Pa Pa 17 Tuổi

Chương 7: 20 vạn




Từ sau khi trở về Bạch gia, cảm giác của tôi về nơi ấy đã có chút ít khác biệt. Bạch Tu Nghệ đã ko còn đối với tôi lạnh lùng như trước, ngược lại hắn còn luôn mồm nhắc nhở phụ nữ có thai như tôi thì cần phải chú ý đến bản thân mình thật tốt. Trực giác nói cho tôi biết , một ít phần tử nho nhỏ tình thương của cha đã bắt đầu phát huy hiệu quả trong cơ thể hắn
Thay đổi vô tình xảy ra, thái độ của Bạch Tu Nghệ thật khiến cho tôi có chút ko quen . Hắn ko còn châm chọc , giễu cợt tôi như trước, hơn nữa ở trường học cũng ko tỏ vẻ đa tình . Ở trước mặt tôi, hắn luôn có chút chân thành, cuộc sống cùng với hắn như vậy cũng khiến cho tôi dần dần thả lỏng lòng mình thậm chí cũng quên luôn cái nguyên nhân khiến tôi phải ở nơi này
Mãi cho đến một buổi xế chiều, tôi nhận được cú điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện , cái sự thật tôi ko muốn đối mặt chẳng chút lưu tình đã ập tới . Bệnh tình của em gái đã bắt đầu chuyển xấu, phải lập tức làm phẫu thuật thay thận ngay . Cúp điện thoại, tôi chạy thục mạng đến trước mặt Bạch Tu Nghệ
"Điều thứ nhất trong hợp đồng, sau khi nhà gái mang thai phải nhận được 20 vạn thù lao,sau sinh con lại được thêm 30 vạn"
Tôi có chút ko dám nhìn ánh mắt của hắn, nhưng vẫn phải ép buộc bản thân mình dùng âm thanh cứng nhắc nói ra những lời này . Đứa em gái lâm bệnh nặng đang đứng trên bờ vực tử vong còn đang chờ tôi
Nghe được tôi nói.... ......Bạch Tu Nghệ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Từ từ, khóe miệng hắn cong thành một nụ cười châm chọc
"A, cô ko nói tôi cũng muốn quên mất rằng cô làm việc này là vì thù lao"
Tiếp theo hắn rút ra từ trong ví một tờ chi phiếu mỏng
"Đây là 20 vạn chi phiế........thù lao đầu tiên của.... .......cô!"
Tay hắn nhẹ nhàng buông ra, tờ chi phiếu lả lướt bay xuống mặt đất
Cổ họng tôi như bị một thứ gì đó chẹn lại, ngồi xổm xuống, tôi nhặt tờ chi phiếu lên . Xem ra tờ chi phiếu này chính là tờ giấy biểu thị cho thân phận của tôi đồng thời cũng là tầm bùa cứu mạng của em gái
Ánh mắt Bạch Tu Nghệ lộ vẻ thất vọng, nhìn nhìn thân người đang nhặt tấm chi phiếu . Hắn ko rõ cơn giận cùng thất vọng của mình từ đâu mà đến ,dù sao thì quan hệ giữa hắn và nàng vốn dĩ cũng chỉ là một cuộc giao dịch , một cuộc giao dịch hèn hạ
"Cút!" Bạch Tu Nghệ lạnh lùng từ trong kẻ răng gằn ra hai chữ này
Dùng chính tự ái còn lưu lại của mình, tôi bọc tấm chi phiếu lại cẩn thận rồi rời đi , tôi ko cho phép mình ở trước mặt hắn rơi nước mắt, tôi ko cho phép mình cúi đầu hèn mọn cầu xin sự thương xót của hắn
Nhảy lên taxi rời khỏi Bạch gia, tôi chạy thẳng đến bệnh viện , trên đường đi chỉ gọi cho mẹ bảo bà ấy nên sớm đến , còn ba vốn dĩ tim cũng ko khỏe nên để cho ông ấy ở lại nhà tối nay
Nhìn em gái được đưa đến phòng phẫu thuật , tôi và mẹ ôm nhau an ủi lẫn nhau . Ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, mặc dù bạn đã chuẩn bị tư tưởng vô số lần, nhưng khi đường đường chính chính đối mặt với sự thật cũng không khỏi khiến đáy lòng bạn phát run . Mẹ đột ngột ngẩng đầu lên hỏi tôi
"Tiểu Nhứ, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Mượn bạn" Tôi cúi đầu ko dám nhìn vào mắt mẹ
"Bạn? Có loại bạn nào dám cho con mượn 20 vạn chứ? Đây ko phải là một số tiền nhỏ a" Mẹ đối với lời nói của tôi rõ ràng ko tin tưởng
"Mẹ, mẹ đừng hỏi con nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất là trị bệnh cho em ... .......con ko muốn nhìn thấy nó chết"
Mẹ nhìn tôi, hai khóe mắt dần dần chảy nước mắt "Tiểu Nhứ, con là một đứa con ngoan. Nhưng mẹ ko hy vọng con vì tiểu Diệp mà gánh vác quá nhiều trách nhiệm, đây ko phải là chuyện để cho một đứa trẻ mười bảy tuổi như con phải gánh chịu" Mẹ ôm tôi vào lòng, vuốt ve tóc của tôi
"Mẹ, đừng lo lắng cho con"
Lúc này, ba lại bước nhanh đến
"Sao rồi? Tiểu Diệp thế nào?"
