Ông Xã Thực Tập

Chương 23:




Nhớ vote, love all ❤
[Từ nay bắt đầu hơi ngược ngược à nha:))))) ]
***-------------------***
Ba ngày làm việc cộng thêm hai ngày nghỉ làm, Viêm Liệt không có làm thêm giờ, có thể ở nhà nghỉ ngơi trong hai ngày, hai ngày nay anh ở nhà trừ ăn ra thì chính là ngủ, mỗi ngày trôi qua nhẹ nhàng mà suy sụp.
Mà trong mấy ngày này cuộc sống của Bắc Đường Yên vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ là khôi phục lại những ngày trước kia không có Viêm Liệt, cũng không cố ý làm ra hành động nào khiến người ta hiểu lầm nữa, nhưng mà mỗi ngày trên bàn sẽ nhiều hơn một bản báo cáo về Viêm Liệt, cô không phải là buông tha cho anh mà là đang chờ đợi thời cơ.
Thứ hai đầu tuần, lúc Viêm Liệt vừa đến công ty thì liền gặp người đồng nghiệp Tiểu Mông, Tiểu Mông vừa nhìn thấy Viêm Liệt liền thân thiết đứng bên cạnh anh. Nhắc đến tiểu Mông mới nhớ, tên thật của cô là Điền Mông, hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, rất ngọt ngào, tính tình lại hoạt bát, cô cũng là một bông hoa của công ty, không thiếu người theo đuổi, nhưng mà cô vẫn luôn thích Viêm Liệt, mỗi lần đem những người theo đuổi mình so sánh với Viêm Liệt liền cảm thấy thiếu hụt chút gì đó, lúc Viêm Liệt và Bắc Đường Yên bên nhau, cô âm thầm gặm nhấm thương tâm vào lòng. Nếu so với Bắc Đường Yên, cô căn bản không cần đánh cũng thua, nhưng mà, bây giờ thì tốt rồi, trải qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện hình như Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đã chia tay, cho nên cô quyết định lấy hết dũng khí bắt đầu hành động.
“Viêm Liệt, chào buổi sáng.” Tiểu Mông đứng bên cạnh cười nói với Viêm Liệt.
“Chào buổi sáng.” Viêm Liệt cũng cười với cô, ánh mặt trời hình như bị che lấp, kể từ ngày anh chia tay với Bắc Đường Yên, nụ cười trên mặt anh liền thay đổi, không còn là nụ cười làm cho người ta tràn đầy sinh lực nữa, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút đè nén, nhưng lại không phải là không thoải mái, chẳng qua là có chút đau lòng mà thôi.
Ở trong lòng Điền Mông đang âm thầm than thở, nhưng không có lộ ra bất kỳ cảm xúc khác thường nào.
“Viêm Liệt, Khâu tổng giao cho em phương án hợp tác mở rộng cao ốc kinh doanh, kêu em tìm một người thích hợp cùng làm, không biết gần đây anh có rảnh không, có thể cùng làm với em không?”
“Tôi còn đang thực tập, có thể không?” Mặc dù Viêm Liệt cảm thấy mình có thể đảm nhiệm, bởi vì anh đối với chuyện này rất có lòng tin, nhưng anh vừa mới tới công ty lại tiếp xúc với đồ án nhanh như vậy, không biết có gây ảnh hưởng xấu hay không.
“Đương nhiên là có thể, Khâu tổng đánh giá rất cao về anh, cố ý cho phép em tới tìm anh, nói anh rất tuyệt, anh đồng ý có phải hay không?” Lời Điền Mông nói chính là sự thật, năng lực làm việc của Viêm Liệt chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao.
“Hợp tác vui vẻ!” Viêm Liệt đồng ý, anh cần công việc để giúp cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn.
“Hợp tác vui vẻ!” Điền Mông rất vui vẻ vươn tay ra, làm ra dấu muốn bắt tay với Viêm Liệt, Viêm Liệt cũng cười đáp lại, anh rất thích đồng nghiệp hoạt bát như thế này.
