Thẩm Khanh Vãn mỗi sáng sớm thức dậy đều có thói quen khô cổ họng, nước ấm là đồ vật khi cô dậy sớm ắt không thể thiếu. Cô đem cánh tay ôm lấy chính mình cầm lên, lại cẩn thận để đến một bên. Có lẽ là cảm giác được đụng chạm, Tống Ngôn Khê hừ nhẹ một tiếng. Thẩm Khanh Vãn còn muốn nàng ngủ tiếp một chút, dùng tay khẽ vuốt đầu nàng, lúc này mới quay người xuống giường.
Cô ở trong ngăn kéo tìm ra quần lót áo lót mặc xong, lại tùy ý khoác lên áo sơ mi trắng rộng rãi. Lợi ích của nhà cũ chính là không gian nhỏ, làm cái gì cũng không cần đi quá lâu. Ánh mặt trời vào lúc này xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, đem gian nhà nho nhỏ sưởi đến ấm áp lại mang theo chút ấm áp không tên, Ấm nước AI Thẩm Khanh Vãn trước đó bố trí thời gian tự động nấu nước, nước ấm lúc này trùng hợp là trình độ thích hợp nhất vào miệng.
Cô làm trong cổ họng, bưng nước ấm tựa ở một bên nhà bếp uống từng ngụm nhỏ, lúc này, một người từ phía sau ôm đến, chỉ cần ngửi mùi của nàng liền biết nàng là ai. Thẩm Khanh Vãn quay đầu lại, dư quang thấy được bờ vai trần, ít nhiều có thể đoán được, Tống Ngôn Khê là cái gì cũng không mặc, Thẩm Khanh Vãn cũng không có quay đầu nhìn lại.
"Cục cưng, chào buổi sáng." Âm thanh vừa thức dậy của Tống Ngôn Khê cũng rất ngọt, cơ hồ đến trình độ ngán người ta, cảm thấy nàng hôn cạn sau cổ chính mình, Thẩm Khanh Vãn vẫn cứ cảm thấy không thoái mái, tựa hồ vẫn không có lập tức thích ứng chuyển biến loại quan hệ của hai người ở trong thời gian ngắn từ người xa lạ cho tới bây giờ, tất cả những thứ này, còn phải nói đến từ hôm qua.
Thẩm Khanh Vãn sau khi biết Tống Ngôn Khê dành cho mình sự giúp đỡ, lấy tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nhận lấy cái tốt, đối phương nói muốn chính mình, cũng ở trong suy đoán của Thẩm Khanh Vãn. Dù sao chính mình bây giờ, không có quyền thế cũng không có tiền tài, căn bản không có cách nào hồi báo cho Tống Ngôn Khê cái gì.
"Cô biết, tôi chỉ muốn cô." Tống Ngôn Khê giúp Thẩm Khanh Vãn chỉ là không muốn cô bị Giang Tùng bắt nạt, đương nhiên, mặt khác cũng có kế vặt của mình. Nếu như nói trước đó nàng là muốn trở thành bạn tình của Thẩm Khanh Vãn, như vậy hiện tại nàng lại muốn trực tiếp bao lấy đối phương. Không sai, không phải quan hệ bạn tình, nàng muốn bao nuôi Thẩm Khanh Vãn, đem con người này nuôi tốt, trắng trẻo mập mạp nuôi dưỡng ở bên cạnh mình.
Sẽ có loại ý nghĩ này không phải nhất thời mà lên, ý niệm như vậy ngược lại ở trong lòng tích trữ một lúc lâu. Thẩm Khanh Vãn ở bất kỳ phương diện nào đều là loại hình Tống Ngôn Khê vô cùng yêu thích, ngoại nhu nội cương, tướng mạo ôn nhu, cộng thêm sự lắng đọng của năm tháng, nói năng và khí chất của Thẩm Khanh Vãn đều tràn đầy thành thục và tao nhã của nữ tính, phần khí chất này mới là địa phương câu người nhất.
