(Chương trước hơi ngắn nên bù cho các nàng thêm 1 chương nè.) Nhớ vote, love all ❤
***----------------***
"Tổng tài, đây là danh sách ăn tối ngày hôm nay ngài yêu cầu, tổng cộng có hai mươi bốn người, trong đó có hai mươi mốt người đàn ông, ba người phụ nữ, theo thứ tự là tổng giám đốc tập đoàn Lan Nặc - Tạp Duy tiên sinh,
..., còn có điện thoại chúc mừng sinh nhật ngài, tổng cộng là một trăm hai mươi mốt cuộc gọi, đây là sổ ghi chép cuộc gọi, phần này là danh sách quà tặng, quà tặng làm theo sự phân phó của ngài cũng đã được chuyển đến phòng nghỉ ngơi."
Còn có hai mươi phút nữa là tan sở, Văn Mẫn cầm hai tập văn kiệp cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của tổng tài, nguyên cả buổi chiều cô không dám cùng tổng tài nói một câu nào, nhưng mà nhiều buổi hẹn và ghi chép như vậy cô muốn không báo cáo cũng không được.
"Được, đi ra ngoài." Bắc Đường Yên đáp một tiếng, động tác đang xem văn kiện cũng dừng lại.
Sau khi Văn Mẫn nghe lời của cô liền lập tức nhẹ nhà rời khỏi phòng làm việc, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Bắc Đường Yên, nhìn qua giống như có chỗ nào đó không đúng, Văn Mẫn cảm thấy tổng tài không nên bình tĩnh như vậy.
Sau khi Văn Mẫn rời đi, Bắc Đường Yên từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, đưa mắt đặt trên chồng văn kiện Văn Mẫn vừa đặt trên bàn, phần lớn là của người đang theo đuổi cô, còn có mấy người bạn cùng buôn bán thường ngày hay lui tới, năm nào bọn họ cũng nhớ ngày sinh nhật của cô, gửi đến đây lời chúc và quà tặng, cô cũng không quan tâm những món quà mang nghĩa hình thức đó, đối với sinh nhật của mình cô cũng không quá coi trọng. Nhưng mà năm nay cô đã có kế hoạch tốt như vậy, tính sẽ cùng Viêm Liệt trải qua ngày sinh nhật thật lãng mạn, chắc sẽ là một ngày sinh nhật ngọt ngào, lại không nghĩ rằng cô còn chưa kịp nói cho anh biết hôm nay là ngày sinh nhật của mình liền nhận được câu nói chúng ta chia tay đi.
Ha ha, kết quả này thật làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, tức giận qua đi cô chỉ cảm thấy buồn cười, vấn đề ở đâu, cô biết, bởi vì cô có đầy đủ tỉnh táo, chẳng qua là cô không cảm thấy mình có lỗi, mà người con trai kia lại làm cho cô quá thất vọng, nhưng mà không sao, cô đã cho anh cơ hội, anh lại không quý trọng, như vậy mọi chuyện sau này sẽ làm theo ý cô, cô sẽ không suy nghĩ cái gì gọi là uy nghiêm và tự ái cho anh nữa, cô sẽ chỉ làm điều mà cô muốn, lấy được thứ cô muốn là được rồi, về phần người con trai kia, cô sẽ đối xử với anh theo ý muốn của mình, nhất định!
Bắc Đường Yên nghĩ như vậy, trong mắt cũng tràn đầy quyết tâm, cô sẽ giống như những người khác nói, thứ cô muốn không thể không có được!
Ánh mắt trong lúc vô tình lại nhìn về phía danh sách, khi thấy một người không nên xuất hiện cũng nằm trong danh sách đó cô liền nhíu mày, không nghĩ tới anh ta cũng tới tham gia náo nhiệt, cầm điện thoại di động lên, ngón tay thuần thục nhấn mấy con số, sau ba hồi chuông liền truyền đến âm thanh của đối phương.
"Bắc Đường tiểu thư, em gọi điện thông báo cho anh biết là anh rất may mắn được em chọn trúng sao?" Giọng nói đối phương mang theo một tia cân nhắc, Bắc Đường Yên không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh ta.
"Tô tiên sinh, em là thông báo cho anh biết, hôm nay tài xế của em xin nghỉ, vừa đúng lúc anh rất thích hợp, không biết anh có hứng thú hay không, sẽ đãi ngộ cực kỳ tốt." Tâm tình đang không vui của Bắc Đường Yên bởi vì cuộc điện thoại này mà trở nên thoải mái rất nhiều.
