Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 49:




Trời nửa đêm bất chợt đổ cơn mưa lớn, đèn đường lao xao, bóng cây rung rinh, hạt mưa lộp độp từng hạt gõ lên cửa sổ, rồi lại lăn dài, bôi nhòa cảnh vậy.
Chốc chốc chớp lóa lên, rạch trắng trời, tiếng sấm đì đùng trở thành bài ca ru ngủ tuyệt vời nhất.
Nghe kể cũng lạ, người khác đều sợ sấm, riêng Diệp Bạc Hâm lại ngủ ngon lành trong tiếng sấm.
Ngày hôm sau mặt trời nhô như thường lệ, hoa nở trong vườn bị nước mưa quần tơi tả, rụng rơi đầy mặt sân, trơ lại cành.
Cây cát cánh đơm nụ chực nở lại vươn mình đứng dậy, giọt nước mắc đầu cành đong đưa như muốn rơi.
Nước trên mặt sân khô ráo cũng nhanh, một đêm chỉ sót lại vào vệt nước nông.
Starbuck vào sáng sớm lác đác chỉ mấy khách, ngồi rải rác đôi ba trong góc.
Khung giờ hành chính của ngày trong tuần, người vốn ít. Đến tầm trưa và chiều tối, khách mới dần dà đông hơn.
Diệp Bạc Hâm ngồi vị trí sát cửa sổ, gọi một cốc mocha và tiramisu. Ngoài cửa hoa hồng đương rộ nở rực rỡ.
Bản nhạc thịnh hành du dương nhẹ nhàng, man mác buồn, Diệp Bạc Hâm chợt nổi hứng lấy sổ ghi chép mang theo từ trong túi, ngòi bút mực xanhliến thoắng ghi ghi chép chép trên nền giấy trắng.
Chữ của cô thanh thoát mềm mại tựa cái cảm giác mà cô mang lại cho người khác. Nhìn kĩ thì nét đuôi hơi hất, trong nhu có cương, khắc tạc chất cao kỳ vốn có trong bản chất cô.
Lúc Thẩm Tư Á đến, cô vẫn chúi đầu viết lách. Nhân viên phục vụ tiến tới, Thẩm Tư Á liền giơ ta ra hiệu im lặng. Cô hiểu Diệp Bạc Hâm đang sẵn cảm hứng, bất kể ở đâu cũng phải ghi chép lại ngay, và tuyệt đối không được ngắt ngang.
Thẩm Tư Á chỉ vào menu cho người phục vụ hiểu ý. Chẳng bao lâu sau capuchino được mang ra.
Bên cạnh âm nhạc du dương, bên tai còn có tiếng bút giấy chạm vào nhau sột soạt, Thâm Tư Á vừa cắn ống hút, vừa ngắm nhìn Diệp Bạc Hâm.
Không thể phủ nhận, Diệp Bạc Hâm lúc tập trung quả thực cuốn hút vô cùng. Vẻ sâu lắng, tao nhã toát ra từ bên trong vượt xa cả nét đẹp bề ngoài. Cô nàng vào lúc này mang lại cảm giác an bình tĩnh lặng, người ta bất giác bị hút hồn bởi khí chất ấy, mà quên bẵng đi diện mạo yêu kiều của cô.
Diệp Bạc Hâm ngừng bút, ánh mắt đọc lướt trên mặt giấy, bờ mi như đôi bướm tinh nghịch, dập dờn xòe cánh.
Mắt vẫn nhìn xuống, bờ môi hồng he hé mở: “Hôm qua có chuyện gì thế, sao cậu không nghe máy?”
Lúc Thẩm Tư Á mới đến, cô đã nhác thấy, nhưng không muốn đứt mạch tư duy, bèn lúi húi cho xong.
Tuy thường ngày Thẩm Tư Á hay bày vẽ nghịch ngợm, nhưng lúc quan trọng vẫn biết cái nên làm, cái không nên làm. Đó cũng là một trong những lý do vì sao cô có thể chơi thân với Thẩm Tư Á.
