Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 178:




Diệp Bạc Hâm cười lạnh, “Tôi vẫn luôn cho rằng cô chỉ là nhìn tôi không thuận mắt, không ngờ đại tiểu thư cô vậy mà muốn huỷ hoại tôi, một lần bồi rượu không thành, lại thêm một lần làm bẩn, ngay cả loại chuyện tôi kết hôn cũng nói với người ngoài. Lúc trước cô đánh giá cô cáo quá rồi tôi cho rằng cô chỉ là đại tiểu thư kiêu ngạo, thì ra cô chẳng qua cũng chỉ như vậy, đê tiện như vậy.”
Diệp Thanh Vũ sững sờ, trầm mặc nhìn cô nhìn thấy trên mặt cô chứa đầy chế nhạo và khinh thường.
“Không phải tôi!” Cô mở miệng, mỗi một từ đều đè xuống rất nặng.
“Không phải cô?Không phải cô cái gì?không phải cô nói sao?" Diệp Bạc Hâm nhếch mày, trong nháy mắt ánh mắt lạnh lùng “Vậy cô nói cho tôi biết, nếu như không phải cô nói, An Mẫn Oanh làm sao nói tôi cướp đàn ông của chị gái, Diệp Thanh Vũ, cô nói đi, tôi lúc nào cướp đàn ông của cô?”
Diệp Bạc Hâm từng bước ép tới, ánh mắt lạnh nhạt, trên mặt lại là ý cười chế nhạo.
“Nói cách khác... người mà An Mẫm Oanh nói là Hạ Dã Nhuận, chỉ là tôi không biết, Hạ Dã Nhuận từ lúc nào trở thành người đàn ông của Diệp Thanh Vũ cô? Còn đại tiểu thư kiêu căng An Mẫn Oanh làm sao biết được...”
Diệp Bạc Hâm bước một bước tới trước, dường như dính lên Diệp Thanh Vũ, trên mặt Diệp Thanh Vũ tái một mảng, lại cứng cổ trừng cô.
“Cô ta làm sao biết được là cô thích Hạ Dã Nhuận? Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn giấu tốt như vậy, không có đạo lý gì An Mẫn Oanh cô ta có thể nhìn ra.”
“Chị cả, cô nói xem.” Diệp Bạc Hâm ghé sát tai cô, nhẹ nhàng cười lạnh, câu cuối gần như hét lên.
Diệp Thanh Vũ bị cô ép tới vài phần muốn sụp đổ, dường như nhận được một sự sỉ nhục rất lớn, cô cắn răng nhìn Diệp Bạc Hâm, trong mắt một mảnh đỏ au, chính là chứa đầy phẫn hận nhìn cô.
Hạ Dã Nhuận vốn dĩ muốn tìm một cơ hội khuyên hai người đừng cãi nhau nữa, vừa giơ tay ra muốn kéo Diệp Bạc Hâm đi, đột nhiên nghe thấy câu này, tay anh rơi trong không trung, anh đứng sau lưng Diệp Thanh Vũ, biểu cảm nghi hoặc, đồng tử hơi hơi trừng to.
Diệp Thanh Vũ thích anh?
Làm sao có thể?
Diệp Thanh Vũ đối với anh từ trước tới giờ không có sắc mặt tốt, hoặc là lạnh lùng, hoặc là xa lánh.
Thích một người sẽ có thái độ như vậy sao?
Cô chưa từng biểu hiện ra một tia mảy may nào là tình yêu, vì vậy anh đều không nghĩ tới phương diện này.
Mắt Diệp Bạc Hâm tràn đầy phẫn nộ, cô nhìn gương mặt Diệp Thanh Vũ trắng noãn tinh tế, mỉm cười mỉa mai, vừa đứng thẳng người, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Dã Nhuận đứng sau lưng Diệp Thanh Vũ.
Ước tính nghe thấy lời của cô, anh thần sắc phức tạp nhìn Diệp Thanh Vũ.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, có chút chột xẹt qua đầu.
“Thanh Vũ... lời cô ấy nói... là thật sao?”
