"Cục cưng, đêm nay có một ván đấu, cùng đi không?" Lục Mật từ phía sau sofa vòng qua, ôm bờ vai của Thẩm Khanh Vãn, ở sau đầu cô, hôn xuống. Nghe được nàng đêm nay lại muốn ra ngoài, động tác lật xem điện thoại của Thẩm Khanh Vãn dừng một chút, tắt đi trang tra tìm điện ảnh. Gần đây có một bộ điện ảnh chiếu phim cô rất muốn xem, trước đó cũng cùng Lục Mật nói mấy lần rồi.
Không biết làm sao Lục Mật ban ngày có công tác phải bận, buổi tối còn muốn đi tham gia các loại tiệc đứng, sẽ có ít thời điểm rảnh rỗi. Cẩn thận tính toán, hai người tựa hồ đã có rất lâu không đơn độc ăn một bữa cơm tối an ổn, lại yên tĩnh một chỗ một lúc. Nghe được Lục Mật đêm nay lại muốn đi ra ngoài, tâm trạng Thẩm Khanh Vãn có chút mất mát. Cô không phải người thích náo nhiệt, so với tham gia những tiệc đứng tụ hội kia, cô càng yêu thích cùng Lục Mật đơn độc ở cùng nhau, đáng tiếc, người này lại là hoàn toàn ngược lại.
"Tôi còn có chút bản thảo thiết kế không làm xong, huống chi tôi cũng không quá quen thuộc loại nơi kia." Thẩm Khanh Vãn ôn nhu nói qua, thấy được Lục Mật có chút không vui cau mày, không nhịn được ở mi tâm của nàng hôn xuống. Khí chất của Thẩm Khanh Vãn rất nhu hòa, một khi cô như vậy đi dỗ một người, đối phương rất khó sẽ không bị lấy lòng được. Nhìn cô ôn nhu hôn môi chính mình, từ cái trán đến chóp mũi, lại tới bờ môi. Lục Mật gật gù, cười nói với Thẩm Khanh Vãn mình sẽ về sớm một chút.
"Ừm, tôi chờ em." Thẩm Khanh Vãn đứng cửa nhìn theo Lục Mật lái xe rời khỏi, cô trở về nhà ngồi ở phòng vẽ tranh vẽ phác thảo, đợi được bản thảo vẽ xong, thời gian cũng trôi qua rất lâu, Lục Mật vẫn là không trở về. Thẩm Khanh Vãn tắm rửa sạch sẽ, khoác thảm len ngồi ở trên ghế salông chờ đợi, thời gian lâu dài liền ngủ thiếp đi.
Đến rạng sáng hơn một giờ, cửa cuối cùng có động tĩnh, Thẩm Khanh Vãn đứng dậy, liếc nhìn thời gian, đi tới đón lấy Lục Mật đem bước chân đều đi bất ổn. Trên người nàng có mùi rượu thuốc lá, còn có những mùi vị trên người của nữ nhân khác. Nàng như là nhận ra chính mình, cười đùa muốn hôn lên, Thẩm Khanh Vãn không dấu tránh ra, dẫn nàng đi phòng tắm tắm rửa.
Lục Mật là người dục vọng rất mạnh, sau khi uống say, nhu cầu phương diện kia càng sâu. Ở trong phòng tắm, tay Thẩm Khanh Vãn bị nàng lôi kéo đi xuống dưới. Thẩm Khanh Vãn không có tâm tư phương diện kia, thêm nữa thân thể rất mệt mỏi, kỳ thực chỉ muốn sớm chút nghỉ ngơi, không muốn đùa vui ầm ĩ nữa. Nhưng mà.. Đây là thê tử của chính mình, ánh sáng nhu hòa củaThẩm Khanh Vãn rơi vào trên mặt kiều diễm của Lục Mật, vẫn là thực hiện nghĩa vụ thê tử.
Cho dù, đối phương nói về sớm, chưa bao giờ từng thực hiện. Thẩm Khanh Vãn đỡ đầu từ trên ghế salông tỉnh lại, nhớ lại tất cả trong mộng, mới bắt đầu rõ ràng từ từ mơ hồ. Cô không nghĩ tới chính mình còn có thể mơ thấy chuyện xa xưa như vậy, đại khái là gần đây Lục Mật thường xuyên đến phòng công tác quấy rầy chính mình, đến mức nằm mơ đều sẽ mơ tới nàng quấy nhiễu người. Thẩm Khanh Vãn xoa đầu thức dậy, dự định uống ly cà phê tiếp tục công việc buổi chiều, lúc này, Vương Lộ từ bên ngoài đi vào.
