Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 19: Các vị thần bỏ phiếu về cách giết chúng tôi




Việc bay trên không đã là quá tệ đối với con trai của thần Biển, nhưng bay thẳng tới cung điện của thần Zeus với sấm chớp bủa quanh thậm chí còn là điều tồi tệ hơn rất nhiều.
Chúng tôi bay thành hình vòng tròn chính giữa Manhattan, tạo thành một quỹ đạo khép kín quanh đỉnh Olympus. Trước đây tôi đã tới đây một lần – đi bẳng thang máy thẳng đến tầng 600 bí mật của Tòa nhà Empire State. Lần này, Đỉnh Olympus thầm chí còn làm tôi ngạc nhiên hơn rất nhiều.
Trong bóng tốt chập choạng của buổi sớm mai, những ngọn đuốc và lửa trại đã làm cho các tòa cung điện ở một bên sườn núi sáng lấp lánh với hai mươi màu sắc khác nhau từ màu đỏ tươi đến màu chàm. Hiển nhiên là chẳng ai ngủ trên Đỉnh Olympus. Những con đường ngoằn ngoèo với rất nhiều á thần, các linh thể tự nhiên và các vị thần nhỏ đang vội vội vàng vàng, cưỡi trên các cỗ xe ngựa hoặc ghế kiệu được khuân bởi các Cyclops. Nơi đây dường như mùa đông không ngự trị. Tôi ngửi thấy được mùi hương từ các vườn hoa đang nở rộ- hoa nhài và các loại hoa hồng và thậm chí là các loài hoa còn thơm ngát hơn mà tôi không biết tên. Tiếng nhạc êm ái phát ra từ những ô cửa sổ, âm thanh êm dịu của dàn lia và các loại sáo sậy vang lên dìu dặt.
Tọa lạc trên đỉnh của ngọn núi là cung điện to lớn nhất – cung điện màu trắng rực rỡ của các vị thần.
Những con pegasus đưa chúng tôi đến khu sân ngoài của thần điện, trước mặt cánh cổng bạc lớn. Trước khi tôi kịp nghĩ tới việc có nên gõ cửa hay không thì cánh cổng đã tự động mở ra.
Chúc may mắn sếp, Blackjack nói.
Ừm. Tôi không hiểu vì sao nhưng tôi có cảm giác mình sắp phải đối mặt với việc kết tội. Tôi chưa từng trông thấy cánh các vị thần cùng tập trung một nơi. Tôi biết bất cứ ai trong số họ cũng có thể thổi bay tôi thành bụi và một vài trong số đó sẽ rất thích thú nếu làm được việc đó.
Này, nếu như sếp không quay lại, liệu tôi có thể sử dụng căn nhà của cậu làm chuồng cho tôi không?
Tôi quay sang nhìn Blackjack.
Chỉ là một ý nghĩ thôi mà, nó nói. Tôi xin lỗi.
Blackjack và những người bạn của nó bay vút lên cao, để lại Thalia, Annabeth và tôi đơn độc. Trong một phút, ba chúng tôi đứng yên đó và nhìn chằm chằm vào cung điện, như cách bọn tôi đã làm ở trước cổng của Westover Hall, dường như xuất hiện trong một triệu năm trước đây.
Và sát cánh bên nhau, chúng tôi bước vào phòng ngai của các vị thần.
Mười hai cái ngai khổng lồ xếp thành hình chữ U bao quanh một lò sưởi trung tâm, giống như vị trí của các ngôi nhà ở trại. Trần nhà phía trên lấp lánh với các chòm sao – thậm chí cả với chòm sao mới nhất, Zõe Thợ Săn, bay ngang qua bầu trời với cây cung được kéo căng.
Các vị thần đều đã yên vị ở vị trí của mình. Mỗi vị đều cao khoảng bốn mét rưỡi và tôi phải thú nhận rằng nếu như đã từng đối diện với cặp mắt của mười hai vị thần quyền uy cùng một lúc thì… thì việc đối mặt với quái vật chỉ giống như một chuyến đi dã ngoại.
“Chào đón các vị anh hùng,” nữ thần Artemis nói.
“Mooo!”
Đó là khi tôi chú ý đến Bessie và Grover.
Một quả cầu nước đang lơ lừng chính giữa căn phòng, kế bên là lò sưởi. Bessie đang tắm mình rất thoải mái xung quanh, quất mạnh chiếc đuôi rắn của nó và thò đầu ra khỏi các cạnh và đáy khối cầu. Nó có vẻ rất thích thú với việc bơi trong lòng một quả cầu nước thần kì. Grover đang quỳ gối trước ngai vàng của thần Zeus, trông như cậu ấy đang báo cáo một điều gì đó nhưng vừa trông thấy chúng tôi, cậu ấy gào lên, “Các cậu đã thành công rồi!”
Cậu ấy đứng dậy và bắt đầu chạy về phía tôi, rồi sau đó cậu ta nhớ ra và quay lưng về phía thần Zeus, chờ đợi sự cho phép.
