Yến Trầm nói được làm được. Ngày hôm sau, y thành công làm Mạc Cửu Thiều rời đi.
Sở Mộ Vân mặc kệ họ đi đâu. Nhưng hắn biết Yến Trầm sẽ tranh thủ cho hắn đủ thời gian. Dù sao Đố kỵ cũng bị gợi lên biến thái, làm sao thất bại được.
Mạc Cửu Thiều vừa đi, Sở Mộ Vân bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Điều may mắn là giả thiết này được hắn viết rất tỉ mỉ. Cách áp chế sí hỏa được hắn suy trước tính sau đầy cẩn thận. Dù chính văn không được viết nhiều lắm nhưng logic lại không sơ hở.
Giả thiết này khi Tiểu Trương đọc qua cũng phải thốt lên rằng:"Sở ca, anh từ Ma giới xuyên qua phải không? "
Tuy rằng hơi khoa trương, nhưng lại càng chứng tỏ giả thiết này hợp lý, chặt chẽ như thế nào.
Lúc này Sở Mộ Vân dùng nó, hiệu quả còn hơn Mạc Cửu Thiều.
Đương nhiên, tu vi hắn thấp hơn y nhiều. May là việc áp chế sí hỏa không yêu cầu tu vi phải cao. Quan trọng là phải dùng đến ma hồn để trấn áp nó.
Chuẩn bị công tác thu phục đầy đủ, Sở Mộ Vân liền điều dưỡng cơ thể Yến Quân Khanh một chút.
Vào buổi tối ngày thứ tư, lúc trăng lên giữa trời, trận sóng nhiệt cuồng bạo đột nhiên bùng nổ.
Sở Mộ Vân căn bản không ngủ, hắn xoay người xuống giường, chạy đến chỗ Yến Quân Khanh.
Càng đến gần nhiệt khí càng trở nên mãnh liệt. Vừa mới vào phòng, cho dù Sở Mộ Vân mang theo hạt châu kị lửa nhưng vẫn bị thiêu đến đau đớn. Khung cảnh trước mắt càng trở nên vặn vẹo trước cái nóng hừng hực.
Yến Quân Khanh bị thiêu đốt đến thần trí mơ hồ. Cả người cậu bốc lên ngọn lửa đỏ chói mắt, đôi mắt đen biến thành màu u lam.
Sở Mộ Vân vừa xuất hiện, cậu cũng cảm nhận được. Tia lý trí cuối cùng còn lại khiến cậu khó khăn mở miệng:"Vân ca, đừng lo lắng cho đệ, mau...đi đi..."
Nghe vậy, trong lòng Sở Mộ Vân tràn đầy sự ấm áp: Đúng là đứa trẻ ngoan, bị thương còn lo lắng cho người khác.
Thời gian không thể chậm trễ thêm, Sở Mộ Vân nhanh chóng khởi động pháp trận. Vạn ma tinh được Yến Trầm đưa cho hắn phát huy tác dụng rất lớn. Sức mạnh bên trong nó được Sở Mộ Vân giải phóng, rót vào trong pháp trận. Lúc này sí hỏa mới hơi ngừng lại.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Sở Mộ Vân lại gần Yến Quân Khanh. Tuy đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng khi hắn chạm vào cậu, vẫn bị thiêu mấy ngón tay.
Mùi máu đánh thức Yến Quân Khanh đang mê man, cậu trợn to mắt nhìn Sở Mộ Vân. Đôi mắt u lam đầy vẻ nôn nóng:"Đừng lo cho đệ. Vân ca, huynh mau đi ra ngoài, huynh không thể... "
Sở Mộ Vân nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười thoải mái:"Đừng sợ, đệ sẽ không sao."
Thanh niên thần thái trấn định, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt đen chứa cả không gian trời đất bao la, nhẹ nhàng trấn an Yến Quân Khanh.
Dù nhiệt khí như thiêu đốt cả không gian, nhưng vào thời khắc này, nụ cười của Sở Mộ Vân khiến cậu có cảm giác đang ở giữa bình nguyên rộng lớn với bầu trời trong xanh, có làn gió thổi qua mang theo cái lành lạnh khiến cậu bình tĩnh lại.
Yến Quân Khanh tin tưởng vào hắn.
Sở Mộ Vân thấy cậu dần bình tĩnh, có cảm thấy nỗ lực nhiều năm của mình không uổng phí.