Dọc theo đường đi hai người cười cười nói nói cho đến khi đến phòng thị trường ở lầu sáu, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Ba ngày tiếp theo Viêm Liệt và Điền Mông bận rộn cùng nhau, hợp tác mở rộng cao ốc được xem là hạng mục trung bình trong phòng thị trường, Viêm Liệt và Điền Mông phụ trách phương diện thị trường, là một phần nhỏ trong kế hoạch, hai ngày nay hai người đã gặp mặt đối tác mấy lần, quyết định rất nhiều chi tiết, chưa tới hai ngày mà bọn họ đã có thể hoàn thành công tác.
Bởi vì thường cùng nhau thảo luận chi tiết, cho nên hai người cũng cùng nhau đi ra ngoài, cùng nhau dùng bữa trưa, điều này làm đồng nghiệp trong công ty khi thấy bọn họ đều nở nụ cười mờ ám, nhất là mấy người... đàn ông theo đuổi Điền Mông, càng thêm tức giận khó mà bình tĩnh, ánh mắt nhìn Viêm Liệt cũng trở nên căm thù, nhưng mà bây giờ Viêm Liệt lại không có hứng thú đi chú ý đến những rắc rối này, có người đùa giỡn thì anh cũng chỉ mỉm cười cho qua, đối với tình yêu, anh đã không muốn đụng chạm đến nữa, anh với Điền Mông chỉ là bạn bè mà thôi.
Hai ngày nữa trôi qua, sau khi trải qua ngày thứ bảy làm thêm giờ, rốt cuộc hai người cũng xử lý tốt chi tiết cuối cùng, đem công việc đã hoàn thành giao cho Khâu tổng, Điền Mông hẹn Viêm Liệt đi ra ngoài ăn mừng, lấy lý do là sẽ chiêu đãi dạ dày của mình thật tốt.
Buổi tối của họ trôi qua rất vui vẻ, ở chung một chỗ với Điền Mông, Viêm Liệt cảm thấy rất nhẹ nhõm, công việc bận rộn cũng làm dịu đi một chút tâm tình của anh, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến người kia, tim của anh liền đau thắt lại như cũ.
“Viêm Liệt…em, anh cảm thấy em như thế nào?” Sau khi ăn xong, Viêm Liệt đưa Điền Mông trở về nhà trọ, chỗ ở của hai người rất gần nhau, đều chung một khu ký túc xá, Điền Mông nhìn gò má Viêm Liệt, thử dò xét.
“Cô rất tốt, rất dễ thương, rất hoạt bát, năng lực làm việc cũng rất mạnh.” Viêm Liệt không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời.
“Vậy, anh có thể thích em hay không?” Điền Mông cắn răng đem lời nói trong lòng nói ra khỏi miệng!
Viêm Liệt dừng bước, rất nghiêm túc nhìn Điền Mông. “Tiểu Mông, tôi dĩ nhiên là thích cô, tôi nghĩ tất cả mọi người đều thích cô, cô là một người bạn rất tốt.” Đối với mỗi cô gái thú nhận thích mình, Viêm Liệt đã quá quen thuộc, đối với chuyện này cũng có thể dễ dàng ứng phó, nhưng mà tâm tình của anh bây giờ lại trở nên mệt mỏi, mặc kệ là người nào có tình cảm với anh cũng làm anh nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra với mình.
“Viêm Liệt, em...” Tiểu Mông muốn giải thích, muốn nói cho Viêm Liệt biết cô không muốn anh xem mình là bạn bè, cô nó thích không phải là thích giữa bạn bè, mà là về tình yêu, nhưng cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền bị Viêm Liệt cắt ngang.
“Không, không nên nói nữa, tiểu Mông, bây giờ mọi suy nghĩ của tôi đều đặt ở công việc, tôi không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc của mình, cô hiểu ý của tôi chứ, tôi hi vọng chúng ta có thể là bạn bè, tôi thật không muốn mất đi một người bạn như cô.”
Điền Mông trầm mặc, cô không nói gì thêm, đương nhiên Viêm Liệt cũng sẽ không nói gì bây giờ nữa, hai người yên lặng đi trên đường, cho đến khi đến dưới ký xúc xá Điền Mông.
