Sau khi tan học, từ sớm đã ko thấy bóng dáng của Bạch Tu Nghệ . Cũng đúng , Bạch thúc chỉ bảo hắn đưa tôi đi học , chứ có nói sau giờ học phải đón
tôi đâu . Nhưng vấn đầu là, tôi căn bản ko tìm được đường trở về nhà
,nhưng dựa theo hợp đồng , từ giờ cho đến khi sinh con , tôi phải sống ở nhà hắn . Vì thế, bất đắc dĩ , tôi chỉ có thể dựa theo con đường trong
trí nhớ đã đi lúc sáng sớm để trở về
Trời dần dần tối , ánh đèn
xung quanh càng lúc càng thưa thốt , chuyện này mà đối với 1 kẻ ko phân
biệt được Đông Tây Nam Bắc mà nói , thì việc tìm đường ko phải là một
việc đơn giản .
Bụng thật đói nha, hiện tại chắc cũng phải gần 9 giờ rồi , nhưng mà , bóng dáng nhà hắn như còn nằm ở cõi Tây Thiên xa mờ
Bất chợt điện thoại di động vang lên
"A lô?"Tôi vô lực tiếp đón
"Ở đâu?" Từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói cực kì ko kiên nhẫn
Bạch Tu Nghệ
Tôi nhìn nhìn xung quanh nhưng cũng ko biết hiện tại mình đang ở nơi nào
"Ko biết"
"Cô đang giỡn mặt với tôi sao?" Hắn tức giận
"Ko có" Tôi đàng hoàng trả lời
"Hừ, nếu ko muốn trở về thì cứ việc nói thẳng, đừng làm cho người khác lãng phí thời gian đi ra ngoài tìm cô"
"Ko phải" Bây giờ mà rời Bạch gia, chẳng khác nào từ bỏ
"Con mẹ nó, vậy tôi phải đi đâu tìm cô đây?" Bạch Tu Nghệ ko còn giữ được bình tĩnh gầm lên
"Ko biết" Tôi nói thật là tôi ko biết (Rin: cách nói chuyện của bạn này giống Tiểu Minh nhỉ?? haha:D)
"Cô.... ...... ....." Hắn giận đến mức ko biết phải nói cái gì cho phải
"Tôi đói bụng" Bụng từ nãy giờ vẫn đang réo gọi
"... ...... ..." Từ đầu dây điện thoại bên kia ko âm thanh
"Anh.... .....muốn tới đón tôi sao?" Tôi cẩn thận hỏi, nếu như hắn ko đến đón
tôi , thì đêm nay chắc chắn tôi phải ngủ ở đầu đường xó chợ rồi
Bạch Tu Nghệ hít vào thật sâu , sau đó lại cắn răng nói "Tìm một của hàng gần đấy , sau đó đưa điện thoại cho ông chủ"
"A"
Ngồi ở trong xe trở về nhà, mặt của Bạch Tu Nghệ vẫn căng thẳng, nhìn bộ
dạng kinh người của hắn, tôi cũng ko dám nói gì thêm . Trong lòng cũng
đang suy nghĩ , khuôn mặt này của hắn so với lúc còn ở trường học khác
biệt ngàn trùng , thì ra con trai cũng giống như con gái, luôn đem bộ
mặt đẹp nhất trình ra trước mọi người . Dối trá!
Bụng ko thức
thời réo gọi , ai, bình thường tao cũng ko phải ko để cho mày ăn cơm ,
tại sao mày cứ phải làm chuyện mất mặt như vậy a
Bạch Tu Nghệ ko nhịn được , nhìn nhìn nó , tôi vội vàng chối bỏ quan hệ "Ko liên quan đến tôi, nó tự kêu!" Ngón tay chỉ vào bụng
Hắn ngồi ở chỗ điều khiển xe sôi trào 1 trận, sau đó lại ném cho tôi một túi bánh bích quy "Làm cho nó đừng kêu nữa"
Là hương cốm. Tôi nhíu nhíu mày "Tôi thích hương sô cô la"
"Vậy cô có ăn hay ko?" Bạch Tu Nghệ tức giận hướng tôi la to
"Ăn" Bụng ơi bụng à, tao đến cứu mày đây
"Thật phiền phức , trong lúc ăn cô có thể ngậm miệng lại được ko?" Hắn chán ghét nhìn tôi
"Tôi nhỏ giọng nói thầm "Ngậm miệng lại? Vậy đút vào trong lỗ mũi à?"
