Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 82: Tôn nghiêm




Hai chữ này khiến nụ cười bên khóe miệng Thẩm Thủy Yên cứng đờ. Tâm trạng y tốt lên vì phong ấn tất cả khe rách lại chìm vào đáy vực.
Trong xe ngựa rất lớn, có thể chứa được khoảng sáu, bảy người.
Thẩm Thủy Yên không nói lời nào mà đi vào. Màn che phía sau y rơi xuống, ngay khi ánh sáng biến mất, y bóp cằm Sở Mộ Vân, hung tợn mà hôn môi.
Sở Mộ Vân vậy mà không phản kháng. Hắn mê muội vòng tay ôm lấy cổ y, khiến y hôn càng sâu.
Thẩm Thủy Yên vốn đang tức giận, tuổi trẻ khí thịnh làm sao nhịn được.
Không thể thiếu một hồi mây mưa.
Lúc cuối cùng Sở Mộ Vân tràn ngập sung sướng mà rên rỉ: "Thiên Lan...... Thiên Lan..... Ta..... Còn muốn......"
Giống như bị một thùng nước đá tội xuống đầu, Thẩm Thủy Yên cảm thấy dịu dàng vừa nãy đối với hắn quả thật là ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc.
Y dằn vặt Sở Mộ Vân nhưng Sở Mộ Vân lại không phản kháng, thậm chí còn hưởng thụ trong đó. Tuy nhiên từ đầu đến cuối hắn chỉ gọi Tạ Thiên Lan. Đôi mắt kia hoàn toàn mất đi tiêu cự, không nhìn rõ được người trước mắt là ai.
Thẩm Thủy Yên dằn vặt người dưới thân đến hôn mê mới ngừng lại.
Bởi vì bị phong ấn sức mạnh nên Sở Mộ Vân mất đi tu vi hộ thể, thể lực cũng yếu đi nhiều. Nếu là bình thường thì mức độ này cũng không làm hắn mệt mỏi như vậy.
Trong xe đốt Nhân tâm hương nên Sở Mộ Vân luôn mơ màng, từ đầu đến cuối đều coi y là Tạ Thiên Lan.
Thẩm Thủy Yên ôm hắn, trong mắt đầy mờ mịt.
Y có được hắn, chiếm hữu hắn, nhưng...... Vì sao vẫn cảm thấy trống rỗng như vậy? Vì sao vẫn không thể hoàn toàn chiếm hữu!
Yêu?
Sắc mặt Thẩm Thủy Yên lạnh lẽo...... Chỉ cần từ nay A Vân nhìn y, nghe y, chỉ có thể ở bên cạnh y, nhất định hắn sẽ yêu y!
Thẩm Thủy Yên làm sao biết được Sở Mộ Vân không phải bị hương liệu làm mê man đầu óc mà là bị Mị thú tra tấn trong cơ thể.
Kỳ phát tình, Thẩm Thủy Yên có thể giúp hắn giảm bớt khó chịu. Thế nhưng Mị thú kia chỉ có mình Tạ Thiên Lan là có thể áp chế.
Sở Mộ Vân thật sự cần Tạ Thiên Lan.
Nhưng Thẩm Thủy Yên lại cho rằng Sở Mộ Vân yêu Tạ Thiên Lan đến khắc cốt ghi tâm.
Điên cuồng suốt một ngày, Sở Mộ Vân mệt mỏi hôn mê. Đến khi hắn tỉnh lại, cơ thể khao khát dục vọng lại không ngừng tra tấn hắn.
Thế nhưng vì đêm qua đã làm mà giảm bớt một chút, Sở Mộ Vân cố gắng bình tĩnh lại. Hắn cần phải nói chuyện với Thẩm Thủy Yên.
Mà đúng lúc này.
Linh bảo lên tiếng: "Kia......"
Sở Mộ Vân phân tán tập trung: "Sao vậy?"
Giọng Linh không chắc chắn cho lắm: "Góc trên đầu Tham lam sáng......" Linh bảo bảo bắt đầu hoài nghi hệ thống dos3.0 của mình bị nhiễm virus. Nếu không vì sao khi Tham lam tình sâu nghĩa trọng thì nó lại không sáng, đến khi y biến thành tra nam thì lại sáng...... Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!
Tâm trạng của Sở Mộ Vân tốt hơn nhiều: "Không chiếm được cho nên động tâm."
Bởi vì tin này cho nên Sở Mộ Vân mới chưa giết chết Mị thú trong người.
Trận chiến kết thúc, hành trình trở về cũng không cần vội vàng.
Lúc đi chỉ hai ngày, lúc về lại gấp đôi thời gian.
Thẩm Thủy Yên vẫn luôn ở cạnh Sở Mộ Vân. Ngày hôm sau, Sở Mộ Vân tỉnh lại đã bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn dựa vào lồng ngực Thẩm Thủy Yên. Giọng nói vì phóng túng quá độ mà khàn khàn: "Tiểu Yên......"