"Tài xế? Em nhất định phải cố ý nói anh là tài xế tạm thời sao, muốn anh làm phải trả lương rất cao đó."
"Ra giá đi, để cho em mở mang tầm mắt một chút, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Tô thị thì có giá trị là bao nhiêu."
"Khụ khụ, tại sao nghe giống như đang mua bán người quá vậy, em xác định cái mình cần chính là một người tài xế tạm thời chứ không phải là cái khác sao?"
"Trong tủ lạnh nhà em còn cần hai kg thịt heo, anh nguyện ý hưởng ứng lệnh triệu tập sao?"
"Yên, em không cần tổn hại tấm lòng của anh như vậy, em có thấy con heo nào đáng yêu như vậy không?" Giọng nói của đối phương biến đổi, từ cái loại cố ý cung kính trở nên tuỳ ý rất nhiều.
"Đáng yêu thì em chưa từng thấy qua, ngược lại heo giống như anh thì thấy không ít." Bắc Đường Yên cũng thay đổi giọng nói, càng thêm không khách khí, nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười rõ rệt.
"Aiz, cô gái không có mắt, bạch mã vương tử đẹp trai như anh vậy mà ở trong mắt em lại biến thành heo, anh thật là đau lòng mà." Đối phương lấy giọng nói hết sức khoa trương mà oán trách, Bắc Đường Yên đẩy điện thoại ra xa một chút, tránh cho lỗ tai của mình gặp phải âm thanh độc hại.
Tô Ức Thần, tên thật là Tô Văn Vũ, nhưng năm năm trước đã đổi lại tên, Ức Thần, Ức Thần, trong chuyện có một loại lãng mạn rồi lại đau lòng.
"Ức Thần, sáu giờ tối tới đây làm tài xế đi." Bắc Đường Yên không để ý tới lời nói khoa trương của Tô Ức Thần, nếu như cứ tiếp tục nói nhảm với người con trai này thì ngay cả ngày mai còn chưa nói xong, thật ra thì trước kia người con trai này không phải như vậy, cùng với người hài hước khác nhau một trời một vực, trước kia Tô Ức Thần là một người ít nói, nhưng sức mạnh vĩ đại của tình yêu lại làm tính tình của một người biến đổi đến nghiêng trời lệch đất.
"Tuân lệnh, nữ hoàng bệ hạ của anh."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Bắc Đường Yên từ từ biến mất, bên trong phòng làm việc khôi phục lại sự yên lặng, Bắc Đường Yên nhìn đồng hồ đeo tay, giờ tan sở đã đến, cô đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống thành phố bên ngoài, người đi đường như những chú kiến nhỏ bé bận rộn, điều này làm Bắc Đường Yên có một loại cảm giác cô đơn, lắc đầu một cái, tự giễu mình quá mức cảm tính, từ lúc nào thì cô lại trở nên yếu đuối như vậy rồi. Không suy nghĩ thêm những chuyện làm cho mình cảm thấy buồn cười nữa, Bắc Đường Yên đi thang máy từ trong phòng làm việc đến phòng nghỉ ngơi, từ trong tủ quần áo lựa chọn một bộ lễ phục màu xanh nước biển, tắm rửa sau đó thay quần áo, thêm vài món đồ trang sức làm cô vừa xinh đẹp vừa tản ra sự quyến rũ của phụ nữ, cao quý nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng, có lẽ cô không phải là đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là có khí chất nhất.
Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, Bắc Đường Yên hài lòng nhìn mình trong gương, liếc mắt nhìn lịch trình, còn năm phút nữa là đến thời gian quy định, mặc vào áo choàng không tay, Bắc Đường Yên đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Từ thang máy đi ra, dọc trên đường đi cô gặp phải mấy nhân viên trong công ty, ai cũng dùng ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn Bắc Đường Yên, sau đó chào hỏi gấp gáp, Bắc Đường Yên cũng đáp lại, cho đến lúc thấy xe của Tô Ức Thần.
"Nữ hoàng bệ hạ, mời vào." Bộ dáng Tô Ức Thần cúi người hết sức cung kính mở cửa xe, thật giống như đang chào đón nữ hoàng.
Bắc Đường Yên nhìn hắn một cái, cũng không nói nhiều, hết sức nhẹ nhàng ngồi vào xe, Tô Ức Thần đóng cửa xe lại.