“Viêm Liệt, mặc dù bây giờ anh không đồng ý tiếp nhận em, nhưng mà em sẽ chờ, em thích anh cho nên em nhất định sẽ chờ anh.” Điền Mông nói rất nghiêm túc rất chân thành, sau đó không đợi Viêm Liệt trả lời mà chạy vào trong.
Sắc mặt Viêm Liệt khó coi đứng tại chỗ, tâm tình trở nên hết sức hỏng bét, anh biết anh và Điền Mông đã không thể nào là bạn bè, bởi vì tình cảm Điền Mông đối với anh không phải đơn giản như vậy, xem ra sau này khi ở chung một chỗ với cô phải chú ý một chút mới được, nếu anh không muốn nói đến chuyện tình cảm thì không nên chọc đến bất kỳ cô gái nào, anh không muốn lại đem đến hiểu lầm nào nữa.
Cuối cùng cũng có quyết định của riêng mình, Viêm Liệt trở lại nhà trọ, bóng lưng một mình của anh trên đường làm cho người ta cảm thấy có chút cô đơn.
Lại đến ngày thứ hai, sáng sớm ban quản lý liền mở hội nghị tạm thời, khoảng một tiếng sau Khâu tổng mới trở lại phòng thị trường, vừa trở về liền gọi Điền Mông vào phòng làm việc, cũng không biết muốn nói chuyện gì.
“Điền Mông, đây là hợp đồng công ty an bài điều động nhân viên, bây giờ cô có thể đi đăng ký rồi.” Khâu tổng lấy ra một phần văn kiện giao cho Điền Mông.
Sau khi Điền Mông xem xong sắc mặt liền không tốt hỏi, “Tại sao lại đột nhiên muốn điều tôi đến phòng kế hoạch?”
“Là công ty an bài, đãi ngộ ở đó tốt hơn ở đây nhiều, chúc mừng cô, Tiểu Mông.”
“Có thể không đi hay không?” Điền Mông do dự, đến phòng kế hoạch sẽ phải cùng Viêm Liệt tách ra, mặc dù vẫn trong cùng một công ty nhưng sẽ không thân mật giống như bây giờ.
“Cái này là lệnh điều động nhân viên, tôi không thể làm chủ được, nếu cô không muốn đi có thể đi hỏi phòng nhân sự, tôi cũng không hiểu tại sao công ty lại chuyển cô đi như vậy, thật ra thì tôi cảm thấy cô làm việc ở đây vô cùng tốt, tôi cũng không nỡ để cô đi.” Lời này của Khâu tổng là nửa giả nửa thật, ông làm việc ở công ty lâu như vậy, lại còn làm trong ngành quản lý, thông qua những ngày quan sát và suy đoán, ông có thể đoán ra được nguyên nhân là gì.
Nhớ ngày đó ông làm khó Viêm Liệt, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn liền đích thân đến đây một chuyến, lúc đó ông không cảm thấy có chuyện gì quan trọng, nhưng trong lòng vẫn không lơ là ghi nhớ. Sau đó lại truyền ra chuyện tổng tài và Viêm Liệt làm ông sợ hết hồn, nhưng mà ông vẫn im lặng âm thầm quan sát, có một lần ông thấy Viêm Liệt từ trong thang máy chuyên dụng của tổng tài đi ra lại càng tăng thêm khẳng định, nhưng mà ông cũng không sợ Viêm Liệt sẽ trả thù, Viêm Liệt không phải loại người như vậy, ban đầu ông cũng không làm gì quá đáng, chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc này một chút, dạy cho Viêm Liệt một chút kinh nghiệm. Nhưng mấy ngày trước hình như Viêm Liệt và tổng tài xảy ra chút vấn đề, ông xem báo thì thấy giống như là tổng tài có người mới quên người cũ, ông cũng giống như những người khác mong muốn kết cục như thế này xảy ra, lúc trước ông còn vì tổng tài chọn lựa Viêm Liệt mà cảm thấy không đáng, nhưng mà hôm nay sau khi họp, phụ tá của tổng tài là Văn Mẫn tận tay đưa văn kiện cho ông thì ông liền hiểu, cái loại ánh mắt thâm thuý đó làm suy nghĩ của ông thay đổi, hợp tác giữa Viêm Liệt và Điền Mông là do ông đồng ý, điều này xem như là chính ông đem hai người họ gần nhau.
