"Thẩm tỷ, cái phương án thiết kế này ngươi cảm thấy thế nào? Còn cần thay đổi nữa không?" Vương Lộ cầm máy tính đứng trước bàn, đem bản nháp bộ phận thiết kế chỉnh ra. Nàng thao tác nửa ngày, ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Khanh Vãn đang thất thần, căn bản không chú ý tới bên này. Đây là lần thứ bốn hôm nay Thẩm Khanh Vãn thất thần, là hiện tượng phi thường khác thường. Tình huống như vậy cũng không phải bắt đầu hôm nay, mà là ròng rã duy trì chừng mấy ngày.
Mặc dù đối với đồng sự công ty vẫn là bộ dạng thân cận và gần người như trước đây, nhưng Vương Lộ rõ ràng có thể nhìn ra tâm tình cô xuống rất thấp, luôn là nhìn bút hoặc giấy trên bàn đờ ra, thỉnh thoảng còn có thể đem hợp đồng tính sai, sau đó phát hiện lại cứu vãn. Vào lúc này thấy được Thẩm Khanh Vãn lại đang thất thần, Vương Lộ lo lắng nhìn cô.
"Xin lỗi, ta vừa rồi đang suy nghĩ chuyện, Vương Lộ, mấy ngày nay khổ cực ngươi rồi." Thẩm Khanh Vãn ý thức được chính mình lại thất thần với người, cô lúng túng xin lỗi, lên tinh thần đến xem bản nháp trước mặt, cuối cùng đem chuyện ngày hôm nay xử lý xong, cô lúc này mới hơi hơi thả lỏng một ít, tựa lưng vào ghế ngồi xoa con mắt ê ẩm.
Thẩm Khanh Vãn gần đây trạng thái không tốt, cô rõ ràng hơn nửa nguyên nhân có quan hệ với Tống Ngôn Khê. Buổi tối ngày hôm ấy sau khi hai người tan rã trong không vui, Tống Ngôn Khê ngoài miệng nói qua muốn theo đuổi chính mình, những ngày qua lại rốt cuộc không từng xuất hiện. Đối với lần này, Thẩm Khanh Vãn mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tâm tư cô lại không có bình thản không gợn sóng như tưởng tượng.
Hai người cùng ở chung mấy tháng, cảm giác quen thuộc và thân cận đối với lẫn nhau cũng đã sớm nuôi thành rồi. Những ngày qua Thẩm Khanh Vãn ngủ ở phòng công tác, không có người kia dây dưa chặt với mình, ôm chính mình, cô liên tục mất ngủ mấy ngày. Mỗi lần ngủ cũng là không thể an ổn, đều sẽ mơ tới Tống Ngôn Khê, mơ tới nàng chất vấn tại sao mình không chấp nhận nàng, cũng hoặc là ở trong giấc mộng kiều diễm, thấy được dáng vẻ quyến rũ câu người của nàng, hỏi mình đến cùng đang do dự cái gì.
Thẩm Khanh Vãn năm nay 34 tuổi, bước vào 35, cô qua lâu cái thời tình cảm nam nữ rồi, cái tuổi chỉ cần tình yêu không biết tư vị sầu lo. Khi còn bé, cô khát vọng tình thân, sau đó sau khi lớn lên hiểu chuyện, cô dùng công việc lấp kín cuộc sống của chính mình, rất ít sẽ đối với người nào động tâm. Sự xuất hiện của Lục Mật mang cho Thẩm Khanh Vãn kinh hỉ, dù cho sau đó phần kinh hỉ này đã biến thành một vết sẹo trong cuộc sống của Thẩm Khanh Vãn, cô cũng không thể phủ nhận, ở khởi điểm hai người quen biết, khắp nơi đều là mỹ hảo.
Vào lúc ấy mình và Lục Mật cực kỳ giống mình và Tống Ngôn Khê bây giờ, mà Tống Ngôn Khê và Lục Mật lại là đặc biệt tương tự. Các nàng đều là phái hưởng lạc, thích làm gì thì làm, phóng túng tham vui, Thẩm Khanh Vãn có thể nhìn ra nhiệt tình trong mắt của Tống Ngôn Khê đối với mình, mỗi một lần khi thân mật ôm chặt, cũng giống như là muốn đem chính mình nuốt vào trong đó.
