Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 23:




Diệp Bạc Hâm ôm cái bụng chứa đầy bánh và trái cây, chán nản nằm trên sô pha.
Nếu không phải vì để vứt cho bọn họ một quả bom, hưởng thụ biểu cảm phong phú của bọn họ, cô sao có thể chạy tới Diệp gia chịu khổ chứ?
Diệp Thanh Vũ và Diệp Viễn Đông về nhà không có thời gian cố định, có lúc ra ngoài xã giao, thân là người vợ như Hạ Băng, mỗi ngày đối diện với căn nhà lạnh lẽo, khó trách muốn đi ra ngoài chơi mặt chược, cả ngày cũng không để ý tới nhà cửa.
Mặc dù Tô Uyển cũng bận như con rối, hai ba ngày lại đi công tác, nhưng chị em cô cũng quen rồi, thanh tịnh không bị quấy rầy.
Lúc trời tối hơn, ngoài cửa truyền tới âm thanh xe hơi đỗ xuống, dì Thẩm liền đi ra ngoài mở cửa.
Diệp Thanh Vũ một thân trang điểm ol, chiếc áo sơ mi trắng, chiếc váy đen ngắn ôm đùi, để lộ đôi chân thon dài, dưới chân mang một đôi giày gót nhỏ màu đỏ, trên tay cầm một chiếc áo âu phục.
Trên khuôn mặt trang điểm tinh tế lộ chút mệt mỏi, hốc mắt sâu, mái tóc xoăn dài xoã tung có chút lộn xộn, nhưng vẫn không làm giảm đi vè đẹp của cô.
Vẻ đẹp của Diệp Thanh Vũ trái ngược với vẻ đẹp của Hạ Băng, quyến rũ mà trưởng thành, Diệp Bạc Hâm là loại vẻ đẹp thanh lịch, thanh nhã kiểu hoa sen mới nở, nhưng trong xương lại là một nam tử.
Diệp Thanh Vũ hướng dì Thẩm gật gật đầu, vào cửa liền nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bộ dạng uể oải liếc mắt nhìn cô, không chào hỏi, lại làm như không có việc gì quay đầu tiếp tục xem ti vi.
Diệp Thanh Vũ và Diệp Bạc Hâm vốn là thuỷ hoả không dung, hai người từ nhỏ đến lớn luôn tranh giành nhau, hai bên đều nhìn nhau chán ghét.
Diệp Thanh Vũ nhìn không quen bộ dạng hung hăng càn quấy của Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm nhìn không quen bộ dạng chim khổng tước cao cao tại thượng của Diệp Thanh Vũ, như thể cả thế giới ngoại trừ cô ta, tất cả mội người phải phục tùng dưới chân cô ta.
Cuộc sống công chúa, tính khí nữa hoàng.
Diệp Thanh Vũ cầm chặt tờ báo trong tay, đến giày cũng không cởi, lộc cộc bước tới trước mặt Diệp Bạc Hâm.
“Diệp Bạc Hâm, nuôi dạy em đi đâu mất rồi? ngồi chẳng ra ngồi, ngủ chẳng đúng tư thế, mặt mũi của Diệp gia đều bị em làm mất mặt rồi.” Diệp Thanh Vũ mở miệng giáo huấn Diệp Bạc Hâm, Diệp Bạc Hâm mỗi lần nghe cô nhắc đi nhắc lại, lỗ tai đều muốn dài ra rồi.
Diệp Bạc Hâm không lịch sự ngoáy ngoáy tai, Diệp Thanh Vũ tức giận xanh mặt.
“Đại tiểu thư, tôi không được nuôi dạy, bởi vì tôi không làm người thứ ba của người ta, chị nói có đúng không?”
Diệp Bạc Hâm ám chỉ mẹ cô là người thứ ba, Diệp Thanh Vũ cái gì cũng tốt, chỉ có điều cô là con gái của người thứ ba, đây là vết nhơ cả đời cô.
Diệp Thanh Vũ chế giễu lại, vứt tờ báo đang cầm trong tay lên mặt Diệp Bạc Hâm, “Cô không phải người thứ ba, nhưng người thứ ba đã leo lên đầu cô ngồi rồi.”
Diệp Bạc Hâm mở tờ báo ra, lại là tin tức scandal gia tộc.
Trên mặt báo, Hạ Dã Nhuận mang kính đen, để lộ một nửa khuôn mặt, tay dắt một cô gái toàn thân mặc một chiếc đầm trắng, ngay cả khi cô gái đó đã đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, thì tất cả những người quan tâm đến tin đồn gia tộc này đều nhận ra, cô gái này tên là Lâm Tinh Âm, một năm gần đây, thường cùng thiếu gia Hạ gia lên mặt báo.
Quần chúng sôi nổi suy đoán, cô gái này mới là Hạ thiếu gia yêu thật sự, còn vị hôn thê của Hạ thiếu gia Diệp nhị tiểu thư là gia tộc tự an bài cho anh ta, tiết mục gia tộc liên hôn này, làm khổ một đôi uyên ương.
Sau lưng hai người là một khách sạn cao cấp, tiêu đề của bức ảnh vô cùng bắt mắt, " Hạ thiếu gia dắt tình nhân một dạo đêm xuân, phượng hoàng gặp nạn hay nhập gia tộc ".
Diệp Bạc Hâm mặc dù không yêu Hạ Dã Nhuận, nhưng những năm nay là thân phận người yêu của anh ta, cô tận tâm tận lực đối tốt với anh ta, liền sai lầm đem bản thân cho anh ta.
Nhìn thấy Hạ Dã Nhuận quang minh chính đại phản bội, đội trên đầu danh là vị hôn phu của cô ra đường chơi bời, cô không chịu được xót xa trong lòng, đối với Hạ Dã Nhuận càng tăng thêm thất vọng.
Hôm nay còn giải thích với cô hai người không có gì, bây giờ đáo chí đã bùng nổ hình ảnh hai người còn đi ra khỏi khách sạn, không cảm thấy buồn cười sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.