“Khâu tổng, nhưng mà chuyện này cũng thật kỳ lạ, tại sao lại điều tôi đến ngành khác chứ, tôi...”
“Tiểu Mông à, đây cũng là một loại rèn luyện, làm việc ở phòng kế hoạch rất có tiền đồ phát triển, tôi là xem trọng cô, cô cần phải cố gắng thật tốt.” Khâu tổng cắt đứt lời nói của Tiểu Mông, chuyện này đã được định đoạt, Văn Mẫn đưa văn kiện cho ông thì có nghĩa là tổng tài đã quyết định, coi như là tiểu Mông có đi tìm bộ phận nhân sự cũng không thay đổi được gì.
Tiểu Mông mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng làm việc của Khâu tổng, sau đó ngồi tại bàn làm việc suy nghĩ một chút rồi mới đi đến bộ phận nhân sự, quản lý của bộ phận nhân sự tiếp đón cô, nhưng mặc kệ cô hỏi như thế nào thì vẫn nghe được câu trả lời là công ty điều động, sẽ không thay đổi, chính là nói cho cô biết,trừ phi cô nghỉ làm nếu không thì phải phục tùng an bài của tổ chức!
“Viêm Liệt, em bị điều đến phòng kế hoạch.” Biết mình nhất định phải đi, Điền Mông liền đi tìm Viêm Liệt, cô sợ mình sẽ nghe được đáp án không vừa lòng nhưng vẫn có chút mong đợi.
“Sao lại đột nhiên như vậy, nhưng mà phòng kế hoạch cũng tốt lắm, cô phải cố gắng làm việc đó.”
Viêm Liệt sửng sốt, anh cũng cảm thấy quá đột ngột, nhưng ngay sau đó liền lấy lời nói khích lệ chúc mừng cô, nửa ý tứ giữ lại cũng không có.
Trên mặt Điền Mông lộ rõ cảm xúc thất vọng, chẳng lẽ anh đối với cô không có một chút tình cảm nào sao?
“Viêm Liệt, em...” Viêm Liệt nhìn tiểu Mông muốn nói rồi lại thôi, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
“Tiểu Mông, cố gắng làm việc đi, cô là cô gái rất ưu tú, nhất định sẽ gặp được người con trai ưu tú thích cô.”
“Em gặp được rồi, nhưng mà anh ấy không thích em.” Tiểu Mông nhìn Viêm Liệt, ý tứ rất rõ ràng.
Viêm Liệt có chút lúng túng, lui từng bước về phía sau, kéo ra khoảng cách với Điền Mông.
“Tiểu Mông, tôi còn có văn kiện muốn đưa đến phòng tiếp thị, sau này nếu cô có vấn đề gì có thể đến tìm tôi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp.” Viêm Liệt vội vã rời đi, để lại Điền Mông một mình thất vọng.
Điền Mông cũng bỏ đi, mặc dù Viêm Liệt cảm thấy có chút tiếc nuối khi mất đi một người đồng nghiệp, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh chỉ muốn cố gắng làm việc thật tốt, Điền Mông bỏ đi làm cho tâm tình của anh thả lỏng một chút.
Nhưng mà Viêm Liệt thật là làm cho người khác chú ý, mặc dù ánh mặt trời đã bị che khuất nhưng vẫn làm con gái bám anh như cũ, dính sát giống như ong tìm thấy mật.
Hơn nữa mặc dù Điền Mông bị cách ly với phòng thị trường nhưng vẫn có thời gian đến tìm Viêm Liệt như trước kia, cộng thêm người mới theo đuổi Viêm Liệt là quản lý phòng hành chính tổng hợp – Mạnh Tuệ và Tôn Giai Giai phòng tài vụ, làm cho anh có cảm giác khóc không ra nước mắt. Từ thứ hai cho đến thứ sáu, ba cô gái này thay phiên đi tìm Viêm Liệt, mặc dù Viêm Liệt đã cự tuyệt rất rõ ràng nhưng lại không có kết quả, anh không thể làm gì khác hơn là có thể tránh liền tránh, sau khi chia tay Bắc Đường Yên, hoa đào của anh hình như ngày càng nở rộ.