"Nó còn đang tiến hành phẫu thuật. Sao ông lại đến ?" Mẹ đứng dậy đỡ ba ngồi xuống
"Tôi làm sao mà ở nhà được? Đúng rồi , bà lấy đâu ra nhiều tiền phẫu thuật như vậy?"
Mẹ nhìn tôi 1 chút, vừa muốn nói rồi lại thôi , ba hoài nghi nhìn tôi
"Tiểu Nhứ! Là tiền con kiếm được?"
Tôi ko nói gì chỉ gât đầu , ba ko tin được nói
"Con lấy đâu ra số tiền đó? Những 20 vạn?"
"Mượn" Giọng nói của tôi ko có chút gợn sóng nào
"Mượn ai? Người nào lại cho mày mượn nhiều như vậy? Chỉ bằng một đứa còn học trung học như mày?" Ba kích động đứng lên chất vấn tôi
Mẹ vội vàng kéo ông lại
"Ai da, ông đừng kích động quá, từ từ nói chuyện với con cũng được"
"Nói, rốt cuộc mày lấy tiền ở đâu ra?" Ba ko buông tha chất vấn
"Mượn" Tôi như cũ chỉ có thể trả lời câu hỏi của ông bằng 2 chữ này
"Mày?!" Ba giận đến mức phải đưa tay chặn lấy ngực, hô hấp có chút dồn dập . Tôi và mẹ vội vàng dìu ông ngồi xuống , tôi ko dám nhìn vào mắt ba cũng như ko dám nhìn vào mắt Bạch Tu Nghệ "Ba, con ko đi làm mấy chuyện trộm cắp giết người là được"
Ba trầm giọng nói "Chỉ sợ con còn làm những chuyện đáng sợ hơn so với mấy chuyện trộm cắp giết người . Tiểu Nhứ, ba ko muốn con làm ra những chuyện điên rồ . Tiểu Diệp là con gái của ba, con cũng là con gái của ba, hai đứa là hai đưa con mà ba yêu thương nhất"
"Ba.... ........" Đôi mắt của tôi đã bắt đầu ươn ướt, nhưng tôi ko thế nói ra sự thật, ba cố chấp như vậy có chế ông cũng sẽ ko đồng ý
"Nói, cho ba biết là ai đã cho con mượn tiền, ba đi thương lượng từ từ với........hắn. Con ko cần phải xen vào việc này nữa" Ba hạ quyết tâm nói
Dụng tâm của ông , tôi hiểu, nhưng bây giờ thì ông cũng chẳng thể giải quyết được gì nữa rồi. Nếu như ông biết tất cả mọi chuyện mà đứa con gái này làm ra, chỉ sợ ông sẽ sụp đổ mất
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu
Ba ko tin được nhìn tôi
"Tiểu Nhứ?!"
"Ba, viện phí trị bệnh cho tiểu Diệp , con sẽ chịu trách nhiệm"
"Con lấy cái gì chịu trách nhiệm? Bằng tuổi thanh xuân của mình sao?" Ba tức giận gầm lên
"chỉ cần có thể cứu tiểu Diệp, cái gì con cũng ko cần" Tôi quyết tâm nói
"Mày cút đi! Coi như tao ko có đứa con gái như mày, chuyện của tiểu Diệp ko cần mày quan tâm đến, tao vẫn còn chưa chết đây!" Ba vô lực nói, hô hấp càng lúc càng dồn dập
"Cút, tao ko có loại con gái này, mau cút.... ........"
Mẹ khóc nói "Tiểu Nhứ, con cứ đi trước đi , đừng chọc giận ba con nữa"
Nhìn về phía ba, ông nghiêng đầu sang 1 bên căn bản đã ko muốn nhìn thấy mặt tôi nữa
Tôi ko biết mình đi ra khỏi bệnh viện như thế nào, đứa em gái còn trong phòng mổ là thứ duy nhất mà tôi còn nhớ thương, đứa em gái khi còn bé rất thích nắm lấy tay tôi.... .....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.