"Em hôm nay có chuyện gì sao, sao lại ăn mặc thành như vậy?" Tô Ức Thần vừa lái xe vừa quan sát Bắc Đường Yên, sau đó nhìn cô nói ra lời bình như vậy.
"Đi đến Lenth đi, em đã đặt chỗ ở đó." Bắc Đường Yên không để ý đến lời nói nhạo báng của Tô Ức Thần, thật sự xem Tô Ức Thần là tài xế mà sai khiến.
"Lenth? Yên, em ăn mặc như vậy đi Lenth với anh, nói đi, em có mục đích gì?"
Lenth, nơi đó là phòng ăn kiểu Pháp nổi danh nhất nước, là nơi những đôi tình nhân thích đến nhất, đồng thời cũng là nơi đội chó săn thích săn tin nhất, bởi vì ở nơi đó mỗi ngày đều có tin tức xuất hiện, phần lớn bài báo đều là từ nơi đó mà ra, nhưng mà cho dù như vậy nơi đó vẫn buôn bán thịnh vượng.
"Mục đích? Anh đoán đi." Bắc Đường Yên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tô Ức Thần suy nghĩ một chút mới nói, "Nghe nói em có bạn trai, hình ảnh hai người hôn nhau được đăng lên trang đầu bài báo kinh tế và tài chính."
"Ức Thần, làm người không nên quá thông minh, quá thông minh dễ bị hói đầu, anh không phát hiện tóc của mình càng ngày càng ít sao?" Bắc Đường Yên bĩu môi, cô cũng biết Tô Ức Thần nhất định có thể đoán ra được.
"Yên, không cần độc ác như vậy, nói như thế nào thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, lúc còn nhỏ chơi với nhau rất vui vẻ, tại sao em có thể nguyền rủa anh hói đầu chứ."
"Mau nghiêm túc lái xe đi, em đang nhắc nhở anh, anh kịp thời sửa lại là được rồi, không cần cám ơn em."
"..."
Hai người anh một câu em một câu, không khí bên trong xe rất thoải mái, khoảng mười lăm phút sau đã đến trước cửa Lenth, Tô Ức Thần mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên kéo cánh tay Tô Ức Thần, hai người hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.
"Chúng ta nhìn rất phối hợp đúng không?" Tô Ức Thần làm như tình nhân thân mật cúi đầu hỏi Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên hơi ngẩng đầu, động tác của hai người cho dù là ở góc độ nào cũng hết sức mập mờ, đội chó săn ẩn nấp ở một bên cuối cùng cũng bộc lộ được tài năng, đèn flash không ngừng nháy lên.
"Nếu anh đẹp trai hơn một chút nữa thì càng thích hợp."
"Còn có người đẹp trai hơn anh sao, vậy chắc không phải là người rồi."
"Đúng vậy, cầm thú còn đẹp trai hơn anh."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt đó làm cho người ta chỉ cần nhìn vào một lần liền tưởng tượng được tình cảm sâu nặng của họ như thế nào, nhưng lời nói của hai người lại hết sức không có cảm xúc.
"Hai vị, mời vào bên trong." Phục vụ thấy hai người đã dừng việc lấy ánh mắt mập mờ nói chuyện với nhau, mới cẩn thận chen lời vào, mặc dù nhìn hai người này rất đẹp mắt, nhưng nếu cứ đứng ở trước cửa nhà hàng như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Tô Ức Thần dùng tay làm động tác mời vào, Bắc Đường Yên khẽ mỉm cười nói ra vị trí mình đã đặt sẵn, sau đó dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi đến bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất, từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn thấy ở bên ngoài nhà hàng xuất hiện vài bóng dáng lén lúp cầm máy chụp hình không ngừng.
Bắc Đường Yên thu hồi ánh mắt, trong mắt thoáng qua một tia tà khí, cô nhẹ nhàng giơ tay lên vén sợi tóc Tô Ức Thần đang ngồi đối diện... động tác của cô làm Tô Ức Thần ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó liền phản ứng kịp thời, nhẹ nhàng bắt được tay cô đặt ở bên khoé miệng, rất mập mờ nhưng không có hôn lên, chẳng qua là đặt nhẹ bên mép sau đó liền buông ra.
"Em và bạn trai đang giận dỗi sao?" Tô Ức Thần nhướn mi hỏi.
"Không phải." Bắc Đường Yên không có nói dối, đây không phải đơn thuần là giận dỗi, hai người bọn họ là chia tay, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi.
