Phân Cách

Chương 56: Quý tiểu Thư (*), giúp em cởi tất




(*) Quý tiểu Thư: Thư trong Quý tiểu Thư là tên của Quý Hâm Thư, chứ không phải Quý tiểu thư theo cách xưng hô bình thường.
Quý Hâm Thư bỏ đi ý nghĩ đi vào tiệc đứng, cô không muốn phá hoại bầu không khí bên trong. Vì để tránh cho bị thấy được, Quý Hâm Thư mang theo Đường Khởi vòng tới vị trí khúc quanh hoa viên, nơi này là lối ra của máy lạnh, cho dù là ngày hè đứng ở nơi này cũng sẽ có chút lạnh, nhưng nơi này không chỉ có thể ẩn thân, cũng có thể càng rõ ràng thấy được nhất cử nhất động của Quý Thanh Cừ.
Nàng đang chuẩn bị nhảy một điệu nhảy cuối cùng làm kết cuộc, nam nhân ở đây đều nóng lòng muốn thử, hi vọng Quý Thanh Cừ có thể chọn chính mình. Chỉ đáng tiếc, cuối cùng Quý Thanh Cừ lại chọn một bạn gái khá quen thuộc với nàng. Hai người một trước một sau đi tới trung tâm sân khấu của buổi tiệc, vóc người Quý Thanh Cừ cao gầy, bạn gái so với nàng cao hơn cả một cái đầu. Do nàng đến làm bạn nam, bạn gái theo nàng.
Hai tỷ muội Quý gia từ nhỏ đã được giáo dục rất nhiều kỹ năng cần thiết của giới thượng lưu, chuyện khiêu vũ như vậy tất nhiên là một trong số đó. Quý Hâm Thư vẫn không thế nào yêu thích vũ đạo, năng lực vận động cũng không phải rất mạnh, chỉ là qua loa cơ bản học một khóa vũ đạo cũng không có. Thanh Cừ cùng mình là vừa vặn ngược lại, nàng từ nhỏ đã có đủ loại ham muốn, khiêu vũ, đánh đàn nàng đều cảm thấy rất hứng thú, cũng đồng dạng làm đến rất ưu tú.
Thân thể Quý Thanh Cừ dẻo dai, thêm nữa nguyên nhân tập thể hình, bước chân của nàng rất ổn, coi như là mang giày cao gót, cũng có thể đem khiêu vũ nhảy đến chuẩn xác đúng chỗ. Nhìn thấy nàng đỡ bạn gái, mang theo thân thể nàng múa, Quý Hâm Thư thừa nhận, trong lòng mình có chút ghen và đố kị. Thậm chí muốn hiện tại liền vọt vào đi đem nữ nhân trong lòng Thanh Cừ đẩy ra, chính mình thay vào đó.
Thanh Cừ Khiêu vũ có loại mị lực không nói ra được, chân dài nhỏ mà trắng nõn đang bên trong múa may mơ hồ từ trong váy lộ ra, tóc dài tỏa ra đem khuôn mặt nàng quấy nhiễu đến mơ hồ, cái đẹp và quyến rũ như ẩn như hiện sinh ra. Đêm nay nàng trang điểm gợi cảm lãnh diễm, ánh mắt lóe lên, dường như là nữ vương theo tâm tình làm càn nhảy múa.
Vũ đạo cuối cùng, Quý Thanh Cừ đem thân thể cúi xuống, một cái tay ôm bạn gái, một cái tay khác nhẹ nhàng nâng lên. Nàng không biết vào lúc nào cắt bỏ móng tay, cũng không làm móng trước đây yêu thích nữa, chỉ là thoa một tầng nước màu phấn nhạt bảo vệ móng nhàn nhạt. Đôi tay có được dài nhỏ, trắng mịn lại thẳng tắp. Quý Hâm Thư si ngốc nhìn, đặc biệt là cô chú ý tới thở dốc của Quý Thanh Cừ cũng bởi vì sau khi khiêu vũ mà có chút ngổn ngang, không nhịn được nhớ tới dáng vẻ nở rộ của Thanh Cừ ở trong miệng mình.
