Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 15: Thách đấu




Phía sau ngôi trường Thăng Long là khu vực sân thi đấu. Sân rất rộng, tới cả ngàn mét. Mặt sân làm bằng một loại chất liệu đặc thù toát lên màu xám trắng. Phía đầu sân có một khu vực đài cao để cho các vị khách quan trọng ngồi và cũng để cử hành, tổ chức các buổi lễ. Hai bên là hai hàng khán đài cao lớn. Sức chứa của sân cũng khoảng hai mươi ngàn người.

Lúc này trên sân thi đấu đang tụ tập rất nhiều học sinh của trường Thăng Long, ánh mắt họ nhìn về phía chủ đài xì xào bàn tán.

Trên đài cao mấy vị quản lý của hai trường đang ngồi. Chính giữa là vị hiệu trưởng hiện tại của trường Thăng Long, Lê Anh Tuấn. Lúc này hàng lông mày của ông đang nhăn lại nhìn về phía đối diện.

Phía đối diện là một người đàn ông mặt mũi sáng láng, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười nhưng nhìn rất nghiêm nghị. Đây chính là hiệu trưởng của trường chiến sĩ tư lập Cao Lỗ, Phan Công Lâm. Phía sau ông ta có mười người, đều là nam thanh niên. Bọn họ tuy ít người nhưng không hề tỏ ra nao núng hay sợ hãi trước ánh mắt nhìn chằm chằm của hàng ngàn học sinh trường Thăng Long. Nhất là một tên to con đứng phía bên trái Phan Công Lâm, ánh mắt rất cương nghị.

- Thân, cậu xem, mấy tên của trường Cao Lỗ kia cũng thật kiêu ngạo.

- Ừ, bọn họ quả là có chút quá đáng. Dù sao chúng ta cũng là trường học được hội đồng chấp chính thành lập.

- Hừ, mấy tên kia cũng thật đáng ghét. Coi bộ chúng đến để khiêu chiến chứ không phải hỏi thăm gì.

- Ài, cũng tại trường chúng ta dạo này thành tích không được tốt lắm lại thêm mấy dòng chữ ngoài kia nữa. Thật là tức.

- Ừ, cũng không hiểu sao người ta còn giữ nó. Nếu muốn kỉ niệm có thể đem cất vào trong bảo tàng mà.

- A, Uy, Trần Uy đến rồi, một trong Thăng Long song hùng cuối cùng cũng đã xuất hiện. Haha, bọn Cao Lỗ sẽ được nếm mùi đây.

Phía dưới hai bên khán đầu cùng lối vào tụ tập hầu hết học sinh đến từ trường Thăng Long. Cả đám đang bàn tán xôn xao bỗng nghe tiếng hô quay lại nhìn ra phía lối vào. Đám học sinh đứng ở phía lối vào tự động tránh ra một lối đi.

Xuất hiện ở lối vào sân thi đấu là một thanh niên không cao lớn lắm nhưng từ trên người hắn ta tỏa ra khí thế rất có uy. Giống như bản thân con người hắn vốn có uy như vậy. Hắn là Trần Uỷ, một trong hai ngôi sao sáng của trường Thăng Long, cũng là hi vọng cứu vớt thành tích thảm hại gần đây của ngôi trường.

Trần Uy bước về phía trước chủ đài sau đó dừng lại cúi đầu chào hiệu trưởng Lê Anh Tuấn rồi quay sang cúi chào hiệu trưởng của trường Cao Lỗ rất đúng mực. Sau đó hắn quay về đứng trong phía hàng đệ tử cuối cấp của trường ở phía bên trái.

Phan Công Lâm thấy thế cũng phải mỉm cười. Kẻ này đúng là một nhân tài, chỉ tiếc lại không phải của trường Cao Lỗ. Sau đó ông ta nhìn lại đám phía sau mình, khoé miệng nổi lên một nụ cười, yên tâm gật đầu. Làm người không thể tham quá, một mình tên Trần Uy này cũng đâu cứu vãn được gì.

- Hiệu trưởng Anh Tuấn, xin giới thiệu với ngài, đây là mười học sinh ưu tú nhất hiện nay của trường chúng tôi. Mấy cậu, lên chào ngài hiệu trưởng cùng các bạn trường Thăng Long đi nào.

Phan Công Lâm lên tiếng giới thiệu, giọng điệu có chút kiêu hãnh. Dứt lời ông mười người phía sau bước lên chào hiệu trưởng và hơn ngàn học sinh của trường Thăng Long. Bọn họ đứng trên chủ Đài, thân mình vững trãi, thần thái bình tĩnh.

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn cùng đám học sinh cao cấp thấy thế không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trong mắt mấy thầy giáo đứng cạnh đám học sinh cao cấp của trường Thăng Long khi nhìn mấy kẻ này rồi quay sang nhìn hiệu trưởng bỗng cảm thấy ngại ngùng cùng khổ não.