“Đi đi,” Thần Zeus nói. Nhưng thần Zeus không thực sự để tâm lắm đến hành động của Grover. Vị thần của bầu trời đang nhìn chằm chằm vào Thalia.
Grover chạy lon ton về phía tôi. Không một vị thần nào lên tiếng. Chỉ có tiếng móng gõ của Grover vang lên trên nền đá hoa cương. Tiếng Bessie quấy nước trong quả cầu nước. Tiếng kêu tách tách của lửa trong lò sưởi.
Tôi lo lắng nhìn về phía cha, thần Poseidon. Ông vẫn mặc bộ trang phục giống hệt kể từ lần cuối tôi nhìn thấy ông ở bờ biển. Trông ông có vẻ gì đó phong trần, rám nắng với bộ râu quai nón đen rậm và đôi mắt xanh lục sẫm. Tôi không chắc ông sẽ cảm thấy thế nào khi gặp lại tôi, nhưng khóe mắt ông khẽ hiện lên một nụ cười. Ông gật đầu như muốn nói, Sẽ ổn thôi.
Grover ôm chặt Annabeth và Thalia. Sau đó cậu ấy chộp lấy cánh tay tôi. “Percy, Bessie và tớ đã làm điều đó! Nhưng cậu phải thuyết phục họ! Tớ không thể làm như vậy được!”
”Làm gì cơ?” Tôi hỏi.
“Các anh hùng,” nữ thần Artemis lên tiếng.
Nữ thần rời khỏi ngai vị của mình và biến về kích thước của người bình thường – một cô gái trẻ tóc nâu vàng, hoàn toàn bình thản giữa các vị thần mang hình dáng khổng lồ của đỉnh Olympus. Cô ấy bước về phía chúng tôi, áo choàng của cô ấy vẫn lấp lánh ánh bạc. Trên mặt cô ấy không biểu lộ chút cảm xúc nào. Dường như nữ thần Artemis đang bước đi trong ánh trăng bạc màu.
“Hội đồng đã được kể về những hành động của các bạn,” nữ thần Artemis nói với chúng tôi. “Chúng ta biết rằng núi Othrys đang trỗi dậy ở phía Tây. Chúng ta cũng biết khát vọng giành tự do của Atlas và Kronos đang tập hợp lại quân đội. chúng ta phải bỏ phiếu về cách giải quyết.”
Có những tiếng thì thầm râm ran giữa các vị thần, dường như họ có vẻ không lấy làm hài lòng với kế hoạch này, nhưng không ai đứng ra phản đối.
“Theo như yêu cầu của thần Zeus, vị thần tối cao,” nữ thần Artemis nói, “anh trai ta – thần Apollo và ta sẽ săn những quái vật nguy hiểm nhất, truy hạ chúng trước khi chúng gia nhập vào đội quân của các thần khổng lồ Titan. Nữ thần Athena sẽ đảm nhận việc kiểm tra tất cả các thần khổng lồ Titan khác để chắc chắn bọn chúng không biến mất khỏi các ngục khác nhau của chúng. Thần Poseidon được cho phép nhấn chìm chiếc tàu Công chúa Andromeda và đưa chúng xuống đáy đại dương. Và nhiệm vụ của các cậu, những anh hùng của ta…”
Nữ thần Artemis quay lại đối diện với các vị thần khác. “Những người con lai này đã giúp cho Đỉnh Olympus một việc rất lớn. Có ai trong số các vị thần phản đối điều này không?”
Nữ thần Artemis nhìn một lượt xung quanh nhóm các vị thần rồi lần lượt từng người một. Thần Zeus trong bộ vest sọc nhỏ màu đen, với bộ râu được cắt tỉa gọn gàng và đôi mắt luôn tỏa ra một tia nhìn như một thứ năng lượng đặc biệt. Bên cạnh ông là một người phụ nữ tuyệt sắc với mái tóc màu bạc được tết lại một vai và một bộ trang phục có màu sắc đẹp lộng lẫy như những chiếc lông công. Nữ thần Hera.
Ngồi phía trái thần Zeus là cha tôi, thần Peseidon. Tiếp đó là một vị thần với một cái bướu lớn trên lưng và một chân bọc trong trục ống bằng thép, một cái đầu dị dạng và bộ râu rối màu nâu, lửa vẫn đang lập lòe khắp bộ râu quai nón của ông ta. Vị thần của các lò rèn, thần Hephaestus.
Thần Hermes nháy mắt với tôi. Hôm nay ông ấy mặc một bộ đồ công sở, đang kiểm tra lại tin nhắn trên điện thoại. Thần Appole đang ngồi tựa ra sau chiếc ngai vàng bằng vàng với chiếc mũ lưỡi trai trên đầu. Ông ta đeo tai nghe iPod, vì vậy tôi không dám chắc ông ta có nghe thấy bất cứ điều gì hay không, nhưng ông ta đã giơ một ngón cái tỏ vẻ đồng ý. Thần Dionysus trông có vẻ buồn bực, ông ta đang xoay tròn rượu vang giữa những ngón tay. Và thần Ares, phải rồi, ông ta đang ngồi trên ngai làm bằng crom và da, nhìn trừng trừng về phía tôi trong khi đang mài một con dao.