Thanh Cừ Vào lúc ấy cực kỳ xinh đẹp, ở khi ý thức trống rỗng, nàng không hề che giấu chút nào quyến rũ trong xương nàng. Bởi vì nàng vui mừng mà ngửa đầu thở khẽ, ở khi nàng sung sướng lên đỉnh, khẽ gọi lên tiếng. Những ký ức ấy lẫn vào dáng dấp Quý Thanh Cừ thở dốc giờ khắc này, một điểm không rơi rớt ở trước mắt Quý Hâm Thư chiếu lại, cô dùng tay che ngực bình phục hô hấp, tựa hồ chỉ có như vậy mới sẽ không xông tới đem Quý Thanh Cừ ôm lấy.
Sau khi khiêu vũ, trận sinh nhật này ở bên trong bài ca sinh nhật kết thúc, Quý Thanh Cừ đem những bằng hữu kia đưa đi cũng dùng hơn một giờ. Quý Hâm Thư một mực chuyên chú nhìn nàng, mãi đến tận vào lúc này mới phát hiện, hai chân của chính mình đã sớm đứng đến tê dại, thân thể cũng bị máy làm lạnh thổi triệt để. Quý Thanh Cừ kêu người của quán rượu đến quét dọn, lúc này, nàng mơ hồ cảm giác được có người đang nhìn chính mình, nàng ngẩng đầu lên ở trong vườn hoa nhìn một vòng, nhìn lên gương mặt mỉm cười của Quý Hâm Thư.
Quý Thanh Cừ trong lòng kinh hỉ, nàng vốn tưởng rằng phải về đến nhà mới có thể thấy được đối phương, không nghĩ tới người này sẽ trực tiếp tìm tới khách sạn này. Quý Thanh Cừ nhấc lên váy, trên mặt mang theo nụ cười đi đến phía Quý Hâm Thư. Rõ ràng xung quanh còn có người khách sạn quét dọn, cũng không phải rất yên tĩnh, nhưng ở thời khắc này, Quý Hâm Thư lại cảm thấy bốn phía hết thảy đều ẩn nấp không thấy, dường như trên thế giới cũng chỉ có hai người mình và Quý Thanh Cừ.
Người yêu đi tới phía chính mình, trên mặt cô mang theo nụ cười kinh hỉ lại diễm lệ, quanh thân đều đang phát sáng, đem thân thể lạnh lẽo lạnh lẽo của chính mình chiếu đến vừa sáng lại ấm. Đúng rồi, cho tới nay, Thanh Cừ đều là ánh sáng chính mình dựa vào để sinh tồn. Là Thanh Cừ cho mình vui sướng còn sống, nếu như không có Thanh Cừ, thế giới của chính mình sẽ khô khan lại đen tối. Không có Thanh Cừ, chính mình sẽ không sống nổi.
"Tỷ, chị chừng nào thì tới? Làm sao không nói với em?" Ở thời điểm Quý Hâm Thư đờ ra, Quý Thanh Cừ đã đi tới nắm chặt tay cô, lạnh lẽo vào tay để Quý Thanh Cừ nhíu mày. Nơi này là đầu ra của máy lạnh, nhưng bây giờ là ngày hè, nếu như chỉ đứng ở nơi này một lúc, căn bản sẽ không lạnh thành như vậy, có thể thấy được tỷ tỷ nhà mình vốn là đến đã lâu rồi.
"Không có, vừa tới một lúc." Quả nhiên, Quý Hâm Thư lại đang nói dối, Quý Thanh Cừ nghe xong, dùng tay xoa tay lạnh cả người của cô, lại ôm lấy thân thể lạnh thấu của cô. "Tỷ, em hôm nay là thọ tinh, coi như là chị cũng không cho phép nói dối với em, tay lạnh như vậy, nơi nào có thể mới đến một lúc? Chị đến cùng mấy giờ đến?"
