Anh...cái này không nói cũng được!
Nghe được lời nói trêu chọc của Viêm Liệt cô cũng chỉ cười cười, không trả lời nữa. Chẳng qua là khi nhìn về phía Viêm Liệt mở to hai mắt, trong mắt đều là giảo hoạt.
Hai người ăn cơm trong không khí hết sức thoải mái, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mấy câu, cũng hiểu biết về nhau nhiều hơn. Thấm thoát một tiếng đồng hồ đã trôi qua, Bắc Đường Yên tiễn Viêm Liệt đến trước cửa thang máy chuyên dụng của tổng tài.
“Đi thang máy này xuống đi, sẽ nhanh hơn.”
“Ha ha, nếu như bị người ta nhìn thấy, anh chắc chắn là thời gian làm việc buổi chiều sẽ bị trễ, anh nói trước, không thể vì vậy mà trừ lương được.” Lời nói của Viêm Liệt hết sức bất đắc dĩ, bởi vì đối tượng bị khổ là anh mà.
“Có được thì sẽ có mất, anh gắng làm quen sẽ thích ứng được, đây là bồi bổ.” Bắc Đường Yên chủ động hôn lên môi Viêm Liệt, với danh nghĩa là bồi bổ lại, trên thực tế là cô đối với nụ hôn hôm qua nhớ mãi không quên, cũng không phải chỉ có đàn ông mới yêu thích như vậy.
Viêm Liệt từ khách đổi thành chủ, nhiệt liệt đáp lại, làm sao anh có thể quên loại hương vị mất hồn này.
…
Khi Viêm Liệt trở lại trước bàn làm việc thì chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu làm ca chiều. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, Viêm Liệt cảm thấy cùng ăn trưa với Bắc Đường Yên là một chuyện hết sức ngọt ngào nhưng cũng đầy nguy hiểm. Nếu như anh bởi vì cô mà trễ giờ làm, anh nhất định phải bắt cô bồi thường tiền lương bị trừ cho anh; nhưng mà, cho dù cô không bồi thường anh cũng nguyện ý, nụ hôn của cô làm toàn thân của anh cho đến bây giờ vẫn cảm thấy nóng ran.
“Tiểu Viêm, buổi trưa cậu đi đâu mà đến bây giờ mới trở về, không giống cậu nha.” Liễu Nguyệt trêu ghẹo nhìn Viêm Liệt vừa mới trở lại.
“Buổi trưa đương nhiên là đi ăn trưa rồi, ăn nhiều nên trở về chậm, chị Liễu, chị đừng nhìn chằm chằm em như vậy, em sẽ sợ.”
“Phi phi phi, cái gì mà chị luôn nhìn chằm chằm cậu, cái này gọi là chị quan tâm cậu. Uy, thằng nhóc, chẳng lẽ buổi trưa cậu đi hẹn hò với tổng giám đốc, nói thật đi, cho đến bây giờ chị vẫn còn chưa tin cậu cùng tổng giám đốc ở bên nhau.”
“Trời ạ, lại tới nữa, bỏ qua cho em đi.”
Không khí trong phòng Thị trường rất là náo nhiệt, Viêm Liệt cảm thấy mình thật may mắn, đồng nghiệp trong phòng làm việc của anh rất tốt, chỉ nhạo báng và đùa giỡn với anh chứ không có thái độ gì khác lạ. Ví dụ như xem thường hay là ghen tỵ, cũng không có hiện tượng nịnh bợ anh, đây có lẽ là điều duy nhất có thể giúp anh tự an ủi mình.
Mặc dù Viêm Liệt vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng trên thực tế Viêm Liệt rất rõ ràng cái xã hội này. Năm đầu tiên anh đã bắt đầu làm việc ở nhiều nơi và tiếp xúc với nhiều loại người, Viêm Liệt đối với một vài chuyện hết sức nhạy cảm, giống như thân phận của anh mà cùng với Bắc Đường Yên ở chung một chỗ nhất định sẽ có rất nhiều người ý kiến. Ý kiến tốt hay không tốt thậm chí là nham hiểm anh cũng đã nghĩ qua, nhưng cho dù đã chuẩn bị kĩ càng nhưng anh vẫn hi vọng nó có thể ít đi một chút. Anh vừa mới bắt đầu công việc ở tập đoàn Bắc Đường, chuyện như vậy nếu xử lý không tốt sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu. Anh không hi vọng bởi vì quan hệ với Bắc Đường Yên mà ảnh hưởng đến công việc, đương nhiên cũng không hi vọng vấn đề của mình làm trở ngại công việc của Bắc Đường Yên.