Diệp Thanh Vũ nghe thấy sau lưng có giọng khàn khàn, sống lưng phát lạnh, cả người cứng đờ, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện kinh hoàng.
Cô cảm thấy rất khó xử, cô vẫn không nghĩ qua để Hạ Dã Nhuận biết tâm ý của cô, Hạ Dã Nhuận thích em gái cô, là vị hôn phu của em gái, cô bây giờ tính cái gì?
Cùng em gái của mình tranh một người đàn ông, loại chuyện mất mặt như vậy, Diệp Thanh Vũ cô làm không được.
Diệp Thanh Vũ căm hờn chỉ mũi của Diệp Bạc Hâm, trách cô miệng không lựa lời, để lộ bí mật của cô.
Diệp Bạc Hâm cắn răng có chút chột dạ, cô làm sao biết được để Hạ Dã Nhuận nghe thấy.
“Thanh Vũ!” nghe thấy Diệp Bạc Hâm không trả lời, Hạ Dã Nhuận bước đến bên người cô, chằm chằm nhìn hướng cô, trong đồng tử đen sâu hiện lên một cảm xúc không rõ ràng.
Trên khuôn mặt thanh tú là biểu cảm nghiêm túc, giọng của anh không dễ xen vào.
Diệp Thanh Vũ hơi hơi nghiêng đầu qua, không nhìn anh, trong đôi mắt lại tích góp từng màn sương, rất cay, rất muốn khóc to lên.
Yêu trong âm thầm nhiều năm như vậy, đột nhiên bị người khác vạch trần, để lộ ra dưới ánh sáng mặt trời, cô không có nơi nào lẩn tránh, cảm thấy rất khó xử, dường như mọi người toàn thế giới đều đang cười nhạo cô.
Thích người yêu của em gái, nực cười bao nhiêu?
“Thanh Vũ...” Hạ Dã Nhuận nhẹ giọng thì thầm, giơ tay muốn chạm vào cánh tay cô.
Diệp Thanh Vũ lại đột nhiên hất tay anh đi, lực đạo rất lớn, Hạ Dã Nhuận bị hất ra có chút đứng không vững, Diệp Thanh Vũ lùi ra sau hai bước.
“Ha ha ha...” Diệp Thanh Vũ cười sắp chảy nước mắt ra, khó xử trong mắt sớm đã biến thành một vòng thương xót, cô nghiêng cằm, “Đúng, tôi thích anh, vậy thì làm sao? Có phải ngay cả anh cũng muốn giáo huấn tôi, nói tôi không xứng thích anh?”
Nói đến rõ ràng tất cả nước mắt Diệp Thanh Vũ ào ào rơi xuống trên hai má tinh tế, hai hàng nước mắt thêm một chút yếu đuối trong cô, mất đi sự dữ dội của những ngày thường.
“Hạ Dã Nhuận, tôi thích anh nhiều năm như vậy trong mắt anh chỉ có cô ta, có khi nào để ý tới tôi?” Diệp Thanh Vũ mất khống chế hét lên, chỉ tay về hướng Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm mở miệng, nhất thời cảm thấy bản thân hơi quá đáng rồi, cô chưa từng nhìn thấy một mặt chán chường thương xót của Diệp Thanh Vũ như vậy, ở trước mặt cô, Diệp Thanh Vũ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, mở miệng là đấu khẩu với cô.
Diệp Thanh Vũ che mặt khóc thút thít, bên tai Hạ Dã Nhuận văng vẳng lời của cô, nước mắt trên mặt cô là mắt anh phát đau.
Đúng, tôi thích anh, vậy thì làm sao?
Hạ Dã Nhuận, tôi thích anh nhiều năm nhiư vậy rồi.
Trong mắt anh chỉ có cô ấy, có khi nào để ý tới tôi?
Từng câu, từng chữ, cô dường như dùng toàn bộ khi lực nói ra, giống như một miếng một tấm đá lớn, ép xuống khiến anh thở không ra hơi.