"Trước tiên chúng ta nói về chuyện tốt trước, nếu người con trai kia bởi vì chuyện này mà đến tìm anh trả thù, tiền thuốc thang là em thanh toán." Thật ra thì Tô Ức Thần rất tò mò, người như thế nào mà lại có thể khiến Bắc Đường Yên "hy sinh" nhiều như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng của cô anh cũng biết là cô không muốn nói, anh có hỏi nữa cũng vô ích, cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy đi, người con trai kia không biết đã đắc tội với cô như thế nào, cho nên cô mới tìm anh diễn kịch, aiz, người nào yêu Bắc Đường Yên nhất định sẽ phải chịu đau khổ.
"Thanh toán, anh quên là bạn thân mình mở bệnh viện sao, hơn nữa còn là bệnh viện nổi tiếng nhất về khoa thần kinh, anh đi khám có thể được miễn phí."
"..."
Cả đêm hôm đó Tô Ức Thần đảm nhiệm vai trò bạch mã hoàng tử kiêm nơi trút giận cho Bắc Đường Yên, mặc dù Bắc Đường Yên luôn mỉm cười nhưng ánh mắt kinh khủng làm anh không thể nào tiêu hoá được, hơn nữa Bắc Đường Yên còn nói khích anh, làm hại anh ngay cả thức ăn ngon cũng không nuốt xuống được, anh phải chịu đau khổ cho đến khi đưa Bắc Đường Yên về đến nhà mới có thể thở phào nhẹ nhõm, may mắn ngày hôm nay cũng đã trôi qua.
Bắc Đường Yên sau khi trải qua bữa tối do dự liên tục cuối cùng vẫn trở về nhà, cô biết Viêm Liệt nhất định không còn ở đó, nhưng cô không biết Viêm Liệt có lấy hành lý hay không hay là tự mình rời đi, tự giễu tự suy nghĩ, Bắc Đường Yên mở cửa nhà trọ, đón chào cô chính là căn phòng trống vắng im lặng không có bất kỳ hơi thở nào.
Cô không mở đèn, trực tiếp thay giày đi đến trước cửa phòng Viêm Liệt, đẩy cánh cửa đang khép hờ, rất nhiều vật dụng không thay đổi, nhưng mà chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể phát hiện trong phòng ít đi một vài vật dụng, thứ mất đi chính là đồ đạc của Viêm Liệt.
Anh vẫn rời đi như cũ, mặc dù Bắc Đường Yên đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này nhưng ở thời điểm xác nhận cô vẫn cảm thấy lòng hơi chua xót, nhìn mình giống như bị bỏ rơi vậy.
Bắc Đường Yên đứng trong phòng Viêm Liệt, cô phải dùng hết sức mới có thể xoay người rời đi, đóng cửa phòng Viêm Liệt lại, đồng thời cũng đóng lại sự dịu dàng không thuộc về mình.
Viêm Liệt, bắt đầu từ ngày hôm nay chỉ cần là thứ em muốn lấy, em nhất định sẽ dùng mọi phương pháp để anh vĩnh viễn không thể rời xa em, em sẽ không cho anh có cơ hội tự do lựa chọn!
Ở một phút khi cô xoay người kia, trong lòng Bắc Đường Yên hứa hẹn lời thề lạnh lùng hà khắc!
Ngày thứ hai.
Trên trang đầu tin tức giải trí, các ngôi sao trong làng giải trí phải hạ màn để cho xì căng đan của nữ vương giới kinh tế lên ngôi, tổng tài tập đoàn Bắc Đường - Bắc Đường Yên tiểu thư hẹn hò Bạch Mã Vương Tử.
Sáng sớm, trên trang đầu của mọi tờ báo đều tuyên truyền hình ảnh buổi hẹn lãng mạn giữa Bắc Đường Yên và Tô Ức Thần cho mọi người cùng biết, nhưng mà nửa giả nửa thật không giống nhau, chân tướng sự thật còn cần phải điều tra thêm, người trong cuộc vẫn giữ im lặng, bị hỏi thì chỉ cười cười thần bí, nội tình trong đó vẫn còn là bí mật như cũ.
"Tiểu Viêm, em giận dỗi với tổng tài sao?" Chị Liễu cầm một đống báo đi đến trước mặt Viêm Liệt, hết sức quan tâm hỏi.