Trường tư lập vốn do góp vốn lớn xây lên, học sinh cũng là con nhà khá giả, điều kiện vô cùng tốt lại được đầu tư cơ sở, thiết bị giảng dạy cực kì tối tân. Do vậy đám học sinh của trường đa phần đến từ các khu dân cư cấp thấp, thậm chí còn ở ngoài thành vào thì sao bằng nổi. Bọn họ cũng cố hết sức rồi.

Càng vào thời đại Vũ trụ, sự phân hoá tầng lớp càng cao. Sự công bằng chỉ đến từ mức độ cơ bản của cuộc sống. Còn những thứ cao hơn thì không thể. Cho dù là gốc dân phương nam vốn bình dị đi nữa cũng không tránh khỏi điều này. Các khu ngoại thành nếu so với trong thành thì khác nhau rất nhiều. Ngay trong Nội thành thì giữa các khu dân cư cấp thấp so với các khu xa hoa lại càng khác biệt lớn.

Con nhà có tiền, trước khi sinh ra đã được thúc đẩy tiềm năng gien tính mạng, chưa kể cha mẹ chúng cũng thế. Sau khi sinh ra lại có được các dược chất, thức ăn bổ dưỡng tẩm bổ, cùng sự dạy dỗ tiên tiến tại nhà nên xác suất có thể tu luyện cũng cao hơn. Bọn chúng có điểm xuất phát vốn rất cao rồi. Đó là chưa nói đến một số trường hợp cá biệt con cháu của các gia đình siêu cấp.

Bản thân bọn họ ngày xưa cũng vậy, do điều kiện gia đình tu vi chỉ đến cấp Nguyên tinh bậc hai, bậc ba là dừng lại, không thể tiến thêm. Cũng đành học lý luận để về làm giáo viên của các trường công lập như trường Thăng Long này. Lúc đầu cũng chỉ với hi vọng sẽ có một sự đổi thay nào đó, m ổn cơ hội nào đó, để rồi dần dần nhụt chí hay quên lãng. Tuy họ rất yêu ngôi trường này nhưng cũng không có cách nào thay đổi thực tế cả.

- Hiệu trưởng Lâm, học sinh của trường Cao Lỗ quả là tài tuấn, chắc chắn sẽ nổi bật trong cuộc thi toàn thành sắp tới, tôi xin chúc mừng quý trường.

Lê Anh Tuấn nhìn mấy học sinh trường Cao Lỗ mà cảm thấy lo lắng. Gần đây, thế lực của mấy trường tư lập ngày càng lớn, thành tích cũng cực tốt khiến ông rất lo lắng. Tuy trường Thăng Long có bề dày lịch sử và thành tích không tồi nhưng vào cái thời đại Vũ trụ ngày đi vạn dặm này cũng không tính là gì. Rất có thể họ sẽ bị mất đi những ưu đãi dành cho trường học chiến sĩ đầu tiên của Long Đỗ thành.

- Haha, cảm ơn ngài. Cũng may được sự chiếu cố của hội đồng. Mấy cậu mau lui xuống đi.

Phan Công Lâm vui cười trả lời, không giấu được vẻ đắc ý. Đám học sinh cao cấp của trường Cao Lỗ cũng rút xuống duy chỉ có thanh niên đứng đầu hơi ngần ngừ.

- Có chuyện gì vậy, Công Huy?

Phan Công Lâm thấy thế bèn hỏi. Thanh niên này chính là lãnh tụ hiện nay của đám học sinh cao cấp trường Cao Lỗ, cũng là cháu của ông ta.

- Thưa hai vị hiệu trưởng. Con từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng cùng bề dày lịch sử của trường Thăng Long. Đặc biệt còn được nghe tới Thăng Long song hùng, thất tú nên rất muốn đó cơ hội giao lưu, học hỏi.

Phan Công Huy đứng trên chủ đài trầm tĩnh hỏi. Ánh mắt hắn vô tình khẽ lướt qua đám học sinh cao cấp của trường Thăng Long phía dưới, chiến ý dạt dào.

- Haha, còn tưởng chuyện gì. Tôi cũng nghe nói tới, hiệu trưởng Tuấn, hãy cho bọn nhỏ có cơ hội giao lưu đi chứ. Yên tâm, lần này tôi chỉ mang tới toàn học sinh chiến sĩ thể năng, cũng không tính là toàn bộ lực lượng của trường Cao Lỗ.

Phan Công Lâm nghe thế phụ họa theo. So về cận chiến thì bọn họ cũng không sợ. Còn nếu so về những hạng mục khác như chiến sĩ xạ kích hay chiến sĩ binh giáp thì trường công lập sao có cửa thắng bọn họ.

- Xì xào.

Màn này rốt cuộc cũng tới.

Phía dưới Đông đảo học sinh trường Thăng Long quay ra bàn tán.

