Nhìn thấy vẻ mặt của người kia, Trần Dương liền cười cười nói:
- Cũng không có gì, một tia độc khí mà thôi!
Lão nhân nghe xong sắc mặt liền biến đổi:
- Đạo hữu nói lời này là có ý gì?
- Hắc, nếu tại hạ đoán không lầm, chắc là đạo hữu trong người đang mang kịch độc có phải không? Mà trà này, ngoài tác dụng thưởng thức ra ngoài tác dụng có thể trợ giúp đạo hữu tĩnh tâm an thần, chỉ sợ còn có hiệu quả trấn áp độc khí phát tác!
Trần Dương ung dung nói, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Lão nhân nghe vậy thì thần sắc biến đổi mạnh mẽ.
Quả thật trên người lão đúng là có mang kịch độc. Độc này hết sức mạnh mẽ, chẳng những vô cùng tà dị không thể dùng linh lực ép ra bên ngoài mà còn tấn công vào thần thức, khiến cho mấy năm nay lão khổ sở vô cùng, tu vi chẳng những nửa bước không tiến mà còn có dấu hiệu thụt lùi.
Bởi vì thân phận đặc thù, lão cũng luôn giấu kín độc chứng trong người, không hề hé răng với ai nửa lời, đồng thời tìm mọi cách để giải độc. Cuối cùng phát hiện có một loại trà quý có thể giúp tĩnh tâm an thần, tuy không có chữa trị được loại độc chứng này thế nhưng cũng có thể giúp cầm cự, trợ giúp lão kìm chế một chút.
Trần Dương cũng không phải người đầu tiên uống trà chung với lão, nhưng là người đầu tiên chỉ thông qua một chén trà liền có thể phát hiện ra loại độc này. Cho nên sự kinh hãi trong lòng lão có thể đoán ra được.
Lão nhân cố gắng nén kích động trong lòng, nhìn Trần Dương hỏi:
- Trương đạo hữu, tại hạ Dương Lỗ, mấy năm trước đúng là có vô tình trúng phải loại độc kỳ dị này, không biết đối với loại độc này, ngươi có kiến giải gì không?
Lão nhân bình tĩnh nhìn Trần Dương hỏi.
Trần Dương thấy rõ ràng, trong mắt lão cũng còn chút nghi ngờ chưa tiêu tán.
Hiển nhiên, những tu sĩ đều là loại đầu có sạn. Độc trên người lão mặc dù giấu kín, nhưng nếu là người hữu tâm vẫn có thể có cách dò ra. Mà lão cũng không thiếu địch nhân trong bóng tối, cho nên cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Trần Dương.
Mà Trần Dương cũng không phải thần thánh gì, chỉ là linh lực trong người Trần Dương cực kỳ tinh thuần, vừa rồi uống một ngụm trà liền mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, cho nên mới phát hiện loại độc khí này.
Độc khí này hết sức kỳ lạ, chẳng những linh động như vật sống mà vừa vào cơ thể liền tự động vận chuyển theo kinh mạch, ý đồ tấn công thần thức, ăn mòn tu vi, khiến cho Trần Dương không chút do dự dùng linh lực tinh thuần bức nó ra.
Sở dĩ làm được điều này đó cũng là nhờ Tiên Thiên Kinh từ lâu đã luyện cho Trần Dương một cơ thể rất nhạy cảm với các loại độc khí. Nhất là trước kia ở quê hương có bầu không khí ô nhiễm, cho nên Trần Dương bản năng luôn có sự đề phòng nhất định.
Khi thấy lão nhân Dương Lỗ này vậy mà hỏi một câu thắc mắc như vậy, Trần Dương trong lòng cười nhạt nhưng ngoài mặt bất động thanh sắc hỏi:
- Vì cái gì ta phải giải đáp cho Dương đạo hữu?
Đúng vậy! Hai bên bèo nước gặp nhau, vì sao phải giải thích cho lão nghe?