Sí hỏa cũng hoàn toàn bị áp chế, nhưng vẫn chưa phải là kết thúc. Lúc đó, Mạc Cửu Thiều vì xem thường sí hỏa nên mới bị phản phệ, trúng phải hung hỏa chi độc.
Sở Mộ Vân muốn tránh phản phệ nên luôn tập trung áp chế sí hỏa. Khiến nó không còn năng lực phản kháng.
Nhưng sự thật Sở Mộ Vân vẫn xem nhẹ thứ này.
Căng thẳng suốt mười giờ, Sở Mộ Vân cho rằng nó đã ngừng lại, không ngờ sí hỏa bỗng nhiên bùng nổ. Giống như hàng ngàn con mãnh thú tuyệt vọng, dồn hết sức lực vào kích cuối cùng.
Sở Mộ Vân muốn tránh cũng không được vì sí hỏa nhằm thẳng hắn mà xông tới, hơn nữa còn trực tiếp xuyên qua ma hồn.
Chấn động bất ngờ làm thân thể hắn lung lay nhưng rất nhanh đứng vững lại.
Sí hỏa cũng không còn sức lực nào, tuy vẫn khiến hắn trúng phải hung hỏa chi độc. Nhưng độc tính lại yếu ớt khiến Sở Mộ Vân dễ dàng trấn áp.
Đáng tiếc thứ này lại rất bám người, nếu là vết thương ngoài da thì còn có thể lành lại, nhưng nó lại quấn lấy ma hồn. Chỉ có cái chết mới thoát khỏi.
Sóng nhiệt dịu đi, không gian khôi phục yên tĩnh. Yến Quân Khanh hôn mê mà ngất đi. Sở Mộ Vân bắt mạch cho cậu, thấy không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Mở màn đã xong, giờ chỉ cần chờ nhân vật chính lên sân khấu.
Mệt mỏi suốt một đêm, nếu không nhờ linh lực của ma tinh, Sở Mộ Vân cũng không chống đỡ nổi.
Sau khi sắp xếp xong chỗ Yến Quân Khanh, hắn liền trở về tầm điện, ngã đầu vào gối ngủ thiếp đi.
Ngủ suốt một ngày một đêm, Sở Mộ Vân mới tỉnh lại.
Nhiều năm rèn luyện cũng không phải là vô ích. Cơ thể của hắn có tư chất rất tốt. Sức sống dồi dào, ngủ một giấc liền tràn đầy tinh lực.
Vì Mạc Cửu Thiều không ở đây, Sở Mộ Vân cũng không cần để ý nhiều. Hắn tùy ý khoác một kiện trường bào màu đen, cổ áo mở rộng, buộc lỏng lẻo bên hông, mái tóc dài cũng không buộc lại, xõa tung phía sau lưng. Khuôn mặt tuấn mĩ, tiêu sái vô song.
May là ở đây cũng không có cô nương nào, nếu không nhìn thấy chỉ sợ cũng mặt đỏ tim đập, không thể rời mắt nổi.
Tay trái Sở Mộ Vân cầm bình rượu, kiếp trước hắn rất thích hút thuốc nhưng ở đây lại không có, chỉ có thể uống rượu an ủi.
Đáng thương hơn là trước mặt Mạc Cửu Thiều, hắn phải giả vờ đơn thuần, uống hai ly mặt liền phiếm hồng, liều mạng ra vẻ tửu lượng kém, khiến hắn nghẹn không chịu được.
Lúc này không cần phải giả vờ, hắn liền ngang nhiên vừa uống vừa đến chỗ Yến Quân Khanh.
Thế nhưng... Hắn mới đi nửa đường liền gặp phải một người.
Sở Mộ Vân ngẩn ra.
Nam tử áo đen đứng đối diện hứng thú đánh giá hắn, đôi mắt màu tím tràn đầy sự hưng phấn.
Linh:"Là Đố kỵ!"
Sở Mộ Vân:"Vừa nãy không cảm nhận được y?"
Linh:"....Không."
Sở Mộ Vân:"Bảo bối, ngươi nên thăng cấp đi."
Linh:"..."
Sở Mộ Vân:"Đừng khóc, thăng cấp không được cũng không sao."
Linh:"...."
Sở Mộ Vân:"Với ta, ngươi đã cố hết sức rồi. "
Linh:"..."
Hỏi: Làm sao để sống chung với ký chủ có thuật đọc tâm đây?
Đáp: Dấu ba chấm thể hiện tâm trạng của ta.