- Được, Trần Uy, các cậu lên chào hỏi, giao lưu với các bạn bên trường Cao Lỗ đi.

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn khẽ nhìn qua đám giáo viên rồi kêu bọn Trần Uy lên.

Trần Uy đi lên cùng với bảy thanh niên khác. Nhưng khác với đám người bên trường Cao Lỗ, trong số họ vậy mà có một cô gái. Cô gái này mặt mày thanh tú, thân hình mảnh mai không có vẻ gì là chiến sĩ, không biết thực lực như thế nào mà lại được xếp trong thất tú.

Khi bọn họ đi lên đám đông phía dưới hoan hô tán thưởng. Đây chính là những ngôi sao mới của trường Thăng Long.

- Haha, xin chào Tôi là Phan Công Huy, học sinh cao cấp của trường Cao Lỗ, rất hân hạnh.

Phan Công Huy vừa nói vừa đưa cánh tay to lớn ra bắt.

- Rắc!

Trần Uy bị hắn bắt lấy tay khẽ nhíu mày, bàn tay xiết nhẹ hoá giải lực đạo có phần thô bạo của tên kia, sau đó điềm đạm trả lời.

- Hân hạnh. Tôi là Trần Uy.

Phan Công Huy thấy hắn có thể nhẹ nhàng chống lại lực lượng thăm dò của mình thì rút tay về. Ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Cả hai thoáng đánh giá đối phương. Phan Công Huy có thân hình cao lớn điển hình của loại hình chiến sĩ bạo lực chú trọng sức mạnh còn Trần Uy thì thân hình đậm chắc đi theo trường phái bền bỉ.

Mấy người còn lại thấy hai người dẫn đầu bắt tay mà đầy mùi thuốc súng như vậy nên chỉ khẽ gật đầu rồi lui về phía mình.

- Không biết vị nào là song hùng còn lại?

Một tên nhỏ con nhất trong đám trường Cao Lỗ bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Đám trường Thăng Long nghe câu hỏi quay sang nhìn nhau. Bọn Trần Uy nghe hỏi cũng cảm thấy nghi hoặc. Tên kia thường ngày rất sốt sắng mấy vụ đánh đấm này mà.

Lê Anh Tuấn hiệu trưởng nghe thế nhíu mày thở dài. Trong đôi mắt ông hiện lên vẻ tiếc thương. Chỉ mình ông biết tên kia đã đi đâu một tháng qua. Nhiệm vụ đã đó thất bại thảm trọng, đến giờ này chưa thấy hắn trở lại. Tuy chưa thấy xác nhận từ phía hội đồng nhưng chín phần đã không còn hi vọng gì. Phải biết trong cả ngàn người đi chuyến đó chỉ có một hai kẻ là trở về. Ông không biết phải nói sao với gia đình nó đây.

- A, hắn không có mặt hả? Thật tiếc quá.

Tên nhỏ con kia thấy thế như đoán ra nên buông giọng tiếc nuối. Sau đó tên này cúi mắt xuống, điệu bộ đã mất đi hứng thú.

Phía dưới nghe hắn nói mà dậy lên tiếng xì xào. Tên nhỏ con này là kẻ nào mà tỏ vẻ như vậy. Không lẽ hắn định khiêu chiến tên kia. Phải biết tuy cũng được gọi là song hùng nhưng tên kia thì khác hẳn Trần Uy. Trần Uy là kiểu người trầm ổn còn hắn chính là con sư tử máu nóng. Bình thường hắn rất bình dị nhưng hắn nổi tiếng chai lì khi đánh đấm và cũng thực sự có tài. Hắn là loại người không bao giờ lui bước, chính là kẻ cố chấp nhất. Chơi đùa với hắn còn được chứ đánh đấm thì ngay cả Trần Uy cũng phải nản.

- Không biết các bạn bên trường Thăng Long có nguyện ý giao lưu chút không?

Phan Công Huy lên tiếng hỏi, hắn nhấn mạnh hai chữ giao lưu rồi đưa mắt qua nhìn Trần Uy.

- Như thế nào?

- Haha, chúng ta là chiến sĩ, coi trọng chiến đấu. Tôi nghe nói các bạn trường Thăng Long rất am hiểu các loại Võ cổ nên rất muốn học hỏi. Bên tôi sẽ cử ra năm người, lấy một đấu một, chỉ hệ chiến sĩ thể năng được tham gia, không dùng binh khí. Để cho công bằng tất cả sẽ so đấu cùng tu vi. Bên tôi sẽ đưa người trước. Năm phút sau tiến hành. Được không?

Trần Uy nghe thế nhìn qua phía hiệu trưởng Lê Anh Tuấn thấy ông gật đầu thì quay ra phía trước lên tiếng :

- Được.

Cả đám lui về hai phía góc sân thi đấu chuẩn bị. Đám đông phía dưới hào hứng đi về hai bên khán đài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.