Đặc biệt là sau khi biết được cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cư nhiên còn có thể duy trì thong dong của bây giờ, càng là hiếm thấy. Từ tiết kiệm thành xa xỉ, từ xa xỉ thành tiết kiệm, coi như là bán đi tất cả bất động sản, ở bên trong phòng nhỏ hiện tại này, Thẩm Khanh Vãn vẫn đem căn phòng thu dọn đến cẩn thận tỉ mỉ, cảm giác cô cho Tống Ngôn Khê thật thoải mái, hận không thể thời khắc cùng ở chung với cô.
Ngoại trừ những điều kiện ưu việt bên ngoài này, cộng thêm chuyện nhịp nhàng trên giường, Thẩm Khanh Vãn ở trong lòng Tống Ngôn Khê, cơ hồ là hoàn mỹ. Ở sau khi chính mình đề nghị, gian phòng trở nên yên tĩnh lại, Tống Ngôn Khê ôm lấy Thẩm Khanh Vãn, nhìn lông mày nhăn lại và cái miệng muốn mở ra của cô, không nhịn được dùng tay chặn lại bờ môi cô, cô còn muốn vì chính mình làm nỗ lực cuối cùng.
"Cục cưng, đừng gấp như vậy từ chối tôi, cô ngẫm lại xem, chúng ta ở trên giường rất ăn nhịp, tôi không có ham mê xấu, thân thể khỏe mạnh, có công việc nghiêm túc, phương diện bên ngoài này, điểm tối đa là 10, tôi có thể chấm mình 10.5 điểm. Làm người của tôi, hẳn không phải là chuyện xấu gì đâu?"
Tống Ngôn Khê tự luyến đem ưu điểm của chính mình từng cái từng cái đếm ra, từ đầu đến cuối không quên dùng tay lấp kín miệng của Thẩm Khanh Vãn. Sau khi nàng nói xong, lúc này mới đem tay thả xuống, ngược lại dùng một đôi mắt to nước long lanh, tội nghiệp mà nhìn Thẩm Khanh Vãn, biến hóa to lớn, khiến người ta bất ngờ. Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu nhìn nàng, kỳ thực cũng là đang cẩn thận suy nghĩ lời đối phương nói.
Xác thực, Tống Ngôn Khê là một nữ nhân rất có mị lực, mà các nàng ở trên giường.. Chính xác hợp nhịp. Thẩm Khanh Vãn đối với Tống Ngôn Khê loại hình kỳ thực không xa lạ gì như vậy, nàng phô trương xinh đẹp, thích chơi cũng nóng lòng hưởng thụ. Người như vậy, nhiệt tình và cảm xúc mãnh liệt làm đến rất nhanh, lại cũng rất dễ dàng thối lui. Thẩm Khanh Vãn suy nghĩ một chút, chính mình cũng không có lý do cự tuyệt, cô muốn cảm tạ Tống Ngôn Khê, nếu không có đồ vật lấy ra được, đáp ứng yêu cầu của đối phương chưa chắc không thể, hai người ngoại trừ lên giường, cái khác không can thiệp chuyện của nhau.
"Được thôi." Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng phun ra hai chữ này, trong nháy mắt, Tống Ngôn Khê thậm chí có loại chính mình nghe không hiểu hai chữ ảo giác này. Trong lòng nàng, Thẩm Khanh Vãn đồng ý và cự tuyệt tỉ lệ là 4: 6, nàng đã làm xong chuẩn bị bị cự tuyệt, lại không nghĩ rằng Thẩm Khanh Vãn lại đồng ý. Kinh hỉ quá lớn, đến mức Tống Ngôn Khê dừng lại rất lâu mới phản ứng lại.