Về các nữ thần trong phòng ngai: một nữ thần tóc đen tuyền trong trang phục màu xanh lá cây ngôi sát cạnh nữ thần Hera đang ngồi trên chiếc ngai được kết từ các nhành táo. Nữ thần Demeter, nữ thần của mùa màng. Bên cạnh cô là một nữ thần có đôi mắt màu xám trong trang phục màu trắng nhã nhặn. Người đó chỉ có thể là nữ thần Athena, mẹ của Annabeth. Tiếp đó là nữ thần Aphrodite, người cười với tôi đầy ẩn ý và khiến tôi phải đỏ mặt.
Tất cả vác vị thần đều quy tụ ở đây. Rất nhiều sức mạnh được tập hợp vì thế việc căn phòng này không bị thổi tung quả là một việc thần kì.
“Tôi muốn nói,” thần Appolo lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “những đứa trẻ này đã làm khá tốt,”. Vị thần hắng giọng và bắt đầu kể lể: “Các vị anh hùng giành được vòng nguyện quế…”
‘Ừm, đúng như vậy,” thần Hermes ngắt lời, giống như ông ấy đang cố gắng ngăn chặn không cho bài thơ của thần Appole được bắt đầu. “Vậy tất cả chúng ta đều đồng ý rằng sẽ không tiêu diệt họ?”
Một vài cánh tay ngập ngừng giơ lên - nữ thần Demeter, nữ thần Aphrodite.
“Đợi một chút đã,” thần Ares càu nhàu. Ông ta chỉ vào tôi và Thalia. “Hai tên này rất nguy hiểm. Sẽ an toàn hơn trong khi chúng ta cầm chân chúng ở đây…'”
“Ares,” cha tôi lên tiếng. “Chúng là những anh hùng đáng được kính trọng. Chúng ta sẽ không làm nổ con trai tôi ra thành từng mẫu nhỏ.”
“Cả con gái ta cũng vậy,” Thần Zeus gầm gừ. “Nó đã làm rất tốt.”
Thalia đỏ mặt. Dường như cô đang nghiên cứu kết cấu cái sàn nhà. Tôi biết cô ấy cảm thấy gì. Tôi rất hiếm khi nói chuyện với cha mình huống hồ việc nhận lời khen từ ông.
Nữ thần Athena hắng giọng và nói: “Tôi cũng rất tự hào về con gái mình. Nhưng có một mối nguy hiểm rình rập nơi đây với hai đứa trẻ này.
“Mẹ!” Annabeth nói. “Sao mẹ có thể làm như vậy.”
Nữ thần Athena ngắt lời cô ấy chỉ với một cái nhìn trấn an nhưng nghiêm nghị. “Không may là cha ta – thần Zeus và bác của ta – thần Poseidon đã chọn phá vỡ lời thề là sẽ không có thêm một đứa con nào nữa. Chỉ duy nhất thần Hades còn giữ lời, thực tế đó thật nực cười. Chúng ta đều biết về Lời Sấm Truyền Vĩ Đại, con của ba vị thần tối cao… như Thalia và Percy… đều rất nguy hiểm. Và kể cả một kẻ cứng đầu như Ares cũng có quan điểm của mình.”
“Đúng như vậy!” thần Ares nói. “Khoan đã, này này, cô gọi ta là…”
Ông ta bắt đầu đứng lên nhưng sợi dây nho đã quấn chặt eo ông ta giống như một chiếc dây an toàn và kéo ông ta ngồi xuống lại trên ghế.
“Ôi, làm ơn đi, Ares,” thần Dionysus thở dài. “Hãy để việc thách đấu đó sau cuộc họp này đi.”
Thần Ares nguyền rủa và bứt đứt sợi dây nho. “Giờ thì anh nói đi, lão già say xỉn. Anh hoàn toàn nghiêm túc về việc muốn giữ những đứa con nít ranh này sao?”
Thần Dionysus nhìn chăm chú về phía chúng tôi. “Tôi không có tình cảm đặc biệt vào dành cho chúng cả. Athena, cô có hoàn toàn nghiêm túc nghĩ rằng việc hủy diệt chúng sẽ là điều an toàn đối với chúng ta không?”
“Tôi không đưa ra bất cứ nhận xét nào cả,” nữ thần Athena nói. “Tôi nghĩ vạch ra những mối nguy hiểm có thể gây ra. Chúng ta sẽ làm gì với chúng. Hội đồng sẽ quyết định.”
“Tôi sẽ không để cho chúng bị trừng phạt,” nữ thần Artemis nói. “Tôi sẽ dành cho chúng những phần thưởng xứng đáng. Nếu chúng ta hủy diệt các anh hùng, những người đã làm rất nhiều điều cho chúng ta, chúng ta sẽ không khác nào các thần khổng lồ Titan. Nếu như trên Đỉnh Olympus này không công bằng, tôi sẽ không làm hại ai trong số họ.”