Tống Ngôn Khê nói yêu thích chính mình, cô tin tưởng, nhưng mà phần yêu thích ngắn ngủi này không phải Thẩm Khanh Vãn muốn. Cô và Tống Ngôn Khê tuổi tác chênh lệch quá nhiều, về mặt thân phận chênh lệch càng thêm rõ ràng. Nếu như chỉ là quan hệ bạn tình, Thẩm Khanh Vãn đồng ý duy trì, nhưng nếu là muốn liên quan càng nhiều, là khu vực Thẩm Khanh Vãn không muốn đụng vào.
Nói trắng ra là, cô cảm giác mình không thích Tống Ngôn Khê, cũng không tin tưởng hai người nếu như thật sự lấy thân phận người yêu ở chung đã lâu, cô muốn cùng Tống Ngôn Khê duy trì hiện trạng, không muốn càng thâm nhập. Ý nghĩ như thế là Tống Ngôn Khê từng có, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ có một ngày sẽ ngược lại. Người muốn nói yêu đương trở thành nàng, không nguyện tiến thêm một bước, người chỉ muốn duy trì quan hệ thân thể, lại thành Thẩm Khanh Vãn.
Trước khi tới nơi này, Tống Ngôn Khê làm đủ chuẩn bị tâm lý, nàng suy tư về phương thức chính mình nên làm sao mở màn, thì lại làm sao cùng Thẩm Khanh Vãn giải thích tại sao mình sẽ mất tích mấy ngày nay. Trong tay nàng cầm hoa mua được, lại cảm thấy loại phương thức tặng hoa này quá ngốc cũng quá mức khuôn sáo cũ. Ở phòng công tác của Thẩm Khanh Vãn đi dạo mấy lần, Tống Ngôn Khê không chỉ một lần muốn đem hoa trong tay ném xuống, cuối cùng vẫn là lựa chọn mang vào.
Ở trong nháy mắt đi tới, bất an và thấp thỏm trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là tự tin lại cười yếu ớt phô trương. Thời gian này người của phòng làm việc cơ hồ đều đi rồi, chỉ có dì quét dọn còn lưu lại nơi này. Nàng không phải lần đầu tiên thấy được Tống Ngôn Khê đến đây, cũng ít nhiều đoán được quan hệ của Tống Ngôn Khê và Thẩm Khanh Vãn. Thấy nàng đã lâu không có tới, trở lại còn nâng một bó hoa, bác gái ám muội cười cười, lập tức rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Khanh Vãn, để cho hai người đơn độc ở chung.
Thẩm Khanh Vãn bên này làm xong công tác, mới phát hiện chính mình còn chưa có ăn cơm, cô đối với nhu cầu đồ ăn không lớn, thời gian này cũng không có tâm tình gì lại một mình đi ra ngoài ăn. Cửa phòng vào thời khắc này bị đẩy ra, Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu, thấy được Tống Ngôn Khê hồi lâu không thấy, phản ứng đầu tiên là cứng lại thân thể, cô không nghĩ tới Tống Ngôn Khê sẽ ở sau khi chính mình vừa nhớ nhung qua nàng đột nhiên đến, tâm tình Thẩm Khanh Vãn rất phức tạp, cũng không có cách nào miêu tả là tình cảm như thế nào.
Lại nhìn tới Tống Ngôn Khê, cô mừng rỡ, thế nhưng ở sau khi mừng rỡ, trong lòng còn có loại hoảng loạn không nói ra được. Cô cho rằng Tống Ngôn Khê buông tha cho, sẽ không trở lại tìm chính mình, bây giờ nhìn lại, tựa hồ không phải như vậy.
"Sao em lại tới đây?" Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Khê, tầm mắt đảo qua hoa trong lòng nàng, không có làm dừng lại.
"Đến xem bạn gái tương lai của chính mình rất kì lạ sao? A Vãn sẽ không có quên lời em từng nói muốn theo đuổi chị chứ? Mấy ngày nay em không xuất hiện, là muốn cho chúng ta thời gian bình tĩnh, em rất xác định mình thích chị, như vậy chị thì sao? Chuẩn bị kỹ càng tiếp thu em theo đuổi rồi chưa?"