Nàng nhiệt tình hôn lên Thẩm Khanh Vãn, hai người đặt xuống quan hệ, Tống Ngôn Khê không có nói chuyện trả thù lao, bởi vì nàng biết Thẩm Khanh Vãn cũng sẽ không muốn. Nàng chỉ cam kết sẽ trợ giúp Thẩm Khanh Vãn giải quyết những phiền phức kia, dành cho cô tài nguyên trên công việc, đây đã là trợ giúp tốt nhất. Ở buổi tối xác lập quan hệ, Tống Ngôn Khê dứt khoác ở lại trong phòng nhỏ này, nàng ôm lấy Thẩm Khanh Vãn, hai người lần đầu tiên ở dưới tình huống hai bên đều tỉnh táo cùng lăn giường.
Tống Ngôn Khê ôm lấy bờ vai của Thẩm Khanh Vãn, nằm ở phía dưới nhìn cô. Thẩm Khanh Vãn rất chu đáo, rất quen thuộc chăm sóc cảm thụ của bạn gái ở trên giường. Vì để tránh cho tóc dài quấy nhiễu đến chính mình, cô dùng tay kéo tóc lên tách ở sau tai. Coi như là làm chuyện như vậy, vẻ mặt trên mặt cô cũng là nghiêm túc tao nhã. Một bên gò má hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt, khí tức ra mang theo mùi thơm ngát của mật trà.
Tống Ngôn Khê trước đây khi cùng bạn gái làm thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu mang màu sắc điều động bầu không khí nhưng Thẩm Khanh Vãn hoàn toàn không biết.. Cô chỉ là yên tĩnh lại trầm mặc vùi đầu gian khổ làm, không nói tiết mục ngắn, cũng sẽ không trêu người, chính là dùng tay trải qua kỹ thuật cứng ngắc đem mình muốn đến muốn sống muốn chết, sung sướng đê mê. Thẩm Khanh Vãn thật là đẹp mắt, ngón tay thật dài, kỹ thuật rất tuyệt, cô thật sự biết đùa bỡn chính mình a, muốn bị cô làm hỏng. Tống Ngôn Khê ở trong óc suy nghĩ lung tung, hai người cứ như vậy bận rộn cả đêm.
Từ trong trí nhớ ra ngoài, Tống Ngôn Khê phát hiện Thẩm Khanh Vãn đã uống xong cả một chén nước. Hiện tại qua thời gian bữa sáng, hai người tối hôm qua chưa ăn đồ ăn, lại tăng thêm náo loạn một đêm, Tống Ngôn Khê cảm thấy có chút đói bụng. Nàng hỏi Thẩm Khanh Vãn có muốn ăn thứ gì hay không, đối phương nói có thể chọn món ăn, chỉ có điều chung quanh đây vị trí hẻo lánh, cũng không có quán gì ngon mở ở gần đây, chất lượng món ăn đáng lo.
"Trong nhà chị có nguyên liệu nấu ăn không? Cùng với chọn bên ngoài, chi bằng tự mình động thủ." Tống Ngôn Khê chỉ chỉ tủ lạnh, Thẩm Khanh Vãn lắc đầu một cái, trong tủ lạnh cô chỉ có một ít rau dưa đơn giản, vẫn là khi chính mình đi dạo siêu thị tùy tiện mua, cô không biết làm cơm, dục vọng ăn uống cũng không có rất mạnh. Bữa sáng tùy ý chọn sandwich, cơm trưa dựa vào gọi đồ ăn hoặc thức ăn nhanh giải quyết vấn đề, bữa tối trên căn bản đều là không ăn.
"Ôi, đáng tiếc trong nhà của chị không có nguyên liệu nấu ăn gì, nếu không chị thì có lộc ăn rồi." Tống Ngôn Khê đứng trước tủ lạnh, nhìn chỉ có cải xanh và trứng gà hai thứ này, lắc lắc đầu, chỉ có thể lựa chọn đặt món. Trong quá trình chờ, Thẩm Khanh Vãn lại rót chén nước, Tống Ngôn Khê lười biếng tựa ở sau lưng cô, vẫn không mặc quần áo.