"Thẩm tổng, vừa rồi có vị tiên sinh đến tìm ngươi, nói là chủ của hắn muốn cùng ở tiệm cafe bên cạnh gặp mặt, hình như là người của Tống thị." Vương Lộ nhẹ giọng nói qua, cuối cùng nói ra đầy miệng Tống thị. Các nàng cũng không biết thân phận thật sự của Tống Ngôn Khê, nhưng cũng nghe nói qua danh tiếng của Tống thị, chỉ cho rằng là hạng mục hợp tác, cũng không có người đem Tống Ngôn Khê và Tống thị liên hệ cùng nhau.
Người nói vô tâm, người nghe có ý định, Thẩm Khanh Vãn nghe được hai chữ Tống thị, ngay lập tức nghĩ đến Tống Ngôn Khê. Hai người sau khi trải qua thân mật và không vui không giải thích được của lần trước kia đã rất lâu không từng gặp, Thẩm Khanh Vãn cho rằng là Tống Ngôn Khê đến rồi, cô để Vương Lộ đem bàn thu thập xong, lại vòng tới trước gương bổ trang một chút, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài phòng công tác. Vừa tới cửa, Thẩm Khanh Vãn liền thấy được một nam nhân nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc âu phục màu đen, mang găng tay màu trắng.
"Xin chào, cô Thẩm, lão gia nhà ta muốn gặp ngươi, ngay ở phòng cà phê bên cạnh, xin mời đi theo ta." Đến lúc này, Thẩm Khanh Vãn ít nhiều có thể đoán được người tìm mình cũng không phải là Tống Ngôn Khê, cô nhìn phòng cà phê đối diện đường cái, gật gù theo nam nhân đi tới, tiến vào phòng riêng của tiệm cafe. Ở trên ghế salông mềm, một ông già ngồi ở chỗ đó chờ mình. Tuổi tác hắn đại khái trăm tuổi có thừa, đầu cua hoa râm cắt đến mức rất chỉnh tề, trên người là một bộ đạo bào thêu hình rồng.
"Vị tiên sinh này, ngươi.." Thẩm Khanh Vãn cũng không quen biết vị lão gia này, luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn chính mình không phải rất thân thiện.
"Ngươi không cần biết tên của ta, ngươi chỉ cần biết, ta là ông ngoại của tiểu Khê là tốt rồi, cháu gái ta gần đây, nhận được chiếu cố của ngươi rồi."
Ông lão mở miệng, tiếng nói là khàn khàn thuần hậu của người lớn tuổi, nghe được hắn là ông ngoại của Tống Ngôn Khê, Thẩm Khanh Vãn cơ hồ ngay đầu tiên đoán được ý đồ đến của đối phương. Cô đã từng cho rằng, hai người yêu nhau bị người trong nhà đi tìm đến bị ép biệt ly chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết và trong phim ảnh, lại không nghĩ rằng có ngày sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.
"Tống lão tiên sinh, ngươi tới tìm ta, là có quan hệ với Tống Ngôn Khê."
"Ta biết chuyện của hai người các ngươi, một ông già ta, còn không đến mức tiểu nha đầu ngươi đùa bỡn tâm cơ gì, ngươi ngồi xuống đi."
Ông ngoại Tống liếc nhìn Thẩm Khanh Vãn, ở trong lòng yên lặng cho một điểm từ lúc một tháng trước hắn liền tìm người điều tra tất cả tư liệu của Thẩm Khanh Vãn, thân thế đáng thương, trong nhà không có dựa dẫm gì, nhưng ở dưới tình huống như vậy làm ra một phen sự nghiệp, năng lực làm việc của Thẩm Khanh Vãn là không thể nghi ngờ. Chỉ đáng tiếc, ánh mắt cô nhìn người lại là không thế nào tốt.
Hôn nhân thất bại, tiền nhiệm thất bại, đến bây giờ, gặp phải nữ hài tử tiểu Khê tốt như vậy của nhà mình, lại chỉ muốn từ chối thương tổn. Ông ngoại Tống hôm nay đến, đích thật là hi vọng Thẩm Khanh Vãn có thể rời khỏi Tống Ngôn Khê, nhưng tuyệt đối không phải xuất phát từ ý nghĩ xem thường Thẩm Khanh Vãn. Hắn chỉ là đau lòng đứa trẻ nhà mình, muốn đòi công đạo thôi.