“Bình tĩnh nào em gái,” thần Appolo nói. “Jeez, em cần được an ủi.”
“Đừng có gọi là em gái! Em sẽ thưởng công xứng đáng cho bọn họ.”
”Được rồi,” thần Zeus gầm gừ. “Nhưng ít nhất con quái vật kia cần phải được tiêu diệt. Mọi người có đồng ý về việc đó không?”
Rất nhiều cái gật đầu tán thành.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu họ đang nói về vấn đề gì. Sau đó, tôi lại hành động theo trái tim của mình. “Bessie? Các người muốn tiêu diệt Bessie?”
“Mooooooo!” Bessie phản đối.
Cha tôi cau mày. “Con đặt tên cho con Ophiotaurus là Bessie sao?”
“Cha à,” tôi nói, “nó chỉ là một sinh vật biển. Một sinh vật biển rất đáng yêu. Cha không thể hủy hoại nó.”
Cha tôi tỏ vẻ không hài lòng. “Percy, sức mạnh của quái vật là điều cần phải được xem xét. Nếu như các thần khổng lồ Titan bắt trộm nó hoặc…”
“Nhưng cha không thể làm thế,” tôi khăng khăng. Tôi nhìn về phía thần Zeus. Đáng lẽ ra tôi phải rất sợ, nhưng tôi đang nhìn thẳng vào mắt ông ấy. “Cố gắng kiểm soát các Lời Sấm Truyền là điều không thể. Điều đó có phải là sự thật không? Thêm vào đó, Bess – con Ophiotaurus này vô tội. Nó hoàn toàn là một điều bất công giống như… giống như Kronos ăn các con của ông ta chỉ vì chúng có thể gây ra điều gì đó. Điều đó hoàn toàn sai trái!”
Thần Zeus có vẻ đang cân nhắc những gì tôi đã nói Ông ta đưa mắt nhìn sang Thalia. “Và mối nguy hiểm đó là gì? Kronos biết rất rõ điều đó, nên bất kì ai trong đó các ngươi hiến tế phần ruột của con quái vật này, người đó sẽ có sức mạnh để tiêu diệt chúng ta. Các ngươi có nghĩ chúng ta có thể để khả năng đó tồn tại không? Và con, con gái của ta, con sẽ bước sang tuổi mười sáu vào ngày mai, đúng như Lời Sấm Truyền đã nói.”
“Ngài phải tin bọn họ,” Annabeth cất tiếng. “Ngài, ngài phải đặt lòng tin vào họ.”
Thần Zeus quắc mắt giận dữ. “Tin tưởng một con người ư?”
“Annabeth nói đúng,” nữ thần Artemis nói. “Đó là tại sao trước tiên, tôi nên dành phần thưởng cho họ. Người trợ thủ trung thành của tôi, Zõe Nightahade, đã được trở về những vì sao. Tôi phải có một trợ thủ mới. Và tôi dự định sẽ chọn một. Nhưng trước hết, thưa Cha Zeus, con muốn nói chuyện riêng với cha.”
Thần Zeus ra hiệu cho nữ thần Artemis tiến về phía trước. Ông nghiêng người xuống và lắng nghe trong khi nữ thần thì thầm vào tai ông.
Một cảm giác lo lắng chợt xuất hiện trong đầu tôi, “Annabeth,” tôi nói thầm. “Đừng làm thế.”
Cô ấy cau mày nhìn tôi. “Làm gì cơ?”
“Nghe này, tớ muốn nói với cậu một vài điều,” tôi tiếp tục. Tôi nói một cách vấp váp. “Tớ không thể chịu đựng được nếu… Tớ hoàn toàn không muốn cậu…”
“Sao thế Percy?” cô ấy nói. “Trông cậu có vẻ như sắp ốm thì phải.”
Và đó chính là những gì tôi đang cảm nhận. Tôi muốn nói thêm, nhưng cái lưỡi của tôi đang phản lại chủ của nó. Nó không chịu chuyển động bởi vì nỗi sợ đang nhen lên trong tâm trí tôi. Và sau đó nữ thần Artemis quay lại.
“Tôi nhận thấy tôi nên có một trợ thủ mới,” cô thông báo. “Nếu như cô ấy chấp nhận lời đề nghị này.”
“Không,” tôi thì thầm.
“Thalia,” nữ thần Artemis nói. “Con gái của thần Zeus. Cô sẽ tham gia vào đội quân Thợ Săn của ta chứ?”
Một bầu không khí im lặng đến sững sờ bao phủ toàn căn phòng. Tôi chăm chú nhìn vào Thalia, không thể tin nổi điều mà tai tôi vừa nghe thấy. Annabeth mỉm cười. Cô ấy buông bàn tay của Thalia ra như thể đó là điều mà cô ấy mong đợi từ rất lâu.
“Tôi chấp nhận,” Thalia nói một cách cương quyết.