Nhắc đến chuyện hôm qua, Thẩm Tư Á khó chịu ra mặt: “Cậu không nhắc thì thôi, cứ nhắc là bực mình. Cậu nói xem, dù sao tớ cũng là phóng viên chuyên đề tài chính thâm niên đầy mình, thế mà chúng nó dám sai tớ đi săn tin? Việc đấy chỉ bọn Giải trí mới làm. Báo hại chị mày lóc cóc theo đuôi người ta từ chiều qua không khác gì lũ chó săn.”
Diệp Bạc Hâm khép sổ lại, bấy giờ mới ngẩng lên nhìn cô.
Ồ--- hình như đen đi nhiều.
“Tạp chí của các cậu trước nay phân công công việc rành mạch rõ ràng cơ mà, lần này làm sao thế? Làm ai phật ý à?
Thẩm Tư Á nghẹn họng, ngẩng phắt lên: “Sao cậu biết?”
Sao cậu biết?
Với cái tính của Thẩm Tư Á, ngứa mắt ai là viết rõ trên mặt, có hiểu đạo sinh tồn chốn công sở đâu. Nào là phật ý đồng nghiệp, cãi sếp, thích mục nào là nhảy vào chơi cho mấy ngày.
Vấn đề là, bây giờ tạp chí người ta không còn bận tâm tới sức mạnh tuyên truyền đích thực gì gì nữa, chỉ cần chủ đề mới mẻ, bán chạy, hấp dẫn người xem, tức là áng văn hay rồi. Cô thì ngược lại, bới lông tìm vết, chỉ trích cấp trên vi phạm đạo đức nghề nghiệp, sáng tạo thứ chả ai có. Không phải do gia cảnh đặc biệt, thì người ta đá đi lâu rồi.
Thẩm Tư Á hẹn Diệp Bạc Hâm ra là vì chuyện này. Lần này cô đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn, bị phân về miền núi xa xôi. Hôm nay gọi ra là để từ biệt.
Tháng trước đáng lẽ Thẩm Tư Á được thăng chức. Rốt cuộc một kẻ điều từ đâu đến tòa soạn, lấp vào chức vị của cô. Thế thì cũng thôi, chả thèm chấp, nhưng ả ta lại dám soi mói công việc của cô, mà rõ ràng cái gì cũng mù tịt mà dám chỉ tay năm ngón. Thẩm Tư Á trong lúc tức giận đã đôi co với ả.
Nhân lúc tiến hành hiệu chỉnh maket của Đối thoại doanh nhân kỳ trước, ả thừa cơ gạt phăng bài mà Thẩm Tư Á kỳ công viết lách. Kết quả số bán kỳ đó tụt dốc. Cũng chẳng hiểu ả ta là thần thánh phương nào mà đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Thẩm Tư Á. Chỉ trích Thẩm Tư Á trái ý cấp trên, nộp bài muộn. Bên trên yêu cầu cô viết kiểm điểm, cũng chẳng tổ chức lấy một cuộc điều tra.
Tưởng thế là xong, thế mà ả kia vẫn cố tình bới lông tìm vết, gây khó dễ mọi lúc mọi nơi. Tuần trước cắt cử cô đi phỏng vấn CEO của Tập đoàn Tia.
CEO của Tia nổi tiếng khó nhằn, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện, bí ẩn khó đoán, và chưa từng chấp nhận phỏng vấn bao giờ, bất kể nam hay nữ. Tuổi tác cũng không rõ là bao. Bảo cô phỏng vấn kiểu gì?
Rõ ràng là bẫy. Thẩm Tư Á không ưa nổi cái bộ dạng “tôi biết ngay là cô không ra gì” của ả kia. Trong lúc máu bốc lên não, cô liền mạnh dạn nhận nhiệm vụ.
Sau đó nghĩ lại thì hối cũng không kịp. Cô chầu chực mấy ngàybên ngoài tập đoàn Tia, rốt cuộc bóng ma còn chả thấy đâu.
Ả kia lấy thế làm cớ, cho rằng năng lực của cô yếu kém và đuổi sang chuyên mục Giải trí.
Bi kịch hơn ở chỗ, Thẩm Tư Á nhận ra mình không hề có tố chất làm papazazi. Vừa đến đã bị phát hiện, thậm chí ngu si bị người ta chơi cho một vố.
Trò đùa gì thế này?
