Phán Quyết Của Thẩm Phán 3

Chương 1:




1.
Ngày đó, em trai tôi được nghỉ học nên tôi đến trường đón nó.
Trên đường về nhà, tôi dừng xe đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, sau khi quay lại thì phát hiện có đám người đang tụ tập bên hồ nhân tạo.
Em trai tôi đang cố gắng kéo một cô gái lên bờ, cả người nó ướt đẫm.
Tôi hoảng quá nên vội vàng bỏ lại đống đồ rồi chen vào đám đông.
Em trai tôi thấy mọi người xung quanh chỉ lo đứng hóng chuyện, nó không biết làm thế nào nên nhìn tôi cầu cứu: “Chị ơi! Nhanh gọi xe cứu thương đi chị!”
Rồi thằng bé bắt đầu sơ cứu cho cô gái kia.
Sau khi xe cứu thương tới chở cô gái kia đi, rốt cuộc tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi không nhịn được mà đấm em trai mình một cái: “Có nhiều người lớn ở đó cơ mà! Trẻ nhỏ như em thể hiện làm gì?”
Em trai tôi vừa tránh vừa xin tha.
“Nhiều người nhưng có ai cứu đâu chị, cô gái kia còn là bạn học của em, sao em có thể thấy chết mà không cứu được ạ?”
Tốt bụng cũng không phải là chuyện xấu, thế nên tôi chẳng nói thêm gì nữa.
Tôi cứ ngỡ chuyện đó đến đây là kết thúc, nào ngờ mấy ngày sau trên mạng phát tán video em trai tôi cứu người.
Ban đầu tôi còn tưởng cư dân mạng sẽ khích lệ, khen ngợi thằng bé, nào ngờ khu bình luận chỉ toàn là lời mắng chửi nhục mạ.
[Còn nhỏ tuổi mà suy nghĩ bẩn thỉu quá đi…]
[Thật là ghê tởm.]
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi quay lại xem sơ qua video thì biết được, sau khi cô gái kia được cứu và tỉnh dậy, cô ta nói em trai tôi đã cố ý chạm vào ngực cô ta, lại còn duỗi lưỡi vào trong miệng cô ta lúc hô hấp nhân tạo nữa chứ.
Tôi như bị sét đánh.
Ba mẹ chết sớm, một tay tôi nuôi em trai khôn lớn. Năm xưa tôi muốn kiếm tiền nên lao vào đời khá sớm, lăn lộn từ đáy xã hội hỗn loạn, ngậm đắng nuốt cay suốt mười năm ròng rã mới đứng vững gót chân, mở được một quán bar.
Em trai tôi rất hiểu chuyện, thằng bé chưa bao giờ gây phiền phức cho tôi.
Nó biết tôi bận nên chọn ở lại kí túc xá của trường.
Trong các cuộc thi, nó luôn là người đứng nhất lớp, đôi khi nó còn lấy tiền thưởng mua quà tặng tôi nữa.
Góc độ trong video không thấy rõ động tác của em trai tôi, cho nên hầu hết mọi người đều tin lời nói của cô gái kia.
Nhưng tôi không tin.
Tôi đang định đến trường học thì giáo viên đã gọi điện thoại tới trước, ông ta thông báo rằng em trai tôi đánh nhau với bạn học, bị thương nên được đưa tới bệnh viện rồi.
Tôi vội vã chạy đến bệnh viện, lúc thấy em trai, thằng né đang nằm trên giường bệnh với vết thương trên mặt.
Nó nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi nói một câu: “Em không có.”
Tôi biết nó muốn giải thích chuyện trên mạng, tôi đau lòng đến mức nói không nên lời, chỉ có thể nắm chặt lấy tay nó.
“Chị biết mà.”
Thầy giáo gọi điện cho tôi đang đứng ngoài cửa, ông ta thấy tôi thì bước đến: “Chị của Trần Nham, thật ra chỉ là xung đột nhỏ giữa bạn bè mà thôi…”
Tôi vẫn cố chấp yêu cầu xem camera giám sát, ông ta liếc mắt, đành dẫn tôi về trường học.
Sau khi xem camera, cả người tôi run lên.