Quý Thanh Cừ tiếp tục truy hỏi, Quý Hâm Thư nghe xong hiếm thấy không có tìm lý do, mà là ngước đầu, quá mức chuyên chú nhìn Quý Thanh Cừ. Quãng thời gian trước mình là điên cuồng, cô bởi vì chính mình sắp mất đi Thanh Cừ khủng hoảng sợ hãi, bởi vì không thể nào tiếp thu được Thanh Cừ rời khỏi chọn dùng thủ đoạn cực đoan. Cô thậm chí đang nghĩ, nếu như trực tiếp đem Thanh Cừ nhốt lại, nàng có phải thì sẽ không nghĩ đến Trương Minh nữa không.
Ở sau khi kích động, Quý Hâm Thư vẫn là lựa chọn nhẫn nại, cô tin tưởng Thanh Cừ sẽ không rời khỏi chính mình. Trương Minh đối với nàng mà nói, tuyệt đối sẽ không càng quan trọng hơn mình. Chỉ cần Trương Minh biến mất, Thanh Cừ vẫn là Thanh Cừ chỉ thuộc về mình kia, cô không cần bại lộ thối nát trong lòng để Thanh Cừ khổ sở, thì có thể làm cho Thanh Cừ vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Quý Hâm Thư cho rằng trải qua không vui hồi trước, trong lòng Thanh Cừ sẽ đối với chính mình có chú ý, bây giờ nghe trong giọng nói nàng quan tâm đối với mình, Quý Hâm Thư nơi nào còn có thể cảm thấy lạnh, cô bị Thanh Cừ ôm quanh lấy, ngoại trừ ấm áp, cái gì đều không cảm giác được. Quý Hâm Thư yếu thế cúi đầu không nói một lời, Quý Thanh Cừ mặt lạnh nhìn về phía Đường Khởi, người sau tiếp thu được tầm mắt của nàng, không chút do dự mà bán đứng Quý Hâm Thư, dùng tay xòe số 3, ra hiệu là ba tiếng.
Nghe được Quý Hâm Thư ở chỗ này chờ chính mình 3 tiếng, Quý Thanh Cừ bị tức đến bật cười, kỳ thực nàng đối với quan hệ của hai người là có không đáng kể công bố ra bên ngoài không, nàng hiểu tỷ tỷ là muốn bảo vệ mình, nhưng không có nghĩa là nàng có thể để cho Quý Hâm Thư chịu ủy khuất. Nghĩ đến tỷ tỷ trở về sớm, lại vì không bại lộ thân phận ở đây chịu lạnh chờ mình, Quý Thanh Cừ chỉ lo đau lòng, nơi nào còn nghĩ tới muốn nổi nóng.
"Tỷ, đây là một lần cuối cùng, nếu như lần sau chị lại bởi vì em ùy khuất chính chị, em sẽ tuyên bố trực tiếp với bên ngoài chị là chị em, em là nhị tiểu thư của Quý gia." Quý Thanh Cừ tức giận nói qua, lời nói này nói xong, Quý Hâm Thư cũng hoảng loạn, cô mím môi đưa tay muốn đi kéo Quý Thanh Cừ, lại sợ tay của chính mình quá lạnh sẽ làm Thanh Cừ càng tức giận, chỉ có thể lấy tay giấu ở phía dưới, sốt sắng mà xoa tay một tí. Quý Thanh Cừ và Đường Khởi nơi nào thấy qua dáng dấp nhỏ bất an lại thấp thỏm này của Quý Hâm Thư, Đường Khởi nhịn cười ho nhẹ một tiếng, đi ra khách sạn đến trên xe chờ các nàng.