Nhưng mà cuộc sống khó khăn như vậy cũng chỉ trải qua một tuần, khi một tuần mới vừa bắt đầu, tầng quản lý trong công ty liền ban ra lệnh điều động, lần này không phải quản lý các ngành thông báo mà thông báo được dán trực tiếp trên bảng thông báo, lệnh điều động màu đỏ làm cho tất cả mọi người trợn to hai mắt!
Lệnh điều động, bởi vì thị trường đang cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động nhân viên phòng kế hoạch – Điền Mông tới công ty thành phố XX.
Lệnh điều động, bởi vì thị trường đang cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động quản lý phòng hành chính tổng hợp – Mạnh Tuệ tới công ty thành phố XX.
Lệnh điều động, bởi vì thị trường đang cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động nhân viên phòng tài vụ – Tôn Giai Giai tới công ty thành phố XX.
*Chú ý: Về chuyện nhân viên được điều động đến quốc gia VV đang được thảo luận, người nào có ý định có thể thông báo với quản lý các ngành.
Nhìn thấy lệnh điều động, trên mặt tất cả nhân viên đều là dò xét, dân số thành phố XX còn chưa tới một trăm vạn, trước kia ngồi xe lửa đến đó mất đến mười lăm giờ, làm sao mà là nơi cần phải mở rộng thị trường. Mà quốc gia VV kia thì càng xa xôi hơn, dân số cả nước cũng không quá một ngàn vạn, kinh tế luôn nằm ở hàng sau cùng, trình độ cuộc sống lại thấp, người nào đến nơi đó thì liền chuẩn bị làm người rừng đi, coi như là người ngu khi nhìn lệnh điều động cũng biết là không bình thường, mọi người vì ba người phải chuyển đến nơi đó mà cảm thấy bi ai.
Phần lớn người trong công ty không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua là suy đoán cộng thêm nghị luận, nhưng mà vẫn có người biết, giống như Bắc Đường Yên, giống như Viêm Liệt, giống như ba cô gái đó biết rõ sự tồn tại của nhau!
Viêm Liệt nhìn lệnh điều động mà cảm thấy tức giận, trong lòng có loại mùi vị không nói nên lời, nếu như khi Điền Mông bị điều đến phòng kế hoạch anh không suy nghĩ gì nhiều, thì lệnh điều động bây giờ không thể không làm anh suy nghĩ, đây quả thật là uy hiếp, là cảnh cáo dành cho anh, ba cô gái đó theo đuổi anh tất cả đồng nghiệp trong công ty đều biết, bây giờ Viêm Liệt không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về chuyện này, nhưng anh cảm thấy mình có trách nhiệm, bởi vì là tại anh nên mới dính líu đến ba người vô tội. Do dự lại do dự, Viêm Liệt cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bắc Đường Yên nhưng suy nghĩ một chút lại để xuống, mặc dù lệnh điều động rõ ràng là nhằm vào anh, nhưng anh có quyền gì mà đi tìm Bắc Đường Yên, hơn nữa nếu như Bắc Đường Yên không thừa nhận lời nói của anh, vậy chẳng phải chính là anh tự mình đa tình hay sao!
Chẳng qua là, ngay lúc này, câu nói uy hiếp lạnh lùng của Bắc Đường Yên lại quanh quẩn bên tai!
“Thứ em muốn chưa bao giờ không có được.”
Trong lúc bất chợt Viêm Liệt cảm thấy có chút sợ hãi, những ngày bình an vô sự làm anh quên mất lời nói lạnh như băng của cô, lại không nghĩ đến mọi chuyện lại phát sinh đột ngột như vậy, đây là hành động của Bắc Đường Yên sao, nhưng mà tại sao không phải là điều anh đi, tại sao không phải là trừng phạt anh, mà lại dính tới những người vô tội kia chứ!
Mà lúc Viêm Liệt đang do dự điện thoại của anh liền vang lên! Tiếng chuông hết sức riêng biệt làm Viêm Liệt không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, trong phút chốc, cả người anh cứng lại, hítâu một hơi mới lấy hết dũng khí nhận điện thoại.
- -------- Hết Chương 23 --------
Bảo Bối Nhỏ, 1/2/2019
3400 chữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.