Thanh âm của Tống Ngôn Khê lộ ra mấy phần sung sướng, nàng tự nhiên đem lọ hoa cầm lên, đem hoa chính mình mua xong bỏ vào. Văn phòng vừa rồi còn có chút đơn điệu bởi vì có bó hoa này trở nên linh động rất nhiều.
"Tống Ngôn Khê, có mấy lời tôi thì từng nói trước, chúng ta tuổi tác cách biệt nhiều lắm, thêm vào tính cách chúng ta cũng không quá hợp phách, em cùng tôi.." Lý do Thẩm Khanh Vãn từ chối một đống lớn, cô chưa nói xong, Tống Ngôn Khê đi tới dùng ngón tay chặn lại bờ môi của cô. Xúc cảm mềm mại của lòng bàn tay để Tống Ngôn Khê không nhịn được nhẹ vuốt, hai người khoảng cách gần mà nhìn lẫn nhau, đều từ trong tầm mắt của đối phương thấy được cái bóng của chính mình.
"A Vãn không cần nói nhiều cớ như vậy, em vẫn cảm thấy, hai người chỉ cần yêu thích lẫn nhau đã đủ rồi. Yêu thích một người có thể thay đổi rất nhiều, em cũng đồng ý thay đổi vì chị." Tống Ngôn Khê lấy ra nghiêm túc chưa bao giờ có, những ngày qua không thấy được Thẩm Khanh Vãn, trong lòng nàng khó chịu đến như là có đồ vật đang quấy nhiễu nàng, ăn cơm ngủ cũng không được an ổn.
Cảm giác như vậy trước đây chưa bao giờ có, Tống Ngôn Khê cảm thấy Thẩm Khanh Vãn đối với mình là khác với tất cả mọi người, nàng không muốn từ bỏ người này càng muốn vững vàng nắm chặt động tâm đáng quý lần này. Tống Ngôn Khê thấy được sau khi Thẩm Khanh Vãn nghe qua lời của mình còn muốn nói điều gì, nàng không muốn nghe bờ môi đẹp đẽ của người này phun ra lời chính mình không thích nghe, thẳng thắn trực tiếp lấy nụ hôn phong kín môi, đem quyền chủ động vững vàng nắm giữ ở trong tay mình.
Thẩm Khanh Vãn bị hôn run lên, gò má trong nháy mắt dâng lên ửng hồng dị dạng, tay cô rủ xuống mép váy nắm chặt váy, nâng lên muốn đẩy ra, lại bị Tống Ngôn Khê đã sớm chuẩn bị đè lại, đưa cả người cô đặt ở trên tường. Thẩm Khanh Vãn không thể tránh khỏi, Tống Ngôn Khê đem lưỡi mềm thăm dò vào, ôm lấy đầu lưỡi chính mình nô đùa.
Hai người từng ở cùng nhau hơn nửa thời gian đều lấy ra thân mật, thân thể đã quen thuộc cảm giác Tống Ngôn Khê hôn môi từ lâu, Thẩm Khanh Vãn từ chống lại đến từ bỏ giãy dụa, cô đỏ mặt vùi ở trong lòng Tống Ngôn Khê, gò má trắng nõn nà bị ửng hồng nhiễm nửa bên, nhìn qua non nớt lại đáng yêu, thấy thế nào cũng không như một nữ nhân 34 tuổi.
Tống Ngôn Khê nhìn ra ý loạn tình mê, nàng lấy tay tiến vào, theo váy của Thẩm Khanh Vãn tiến vào, ấn xoa bụng dưới bằng phẳng đến cực điểm của Thẩm Khanh Vãn, lúc này, thanh âm "Ùng ục ùng ục" theo địa phương chính mình xoa xoa truyền đến, âm thanh rõ ràng cực kỳ, để Tống Ngôn Khê muốn bỏ qua cũng khó khăn. Hai người nhắm hai mắt, nỗ lực bỏ qua lúng túng vừa rồi.