Dương Lỗ nghe Trần Dương trả lời thì giật mình, lão đúng là không nghĩ đến chuyện này. Từ đầu chỉ nghĩ đến Trần Dương có mang theo ý đồ mà tiếp cận lão, cho nên mới hỏi như vậy. Hiện giờ nghe Trần Dương hỏi ngược lại một câu thì ngẩn người.
Chừng nửa nhịp thở sau, Dương Lỗ thoáng từ trong giật mình tỉnh lại, bèn nở nụ cười khổ, cũng bái Trần Dương một cái nói:
- Lão hủ hồ đồ, bởi vì địch nhân thật sự không ít nên vừa rồi quả thật thất lễ với đạo hữu, xin Trương huynh chớ trách!
- Không có gì, nếu là tại hạ thì cũng sẽ xử sự như Dương huynh mà thôi, không cần áy náy cái gì. Chẳng qua tại hạ chỉ muốn hỏi đường đến Hoán Thương Thành, nếu như đạo huynh biết thông tin về toà thành này xin chỉ điểm một chút, tại hạ mặc dù thân gia mỏng manh, nhưng tuyệt đối sẽ không để đạo huynh làm chuyện không công!
Trần Dương đúng là không có ý định giúp người này giải độc. Trước không nói độc này nếu như thông qua việc pha trà mà có thể tiềm nhập vào trong nước trà, khiến cho người khác uống vào cũng bị trúng độc thì độc tính có lẽ đã ngấm sâu vào trong người Dương Lỗ, cho nên việc chữa trị sẽ cực kỳ phiền phức. Trần Dương cũng không phải là thánh nhân, đi tới đâu gặp ai cũng ra tay cứu giúp, đây là ân oán riêng tư của người khác, hắn không muốn can dự vào.
Hơn nữa, Trần Dương chỉ đơn giản muốn dùng linh thạch để trao đổi với một cái bản đồ, như vậy là đơn giản nhất. Nếu như người này không đồng ý, Trần Dương cũng không ngại hỏi người khác.
Mà Dương Lỗ giờ phút này đã nhận ra Trần Dương thật sự không có ý đồ gì với lão, chỉ đơn giản là muốn trao đổi một cái bản đồ đến Hoán Thương Thành mà thôi.
Tròng mắt khẽ đảo, Dương Lỗ liền dứt khoát nói:
- Trương huynh, thuyền này cũng vừa đúng lúc đi đến Hoán Thương Thành, nếu như đạo hữu không chê thì xin mời cùng đi, thuận tiện...
- Không cần, tại hạ vốn quen độc lai độc vãng, không muốn quấy rầy người khác. Xin đa tạ ý tốt của đạo hữu!
Trần Dương khoát tay nói.
Dương Lỗ thấy thái độ Trần Dương kiên quyết như vậy thì thở dài, lão cũng biết nếu như lão không chỉ đường thì Trần Dương cũng có cách khác để hỏi thăm, nếu như quá dây dưa làm khó ngược lại khiến cho đối phương cảm thấy phản cảm.
Sau khi suy xét, Dương Lỗ liền lấy ra một cái ngọc giản ghi lại một chút hành trình đến Hoán Thương Thành, liền đưa cho Trần Dương nói:
- Đây là bản đồ từ chỗ này đi đến Hoán Thương Thành. Chỉ cần đạo hữu đi theo như vậy là được. Thứ này coi như lão hủ tặng cho đạo huynh để tạ lỗi việc nghi ngờ lúc trước.
- Nếu vậy, đa tạ đạo hữu!
Trần Dương hơi trầm ngầm, liền nhẹ gật đầu. Nếu như còn kiên quyết đưa linh thạch, lại lộ ra vẻ quá giả dối, chi bằng nhận như vậy để lão nhân này yên tâm Trần Dương hắn không có để ý chuyện lúc trước.