Giọng nói Thẩm Thủy Yên rất ôn nhu: "Sao?"
Sở Mộ Vân nhắm mắt nói: "Con vẫn không buông được." Chuyện đến mức này thì còn gì là không hiểu? Đây rõ ràng là kế hoạch mà Thẩm Thủy Yên bày ra để diệt trừ Tạ Thiên Lan, mà mục đích cuối cùng....... Chính là hắn.
Thẩm Thủy Yên ôm chặt hắn, thấp giọng nói: "Đúng vậy."
"Con thích ta."
"Đương nhiên."
"Nhưng con......."
"Khi đó ta có thể nói gì hay làm gì? Ta đợi ngươi bảy ngày bảy đêm ở bên ngoài, lúc đó ngươi cùng Tạ Thiên Lan đang làm gì? Ta yêu ngươi, chỉ nghĩ về ngươi. Nhưng chính ngươi lại đẩy ta ra, ngươi không cần ta."
Vẻ mặt Sở Mộ Vân vô cùng phức tạp. Hắn nghe những lời này vừa vui vừa tuyệt vọng.
Hắn vui vì tâm ý của mình và Thẩm Thủy Yên giống nhau. Nhưng tuyệt vọng lại vì bọn họ không thể bên nhau.
Hắn cần Tạ Thiên Lan. Hắn không thể thoát khỏi ác ma kia.
Bị dục vọng dày vò đến mất lý trí rất đáng sợ. Hắn thậm chí không thể cho Thẩm Thủy Yên tình cảm cơ bản nhất thì có tư cách gì nói đến tình yêu?
Đây chính là làm bẩn tâm ý của Thẩm Thủy Yên.
Sở Mộ Vân rũ mắt, vô cùng gian nan nói: "Nhưng ta không thích con."
Hắn trái lương tâm mà nói những lời này. Trái tim hắn dường như cũng ngừng đập theo.
Thẩm Thủy Yên bị chọc giận, y xoay người đè lên hắn, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm: "Ta biết, ngươi không cần nhắc lại. Ngươi dụ dỗ ta, mê hoặc ta, sau đó lại đá ta. Nếu ngươi có chút nào thích ta thì đã không tàn nhẫn như vậy."
"Thế nhưng không sao, ngươi thích ai cũng được, dù sao......" Thẩm Thủy Yên nở nụ cười trẻ con, vui vẻ nói: "Bây giờ ngươi chỉ có thể thuộc về ta, chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể nghĩ đến ta."
Dưới tư thế như vậy, y lại tiếp tục chuyện đêm qua.
Sở Mộ Vân bị động thừa nhận, rất nhanh đã chìm trong sung sướng. Thế nhưng lại không thể thỏa mãn......
Rõ ràng không biết bao nhiêu lần lên đỉnh, nhưng hắn lại càng nhớ Tạ Thiên Lan, nhớ đến mức không giữ được bản thân.....
Mê man qua vài ngày, Thẩm Thủy Yên giam cầm hắn lại. Sau khi trở về Thiên Lâm Cung, hắn bị đưa đến tẩm điện của Thẩm Thủy Yên. Từ đầu đến cuối cũng không có người thứ hai nhìn thấy hắn.
Tất cả đều tự tay Thẩm Thủy Yên làm lấy, không cho phép bất cứ ai gặp hắn.
Tôn giả không xuất hiện đương nhiên cũng có người dò hỏi, nhưng bây giờ uy thế Thẩm Thủy Yên tăng vọt. Hơn nữa quản lý nhiều năm như vậy, toàn bộ Thiên Lâm Cung đều đã bị một tay y khống chế.
Y nói tôn giả bệnh liệt giường cũng không ai dám nhiều lời.
Năm đó tác phong hành sự của Sở Mộ Vân là nói một không nói hai, giờ Thẩm Thủy Yên trò giỏi hơn thầy, dưới thủ đoạn của y mọi người đã hình thành thói quen im lặng là vàng.
Dù sao thực lực cũng cách nhau quá xa, bọn họ đến cả suy nghĩ phản đối cũng không có.
Hơn nữa, nếu Thẩm Thủy Yên thật sự giam giữ tôn giả thì sao......
Chuyện của hai người, ai dám lên tiếng?
Qua nhiều ngày, Sở Mộ Vân đã đến giới hạn. Lý trí của hắn bắt đầu suy sụp. Cơ thể bị Mị thú hành hạ đến sắp phát điên.
Ban đêm, lúc Thẩm Thủy Yên đến xem hắn, Sở Mộ Vân cuối cùng không nhịn được nữa: "Tiểu Yên, để Tạ Thiên Lan trở lại đi. Để ta gặp y...... Xin con......" Ba chữ cuối cùng, hắn hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.