"Cục cưng, dáng vẻ chị uống nước thật là đẹp mắt, tôi a, thật thích nhấp nhô nơi này khi chị ngươi uống nước. Rất gợi cảm." Tống Ngôn Khê dùng tay vuốt lấy cái cổ của Thẩm Khanh Vãn, ở phía trên qua lại xoa xoa. Nữ tính cũng là có hầu yết, chỉ là không có rõ ràng như nam nhân, thế nhưng khi uống nước, Tống Ngôn Khê là có thể thấy rõ nhấp nhô trên cổ Thẩm Khanh Vãn.
Nàng không nhịn được ló đầu qua, đầu lưỡi như mèo con nghịch ngợm quét nhẹ ở phía trên. Thẩm Khanh Vãn hô hấp dừng lại, sau đó trở nên hơi trầm trọng, Tống Ngôn Khê dứt khoác khiều cằm của cô hôn môi với cô, Thẩm Khanh Vãn không có giống trên giường nhiệt tình đáp lại như vậy, chỉ là nhắm mắt lại, tùy ý Tống Ngôn Khê hôn cô, đáp lại cũng là nhàn nhạt.
"Một lúc tôi còn phải đi ra ngoài, e sợ không thể tiếp tục cùng em." Thẩm Khanh Vãn đè lại cái tay không thành thật của Tống Ngôn Khê, nhẹ giọng nói ra, Tống Ngôn Khê "Ngô" một tiếng, biểu thị mình cũng không muốn làm cái gì. "Cục cưng, tìm cái quần lót cho tôi đi, giúp tôi lau khô trước." Tống Ngôn Khê nửa khép con mắt, miễn cưỡng đưa ra yêu cầu. Tầm mắt của Thẩm Khanh Vãn ở giữa hai chân nàng nhanh chóng đảo qua, quay người rút mấy mấy tờ khăn giấy, phủ ở chân tâm nàng.
Ba tấm giấy ở ngay lập tức đụng vào bị thấm ướt, Thẩm Khanh Vãn sửng sốt, Tống Ngôn Khê cũng hiểu được phản ứng của chính mình hơi lớn, nhưng mà không có cách nào. Ba lần này nàng bị Thẩm Khanh Vãn muốn đến quá thoải mái, thân thể như là có ký ức, sau khi hưởng qua ngon ngọt, trở nên mẫn cảm lại dễ dàng động tình.
"Cục cưng, chị lau đến rất thoái mái rồi." Tống Ngôn Khê không hề không biết chính mình phản ứng sinh lý này có cái gì không tốt, nàng cảm thấy Thẩm Khanh Vãn nên hài lòng mới đúng.. Mình là kim chủ của cô, đối với va chạm của cô nhạy cảm như vậy, không phải là đối với "Kỹ thuật" của cô biểu hiện tán thành sao? Tống Ngôn Khê phóng đãng lại tự luyến suy nghĩ, chính mình rút mấy tờ giấy, cuối cùng đem hoa ướt cuồn cuộn không ngừng lau sạch.
Nàng mặc vào quần lót mới của Thẩm Khanh Vãn, màu trắng tinh mang trang trí đường viền hoa, không gợi cảm, rất thông thường, thì cảm giác cùng với cô cho người ta giống y nhau. Tống Ngôn Khê ở chỗ Thẩm Khanh Vãn ăn cơm xong, chủ động rời khỏi. Nàng đêm nay có tiệc rượu phải tham gia, Giang gia bên kia, chính mình còn phải lại thêm cây đuốc.
Tống Ngôn Khê lái xe, trong lúc đó liên lạc Quý Thanh Cừ, nói mình buổi chiều qua lấy con mèo, Quý Thanh Cừ âm thanh mệt mỏi, "Ừ" một tiếng thì cúp điện thoại, Tống Ngôn Khê cũng không nghĩ nhiều cái gì. Nàng sở dĩ hẹn buổi chiều qua là suy đoán vào lúc ấy Quý Hâm Thư sẽ không ở nhà, chính mình lấy mèo là có thể lập tức rời khỏi. Chỉ là, khi nàng đến Quý gia, lại là Quý Hâm Thư mở cửa cho nàng..
Hết chương 36