Tài sản của Bắc Đường Yên tuyệt đối là hơn anh rất nhiều, giá trị con người của cô cũng lên đến trên trăm triệu. Mà tiền gửi ngân hàng của anh cũng chỉ có năm con số, nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng đến tự ái đàn ông của anh, đây là vấn đề trước đó làm anh do dự. Anh sợ Bắc Đường Yên chẳng qua chỉ là vui đùa, thậm chí nói khó nghe một chút là bao nuôi, nhưng bây giờ anh lại bị ý nghĩa lúc trước của mình làm cho xấu hổ. Thông qua mấy lần trò chuyện, anh có thể chân thật cảm nhận được Bắc Đường Yên nghiêm túc và nhường nhịn anh trong lần yêu nhau này!
Thật sự là nhường nhịn, ngay cả anh cũng cảm thấy như vậy, anh nghĩ Bắc Đường Yên đã rất mệt mỏi, cô vừa lo lắng suy nghĩ của anh, lại muốn phá vỡ lo lắng của anh, làm cho anh nguyện ý tiếp nhận cô....Aiz, bây giờ anh rất là cảm động, anh có một câu muốn hỏi cô, đó chính là anh đáng giá để cô làm như vậy sao?
“Tiểu Viêm, đang nghĩ gì vậy, tự nhiên lại cười khúc khích rồi lại nhăn nhó?” Liễu Nguyệt liếc mắt, trong lòng phỏng đoán xem thằng nhóc này có phải đang nghĩ tới tổng tài hay không. Aiz, chuyện này nói ra thật không ai tin nổi, Viêm Liệt với tổng tài quả thật là đi ngược lại với tình huống câu truyện bạch mã hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Mặc dù Viêm Liệt đẹp trai, nhưng mà những người theo đuổi tổng tài còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều, phần lớn đều có thân phận địa vị, lại có năng lực và sự nghiệp nhất định. Nhiều người con trai giàu có đẹp trai như vậy, lại có ít nhất hai người làm trong ngành giải trí cùng xuất hiện với tổng tài, nhưng mà chỉ vỏn vẹn ở một bữa cơm rồi không có tiếp tục câu chuyện tình cảm, thân mật nhất cũng chỉ ôm nhau trong sàn nhảy mà thôi...
Mà hôm nay chính mắt cô nhìn thấy thằng nhóc này hôn tổng tài, thật là rung động, thậm chí ở sâu trong công ty còn nghe được tiếng thét chói tai, buổi sáng lúc cô đi đến nhà vệ sinh rửa tay thậm chí còn nghe được một nhân viên đang gọi điện thông báo chuyện này cho người khác, cách miêu tả và dùng từ của người đó tuyệt đối không thua gì đám chó săn.
“Đâu có cười khúc khích, chị Liễu, đến giờ làm việc rồi, nhanh làm việc đi, em đi in văn kiện.”
Viêm Liệt đứng bên cạnh máy in, lại cảm thấy nhức đầu, nhưng mà khi anh nghĩ đến dáng vẻ của Bắc Đường Yên đứng bên cạnh thang máy nhẹ nhàng nói em thích anh bên tai mình, anh cảm thấy nhức đầu cũng không có gì lớn đến nỗi không thể chịu đựng được. Nụ cười khúc khích lại xuất hiện trên mặt Viêm Liệt, thời điểm tình yêu đến làm người ta vừa ngọt ngào vừa lo lắng...
Trước khi tan làm, điện thoại của Viêm Liệt liền reo lên tiếng chuông đặc biệt, anh không cần nhìn cũng biết người gọi đến là Bắc Đường Yên.
“Yên?” Viêm Liệt vừa xử lý tài liệu trong tay vừa nhận điện thoại, hôm nay anh muốn làm thêm giờ.
“Hình như anh bề bộn nhiều việc, buổi tối muốn cùng đi ăn cơm không?” Bắc Đường Yên có thể nghe được âm thanh lật văn kiện ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh muốn làm thêm giờ, thật ngại quá, chắc là không có cách nào đi cùng em.”
Trong giọng nói của Viêm Liệt mang theo tia áy náy và có lỗi, theo lý mà nói Bắc Đường Yên sẽ bận rộn hơn anh nhiều, nhưng có thể bởi vì anh vừa mới đến làm, cho nên có rất nhiều việc cần phải quen thuộc.
“Không sao, làm việc cho tốt.” Bắc Đường Yên cười cười, bộ dáng rất hiền lành rất dịu dàng.
“Ừm, vậy, bye bye.” Viêm Liệt không nỡ cúp điện thoại nhanh như vậy. Nhưng anh hiểu ý tứ Bắc Đường Yên không muốn quấy rầy anh, cô từ góc độ bạn gái mà nghĩ cho anh, những ngày bọn họ bên nhau làm anh cảm thấy rất thoải mái. Cô thông minh hiểu rõ cảm nhận của anh, cũng tôn trọng quyết định của anh, thậm chí còn rất nhiều chuyện không cần anh phải giải thích rõ ràng, làm cho anh cảm thấy vô cùng thoã mãn, không có áp lực.