Sau tiếc tự học buổi tối, em trai tôi bị đám thanh niên kéo xuống cầu thang, bọn chúng không ngừng đạp lên người em trai tôi, đứa nào mệt thì đổi sang đứa khác.
Trong camera xuất hiện mười hai học sinh nam.
Giáo viên nói rằng, sau khi đoạn video Trần Nham có hành động bỉ ổi với Lâm Mộng được lan truyền trên mạng, mấy cậu học sinh kia không nhịn được nên đã ra tay với em trai tôi, tuy cách xử lý khi gặp chuyện bất bình của bọn họ hơi cực đoan, nhưng cũng vì Trần Nham có lỗi trước.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta: “Sao thầy lại nói em trai tôi bỉ ổi?”
2.
Thầy giáo nọ bị ánh mắt của tôi dọa sợ nên vội vàng lùi lại, thế nhưng ông ta vẫn cứng cổ trả lời: “Lâm Mộng là học sinh lớp bên cạnh, đạo đức tốt, học lực tốt, em ấy nói dối làm gì chứ?”
Đúng thế, sao con nhỏ đó lại nói dối? Tôi cũng rất muốn hỏi cô ta.
“Tôi sẽ tố cáo đám học sinh kia tội cố ý đả thương người khác, đứa nào cũng phải chịu trách nhiệm.”
Sau khi nói xong, tôi xoay người rời đi, thầy giáo ở phía sau gấp gáp nói vọng theo: “Chị của Trần Nham, không cần phải làm vậy đâu...”
Sau khi rơi xuống nước, Lâm Mộng vẫn còn di chứng nên phải nằm điều trị tại bệnh viện.
Trùng hợp là cô ta nằm cùng một khu với em tôi.
Lúc tôi tới phòng bệnh của Lâm Mộng thì cô ta đang nằm trên giường xem phim, tôi cố gắng trò chuyện với cô ta bằng thái độ ôn hòa nhã nhặn nhất có thể. Tôi hỏi ngày hôm đó cô ta đang hôn mê, làm sao biết được em trai tôi đã thực hiện mấy hành vi bỉ ổi kia.
Lâm Mộng trả lời qua quýt, nói là cô ta cảm thấy như vậy.
Nhưng chỉ vài câu nói bâng quơ ấy lại đẩy em trai tôi xuống vực sâu.
Em trai tôi cứu người khác là sai sao?
Chẳng lẽ thằng bé cứu phải một đứa súc sinh ư?
Tôi giận đến phát run, không kìm được mà tóm lấy cổ áo của cô ta.
“Mày cmn nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nói! Mày lên mạng nói đi!”
Lâm Mộng òa khóc.
Ba mẹ cô ta và nhân viên y tế ùa vào rất nhanh, họ xô đẩy, kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, lại còn lớn tiếng mắng nhiếc tôi nữa.
Cơ mà tôi chẳng nghe lọt chữ nào.
Em trai tôi bị thương phải nằm viện, nhưng tôi cảm thấy tâm lý của thằng bé tổn thương còn nghiêm trọng hơn cả mấy vết thương bên ngoài cơ thể.
Nó trở nên lầm lì ít nói, cả đêm ngủ không yên.
Có lúc nó còn gặp ác mộng, luôn miệng kêu to: “Không phải tôi, tôi không có!”
Tôi chỉ có thể ôm nó thật chặt
Đau lòng đến chết đi được.
“Chiến dịch chinh phạt” em trai tôi càng lúc càng nghiêm trọng ở trên mạng, trường học, lớp học, phòng kí túc xá của nó cũng bị bới ra hết, sau đó, có rất nhiều hình ảnh lần lượt xuất hiện.
Bàn ghế trong lớp của em trai tôi bị người ta dùng dao rạch nát, trên mặt bàn còn viết hai chữ “bi3n thái” rất lớn.
Chăn đệm trong ký túc xá bị người khác đổ nước mì lên, đồ đạc của nó cũng bị ném vào thùng rác.
Những người đó mang cờ hiệu “vì dân trừ hại”, thỏa thê chà đạp lên danh dự của em trai tôi.
Trên mạng đều trầm trồ khen ngợi, ca tụng đám người đó là anh hùng.