Gã chết tiệt kia thậm chí để cô theo hắn cả một ngày. Nửa đêm cô làm mồi cho muỗi đốt, hắn sai người mang ra một cốc nước mát, bảo là để cô hạ nhiệt. Đàn bà con gái một thân một mình, đêm hôm nhòm ngó bên ngoài biệt thự của đàn ông độc thân, dễ gây hiểu nhầm lắm.
Thẩm Tư Á tức điên lên được. Hóa ra cô bị hắn xỏ mũi?
Chẳng trách kẻ mà bấy lâu chưa lúc nào vơi tin tức ngoài lề về hắn, đột nhiên lại không thấy người đẹp sát cánh kề bên.
Nghe cô than thở xong, Diệp Bạc Hâm tao nhã lau khóe miệng:
“Cậu ngố à, người ta chèn ép cậu, cậu không biết đường bỏ đi à? Việc gì cứ phải chết dí ở Timi?”
Thẩm Tư Á ủ rũ như gà rù: “Nói nghe thì dễ lắm, Timi hiện là tòa soạn lớn nhất, quy mô nhất, đề cập đến nhiều ngành nghề đa dạng nhất cả nước. Chỗ khác làm gì có lương cao, đãi ngộ tốt như Timi.”
Cô không nỡ, huống hồ cô vốn yêu thích văn hóa của Timi, cơ hội thăng chức rộng mở, người mới có điều kiện phát triển dễ dàng.
Diệp Bạc Hâm đắn đo một lúc. Giới điện ảnh cô cũng có ít quan hệ, nhưng bên phía tạp chí thì lại không quen ai, muốn giúp cũng khó.
Nhưng bác Thẩm thì lại có thể.
Diệp Bạc Hâm nghĩ rồi lại thôi. Mối quan hệ giữa hai bố con Thẩm Tư Á như ở điểm đóng băng. Nếu cô ấy mà biết bố mình âm thầm đứng sau giúp đỡ, chắc sẽ dứt khoát bỏ việc mất.
“Đại tiểu thư ơi, thôi thôi, có phải mình thiếu tiền đâu.”
Thẩm Tư Á trợn tròn mắt: “Ai nói chị mày không thiếu tiền. Cậu ko biết tớ thuộc đội Cứ cuối tháng là nhẵn túi à? Hằng tháng nào tiền điện tiền nước tiền mạng, lương giúp việc ở nhà. Nghĩ thôi đã nhức óc.”
Điệp Bạc Hâm chớp mắt, đưa ra thiển ý: “Hay là... bán biệt thự đi?”
Dĩ nhiên Thẩm Tư Á không đời nào bán biệt thự. Đấy là nơi lưu giữ hồi ức về mẹ và cô. Diệp Bạc Hâm thấy cô mặt mày nặng trĩu, bèn nói đùa, giải tỏa bầu không khí.
Diệp Bạc Hâm đẩy miếng bánh tiramisu còn nguyên về phía Thẩm Tư Á. Cô cười híp mắt, tíu tít đưa thìa lên miệng.
Thẩm Tư Á nhồm nhoàm nói: “Quên béng mất, hôm nay tớ hẹn cậu ra đây, là để gặp gỡ trước lúc ra đi.”
Tất cả là tại con mụ chết dẫm kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng, khiến cô quên khuấy việc chính.
Diệp Bạc Hâm điềm nhiên vuốt ve sợi dây chuyền bằng vải màu xanh, đoạn liếc nhìn cô: “Cậu sắp đi đầu thai à?”
Thẩm Tư Á xì một tiếng: “Không chơi cái kiểu công kích nhân thân thế đâu.”
“Thì thôi, không đùa nữa.”
Thẩm Tư Á lập tức xụ mặt, oán hận chồm tới, nắm chặt tay Diệp Bạc Hâm: “Gái ơi, con ả kia phái tớ đến cái nơi miền núi khỉ ho cò gáy, rét mướt bần hàn, đầy rẫy ruồi nhặng và một lũ đàn ông hôi rình!”
Tiếng động lớn bên này khiến nhiều người ngoái lại nhìn cả hai. Diệp Bạc Hâm xấu hổ, rụt phắt tay lại: “Thôi! Bà nói tiếng người đi, tiếng chim nghe ai hiểu được.”
