Phản Diện Tránh Xa Tôi Ra

Chương 4: Suy nghĩ quá nhiều




Anh chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi xuống ngay chỗ to rộng nhất trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo. Đối với Tô Tử Uyên mà nói, Tô Vân chỉ là một nhân vật không đáng được nhắc đến, ngẫu nhiên nói một hai câu cũng đủ để cô ta cụp mặt xuống rồi. Không giống như Tô Cầm, đỏ mặt chiến đấu cùng cô ta, thật sự khiến anh mất mặt hộ.
Thái độ của Tô Vân đối với Tô Tử Uyên hoàn toàn khác biệt so với Tô Cầm. Đối với Tô Cầm, cô không hoàn toàn cố kỵ đơn giản là vì tình cảm của bố Tô với Tô Cầm không sâu sắc. Hơn nữa, Tô Cầm còn không thi nổi vào đại học, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, cô cảm thấy về sau cũng không cần nhờ cậy gì đến Tô Cầm.
Mà Tô Tử Uyên thì khác. Tô Tử Uyên năm nay mới 25 tuổi nhưng đã được Tô Bách Xuyên coi trọng. Biểu hiện trong công việc cũng không tồi. Tuy rằng quan hệ bố con chỉ loanh quanh trong công việc, nhưng Tô Tử Uyên là con trai cả trong nhà, không ai có thể thay thế trong lòng Tô Bách Xuyên. Bởi vậy, dù bị Tô Tử Uyên trào phúng, cô cũng không dám nói lại một câu. Với cả cô có thể nói gì? Nói mình thực sự là người nhà họ Tô? Hay là nói mình từ trước đến giờ không thèm làm người nhà họ Tô? Cái gì cũng không nói được.
"Anh cả"
Tô Cầm đưa cho Tô Tử Uyên - người đang ngồi trên ghế sô pha với bộ dạng đại gia - một tách trà. Hắn đưa tay tới đón. Tầm mắt Tô Cầm không tự giác lướt qua tay hắn, đốt tay rõ ràng, thon dài, rõ ràng là một đôi tay phú quý.
"Dạo này em bận lắm à?"
Tô Tử Uyên liếc mắt nhìn Tô Cầm một cái, xem nhẹ vẻ mặt tươi cười lấy lòng, trực tiếp hỏi.
Tô Cầm không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề không liên quan này, dừng một chút mới mở miệng:
"Em mới nghỉ hè, cũng không có việc bận gì"
"Vậy siêng về thăm nhà"
Tránh cho có người nói không phải người họ Tô.
Tô Tử Uyên cũng không nói hết ý nhưng anh biết hai người ở đây đều hiểu. Thú thật là anh cũng không thể nào thích cái tính nóng nảy của Tô Cầm, nhưng mà so sánh thì em gái ruột vẫn hơn là cô em gái từ trên trời rơi xuống. Tô Tử Uyên vẫn là người thích bênh người nhà mình, nhìn em gái mình ở nhà lại còn bị người khác bắt nạt, loại tình cảnh này anh nhìn không nổi.
"À, được ạ, em sẽ thường xuyên về"
Tô Cầm nhìn cô bé trước mặt mắt đã ngân ngấn nước, nghĩ lại vừa mới vào phòng, cô ta đã nhe nanh giương vuốt, thật sự cảm thán anh trai đúng là đại Boss. Chân Boss thì nhất định phải ôm chặt rồi. Tô Cầm cũng không có ý thật sự thường xuyên về nhà nhưng mà cứ nói vậy thôi, ai mà biết được mai sau thế nào.
Sau đó hai anh em ở trong phòng, một người hỏi một người nói.
Đối với Tô Cầm, Tô Tử Uyên thật sự là một người anh không tồi. Mặc dù một tháng cũng khó gặp mặt một lần nhưng khi gặp nhau hắn vẫn quan tâm hỏi chuyện cô. Anh trai mặt lạnh tanh hỏi chuyện từ việc sinh hoạt tại nhà họ Lâm cho đến việc học hành, cô cũng thành thật đáp lời, có loại cảm giác được sủng mà sợ.
"Mời đại thiếu gia ăn cơm. Tiên sinh đã ở nhà ăn rồi ạ"
Hai người nói chuyện cho đến khi giúp việc nhà họ Tô đi vào phòng mời họ xuống ăn cơm. Tô Tử Uyên đứng lên dẫn đầu xuống nhà ăn. Lúc đi ngang qua Tô Vân, mắt cũng không động một cái, rõ ràng là bơ cô ta đến cực điểm.
Thời điểm đi vào nhà ăn, đầu bàn ăn dài đã có người đàn ông ngồi ở đó, nhìn qua cùng lắm là hơn 40 tuổi, đó chính là bố của Tô Cầm - Tô Bách Xuyên. Tô Bách Xuyên năm nay cũng gần 50 tuổi, nhưng sự nghiệp thành công, gia đình cũng tạm tính là hoà thuận vui vẻ nên cả người thoải mái, không có vẻ gì của lão hoá cả.
Tô Cầm nhìn bố mình, lại nhìn sang người đang ngồi ở đầu bàn bên trái, Tô Tử Uyên. Đại khái là dung mạo Tô Tử Uyên có nhiều nét giống mẹ hơn, ngũ quan thâm thuý, mũi thẳng môi mỏng. Nếu không có ai nhắc thì chắc không ai đoán được đây là bố con ruột mất.