"Thanh Cừ, đừng nóng giận." Quý Hâm Thư lúc này mới phát hiện động tác của mình hơi bị quá mức ấu trĩ, cô lúng túng nói qua, lấy tay dấu ở phía sau. "Được rồi, trở về đi thôi." Quý Thanh Cừ thấy được động tác của Quý Hâm Thư, nàng trực tiếp đem tay của đối phương kéo qua nắm trong tay, hai người cùng lên xe, trở lại Quý gia. Sau khi về đến nhà Quý Thanh Cừ rót chén nước ấm cho Quý Hâm Thư, Quý Hâm Thư sau khi uống xong, đứng dậy đi đến tủ lạnh, đem bánh ga tô trước đó cô làm xong lấy ra.
Hai tỷ muội mỗi một lần sinh nhật bánh kem đều không phải đặt bên ngoài, mà là Quý Hâm Thư tự mình làm. Nhìn bánh ga tô mừng sinh nhật và bữa tối bày trên bàn, Quý Thanh Cừ dính nhơm nhớp ngồi ở bên người Quý Hâm Thư. "Tỷ, cám ơn chị." Quý Thanh Cừ sinh nhật hàng năm Quý Hâm Thư đều phải nhọc lòng mất công sức, nàng kỳ thực rất muốn nói không cần phiền phức như vậy, nhưng mà mỗi một năm Quý Hâm Thư lại sẽ làm chuyện đồng dạng.
"Không có phiền phức, chỉ cần Thanh Cừ không giận chị thì được." Quý Hâm Thư nhỏ giọng nói, cắt một khối bánh ga tô đặt ở trước mặt Quý Thanh Cừ. Người sau nghe xong, đưa tay ra ôm lấy thân thể đã ấm lên của Quý Hâm Thư. "Tỷ, em sẽ không thật sự giận chị, mãi mãi cũng sẽ không." Quý Thanh Cừ nghiêm túc mà nói, câu nói này đâm thẳng buồng tim Quý Hâm Thư, cô hoảng hốt nhìn Quý Thanh Cừ, hi vọng đối phương không có lừa gạt mình.
Thanh Cừ thật sự sẽ không giận chính mình sao? Cho dù biết những chuyện mình từng làm kia, nàng cũng sẽ không tức giận sao? Điểm này, Quý Hâm Thư không dám hỏi, cũng không muốn để Quý Thanh Cừ biết. Nếu như có thể vĩnh viễn ẩn giấu đi, mới là tốt nhất.
Quý Hâm Thư đem quà đưa cho Quý Thanh Cừ, người sau thấy được máy chụp hình hoàn toàn mới, cười nói tiếng cảm tạ đối với Quý Hâm Thư, sau đó lại thấy được hộp quà tinh xảo kia. Hộp rất lớn, có chừng cao nửa cánh tay như vậy, so với máy chụp hình, Quý Thanh Cừ đúng là càng tò mò đồ trong hộp. Nàng đem hộp mở ra, phát hiện bên trong là hai cái búp bê đáng yêu. Các nàng tay trong tay thân mật nắm lấy nhau, từ kiểu tóc và quần áo có thể thấy được, hai búp bê đáng yêu này chính là mình và Quý Hâm Thư.
Quý Thanh Cừ không nghĩ tới Quý Hâm Thư sẽ tặng mình đồ vật đáng yêu lại có chút trẻ con này, nàng có thể nhìn ra búp bê là đặc biệt làm riêng, tỉ lệ và vải vóc đều vô cùng tinh tế, tay làm ra cũng rất có trình độ, cả nốt ruồi trước mắt tỷ tỷ nhà mình cũng không quên. Quý Thanh Cừ cảm thấy các nàng đáng yêu cực kỳ, ôm hai cái đồ vật nhỏ không muốn thả ra.
Xem qua lễ vật, hai người ăn món ăn lại mở ra mấy bình rượu, Quý Thanh Cừ hôm nay hứng thú rất cao, ngay cả uống rượu cũng so với mỗi một lần trong quá khứ đều nhiều và hỗn tạp hơn, nàng trước đó ở trên tiệc đứng đã uống không ít, vào lúc này lại tiếp tục, cả người đã say đến bất tỉnh nhân sự, lười biếng vùi ở trong lồng ngực Quý Hâm Thư cọ rồi cọ.
"Tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ tỷ tỷ." Quý Thanh Cừ gọi Quý Hâm Thư, dùng các loại giai điệu, các loại ngữ khí gọi nàng, dáng dấp kia cực kỳ giống cảm giác nàng khi còn bé muốn mua gì đồ vật đến làm nũng, để ánh mắt Quý Hâm Thư mềm đến sắp muốn tan ra. "Thanh Cừ muốn cái gì? Em uống say rồi, chị dìu em trở về phòng có được hay không?" Quý Hâm Thư nhìn rượu trên bàn, ý thức được Quý Thanh Cừ không thể uống nữa, e sợ ngày mai sẽ đau đầu.
"Ngô, say cái gì say? Tỷ, chị có phải lại đang nhớ nữ nhân Trần Cửu Túy kia? Chị đừng thích thích nàng có được hay không? Nàng có thật nhiều bạn gái, chính là thèm thân thể chị, tỷ, không cho phép chị bị nàng lừa." Quý Thanh Cừ mồm miệng không rõ nói qua, nhưng cũng có thể khiến người ta nghe hiểu nàng đại khái đang nói cái gì, nghe được nàng coi nhẹ Trần Cửu Túy, Quý Hâm Thư cười cười, không nhịn được ở trên mặt Quý Thanh Cừ hôn xuống.
"Được, chị nghe Thanh Cừ, không thích người khác, chỉ thích Thanh Cừ được không? Nếu như chị làm được, Thanh Cừ vẫn ở lại bên cạnh chị có được hay không?" Con ngươi đen nhánh của Quý Hâm Thư hơi trầm xuống, trong mắt mang theo mấy phần cảm giác hùng hổ dọa người, cô rõ ràng ở tình huống như vậy, Thanh Cừ nói bất kỳ lời gì đều không làm được bao nhiêu, thế nhưng.. Cô vẫn là muốn đối phương nhận lời.
"Ngô, được, tắm rửa, em muốn tắm rửa." Quý Thanh Cừ mơ mơ màng màng đứng dậy, đi chưa được mấy bước liền bắt đầu lay động, Quý Hâm Thư sợ nàng té ngã, vội vàng đỡ nàng đi lên lầu, đem Quý Thanh Cừ mang tới trong phòng. Vừa mới vào phòng, Quý Thanh Cừ liền gỡ bỏ y phục trên người, ngồi ở trên giường cười hì hì nhìn mình. Quý Thanh Cừ mơ mơ màng màng thấy được gương mặt nhu hòa của Quý Hâm Thư, cảm thấy tỷ tỷ vẫn là tỷ tỷ chính mình quen thuộc, dường như không vui trước đó chưa từng xảy ra. Chất rượu kích thích đại não, để Quý Thanh Cừ không nhịn được muốn làm nũng với người thân cận.
Quý Thanh Cừ ngồi ở trên giường vung hai chân, nàng cởi quần áo, vào lúc này nửa người trên cũng chỉ có một cái áo lót màu đen, mắt thấy vật mềm trước ngực nàng theo lay động của nàng rung động theo. Quý Hâm Thư hít sâu một hơi, mới vừa đi qua, đối phương đã duỗi ra cặp chân dài kia, dùng hai cái bàn chân nhỏ chống đỡ ở trên bụng chính mình. Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai con mắt mê ly của Thanh Cừ nhìn sang.
Giờ khắc này Quý Thanh Cừ là rất ít ở trước mặt mình triển lộ tư thái, tóc dài tản ra, bờ vai mượn mà hơi thẳng, dùng hai tay chống đỡ, quyến rũ lại mềm mại nửa ngồi ở trên giường. Cặp con mắt mầu phách kia lười biếng lại hững hờ, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, đuôi mắt cũng nhiễm men say và trạng thái quyến rũ. Son môi nhẹ nhàng loang ra, lại sinh ra một loại hồng mị sau khi bị hôn qua.
"Quý tiểu Thư, giúp em cởi tất." Môi đỏ nàng hé mở. Nàng nói.
Hết chương 56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.