Tám giờ tối, đồng nghiệp làm thêm giờ đều đã về hết, cuối cùng Viêm Liệt cũng làm xong phần văn kiện trong tay, anh thở phào nhẹ nhõm chuyển động thân thể, rốt cuộc cũng có thể về nhà, nhưng mà trước khi về nhà phải ăn thật no cái đã, ngay cả cơm chiều anh còn chưa ăn, bây giờ cảm thấy thật đói.
Nhưng mà Viêm Liệt còn chưa rời khỏi phòng làm việc thì điện thoại di động đã reo lên, không phải là cuộc gọi tới mà là tin nhấn, tiếng chuông cài đặt dành cho riêng một người, Bắc Đường Yên.
Chờ em ba phút.
Viêm Liệt kinh ngạc, tin nhắn của cô là muốn anh chờ cô ở nơi này sao?
Suy nghĩ một chút, chắc là Bắc Đường Yên biết anh còn chưa tan làm cho nên muốn đi qua, Viêm Liệt cười cười, cảm giác khi được người mình thích chú ý thật tốt.
Buổi tối tĩnh mịch, âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn vô cùng vang dội, Viêm Liệt đứng trước cửa phòng làm việc nhìn thấy Bắc Đường Yên đang đi tới, mỉm cười thật tươi.
“Đi thôi, anh chưa ăn cơm phải không, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Bắc Đường Yên rất tự nhiên khoác lên cánh tay Viêm Liệt, nhìn Viêm Liệt cười cười.
“Em chờ anh đến bây giờ sao, làm sao em biết anh sắp về nhà?" Viêm Liệt hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù anh rất vui vẻ, nhưng anh vẫn không thích cô vì mình làm nhiều chuyện như vậy, hình như anh hơi đau lòng.
“Bảo vệ, em nói với bảo vệ khi nào anh muốn về thì gọi cho em, mà em vừa đúng lúc có văn kiện cần phải xử lý, không tính là cố ý chờ anh.” Thật sự là lời nói của Bắc Đường Yên có nửa thật nửa giả, nếu như không phải là vì chờ Viêm Liệt, cô cũng sẽ không làm thêm giờ. Cô chẳng qua là không lãng phí thời gian làm thêm giờ mà thôi, như vậy công việc ngày mai có thể làm ít một chút.
“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Đối với lời nói của Bắc Đường Yên, Viêm Liệt không có nghi ngờ gì, nhưng anh cũng biết cô nói như vậy là sợ anh đau lòng, nếu không cũng sẽ không đợi đến lúc anh hoàn thành xong công việc thì cô cũng làm xong.
“Chúng ta ăn cơm ở đâu?” Đứng ở trước cửa công ty, Viêm Liệt do dự hỏi, thật ra thì anh ăn gì cũng được, cho dù chỉ là một gói mì đơn giản anh cũng có thể giải quyết, nhưng bây giờ anh đã ở bên Bắc Đường Yên, anh không muốn cô phải chịu uỷ khuất.
“Bình thường anh ăn cái gì thì mình đi ăn cái đó, em cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn.” Bắc Đường Yên cảm thấy, muốn lấy được lòng Viêm Liệt thì cô phải hoà nhập vào cuộc sống của anh, sau đó giúp anh hoà nhập vào cuộc sống của cô, không thể làm quá đáng.
Đối với Viêm Liệt, Bắc Đường Yên hết sức để ý, cô phải thu nhập tài liệu về anh từ mọi mặt, tuyệt đối thành công không thể sai sót nhầm lẫn.
“Anh sợ em ăn không quen.” Viêm Liệt bất đắc dĩ nhưng cũng rất thành thật.
“Không phải là còn chưa ăn sao, anh lo nhiều quá, cẩn thận mau già đó.” Bắc Đường Yên không phục phản bác lại, ánh mắt hơi híp lại, vừa xinh đẹp lại nghịch ngợm, dễ thương lại tự tin. Cô gái mâu thuẫn, Viêm Liệt cảm thấy mình bị ánh mắt này hấp dẫn.
“Em nói đó, đến lúc đó không thích ăn thì anh cũng cho em đói chết.” Viêm Liệt nói xong liền kéo Bắc Đường Yên đến tiệm ăn đối diện công ty, thức ăn nhanh chính là sự lựa chọn tốt nhất cho ba bữa của anh. Thật ra thì, không phải anh thích ăn những món đó, nhưng mà anh muốn cho Bắc Đường Yên biết cuộc sống của anh là như thế nào.