Thần Zeus đứng dậy, đôi mắt ông tràn đầy sự quan tâm. “Con gái của ta, con hãy cân nhắc kĩ…”
“Cha à,” cô ấy nói. “Con sẽ không bước sang tuổi mười sáu vào ngày mai. Con sẽ không bao giờ bước sang tuổi mười sáu. Con sẽ không để mình là người được nhắc đến trong Lời Sấm Truyền. Con sẽ theo sát gót chị gái Arternis. Kronos sẽ không bao giờ còn cám dỗ được con nữa.”
Cô ấy quỳ gối trước mặt nữ thần và bắt đầu đọc theo những từ mà tôi nhớ được khi Bianca đọc lời thề, điều đó dường như đã rất lâu rồi. “Tôi nguyện dâng chính tôi cho nữ thần Artemis. Tôi quay lưng lại với tất cả đàn ông…”
Sau đó, Thalia đã làm một điều còn khiến tôi ngạc nhiên hơn cả việc vừa tuyên thề vừa rồi. Cô ấy bước đến bên tôi, mỉm cười, và trước toàn thể mọi người, cô ấy ôm chặt lấy tôi.
Tôi đỏ mặt.
Khi ấy cô ấy buông tôi ra và giữ lấy vai tôi, tôi nói, “Ừm, chẳng phải cậu sẽ không được làm như vậy nữa sao? Ý tớ là, ôm các cậu con trai ấy?”
“Tớ đang thể hiện sự kính trọng với một người bạn,” cô ấy sửa lại. “Tớ phải tham gia hội Thợ Săn, Percy. Tôi chưa bao giờ biết đến sự thanh thản kể từ khi… kể từ khi tớ đến Trại Con Lai. Cuối cùng tớ cũng tìm thấy ngôi nhà của chính mình. Nhưng cậu là một anh hùng. Cậu sẽ trở thành người được nhắc đến trong Lời Sấm Truyền.”
“Tuyệt thật,” tôi làu bàu.
“Tớ tự hào vì đã làm bạn với cậu.”
Cô ấy ôm lấy Annabeth, người đang cố tỏ ra mạnh mẽ để không khóc. Sau đó cô ấy thậm chí ôm cả Grover, người đang sẵn sàng để ngất ra đấy, như thể ai đó vừa đưa cho cậu ta một phiếu ăn tất cả các món enchilada.
Sau đó Thalia đi đến sát cạnh bên nữ thần Artemis.
“Còn về phần Ophiotaurus,” nữ thần Artemis nói.
“Cậu bé này vẫn rất nguy hiểm,” thần Dionysus cảnh báo. “Con vật này là sự cám dỗ đối với những ai muốn quyền lực to lớn. Ngay cả khi chúng ta tha cho thằng bé…”
“Không.” tôi nhìn khắp lượt các vị thần. “Làm ơn. Xin hãy giữ cho Ophiotaurus được an toàn. Cha tôi có thể giấu nó bất kỳ đâu dưới đại dương, hoặc giữ nó trong bể nuôi trên đỉnh Olypus. Nhưng các vị phải bảo vệ nó.”
“Và tại sao chúng ta phải tin ngươi?” thần Hephaetus làu bàu.
“Tôi chỉ mới mười bốn tuổi,” tôi nói. “Nếu Lời Sấm Truyền là dành cho tôi thì ít ra cũng phải hai năm nữa.”
“Hai năm để Kronos lừa gạt ngươi,” nữ thần Athena nói. “Có nhiều thứ sẽ thay đổi trong vòng hai năm đó, anh hùng trẻ tuổi của ta à.”
“Mẹ!” Annabeth nói một cách tức giận.
“Nó là sự thật, con gái của ta. Sẽ là một chiến lược tốt nếu như ta để cho con động vật kia sống sót. Hay là thằng bé.”
Cha tôi đứng dậy. “Tôi sẽ không để sinh vật biển kia bị hủy diệt nếu như tôi có thể giúp. Và tôi có thể làm điều đó.”
Ông đưa tay ra và một chiếc đinh ba xuất hiện – một thanh đồng dài sáu mét với ba mũi nhọn sắc ánh lên sắc xanh, màu của nước. “Ta sẽ đứng ra đảm bảo cho thằng bé, và sự an toàn của Ophiotaurus.”
Thần Zeus đột nhiên đứng dậy. “Em sẽ không để anh đem con quái vật đó giấu dưới biển. Em sẽ không để lợi điểm đó ở trong lãnh địa của anh.”
“Em trai, thôi nào,” thần Poseidon thở dài.
Cây sét đã xuất hiện trong tay của thần Zeus – một mũi tên điện khiến cả căn phòng tràn ngập mùi khí ozon, một loại khí thường hay xuất hiện trước các cơn bão.
“Được rồi,” thần Peseidon nói. “Vậy anh sẽ xây một bể kính cho nó ở trên này. Hephaestus có thể giúp anh. Sinh vật đó sẽ được an toàn. Chúng ta sẽ bảo vệ nó với tất cả quyền năng của mình. Thằng bé sẽ không phản bội chúng ta. Anh sẽ lấy địa vị của mình làm vật bảo đảm cho nó.”