Bác sĩ tâm lý nói tốt nhất là tạm thời không nên để em trai tôi tiếp xúc với internet, cho nên tôi viện cớ xem điện thoại nhiều sẽ làm tổn thương mắt để lấy điện thoại của nó đi.
Em trai tôi biết hết.
Nó chẳng nói câu nào, chỉ liếc nhìn đống tiểu thuyết võ hiệp mà tôi mua cho nó, vừa cười vừa hỏi: “Chị ơi, chờ em thi đại học xong thì hai chị em mình cùng đi du lịch nhé? Em muốn đi nơi nào đó xa một chút.”
“Được, đi đâu cũng được.”
Tôi đã khởi tố đám thanh niên đã bắt nạt em trai mình, nhưng bọn chúng vẫn đang trong độ tuổi vị thành niên, chưa kể hôm đó em trai tôi còn phản kháng, cho nên cảnh sát kết luận đây chỉ là ẩu đả với nhau, hy vọng chúng tôi tự giải hòa.
Ngày hôm sau, một học sinh nam tên Nam Phong đã phát livestream.
“Tôi chả sợ cái gì cả. Chú tôi làm việc ở cục cảnh sát mà. Hơn nữa, tôi gặp chuyện bất bình nên mới ra tay thôi. Thứ cặn bã như Trần Nham, tôi gặp một lần là đánh một lần.”
Dưới sóng bình luận toàn là lời trầm trồ khen ngợi.
[Đúng, cậu đánh hay lắm! Đánh c.h.ế.t cái thằng súc sinh ấy đi!]
[Kiểu con trai hôi thối như thế tởm c.h.ế.t đi được!]
[Trần Nham chết cmn đi!]

Mấy ngày sau, Lâm Mộng cũng đăng một đoạn video, cô ta vừa khóc vừa nhìn vào camera: “Xin lỗi mọi người. Lúc ấy tôi hôn mê nên có lẽ chỉ là ảo giác thôi, tôi thật sự không nhớ gì cả, mọi người đừng ép tôi nữa.”
Đoạn video này vừa được đăng tải, trên mạng lại dấy lên một đợt sóng gió.
Cư dân mạng chụp lại vẻ mặt của Lâm Mộng, sau đó suy đoán rằng cô ta đã bị uy hiếp.
Thế là bọn họ lại nhục mạ và lên án em trai tôi một lần nữa.
Ngày đó tôi vừa mới vào bệnh viện đã thấy em trai tôi ngẩn người cầm điện thoại di động, một bà thím mặc quần áo bệnh nhân đứng cạnh giường bệnh của thằng bé, vừa chỉ vào nó vừa mắng: “Thằng súc sinh này! Sao mày không c.h.ế.t đi? Mày sống làm gì…”
Tôi vội xông tới đẩy bà ta ra rồi giật lấy chiếc điện thoại di động kia.
Trên màn hình toàn là lời mắng chửi của cư dân mạng dành cho em trai tôi.
Tôi quăng điện thoại xuống đất, hung hăng trừng mắt với bà thím kia: “Cút!”
Bà thím vừa tức vừa sợ, thế là bà ta chạy ra ngoài la toáng lên: “Ai da, đúng là quá đáng hết sức! Chị gái của thằng bi3n thái ném điện thoại của tôi rồi, nó còn muốn đánh tôi nữa! Cả nhà nó đều là ngữ chẳng ra gì, thảo nào chúng nó chả có ba mẹ, có lẽ hai đứa nó khắc c.h.ế.t ba mẹ nó rồi…”
Tôi tức đến mức thở hổn hển, đến khi nhìn lại em trai thì thằng bé đã quay ra ngoài cửa sổ, sống lưng xưa nay vẫn luôn thẳng tắp hơi cúi xuống.
Tôi có cảm giác… thằng bé mỏng manh như sắp vỡ tan ra.
Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại cho một người: “A lô, anh Mạnh, là em, Trần Thanh Vân đây, em muốn nhờ anh giúp một chuyện ạ.”
Tôi dựa vào quan hệ, nhờ người ta tìm giúp mấy người bảo vệ cửa phòng bệnh để em trai tôi không bị bất kỳ ai tới quấy rầy nữa.
Tôi phải trả lại trong sạch cho em trai mình.
3.