"Tiểu Khê gần đây trạng thái rất kém cỏi, nàng a, khi còn bé cái gì thích đều nói ra, hiện tại lớn rồi, có việc thì quen thuộc giấu ở trong lòng, ngay cả ông ngoại ta đây đều gạt. Thẩm tiểu thư, liên quan với chuyện ngươi và tiểu Khê ta ít nhiều biết một ít, ta vốn là không muốn quản việc tư của đứa bé kia, nhưng cha mẹ của nàng đem nàng ủy thác cho ta, ta thì không thể bỏ mặc nàng một mình thương tâm khổ sở."
"Nói thật, ta đối với ngươi không phải rất hài lòng. Trước tiên không đề cập tới giá trị bản thân địa vị của ngươi bây giờ, chính là tuổi tác của ngươi và tiểu Khê, còn có chuyện ngươi từng kết hôn, đều cùng tiểu Khê khác nhau một trời một vực." Ông ngoại Tống thấp giọng nói qua, cho dù lời nói này là thật, mà Thẩm Khanh Vãn cũng đã sớm ý thức được sự thật xác thực như vậy, nhưng tận tai tai nghe được những câu nói này từ trong miệng ông ngoại Tống Ngôn Khê nói ra, vẫn để cho sắc mặt cô trắng bệch.
"Ta nói như vậy, không phải cố ý đến hạ thấp ngươi, cũng không có ép buộc ngươi chia tay với nàng. Ta chỉ là hi vọng Thẩm tiểu thư có thể đối xử tử tế cháu gái ta, nàng yêu thích ngươi, ta làm trưởng bối sẽ không ngăn nàng, chỉ cần nàng có thể vui vẻ, ta cũng không có gì đáng nói. Nàng khi còn bé thích món đồ chơi ta đều sẽ mua cho nàng, chỉ khi nào món đồ chơi này tạo thành thương tổn đối với nàng, ta sẽ không chút do dự mà đem món đồ chơi kia hủy diệt. Lời của ta, Thẩm tiểu thư nên rõ ràng là có ý gì."
Ông ngoại Tống nói đến như thế, Thẩm Khanh Vãn đương nhiên rõ ràng hàm nghĩa trong lời nói của hắn. Chính mình đối với Tống Ngôn Khê mà nói, đại khái chính là món đồ chơi trong miệng của đối phương, hắn có thể khoan dung mình và Tống Ngôn Khê ở cùng nhau, nhưng nếu như sự tồn tại của mình tạo thành thương tổn cho Tống Ngôn Khê, như vậy.. Sự tồn tại của cô chính là sai lầm. Thẩm Khanh Vãn ở trong lòng hồi tưởng đoạn văn này, trong ngực rơi xuống hạt cát và cái đinh nhỏ vụn, nhiều lần cọ xát lấy địa phương mềm mại nhất, làm cho cô đau đến mũi chua xót.
Thẩm Khanh Vãn đã sớm không phải thiếu nữ cái gì cũng không hiểu, chính là bởi vì cô hiểu, cho nên mới là đem quan hệ của mình và Tống Ngôn Khê làm đến mức độ này. Cô là thích Tống Ngôn Khê, để ý, yêu thích, lại e sợ co rúc không dám thừa nhận. Tất cả nguyên nhân của những thứ này, đều là bởi vì thân phận của các nàng khác nhau một trời một vực, các nàng trên nhiều khía cạnh có không thoải mái xác thực. Những thứ này đặt ở trong lòng Thẩm Khanh Vãn, bây giờ bị ông ngoại Tống Ngôn Khê chính miệng nói ra, cô mới phát hiện, nội tâm của chính mình lại yếu ớt như vậy, yếu đến đụng vào thì nát.
Thẩm Khanh Vãn ngơ ngác nhìn bàn, thậm chí không biết nên mở miệng như thế nào tiếp tục đề tài kế tiếp. Nhìn ra lòng của nàng không yên, càng nhìn ra cô đã bị lời nói này đánh tan tác, ông ngoại Tống nhíu mày, còn dự định nói lời hung ác vậy mà cũng không nói ra được rồi.
"Thẩm tiểu thư, hôm nay ta tới không phải làm chuyện cầm gậy đánh uyên ương gì. Nếu như ngươi yêu thích tiểu Khê, cũng đừng thương tổn đứa bé kia nữa, nếu như ngươi không ở cùng với nàng, cũng đừng tiếp tục theo nàng. Tống gia chúng ta, không nhìn nổi có người bắt nạt người trong nhà, điểm này ta hi vọng Thẩm tiểu thư có thể rõ ràng."