Thẩm Tư Á mếu máo: “Con ả xấu xa bắt tớ đi làm bài về quân đội.”
Những một tháng, bắt nắng đen xì thì phải làm sao? Nghe đồn không được lên mạng, thế là giết cô rồi chứ còn?
“Cái gì?” Diệp Bạc Hâm tưởng mình nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Tạp chí của các cậu lấn sân sang quân sự từ bao giờ?”
Tuy cô không biết nhiều nhưng kiến thức cơ bản thì cũng có. Đăng tin tức về quân sự chẳng phải thuộc trách nhiệm của Báo quân đội quốc gia à? Từ bao giờ đến lượt doanh nghiệp tư nhân được xí phần thế?
Thẩm Tư Á lộ rõ vẻ mặt “Cô đúng là chả biết cái gì”: “Báo quân đội và Timi hợp tác lâu rồi. Bây giờ xem như là một tòa soạn. Mà tớ cũng chỉ là con dân quèn thôi, chiến lược bên trên thế nào tôi không biết, nghe nói là đầu tư nhà nước và tư nhân, nhà nước ủy quyền cái gì gì đấy. Sau cải tổ thì báo Quân đội thiếu người, từ lâu muốn điều người từ chuyên mục khác, nhưng mà tiếc là không có mầu, nên người ta có chết cũng không đi. Con ả kia đá tớ sang đấy.”
“Thế cậu có về không, từ nay thường trú ở doanh trại à?”
Thế thì hóa ra lại hay, chí ít sẽ không lằng nhằng với Giang Diệc Đình nữa.
Thẩm Tư Á lườm nguýt, giơ ngón trỏ: “Ai thèm chụp choẹt một lũ đàn ông từ sáng đến tối, chỉ đi một tháng thôi.”
Một tháng cũng là lâu, cô sẽ buồn lắm.
Thẩm Tư Á bất ngờ cười ranh mãnh: “Hay là A Hâm đi với tớ, một mình tớ thì buồn lắm, mà ở đó có nhiều đàn ông, mỗi tớ là phụ nữ. Cái ổ sói đấy mà cậu yên tâm vất tớ ở đấy tự sinh tự diệt, không thèm quan tâm hỏi han à?”
Diệp Bạc Hâm cười khẩy: “Cậu suy diễn linh tinh. Mấy anh lính cũng hay ho ra trò đấy, đẹp trai, nam tính, cậu có thể tham khảo tìm một anh.”
“Thôi ngay, đùng bởi cậu tìm được một anh lính nhé. Tớ còn chưa gặp người ta đâu. Chưa gì đã nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho chiến hữu của người ta rồi. Có ai trọng sắc khinh bạn như cậu không?”
Diệp Bác Hâm nghẹn lời: “Không thích tìm thì thôi, khỏi phải hầu.”
Thâm Tư Á cười xòa: “Đi mua sắm với tớ, tớ chủ trì, cô chủ chi, an ủi tâm hồn tổn thương của tớ cái nào.”
Cả hai rời Starbuck, thẳng tiếntrung tâm thương mại, đáp thang máy lên khu vực nữ trang tầng năm.
Khu vực nữ trang tầng năm bán đồ hãng, giá niêm yết, động cái gì cũng tiền nghìn. Quần áo Hè mới lên kệ trưng bày lóa cả mắt.
Tầng này ít khách, thường là tiểu thư quý phụ nhà giàu mới dạo bước lên đây. Thi thoảng đi lướt qua thường là một cô quý phái, thân toàn đồ hiệu phối cùng phụ kiện quý giá. Tầng lớp trung lưu ít gặp lên đây.
Thẩm Tư Á kéo Diệp Bạc Hâm vào một hiệu thời trang dưới trướng Đế Á. Diệp Bạc Hâm không mấy hứng thú, chỉ lượn lờ quanh Thẩm Tư Á, thi thoảng đưa ra gợi ý.
Thẩm Tư Á vốn có thân hình bốc lửa, da trắng hồng, trời sinh chiều cao người mẫu.
Nhân viên cửa hàng theo sau hai cô, miệng thường trực nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.