Thần Zeus nghĩ một lúc. “Tất cả đều tán thành chứ?”
Vượt ngoài sự ngạc nhiên của tôi, rất nhiều những cánh tay được giơ lên. Riêng thần Dionysus bỏ phiếu trắng. Thần Ares và thần Athena cũng làm vậy. Nhưng tất cả những vị thần khác…
“Chúng ta đã có đa số,” thần Zeus tuyên bố. “Và vì chúng ta không hủy diệt những vị anh hùng này… Ta nghĩ, chúng ta nên vinh danh họ. Hãy để bữa tiệc chào mừng được bắt đầu!”
Có rất nhiều bữa tiệc,và rồi có rất nhiều các bữa tiệc lớn, hoành tráng. Và rồi có các bữa tiệc trên Đỉnh Olympus. Nếu như bạn có sự lựa chọn, hãy đến với các bữa tiệc trên Đỉnh Olympus.
Chín Nàng Thơ[21] đảm nhận điều chỉnh giai điệu và tôi nhận ra rằng nhạc sẽ tự chuyển đến bất kỳ giai điệu nào mà bạn ưa thích. Các vị thần có thể nghe thấy các loại nhạc cổ điển và các á thần trẻ tuổi lại có thể nghe được nhạc thuộc thể loại hip hop hay bất cứ loại nhạc nào mà những người trẻ ưa thích, và tất cả những thể loại nhạc đó được phát ra từ cùng một phần nhạc thu. Không có sự tranh cãi nào. Đơn giản chỉ yêu cầu thể loại và yêu cầu của bạn sẽ được đáp ứng.
Thần Dionysus đi vòng quanh tìm kiếm sự thoải mái bên sảnh ngoài cùng với một quý bà hết sức xinh đẹp luôn tay trong tay – vợ của ông ấy, Ariadne. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta hạnh phúc như thế. Bánh và rượu thần luôn đầy ấp tuôn ra từ đài nước nạm vàng, những chiếc đĩa phẳng chứa thức ăn nhẹ của người thường bao phủ cả mặt bàn. Những chiếc ly bằng vàng luôn sẵn sàng với thức uống mà bạn ưa thích. Grover chạy lóc cóc quanh bàn với một đĩa đầy những vỏ lon bằng thiếc và món enchiladas, và ly của cậu ấy luôn đầy loại café espresso latte – ly đúp. Miệng cậu ta luôn lầm bầm giống như một loại thần chú: “Thần Pan! Thần Pan!”
Các vị thần thay nhau đến chúc mừng tôi. May mắn là họ đã biến trở về hình dáng của người bình thường vì vậy họ sẽ không vô tình dẫm lên những người đến dự tiệc. Thần Hermes bắt đầu tán gẫu với tôi. Ông ấy thật cởi mở khiến tôi ghét phải nhắc đến chuyện đã xảy ra với đứa con nhận được ít yêu thương nhất của ông – Luke. Nhưng trước khi tôi có đủ can đảm làm điều đó, thì thần Hermes có điện thoại và đã rời khỏi bàn tiệc.
Thần Appolo nói với tôi là tôi có thể lái cỗ xe mặt trời bất cứ lúc nào, và nếu tôi muốn theo học bắn tên…
“Cảm ơn thần,” tôi nói. “Nhưng thú thực rằng tôi không giỏi bắn tên.’’
“Ah, không sao,” ông ấy nói. “Chúng ta sẽ tập bắn bia từ cỗ xe mặt trời khi chúng ta bay phía trên nước Mỹ? Điều đó mới tuyệt vời làm sao!”
Tôi cáo lui và len lỏi qua đám đông đang khiêu vũ ở sân bên trong của cung điện. Tôi đang tìm Annabeth. Lần cuối tôi thấy cô ấy là khi cô ấy đang nhảy với một vài vị thần nhỏ, và tôi muốn tìm cho được cô ấy.
Ngay lúc đó một giọng nói cất lên từ phía sau tôi, “Ta hy vọng con sẽ không làm ta phải thất vọng.”
Tôi quay lại và nhận thấy cha đang cười với tôi.
“Cha… con chào cha.”
“Chào Percy. Con đã làm rất tốt.”
Câu khen ngợi của ông khiến tôi thấy không thoải mái cho lắm. Ý tôi là, thật tuyệt với khi nhận được nó từ cha mình. Nhưng tôi biết ông sẽ phải trả giá nhiều như thế nào khi đứng ra bảo lãnh cho tôi. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu để những vị thần khác hủy diệt tôi.
“Con sẽ không làm cha phải thất vọng,” tôi hứa.
Ông khẽ gật đầu. Tôi không giỏi trong việc nhận thức những trạng thái tình cảm của các vị thần, nhưng tôi tự hỏi liệu ông có ý nghi ngờ đối với tôi không.
“Bạn của con, Luke…”
“Hắn không phải là bạn của con,” tôi lỡ miệng. Sau đó tôi đã kịp nhận ra là mình đã vô lễ khi ngắt lời ông. “Con xin lỗi.”