"... ...... ...." Bạch Tu Nghệ ko muốn nói nhiều thêm cầu nào, buồn bực móc ra 1 điếu thuốc lá
"Điều thứ 18 trong hợp đồng : Trong lúc mang thai , nhà trai ko được hút
thuốc uống rượu"Tôi vừa cầm bánh bích quy vừa lẩm bẩm đọc
Hắn quay lại ko thể tin được nhìn tôi "Cô có biết thân phận của mình ko?"
"Biết"
"Vậy thì ko nên chõ mõm nhiều vào chuyện của người khác"
"A"
Bạch Tu Nghệ vừa định đốt thuốc, thì lại tức giận ném ra ngoài
"Đáng chết"
"Tôi vẫn còn thích hương sô cô la"
"Câm miệng!!"
Quay trở về Bạch gia, Bạch thúc cũng ko có nói gì, chỉ kêu quản gia chuẩn bị cho tôi cơm tối, sau đó lại gọi Bạch Tu Nghệ vào thư phòng
Thỉnh thoảng trong thư phòng, truyền ra một vài tiếng gầm gừ
Hôm sau, tôi đi ra ngoài , Bạch Tu Nghệ đã ngồi sẵn ở trong ko kiên nhẫn chờ tôi
"Nhanh lên 1 chút!"
"A"
Xe như cũ dừng lại ở chỗ ngày hôm qua tôi đã xuống
"Xuống xe"
"Ừ"
Tôi nghe lời ung dung đi xuống, trong lòng cũng đang nói thầm, ko biết cái
cuộc sống lên xe xuống xe như thế này còn muốn kéo dài bao lâu
Trong sân tường , mọi lúc mọi nơi cũng thấy được một đoàn ong bướm vây xung
quanh Bạch Tu Nghệ , còn hắn lại thành thảo chào hỏi . Chỉ cần xuất hiện những huống như thế này thì Khổng Dĩ Ưu sau đó nhất định sẽ xuất hiện , đám ong bướm nhơ bẩn sẽ tự tàn úa rồi nhường vị trí lại cho hoa tiên
Điều thứ sáu trong hợp đồng : ko được ăn thực phẩm ko bổ dưỡng hoặc bỏ đi
Tôi lắc lắc đầu "Ko có dinh dưỡng"
Dương Tử ngây ngốc nhìn tôi "Cậu nói tiếng gì vậy?"
Sau khi tan học , tôi lấy tấm bản đồ quản gia đã đưa cho tôi khoa tay múa
chân , song khi đi đến cái chỗ Bạch Tu Nghệ đã thả tôi xuống lúc sáng
thì lại nghe được một tràn kèn chói tai . Tôi ngẩng đầu lên , đập vào
mắt là khuôn mặt ko kiên nhẫn chờ đợi của hắn . Tôi đi lên phía trước
"Có việc ?"
"Lên xe"
"A"
Buổi tối hắn lại chịu đưa tôi về nhà? thật kì lạ!! Nhưng dù là thế nào thì
chuyện có xe ngồi miễn phí ko cần phải vất vả tìm đường cũng là chuyện
tốt
Cứ như thế, quan hệ giữa tôi và Bạch Tu Nghệ chỉ duy trì ở
mức đi nhờ xe,dù cho gặp nhau ở trường học , ánh mắt chúng tôi có chạm
nhau, thì chúng tôi cũng chỉ là hai người xa lạ ko quen biết . Từ sau
buổi chiều đầu tiên gặp gỡ đó, tôi và hắn, cũng ko có bất kì cái gần gũi nào . Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi sống ở Bạch gia
Thời gian thấm thoát trôi nhanh đã qua một tháng
Nguyệt sự của tôi vẫn chưa tới
Người của Bạch gia so với tôi còn chú ý đến chi tiết hơn nên đã lập tức đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra
Tôi, đã mang thai