Ông ngoại Tống nói xong, không hề nhìn Thẩm Khanh Vãn, quay người rời khỏi tiệm cafe. Nhìn hắn rời khỏi, Thẩm Khanh Vãn lại dường như mất hồn chưa từng hoàn hồn. Cô cầm lấy cốc trên bàn, lại không chú ý nước nóng bên trong, lập tức lật ngã ở trên tay mình, mu bàn tay trắng nõn rất nhanh bị nóng đỏ một mảng lớn, Thẩm Khanh Vãn lại không hề có cảm giác gì.
Cô nghĩ lời đối phương vừa rồi nói, câu "Trạng thái Tống Ngôn Khê gần đây không tốt" kia đặc biệt để Thẩm Khanh Vãn lưu ý. Cô mở ra wechat, phát hiện Tống Ngôn Khê xác thực đã rất lâu không liên lạc với mình nữa rồi, đối thoại ở trong không khí không tính vui vẻ kết thúc, chỉ là nhìn lời Tống Ngôn Khê gởi tới, Thẩm Khanh Vãn là có thể cảm thấy tim co rút kéo đau.
Thẩm Khanh Vãn ngây ngốc trở về phòng công tác, toàn bộ buổi chiều hồn vía lên mây, cô nhớ Tống Ngôn Khê, mãi đến tận sau khi tan tầm người đều đi hết sạch, vẫn là ngơ ngác mà ngồi ở văn phòng sững sờ. Lúc này, một khách không mời mà đến đi vào. Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu, phát hiện là Lục Mật xuất hiện ở cửa, lông mày theo bản năng mà nhăn lại.
Bởi vì Lục Mật mấy lần trước đến nói chuyện làm ăn, bảo an trước cửa nhớ kỹ nàng, liền để nàng tùy ý ra vào, Thẩm Khanh Vãn không nghĩ tới chính mình hôm nay mới vừa mơ tới chuyện cũ không tính vui vẻ, Lục Mật sẽ chủ động gặp mặt. Cô chán ghét Lục Mật xuất hiện, chán ghét Lục Mật tạo thành Tống Ngôn Khê không vui, đến mức nhìn thấy được con người này nữa, Thẩm Khanh Vãn cả bình tĩnh cơ bản cũng không thể duy trì, ánh mắt cô nhìn Lục Mật tràn đầy căm ghét và bài xích, nhiều đến liền muốn tràn ra tới.
"Thẩm, chào buổi tối." Trên người Lục Mật mang theo chút mùi rượu, đến mức nàng căn bản không nhìn ra bài xích của Thẩm Khanh Vãn. Nghe được nàng như quen thuộc chào hỏi, Thẩm Khanh Vãn mím môi, không tiếng động mà thu dọn đồ đạc, dự định phớt lờ nàng, Lục Mật cười, trực tiếp đi tới ôm lấy cô. Thẩm Khanh Vãn ngửi thấy được mùi rượu trên người nàng khẽ cau mày, trực tiếp đem nàng đẩy ra.
"Lục Mật, tự trọng." Thẩm Khanh Vãn thấp giọng nói qua, cô không quá thích cùng người từng có tiếp xúc thân mật, tuy trước đây cô và Lục Mật có thể thân mật không kẽ hở, hiện tại hiển nhiên không thích hợp.
"Hở? Tự trọng? Cái từ này hình như không quá thích hợp ta, Thẩm, mấy ngày này, thân thể của ta rất nhớ ngươi." Lục Mật ám muội nói qua, hoàn toàn không thấy bài xích trong mắt Thẩm Khanh Vãn, trực tiếp đưa cô đặt ở trên tường. Tư thế như vậy ám muội cực kì, cũng làm cho trong lòng Thẩm Khanh Vãn không vui và căm ghét mở rộng. Hiện tại cô không tâm tình dây dưa cùng Lục Mật, trực tiếp kêu bảo an đi vào.
Cũng không lâu lắm, tiếng bước chân truyền đến, nhưng người tới cũng không phải bảo an, mà là Tống Ngôn Khê bỗng nhiên xuất hiện, Thẩm Khanh Vãn nhìn nàng đứng trước cửa, lại ý thức được tư thế của mình và Lục Mật bây giờ, nắm chặt nắm đấm, hiện lên gân xanh nhợt nhạt.
Hết chương 81