Nhưng thanh âm "Ùng ục ùng ục" vừa ra, lập tức lại vang lên, lần này Thẩm Khanh Vãn không kềm được, sắc mặt của cô đỏ lên đến càng lợi hại hơn trước, đột nhiên đem Tống Ngôn Khê đẩy ra, dùng hai tay bưng bụng của mình, chỉ lo nó gọi nữa. Tống Ngôn Khê vẫn là lần đầu tiên thấy được Thẩm Khanh Vãn đáng yêu như thế, dù cho thân mật vừa rồi bị loại lúng túng bất ngờ này đánh gãy, nàng vẫn cảm thấy chính mình không thiệt thòi, còn thu hoạch kinh hỉ đặc biệt ngoài ý muốn.
"Thẩm đại nhà thiết kế của chúng ta lại quên ăn cơm rồi ư? Đi, em mời chị ăn đồ ăn." Tống Ngôn Khê một cách tự nhiên mà kéo qua tay cô, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại đặt trước vị trí phòng ăn. Nàng không muốn để cho Thẩm Khanh Vãn ăn đến quá đầy mỡ, thẳng thắn đặt trước một nhà quán thức ăn chay rất hot. Nơi này là chế độ hội viên, người bình thường không nhiều, thời gian này càng là không có người gì đến. Tống Ngôn Khê mang theo Thẩm Khanh Vãn đi tới vị trí an tĩnh bên cửa sổ, gọi mấy thứ thức ăn chay Thẩm Khanh Vãn thích.
Nhìn thấy nàng nhớ được sở thích của chính mình, Thẩm Khanh Vãn mím mím môi, ấm áp đáy mắt thoáng qua mà sinh, thức ăn chay rất nhanh tới mỗi một dạng đều làm đến rất nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng. Các nàng ở trên bàn ăn không có đàm luận đề tài không kết quả trước đó, Tống Ngôn Khê cũng chỉ là yên tĩnh chia thức ăn cho Thẩm Khanh Vãn, không có hoạt bát luôn tìm đề tài tán gẫu như vậy.
Hai người sau khi ăn cơm xong, Tống Ngôn Khê dự định mang Thẩm Khanh Vãn về chỗ chính mình ở, Thẩm Khanh Vãn muốn cự tuyệt. Cô còn không có dự định đáp ứng sự theo đuổi của Tống Ngôn Khê, mà đối phương vừa rồi nói cũng trái lại cùng cách nghĩ của chính mình. Nàng nói hai người chỉ cần có yêu thích đã đủ rồi, nhưng Thẩm Khanh Vãn rất rõ ràng, yêu thích vẻn vẹn chỉ là một bắt đầu bé nhỏ không đáng kể, sinh hoạt và cảm tình, nếu như chỉ là dựa vào một loại yêu thích, là hoàn toàn không đủ.
Thẩm Khanh Vãn khước từ lời mời của Tống Ngôn Khê, dự định đi một mình về phòng công tác, Tống Ngôn Khê đề xuất tiễn cô, lại dính nhơm nhớp nhích qua. Hai người một trước một sau đi tới, ở khi đi tới cửa phòng công tác, chú ý tới nơi đó có thêm chiếc xe. Bên cạnh xe dựa vào nữ nhân vóc người cao gầy, nàng hút thuốc, tầm mắt ở cửa phòng công tác của Thẩm Khanh Vãn đánh giá.
Gò má kia rất quen thuộc, cơ hồ trong nháy mắt thì khơi gợi lên hồi ức Thẩm Khanh Vãn không muốn nhớ tới. Cô bỗng nhiên ý thức được, ký ức gần đây của chính mình như mở ra ánh sáng. Mỗi lần cô nhớ tới ai, người kia sẽ xuất hiện ở trước mặt mình. Cô không biết Lục Mật tới nơi này là làm cái gì, rất rõ ràng, đối phương là tới phía chính mình.
"Đã lâu không gặp, Thẩm." Lục Mật chú ý tới Thẩm Khanh Vãn và Tống Ngôn Khê, nàng ném xuống thuốc trong tay đi tới chào hỏi. Tống Ngôn Khê nhìn nàng, nhìn lại mặt nhìn như không hề gợn sóng của Thẩm Khanh Vãn một chút, trong lòng đã có suy đoán.
Hết chương 67