"Bố"
Tô Cầm ngồi xuống bên cạnh Tô Tử Uyên, ngồi một lúc cũng không có nói chuyện gì, chỉ an an ổn ổn ngồi nghe Tô Bách Xuyên và Tô Tử Uyên nói chuyện. Lý Dung ngồi cùng con gái và con trai đầu bên kia cũng duy trì trầm mặc.
Chuyện hai bố con nói chủ yếu là về việc trong công ty. Thời điểm bọn họ nói chuyện, đừng nói là Tô Vân, đến Lý Dung cũng không dễ dàng chen vào. Bây giờ bà đang ôm đứa con 4 tuổi, chăm chú cho bé ăn cơm.
Tô Cầm yên lặng, tự gắp đồ ăn cho mình, ăn một bữa cơm thôi mà có cảm giác muốn nội thương.
Vừa có suy nghĩ chắc sau về ít ít thôi, không nghĩ tới đã bị bố điểm danh.
"Tiểu Cầm, dì con bảo con nghỉ hè rồi nhưng vẫn luôn ở trong nhà, cũng không đi đâu à?"
Ngữ khí Tô Bách Xuyên cũng không nghiêm khắc, nghe rất nhẹ nhàng. Chỉ là Tô Cầm nhạy bén nhận ra ngữ khí khi ông nói chuyện với cô so sánh với khi nói với Tô Tử Uyên thì rõ ràng xa cách không ít.
" Vâng ạ"
Tô Cầm gật gật đầu, một tay vẫn bưng bát cơm:
"Dạo này con luôn ở trong phòng vẽ"
"Con gái trầm ổn một chút cũng tốt, không cần lúc nào cũng ra ngoài chơi bời, tránh cho dì Lý lo lắng cho con"
Tô Bách Xuyên vừa lòng gật gật đầu, nói tiếp:
"Đương nhiên cũng nên ra ngoài đi lại, con gái mà, không phải đều thích đi mua quần áo hoặc đi uống cà phê gì đó"
Tô Bách Xuyên vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Tô Vân, dù sao thì mọi ấn tượng về con gái tầm tuổi này đều đến từ đứa con gái này. Con gái ruột do không ở cạnh ông nhiều năm rồi nên cho dù muốn quan tâm, ông cũng không biết nói từ đâu.
"Vâng, con cũng vẫn ra ngoài chơi cùng Duyệt Nhiên, không suốt ngày ở nhà đâu ạ"
Tô Cầm rũ mắt xuống, ra ngoài chơi gì đó, dù có là nguyên bản Tô Cầm cũng không có mấy lần. Một người dồn hết tâm tư vào công việc như Tô Bách Xuyên làm sao mà lại biết được nhỉ? Không phải là dì nói với ông ấy đấy chứ.
Tô Bách Xuyên cùng Tô Cầm nói vài câu chuyện phiếm, tỏ vẻ quan tâm một chút. Sau đó cũng không nói gì nữa, quay đầu sang nói chuyện với Lý Dung chuyện trong nhà, lúc này Tô Vân mới có thể mở miệng chen vào vài câu. Tô Tử Uyên ngồi thong thả ăn cơm, không nói một lời, trừ khi Tô Bách Xuyên hỏi chuyện.
Cái bàn dường như bị chia thành hai nửa. Mà chuyện khiến người ta phải suy nghĩ nhất chính là Tô Bách Xuyên dường như không cảm thấy có gì kì lạ, không biết là do ông không nhạy bén hay là đã quen như thế này rồi. Tô Cầm phỏng đoán, chắc là vế sau đi.
"Dì Lý, hôm nay là sinh nhật dì nên cháu có chút quà. Cám ơn dì nhiều năm nay đã chăm sóc bố cháu."
Sau khi ăn cơm xong, Tô Tử Uyên lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ túi làm việc bên cạnh, nói chuyện khách khí, có cảm giác cực kì xa lạ.
Cám ơn vợ Tô Bách Xuyên nhiều năm chăm sóc vất vả ư, lời này thật sự có ý khác. Nhưng mà Lý Dung có thể làm gì, bà cũng không thể nói rằng mình không chăm sóc cẩn thận Tô Bách Xuyên.
"Đều là người một nhà, con khách khí như thế làm gì"
Lý Dung cười, nhận lấy quà của Tô Tử Uyên. Tính cách Tô Tử Uyên hoàn toàn khác với Tô Cầm nóng tính, hỉ nộ ái ố đều hiện hết lên mặt. Tô Tử Uyên mặc dù không thích mẹ con bà nhưng việc lễ nghĩa, anh ta sẽ vẫn làm.
"Dì Lý, đây là một chút tấm lòng của cháu. Mong dì nhận lấy"
Lý Dung vừa cảm thán hai anh em nhà này tính cách bất đồng, không nghĩ tới nghe được mấy lời này. Cô gái khuôn mặt thanh tú, nói chuyện nhẹ nhàng, không thấy điểm nào là miễn cưỡng. Cô đưa ra một hộp quà được đóng gói cẩn thận, khoé miệng thậm chí còn đang mỉm cười.
Lý Dung bị shock một lúc mới nhận quà trong tay Tô Cầm. Tô Bách Xuyên đang ngồi ở đầu bàn, cảm thán một câu:
"Tiểu Cầm cuối cùng cũng lớn rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.