Tên học sinh gọi là Ngô Phong kia đã hút được vô số người hâm mộ dựa vào lần livestream trước đó, trong một nền tảng chuyên về video, cậu ta còn có mười mấy vạn người hâm mộ.
Tôi đã đọc tất cả bài viết của cậu ta trên mạng xã hội và nhận ra, hình như cậu ta biết chút gì đó.
Thế nên tôi dùng một tài khoản phụ thâm nhập vào đám người hâm mộ kia, sau hai ngày hàn huyên, tôi thêm được WeChat của Ngô Phong.
Cậu ta hỏi tôi: [Người đẹp, em cũng muốn hút fan kiếm tiền như anh hả?]
Tôi đáp: [Đúng vậy đó, anh trai, anh nổi tiếng nhanh thật, em hâm mộ anh quá đi.]
Ngô Phong được tôi tâng bốc lên tận mây xanh nên chẳng còn chút phòng bị nào.
Lúc nói chuyện cùng nhau, cậu ta vô tình tiết lộ, có người quay được đoạn video ở bên hồ vào ngày hôm đó, em trai tôi hoàn toàn không động tay động chân gì với Lâm Mộng.
Tôi cố nén kinh hãi hỏi người nọ: “Vậy sao anh không giải thích giúp người ta?”
Ngô Phong nghi hoặc: “Sao anh phải giải thích giúp nó? Tất cả mọi người đều đang mắng chửi nó, anh trở thành người đầu tiên đứng ra đánh nó để bảo vệ lẽ phải. Nhân lúc chuyện đang hot thì livestream hút người hâm mộ, em biết mấy ngày qua anh kiếm được bao nhiêu không? Chẳng những không giải thích giúp nó mà anh còn mua thêm nhiều tài khoản ảo để mắng nó đấy…”
Tôi run cả người.
Thằng súc sinh này…
Tôi vội vàng lưu lại đoạn nói chuyện này, chuẩn bị trưng cầu ý kiến của luật sư để xem nên giải quyết như thế nào.
Đột nhiên anh Mạnh gọi điện thoại tới.
“Thanh Vân, em trai em… đã xảy ra chuyện.”
Em trai tôi tự tử rồi.
Nó lén chạy lên sân thượng để hóng gió, đúng lúc có người đi ngang qua và nhận ra nó.
Người nọ mắng nó là súc sinh, còn bảo nó nhảy xuống để chuộc tội.
Em trai tôi nhảy thật, nó nhảy xuống từ tầng bảy.
Tôi đứng ngoài phòng cấp cứu, trong lòng lạnh lẽo như băng.
Tôi chẳng phải là người tốt, trước kia, vì miếng cơm manh áo, vì nuôi sống em trai mà tôi đã từng làm không ít chuyện xấu.
Đã lâu lắm rồi tôi không làm mấy chuyện đó nữa.
Nhìn ánh đèn sáng rực chói mắt trên cửa phòng cấp cứu, chưa bao giờ tôi muốn giết người như lúc này đây.
Phương án của luật sư đã được gửi sang, tôi im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Bọn chúng có thể ngồi tù không? Bạo lực mạng, nói dối, mua tài khoản ảo bôi nhọ người khác… Có ngồi tù được không?”
Luật sư cũng im lặng.
“Khó lắm. Bằng chứng cô cung cấp chỉ có thể kiện Ngô Phong về tội phỉ báng thôi. Nhưng cậu ta còn nhỏ tuổi, căn cứ vào những vụ án khi trước thì không có hình thức xử phạt nặng đâu.”
Thật ra tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời này.
Luật pháp trừng trị không được… Vậy để tôi.
4.
Lúc tan học, tôi lái xe đến chờ trước cổng trường Trung học số 7.
Đám học sinh đang kéo nhau về nhà, Lâm Mộng và Ngô Phong cũng lần lượt ra ngoài.
Hình như bọn họ đang cãi nhau, Ngô Phong chợt kéo Lâm Mộng vào ngõ hẻm, tiếng cãi vã bắt đầu truyền ra.
Lâm Mộng thét to: “Cậu ấy tự sát rồi!”
Ngô Phong hạ giọng: “Đừng la to, nó tự sát thì liên quan gì đến chúng ta? Là do sức chịu đựng của nó yếu quá thôi. Bây giờ cậu kêu la thì có ích gì? Chẳng phải lúc đầu chính cậu là người cố ý hắt nước bẩn cho nó à?”