Yến Trầm nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân, đôi mắt mang theo nhiệt độ nóng bỏng:"Ta chưa từng thấy bộ dạng này của ngươi. "
Sở Mộ Vân yên lặng kéo lại cổ áo, giọng nói đầy lạnh lùng:"Sao ngươi lại ở đây? "
Yến Trầm nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng hơi tiếc nuối. Y vừa ẩn thân ở đây, xa xa đã nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của thanh niên. Trong mắt lập tức bùng lên dục vọng mãnh liệt. Làn da mật sắc ẩn hiện sau cổ áo, ngón tay thon dài cầm lấy bình rượu. Bởi vì giơ lên mà cổ tay áo mở rộng, lộ ra đường cong cánh tay tuyệt đẹp....
Đây không thể gọi là một cơ thể nam tính, nhưng so với các mỹ thiếu niên trắng nõn quyến rũ kia thì cơ thể hắn gợi nên xúc động hơn nhiều.
Vừa mới nhìn thấy hắn, Yến Trầm liền muốn thao hắn đến khóc, niềm hưng phấn khi hủy hoại hắn càng không thể áp chế.
Đố kỵ hơi nhếch môi, nở nụ cười ôn nhu:"Đương nhiên là đến đòi thù lao. "
Sở Mộ Vân cứng đờ, sắc mặt trắng bệch:"Ngươi nói đợi ta làm xong mọi chuyện.... "
"Ngươi đã làm xong. " Yến Trầm ngắt lời hắn:"Yến Quân Khanh đã không sao."
Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng phản ứng lại:"Nhưng cũng không thể làm ở Thiên Loan cung, đợi ta bảy ngày nữa xuống núi..."
"Nhưng ta không đợi được. " Yến Trầm bỗng nhiên đến gần, bờ môi mỏng ngậm lấy vành tai hắn, ôn nhu nói:"Ta muốn thượng ngươi ở Thiên Loan cung, ở trong chính tẩm điện của ngươi, cùng ngươi ân ái triền miên ngay trên giường ngươi ngủ với sư huynh, khiến ngươi phải khóc lóc rên rỉ.
Linh bảo bảo:"Thật...thật biến thái! "
Sở Mộ Vân:"Thật hưng phấn. "
Linh: Σ(°△°|||)︴
Tuy trong lòng tràn đầy hưng phấn nhưng trên mặt lại chán ghét đến chết.
Sở Mộ Vân căng thẳng, lạnh lùng nói:"Phụ thân đang ở đâu? "
Yến Trầm trấn an hắn:"Yên tâm, trong ba ngày nữa y sẽ không về."
Sở Mộ Vân thả lỏng người.
Yến Trầm không chờ đợi, lập tức ôm lấy eo hắn, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Sở Mộ Vân không né tránh nhưng cũng không vui sướng, hắn bị động thừa nhận, không đáp lại cũng không phát ra tiếng. Chỉ mặc kệ đầu lưỡi y cuốn lấy hắn, sợi chỉ bạc khi tách ra kéo dài, nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, tỉnh táo.
Dáng vẻ của hắn càng khiến Yến Trầm thêm hưng phấn.
"Ta rất mong đợi. " Y cẩn thận hôn lên môi hắn, chậm rãi nói:"Đợi ngươi mang đến sung sướng cho ta."
Sở Mộ Vân dùng nghị lực phi thường mới không cứng lên.
...Dáng vẻ Yến Trầm quá thiếu thao, nếu không phải lát nữa còn có chuyện quan trọng, hắn rất muốn mặc kệ tất cả mà đè y. Dù sao hắn cũng không phải đang công lược Yến Trầm, cứ sướng trước rồi tính sau.
Đáng tiếc, lát nữa có chuyện rất quan trọng, không thể mặc kệ được.
Trở lại tẩm điện, Yến Trầm trực tiếp đè Sở Mộ Vân xuống, xé rách quần áo của hắn, hôn xuống. Mùi hương hoa mai quanh quẩn bên chóp mũi, khiến người ta say mê.
Tiền diễn làm Sở Mộ Vân chật vật, dù hắn đã cố bình tĩnh nhưng cơ thể lại rất thành thật, bị chạm vào liền không kiên nhẫn được.
Nhưng Sở Mộ Vân lại không muốn thừa nhận mình bị ma quỷ gợi lên tình dục, cắn răng nói:"Làm nhanh một chút, trực tiếp tiến vào... "
Hắn còn chưa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, nam nhân một thân trường bào trắng lạnh lùng đứng ở đó.
( Thôi rồi lượm ơi =]])