“Người bạn trước kia của con,” ông sửa lại. “Cậu ta từng hứa những điều tương tự như vậy. Cậu ta là niềm tự hào và niềm vui của Hermes. Hãy ghi nhớ trong đầu con rằng bất kì người dũng cảm nhất nào cũng có thể sa ngã.”
“Luke đã rơi xuống rất mạnh,” tôi đồng ý. “Hắn đã chết.”
Poseidon lắc đầu. “Không đâu Percy, cậu ta vẫn còn sống.”
Tôi nhìn ông chăm chú. “Cha nói sao cơ?”
“Ta tin là Annabeth đã nói với con điều này. Luke vẫn còn sống. Ta đã nhìn thấy điều đó. Con thuyền của cậu ta thậm chí bây giờ đã ra khỏi Franciso cùng với những gì còn sót lại của Kronos. Cậu ta sẽ ẩn nấp và tập hợp lại quân đội của mình trước khi hãm hại con một lần nữa. Ta sẽ cố hết sức để phá hủy con thuyền của cậu ta bằng những cơn bão. Nhưng cậu ta đang liên minh với kẻ thù của ta, những linh hồn cổ xưa của biển cả. Chúng sẽ chiến đấu để bảo vệ cậu ta.”
“Bằng cách nào mà Luke vẫn còn sống sót cơ chứ?” Tôi nói. “Lẽ ra cú ngã đó phải giết chết hắn mới phải.”
Cha tôi trông có vẻ lo lắng. “Ta cũng không biết nữa, Percy ạ, nhưng con cần phải cảnh giác với cậu ta. Luke đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Cỗ quan tài vàng vẫn ở cùng cậu ta, và vẫn không ngừng gia tăng sức mạnh.”
“Còn Atlas thì sao ạ?” Tôi nói. “Điều gì ngăn hắn ta không thoát khỏi đó lần nữa? Không phải hắn ta chỉ cần buộc một vài gã khổng lồ hoặc cái gì đó chống trời thay cho hắn?”
Cha tôi phì cười. “Nếu như điều đó dễ đến vậy, hắn ta đã chạy trốn từ rất lâu rồi. Không đâu, con trai của ta ạ. Lời nguyền chống bầu trời chỉ có thể được đặt lên vai một vị thần khổng lồ Titan, một trong những đứa con của Gaia và Ouranous. Bất kỳ ai khác nếu muốn nhận lấy gánh nặng ấy phải là tự nguyện. Chỉ có anh hùng, người với sức mạnh, trái tim trung thực và với lòng dũng cảm hơn người mới có thể làm được điều đó. Không ai trong đội quân của Kronos dám thử nhận lấy trách nhiệm đó cả. Nó còn tệ hơn cả cái chết nữa kia.”
“Luke đã làm điều đó,” tôi nói. ‘Hắn đã thả Atlas ra, sau đó lừa Annabeth cứu mình và lợi dụng cô ấy thuyết phục nữ thần Artemis chống bầu trời.”
“Đúng vậy,” thần Poseidon nói. “Luke… là một trường hợp khá thú vị.”
Tôi nghĩ cha còn muốn nói thêm nhưng sau đó Bessie bắt đầu cất tiếng kêu từ phía sân ngoài. Một vài á thần đang chơi đùa với quả cầu nước của nó, vui vẻ đẩy đi đẩy lại trên đầu đám đông.
“Sẽ tốt hơn nếu ta để mắt đến việc đó,” thần Poseidon nói. “Chúng ta không thể để Ophiotaurus bị tung qua tung lại như một quả bóng được chơi ở bãi biển được. Hãy bảo trọng, con trai. Chúng ta có thể sẽ không nói chuyện với nhau trong một thời gian.”
Và thế là ông đi mất.
Tôi đang định tiếp tục tìm kiếm trong đám đông thì một giọng nói khác lại vang lên. “Cha ngươi đang hết sức liều lĩnh, ngươi biết đấy.”
Tôi nhận thấy mình đang đối mặt với một phụ nữ với đôi mắt màu xám giống hệt như Annabeth mà suýt nữa tôi đã gọi nhầm tên.
“Nữ thần Athena.” Tôi cố gắng làm cho giọng mình tỏ ra không quá bực bội sau cái cách mà bà ấy gạch tên tôi trong buổi họp của Hội đồng, nhưng tôi đoán là tôi đã không khéo che giấu điều đó cho lắm.
Bà ta cười một cách lạnh nhạt. “Đừng có xét đoán ta quá cay nghiệt như thế, cậu bé con lai. Lời khuyên sáng suốt không phải lúc nào cũng được ưa chuộng, nhưng ta đã nói sự thật. Cậu thật sự nguy hiểm.”
“Bà chưa bao giờ làm một điều gì liều lĩnh ư?”
Bà ta gật đầu. “Ta thừa nhận điều đó. Có lẽ cậu cũng có ích. Và còn… sai lầm chí tử của cậu có thể hủy diệt chúng ta cũng như cả bản thân cậu nữa.”