Suy nghĩ của Bắc Đường Yên và Viêm Liệt rất giống nhau, một người muốn hoà nhập với cuộc sống của đối phương mà tự động đi vào, một người nguyện ý tiếp nhận đối phương. Nhưng mà Bắc Đường Yên kiên trì là có kế hoạch, còn Viêm Liệt là đi theo tiếng gọi của lòng mình.
Viêm Liệt nói rất dễ dàng, nhưng thực tế trong lòng anh rất nặng nề, cuộc sống của anh và Bắc Đường Yên chênh lệch nhau quá nhiều, mặc dù hai người lựa chọn ở bên nhau, nhưng cũng không có nghĩa là cuộc sống của anh sẽ thay đổi. Ít nhất những thứ liên quan đến vật chất anh sẽ không dựa vào Bắc Đường Yên, cho nên, anh muốn cô hiểu, cuộc sống của anh chính là như vậy, khác biệt so với cô, sau đó để cô tự mình lựa chọn, có còn muốn ở bên anh nữa hay không.
“Trước kia em từng cùng với mấy người bạn tốt đánh cược, quét sạch bên trong tất cả các quán hàng rong.” Bắc Đường Yên rất kiêu ngạo nói ra, đây chính là sự thật, lúc còn đi học cô ở cùng với đám bạn độc ác đó, chuyện gì mà chưa từng làm.
Viêm Liệt sửng sốt, cười trêu ghẹo, “Ăn vậy mà chưa đau bụng sao?”
“Bụng em chưa từng đau, nhưng mà mỗi người lại mập lên ít nhất ba ký.” Bắc Đường Yên bật cười khi nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó. Viêm Liệt nhìn thấy Bắc Đường Yên cười vui như vậy, ánh mắt thay đổi trở nên thâm sâu, bàn tay nắm tay Bắc Đường Yên liền siết chặt, chỉ ở cùng một ngày, anh đã không thể buông tay.
Hai người cười cười nói nói đi đến tiệm ăn, nơi này anh đã đi vào rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào như lúc này.
Gọi hai phần thức ăn nhanh, Bắc Đường Yên ăn rất vui vẻ, mặc dù thức ăn không có gì đặc sắc, nhưng có người mình thích ăn cùng, ăn cái gì cũng thấy ngon. Mà Viêm Liệt thấy Bắc Đường Yên ăn vui như vậy, tâm tình cũng không tệ, hơn nữa hai người đều chưa có ăn cơm chiều cho nên hai phần thức ăn rất nhanh liền bị càn quét sạch sẽ.
…
“Anh đưa em về.” Đối với điểm này Viêm Liệt rất kiên trì, hai lần trước anh đều để Bắc Đường Yên đưa về nhà là bởi vì cô lái xe, nhưng lần này hai người cùng đi bộ, anh nhất định phải đưa cô về nhà.
“Được.”
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, không khí xung quanh có chút trầm mặc, không có ai mở miệng nói chuyện trước, nhưng lại không cảm thấy lúng túng. Bắc Đường Yên cảm giác được bàn tay đang nắm tay cô rất lớn và ấm áp, tay hai người dán vào nhau làm cô có thể cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay anh. Trong tài liệu đã nói lúc học đại học Viêm Liệt đã làm rất nhiều công việc và chịu nhiều cực khổ, điều này làm Bắc Đường Yên rất cảm động, cô cảm thấy bàn tay này đủ làm cho cô an tâm mà dựa vào.
Mà Viêm Liệt cũng cảm nhận được bàn tay cô thật nhỏ nhắn, hình như bàn tay của anh có thể nắm lấy toàn bộ bàn tay của cô, làm anh cảm giác cô cũng cần bảo vệ.
Bất tri bất giác hai người đã đi đến chung cư của Bắc Đường Yên, cô dắt tay Viêm Liệt đi đến chỗ bảo vệ.
“Tổng giám đốc, buổi tối tốt lành." Chung cư này và ký túc xá của Viêm Liệt đều là sản nghiệp của tập đoàn Bắc Đường, nhưng mà nơi này lại là nơi lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Bắc Đường ở, cho nên bảo vệ hết sức nghiêm mật.
“Bác cũng vậy, đây là bạn trai con.” Bắc Đường Yên giới thiệu Viêm Liệt cho bảo vệ biết, tránh cho sau này anh đến tìm cô lại bị chặn ở bên ngoài.
Bảo vệ kinh ngạc nhìn hai người.
Bắc Đường Yên cười cười dẫn Viêm Liệt đi vào chung.
- -------- Hết chương 13 ------
Bảo Bối Nhỏ, 7/1/2019
3200 chữ