“Tôi chỉ muốn trả thù cậu ấy thôi, ai bảo cậu ấy từ chối lời tỏ tình của tôi chứ? Chẳng phải tôi nhảy xuống hồ cũng là vì cậu ấy sao? Tôi chỉ hơi tức giận thôi mà… Nhưng tôi không muốn cậu ấy chết đâu…”
“Chuyện đã thành ra như vậy, cậu nghe lời tôi, chúng ta phải mua thêm tài khoản ảo để đánh lạc hướng dư luận. Vào học kì trước, cậu nhìn thấy gián trong phòng vệ sinh nên thét lên, thế là Trần Nham xông vào đúng không? Chúng ta trích đoạn video ấy từ camera giám sát rồi nói rằng Trần Nham là kẻ quen làm chuyện xấu, thường vào phòng vệ sinh nữ. Lúc ấy, dù cậu ta có chếc thì cũng là do xấu hổ nên mới tự sát.”
Lâm Mộng có vẻ rất sợ hãi, cô ta không ngừng khóc lóc.
Ngô Phong thấy thế thì cho rằng cô ta đã đồng ý, thế nên hai người ra khỏi con hẻm nhỏ.
Ngô Phong vừa cầm điện thoại vừa mắng: “Mẹ kiếp, sao không bắt được xe nhỉ?”
Tôi lái xe đến chỗ hai người họ, sau đó đeo khẩu trang lên rồi hạ cửa kính xuống: “Có đi không?”
Ngô Phong thoáng do dự rồi mở cửa xe, Lâm Mộng thì nói nhà cô ta ở ngay phía trước, đi bộ về là được. Tôi gọi cô ta lại.
“Em cứ lên đây đi. Chị cũng đi về hướng đó nên thuận đường mà, không lấy tiền của em đâu.”
Lâm Mộng lên xe rồi mỉm cười với tôi: “Chị à, cảm ơn chị nha.”
Thông qua kính chiếu hậu, tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta: “Không cần cảm ơn đâu, đây là báo ứng của mày mà.”
Lâm Mộng sửng sốt, cô ta trợn mắt thét to: “Là chị! Xuống xe… Tôi muốn xuống xe!”
Cô ta kinh hãi giật cửa xe, nhưng chỉ trong chốc lát, cơ thể cô ta trở nên mềm nhũn.
Còn Ngô Phong bên cạnh đã sớm hôn mê bất tỉnh vì tác dụng của thuốc mê.
Tôi nhìn hai người ở hàng ghế sau rồi lạnh lùng lái xe về hướng ngoại ô.
5.
Đến khi Lâm Mộng và Ngô Phong tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Trong khu xưởng bị bỏ hoang tối tăm, tôi ngồi trước mặt hai người họ và lật xem lịch sử tin nhắn trong điện thoại di động của bọn họ, càng đọc càng thấy mỉa mai làm sao.
Trưa nay Ngô Phong còn gửi tin nhắn cho em gái của cậu ta, bảo con bé học xong thì về nhà nhanh, đừng chạy lung tung bên ngoài.
Lâm Mộng thì làm nũng với anh trai của cô ta để vòi vĩnh chiếc điện thoại di động đời mới nhất.
Bọn họ cũng có người thân cơ mà, sao họ nỡ gây ra chuyện như vậy nhỉ?
Tôi chẳng thể hiểu nổi.
Màn hình điện thoại hắt ánh sáng lờ mờ lên mặt tôi, tạo nên một mảng trắng bệch.
Ngô Phong tỉnh dậy trước, chứng kiến cảnh ấy thì bị dọa sợ đến mức ngất đi lần nữa.
Lâm Mộng toát mồ hôi nhìn tôi, cô ta hoảng sợ ngọ nguậy cơ thể đang bị trói chặt rồi nhích dần vào trong góc.
Tôi gửi tin nhắn cho ba mẹ của bọn họ, thông báo tối nay họ sẽ không về, sau đó tôi lại hắt một chậu nước vào người Ngô Phong để hắn tỉnh lại.