"Chị Liễu, nếu như bây giờ em nói em và tổng tài ngoại trừ quan hệ cấp trên và cấp dưới ra thì một chút quan hệ cũng không có, chị có thể bỏ qua cho em không?" Giọng nói của Viêm Liệt có chút trầm thấp, nụ cười như ánh mặt trời như mọi ngày cũng biến mất, cả người nhìn như rất sa sút.
Liễu Nguyệt nhìn bộ dáng của Viêm Liệt, chị cũng muốn hỏi ra lời đang giấu trong lòng nhưng không được, chỉ đành thở dài nhẹ nhàng, nói, "Đừng để trong lòng, công việc quan trọng."
Mặc dù Liễu Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đương nhiên không phải là chuyện tốt, hơn nữa nhìn cái bộ dáng này của Viêm Liệt, aiz, bị thương cũng không nhẹ, mặc dù môn đăng hộ đối là cái vấn đề có chút truyền thống nhưng trên thực tế những người không cùng một vòng kinh tế ít khi có kết quả tốt, hơn nữa địa vị của tổng tài làm sao có thể động tình với một thằng nhóc như Viêm Liệt đây. Thật ra thì, chỉ cần là những người biết về mối quan hệ giữa Viêm Liệt và Bắc Đường Yên, thấy những bài báo nói về Bắc Đường Yên, thì tất cả đều hết sức đồng tình với Viêm Liệt, nhưng mà cũng không có mắng Bắc Đường Yên, bởi vì đây cũng là kết cục mọi người đã đoán trước được, thậm chí còn có vài người nói lúc đó họ quen nhau chính là một hiểu lầm, nghe sai rồi đồn bậy mà thôi.
Viêm Liệt biết Liễu Nguyệt đang an ủi mình, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiếp tục công việc trong tay.
Buổi chiều ngày hôm qua, sau khi Viêm Liệt đi ra khỏi phòng làm việc của Bắc Đường Yên liền trực tiếp đến chung cư của cô lấy lại những thứ thuộc về mình, còn những món đồ Bắc Đường Yên mua cho anh, anh không có lấy đi, vội vã chạy khỏi nơi đó trở lại ký túc xá, mặc dù anh chuyển đến chung cư của cô nhưng vẫn chưa trả phòng trong ký túc xá, lúc đó anh cảm thấy mình thật may mắn vì còn có nơi để đi.
Sau đó anh nhốt mình trong ký túc xá cả một buổi tối, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nghĩ đến khoảng thời gian ngọt ngào khi ở chung với Bắc Đường Yên thì anh mỉm cười, nghĩ đến những chuyện Bắc Đường Yên làm tổn thương Âu Nhược Nhã thì anh đau lòng, cái chết của Âu Nhược Nhã đã đả kích anh rất lớn, nhưng điều khiến anh không tiếp nhận nổi chính là thái độ của cô, tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy, cô có thể nói cho anh biết tất cả mọi chuyện đều không có xảy ra, rõ ràng là cô có lỗi, nếu không Âu Nhược Nhã cũng sẽ không chết, tại sao cô phải dùng thủ đoạn ác liệt như vậy đối xử với một người vô tội, anh không nghĩ ra, vĩnh viễn không nghĩ ra.
Hơn nữa, thái độ của cô càng làm cho anh cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng hơn, cái thái độ lạnh như băng đó làm anh cảm thấy rét lạnh mỗi khi nhớ lại, đó không giống như là đang nhìn người mình thương mà giống như đang nhìn kẻ thù của mình, nhất là sau lời nói mang theo ý tứ uy hiếp đó, trong đó hàm chứa sự lạnh lùng vô tình, cho nên, anh chạy, anh trốn tránh tất cả, anh không muốn lại đi chơi cái trò mình không chơi nổi, cũng không muốn lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô.
Nắm chặt văn kiện trong tay, Viêm Liệt biết mình lại lâm vào ký ức đau khổ không nên nhớ lại, lắc đầu một cái, anh muốn giúp mình bình tĩnh một chút, không muốn bản thân lại nhớ đến những chuyện vô dụng trước kia, nhưng ánh mắt lại không nghe lời nhìn về bài báo, phía trên là một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng kéo tay một người con trai anh tuấn, họ xứng đôi đến mức làm cho người ta than thở, đây mới là lựa chọn của cô sao, sau khi cùng anh chia tay liền tìm người khác làm bạn, như vậy cô rốt cuộc xem anh là cái gì, một món đồ chơi sao?
- ------- Hết Chương 22 --------