Hạ Dã Nhuận động động đầu ngón tay, muốn lên trước an ủi cô, lại phát hiện trong đầu của mình một mảnh trống rỗng, lời gì cũng không nói ra được.
Khi lần đầu tiên anh ở trên thương trường bàn chuyện làm ăn, hai tay căng thẳng ướt nhẹp mồ hôi, giọng nói đều đang run run, nhưng đều không bì kịp với lúc này khiến anh không xoay sở được.
Anh không muốn làm tổn thương người nào hết, đặc biệt là Diệp Thanh Vũ chỉ là anh làm sao cũng không ngờ rằng, Diệp Thanh Vũ thích anh, bởi vì thân phận của mẹ cô, cô từ nhỏ đã nhạy cảm và dè dặt, phàm là chuyện tranh mạnh hiếu thắng, hướng tất cả mọi người chứng minh bản thân.
Anh phải làm sao mới không làm tổn thương cô?
Tại thời khắc Hạ Dã Nhuận đang trầm tư, Diệp Thanh Vũ buông xuống đôi tay che mặt, hai mắt cô đỏ lên, ngón tay lấy khăn giấy lau sạch khoé mắt.
Cô không có nhìn người nào, kiên quyết quay người, hướng phía đường lớn chạy qua.
Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, vừa muốn đuổi theo, cánh tay bị người khác nắm chặt.
Cô nghi hoặc nhìn sắc mặt có khác thường của Hạ Dã Nhuận.
“Để anh đi...”
Nói xong, Hạ Dã Nhuận nhìn chân của cô, do dự một lúc, lại nhìn hướng Diệp Thanh Vũ chạy hướng đối diện, lúc này đèn xanh đã chuyển thành đèn đỏ.
Hạ Dã Nhuận thở dài một hơi, “Anh đưa em tới bệnh viện trước.”
Diệp Bạc Hâm lắc lắc cánh tay, nhìn Diệp Thanh Vũ đi trên đường, liên tục đâm vài người, cô vội vàng đẩy Hạ Dã Nhuận ra.
“Không cần đâu, anh mau đi xem Diệp Thanh Vũ đi, tâm trạng chị ấy không ổn, em sợ cô ấy xảy ra chuyện.”
Hạ Dã Nhuận cũng lo lắng cho Diệp Thanh Vũ, nghe cô nói như vậy, gật gật đầu, vội vàng chạy về phía bên đường.
Diệp Bạc Hâm đứng tại chỗ, cho tới khi Hạ Dã Nhuận đuổi theo được Diệp Thanh Vũ, hai người biến mất trong biển người, cô mới khập khiễng hướng về bên phía cao ốc bước đi.
Tới một góc không có người, biểu cảm lạnh lùng trên mặt Diệp Bạc Hâm cuối cùng cũng tan ra, bước chân càng chậm lại, lưng cô dựa vào bức tường, mệt mỏi rã rời khép mắt lại.
Túi xách trong tay nặng nề rơi xuống mặt đất, cơ thể vô lực dần dần quỳ xuống, nước mắt cuối cùng cũng đổ xuống.
Diệp Bạc Hâm thật sự không muốn khóc, nhưng mà trong lòng như một cục đá lớn đè xuống, cô rất mệt, trong chớp mắt tất cả mọi chuyện đều đùn đẩy tới, cô không muốn đau nhưng lại không thể không đau, càng nhiều hơn là mù mờ và và không nỡ, là ai từng nói nói, không yêu sẽ không đau.
Hai ngày không gặp, cô nhớ Tập Vị Nam, nhớ đến vòng tay của anh, nhớ dịu dàng của anh, nhớ nụ cười của anh.
Cô biết bản thân thua rồi, cô buông tay anh không được.
Đau như vậy, lại khăng khăng muốn yêu.
Cô chính là một đại ngốc.
Ở một góc không có người, chung quy vẫn là nhẫn không được gục xuống đầu gối, nước mắt như vỡ đê không ngừng chảy ra, thỉnh thoảng, giơ tay lên lau nước mắt trên khuôn mặt, một lần nữa, ướt đẫm nước mắt.