Ngô Phong run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc chị là ai? Chị muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Mộng run rẩy: “Cậu bị ngu à? Chị ta là chị gái của Trần Nham đó! Chị ta muốn báo thù, cậu có hiểu không hả?”
Cô ta hơi khựng lại, sau đó nhìn tôi với vẻ đáng thương: “Chị ơi, chị ơi, em sai rồi, em không nên nói dối. Nhưng trước kia chẳng có ai để ý đến lời em nói đâu, là do cậu ta đó!”
Cô ta chỉ vào Ngô Phong: “Cậu ta thuê phóng viên đến phỏng vấn em, lại còn mua tài khoản ảo để thao túng dư luận, chuyện thành ra như vậy đều do một tay cậu ta gây nên đó chị!”
Sau vài giây ngơ ngác, Ngô Phong lập tức xông lên, vì tay đã bị trói nên cậu ta thẳng chân đá vào bụng Lâm Mộng rồi lớn tiếng mắng chửi: “Con đ* này! Mày hại tao!”
Tôi nhặt tấm ván gỗ ở bên cạnh lên rồi nện vào người Ngô Phong, sau đó kéo Lâm Mộng đến tầng hai của xưởng, tôi đã sắp đặt camera trên đó xong cả rồi.
Tôi để cô ta ngồi trước ống kính rồi nhìn cô ta chằm chằm: “Kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, tao muốn mày trả lại trong sạch cho em trai tao.”
Lâm Mộng bị dọa sợ đến choáng váng.
Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng kịp, một khi nói ra sự thật thì cô ta cũng sẽ bị cư dân mạng mắng chửi thậm tệ.
Cô ta sợ sệt nhìn tôi, tôi chẳng nói chẳng rằng túm lấy tóc cô ta rồi đè cô ta xuống đất, tiếp đến còn kề dao vào động mạch ở cổ cô ta: “Nói, hay là chết?”
“Tôi nói! Tôi nói!”
Lâm Mộng khóc lóc thảm thiết, cô ta nhìn vào camera, nghẹn ngào kể hết mọi chuyện.
Lâm Mộng luôn bày ra dáng vẻ của một học sinh giỏi khi ở trường, nhưng thật ra cô ta bí mật qua lại với đám con gái lông bông đã thôi học.
Một ngày nọ, sau khi tan học, đám con gái lông bông kia nhìn thấy em trai tôi trước cổng trường nên hỏi Lâm Mộng xem đó có phải là hot boy của trường hay không.
Lâm Mộng ôm lòng hư vinh nên buột miệng nói dối đấy là bạn trai của cô ta. Sau này cô ta thật sự theo đuổi em trai tôi, nào ngờ lại bị thằng bé chối.
Đám con gái lông bông kia không biết Lâm Mộng nói dối, còn bảo cô ta hẹn em trai tôi ra ngoài chơi, nhưng làm sao mà cô ta có thể hẹn được chứ? Thế là đám người kia cảm thấy họ bị Lâm Mộng chơi xỏ, xế chiều hôm đó, bọn họ cãi nhau ầm ĩ bên hồ.
Lâm Mộng bất cẩn ngã xuống hồ, em trai tôi cứu cô ta lên.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Mộng vừa oán hận em trai tôi vì dám từ chối lời tỏ tình của cô ta, vừa sợ thằng bé sẽ nói ra chuyện cô ta hút thuốc lá và uống bia với đám nữ sinh kia, vậy nên, lúc ba mẹ cô ta hỏi thăm, cô ta đã đổi trắng thay đen, tố cáo em trai tôi giở trò đồi bại.
Sau khi nghe xong, lòng tôi như chìm trong tảng băng, bàn tay cầm dao run rẩy không thôi.
Em trai tôi học giỏi, tốt tính, chưa bao giờ gây chuyện với ai.
Thâm chí tôi còn có thể tưởng tượng được gương mặt ngại ngùng và ngập tràn áy náy của thằng bé khi nó từ chối Lâm Mộng.
Chỉ vì thể diện rẻ mạt này của cô ta mà cô ta nhẫn tâm phá hoại một con người tốt đẹp đến nhường ấy.
Tôi tát vào mặt Lâm Mộng, ánh mắt rét lạnh đến thấu xương.
“Tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho em trai tao bình an vô sự đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.