Trái tim tôi như nghẹn lại. Một năm về trước, Annabeth và tôi đã có dịp nói về sai lầm chí tử. Mỗi một người anh hùng đều có một cái. Của cô ấy, theo như cô ấy nói, là tính kiêu căng ngạo mạn… chẳng hạn như tổ chức lại thế giới. Hoặc giải cứu Luke. Nhưng tôi không thực sự biết sai lầm chí tử của mình là gì.
Athena nhìn tôi với vẻ thương hại. “Kronos biết rõ sai lầm của cậu, thậm chí ngay cả cậu cũng không biết. Hắn ta biết cách điều tra đối thủ của mình. Hãy nghĩ đi Percy. Bằng cách nào mà hắn ta lôi kéo được cậu? Đầu tiên, mẹ cậu bị tách rời khỏi cậu. Sau đó là người bạn thân nhất của cậu, Grover. Và bây giờ đến lượt con gái ta, Annabeth.” Bà ấy ngừng lại, chê trách. “Trong mỗi trường hợp, những người cậu yêu thương nhất được dùng để làm mồi nhử cậu vào bẫy của Kronos. Sai lầm chí tử của cậu là lòng trung thành cá nhân, Percy à. Cậu không biết khi nào nên rút lui khỏi một tình huống mang lại sự mất mát. Để cứu một người bạn, cậu sẵn sàng hy sinh cả thế giới. Là một anh hùng của Lời Sấm Truyền, điều đó cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm.”
Tôi nắm chặt bàn tay mình lại. “Đó không phải la sự sai lầm. Đó chỉ vì tôi muốn giúp đỡ các bạn…”
“Những sai lầm nguy hiểm nhất là những điều tưởng chừng như hợp tình, họp lý đó,” bà ấy nói. “Sự xấu xa rất dễ để chống lại. Nhưng nếu thiếu đi sự sáng suốt… quả thực rất khó để chống lại nó.”
Tôi muốn phản bác lại tất cả những gì bà ấy vừa nói, nhưng tôi nhận ra tôi không thể. Nữ thần Athena là một người cực kỳ khôn ngoan.
“Ta hy vọng phán quyết của Hội đồng là sáng suốt,” bà ấy nói. “Nhưng ta sẽ để mắt tới cậu, Percy Jackson. Ta không tán thành tình bạn của cậu dành cho con gái ta. Ta không nghĩ nó sáng suốt cho cả cậu và con gái ta. Và liệu cậu có bắt đầu dao động về sự trung thành…”
Bà ấy nhìn chằm chằm vào tôi với cái nhìn sắc lạnh, và lức đó tôi chợt nhận ra sẽ thật khủng khiếp nếu làm bà ấy trở thành kẻ thù, nói còn tệ gấp mười lần so với thần Ares hay thần Dionysus hoặc thậm chí là cả cha tôi. Bà ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bà ấy sẽ không bao giờ làm những việc gì thiếu suy nghĩ ngu ngốc chỉ vì bà ấy ghét bạn. Và nếu bà ấy đã lên kế hoạch tóm bạn, việc đó không bao giờ thất bại.
“Percy!” Chạy xuyên qua đám đông, Annabeht đang cố gọi tôi. Và cô ấy đã sững lại khi nhận ra người mà tôi đang nói chuyện cùng. “Ôi… mẹ.”
“Ta sẽ để mặc cậu,” nữ thần Athena nói. “Chỉ hôm nay thôi.”
Bà ấy quay người lại và sải bước tiến về phía đám đông. Họ rẽ ra nhường lối cho bà như thể bà ta mang theo chiếc khiên Aegis vậy.
“Mẹ tớ đã gây khó dễ cho cậu à?” Annabeth hỏi tôi.
“Không,” tôi nói. “Mọi chuyện đều… ổn.”
Cô ấy chăm chú nhìn tôi với sự quan tâm. Cô ấy chạm vào một vệt tóc bạc mới trên mái tóc tôi, dấu hiệu mà cả cô cũng có – món quà kỷ niệm đầy đau đớn từ việc đỡ hộ gánh nặng của Atlas. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với cô ấy nhưng tất cả sự tự tin của tôi đã bị nữ thần Athena lấy mất. Tôi thấy mình như bị ai đó đấm cho một phát vào bụng.
Ta không tán thành tình bạn của cậu dành cho con gái ta.
“Thế,” Annabeth nói. “Cậu muốn nói với tớ điều gì lúc sớm vậy?”
Nhạc vẫn đang du dương những giai điệu bất tận. Mọi người vẫn đang khiêu vũ trên các con đường. Tôi nói, “Tớ, ờ, tớ đang nghĩ chúng ta đã bị cản trở lúc ở Westover Hall. Và… tớ nghĩ tớ còn nợ cậu một điệu nhảy.”
Cô ấy mỉm cười. “Được thôi, Óc Tảo Biển.”
Tôi nắm lấy tay Annabeth và tôi không rõ những người khác đang nghe thấy gì, nhưng với tôi, nó như là điệu slow dance – có một chút buồn, nhưng có thể có cả một chút ước vọng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.