Cô ngậm chặt miệng lặng lẽ thút thít, trong trái tim dường như ở đâu cũng trống rỗng, đau đến toàn thân phát run.
Cho đến khi có một đôi chân thon dài dừng trước mặt cô, cô mới nâng tay lên lau nước mắt trên mặt, nhẫn xuống nghẹn ngào trong cổ họng, nhếch nhác vịn lấy tường đứng lên.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa hành động, người này quỳ thân người xuống, nâng tay vuốt mái tóc của cô, thở dài một tiếng, đôi tay vuốt lên mặt cô.
Hành động dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí lau khoé mắt đẫm lệ của cô.
Đợi nhìn rõ khuôn mặt sưng húp của cô, đôi mắt sâu đậm, ngay lập tức tích tụ bão táp, đôi mắt trầm lạnh, sắc mặt u ám.
Tay anh khựng lại, nhẹ nhàng chạm vào má cô, giọng nói lạnh lẽo, lông mày chứa băng.
“Là ai đánh?”
Người con gái của anh, anh cũng không dám động thủ, cho dù có tức giận, anh cũng không nỡ động vào cô một chút mảy may nào, cô gái anh nâng niu trên lòng bàn tay, vậy mà bị người khác đánh.
Một dòng khí nghẹn ở lồng ngực, Tập Vị Nam chỉ cảm thấy bực bội, khí lực trong nháy mắt ép xuống, sắc mặt lạnh băng.
“Anh... anh sao lại ở đây?” Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, lông mi run rẩy nhè nhẹ.
Người đàn ông xuất chúng bất phàm, lúc này đang quỳ trước mặt cô, trong mắt đều là tình cảm dịu dàng khiến người khác can tâm chết chìm, vừa có đau lòng, vừa có ý tức giận.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, trong phút chốc cô cảm thấy yên tâm, tất cả mọi tức giận, tất cả mọi phẫn nộ, đều tiêu tan hết trong khoảnh khắc đó, chính là bởi vì cô đang nhớ anh, muốn nhìn thấy anh, lúc yếu đuối nhất, anh xuất hiện rồi.
Con gái có lúc không phải thật sự tuyệt tình như vậy, thứ bọn họ cần, chỉ là cảm giác an toàn lúc đó, lúc họ đau khổ khó chịu, người đó ở bên cạnh, cái gì cũng không cần nói, yên lặng ở cùng cô, họ đã mãn nguyện rồi.
Sống muic Diệp Bạc Hâm cay cay, nước mắt vừa nén xuống lại chảy ra.
Tập Vị Nam thấy cô khóc thành bộ dạng sướt mướt, nhiều năm như vậy, cô rất ít khi rơi lệ trước mặt anh, càng đừng nói tới khóc đến suýt nữa khó thở như vậy, anh nhất thời chân tay luống cuống muốn giúp cô lau nước mắt, lại sợ làm cô đau.
Không biết phải làm sao, ôm lấy cô đang thút thít.
Anh nói năng lộn xộn, đến ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc, vậy mà không biết bản thân rốt cuộc đang nói gì.
“Xin lỗi... là anh không tốt...”
Anh lặp đi lặp lại câu nói này, lý trí hằng ngày ở trước mặt cô không còn sót một chút gì.
Diệp Bạc Hâm khép mắt lại, để mặc anh ôm, hai má dính sát vào lòng ngực anh, thút thít khóc lên.
Cho đến khi Diệp Bạc Hâm khóc mệt rồi, giọng nói khóc khàn rồi, cô mới giơ tay ra, nhẹ nhàng vòng lấy eo của anh.
Tập Vị Nam toàn thân chấn động, rủ mắt xuống nhìn cô, cô vẫn như cũ khép mắt lại.
“Tập Vị Nam, anh nói em có phải là một người con gái hư hỏng?”
“Em nói bậy gì vậy.” Tập Vị Nam mặc dù là thấp giọng trách móc, giọng lại rất nhẹ, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt khép chặt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.