Dù sao, những người trong Tu Tiên Giới ai mà không tâm cao khí ngạo, việc bị người khác nghi ngờ thường bị giới tu sĩ xem là hành động xúc phạm, vì vậy mà dẫn đến thù hằn thậm chí trở mặt cũng không có gì lạ.
Trần Dương sau khi nhận xong ngọc giản thì lại cảm tạ thêm vài câu, xoay người đứng dậy định bước đi.
Dương Lỗ thấy cơ hội trước mắt nhưng không cách nào giữ lại được thì miệng mấp máy muốn nói gì đó, đột nhiên cắn răng nói:
- Trương đạo hữu chậm đã, nếu như ngươi có thể giúp lão phu ngăn chặn chất độc phát tác...
- Dương huynh, độc tính của ngươi đã ăn sâu vào thần hồn, hiện giờ ngươi ngay cả pha trà cũng có thể dẫn xuất chất độc ra ngoài chứng tỏ độc này đã hoà cùng linh lực trong người ngươi thành một thể, chỉ có một cách là tự tán tu vi thì may ra còn có một tia hi vọng. Lời đến đây đã hết, đạo huynh tự giải quyết cho tốt!
Trần Dương cuối cùng vẫn là không đành lòng, thở dài nói ra rồi xoay người bước đi.
Mà Trần Dương lần này cũng không có ẩn thân nữa mà nghênh ngang đi ra, những hộ vệ đang muốn tiến tới thì dường như nghe thấy gì đó, toàn bộ cung kính chừa cho Trần Dương tự do đi qua.
Trần Dương thâm ý liếc vào bên trong khoang thuyền lần nữa rồi dưới ánh mắt của mọi người lấy ra phi kiếm phá không bay đi, chỉ chốc lát đã hoá thành một điểm đen ở cuối chân trời.
Dương Lỗ sau khi Trần Dương rời đi thật lâu rồi mà lão vẫn còn suy tư.
Những lời Trần Dương nói ra đã cho lão một cái gợi ý rất lớn.
Cái ý tưởng này, trước giờ lão đã từng loé qua một hai lần nhưng chưa đủ quyết đoán, nhưng hiện giờ cẩn thận phân tích lại những lời Trần Dương nói thì Dương Lỗ liền cắn răng hạ quyết tâm.
Sau khi suy nghĩ, lão cắn răng vỗ túi trữ vật lấy ra một cái truyền âm phù rồi thì thầm gì đó, sau đó ném ra bên ngoài.
Truyền Âm Phù liền hoá thành một đạo hoả quang thoáng cái biến mất phía xa xa.
Sắc mặt Dương Lỗ âm tình bất định, ngồi tại chỗ nhìn ly trà của Trần Dương đã vơi đi phân nửa mà suy nghĩ gì đó đến xuất thần...
...
Trần Dương sau khi rời khỏi con thuyền kia thì lấy ngọc giản ra xem xét, sau đó nhắm thẳng một hướng bay đi.
Trên con đường này, thỉnh thoảng Trần Dương lại bắt đầu nhìn thấy một vài con thuyền lớn xuất hiện.
Trên mũi thuyền đều có những lá cờ đủ loại hình dáng và ký hiệu, dường như là đại diện cho một thế lực nào đó.
Cho đến mười ngày sau, Trần Dương rốt cuộc nhìn thấy một hòn đảo xa xa phía trước.
Hòn đảo này khá lớn, bên trên có một toà thành được kiến thiết dựa vào một ngọn núi lớn.
Chung quanh đảo có đủ loại tàu thuyền neo đậu, hơn nữa còn có vô số tàu thuyền tứ phía đang chậm rãi tập trung lại.
Nhìn từng đàn chim hải âu tung cánh bay lượn chung quanh những bến cảng này, Trần Dương có cảm giác như xa nhà lâu ngày trở lại.
Mặc dù những con người này Trần Dương hoàn toàn không quen biết, mà toà thành kia kết cấu cũng khá kỳ lạ, hình như được làm từ một loại đá trắng không rõ tên.
Thế nhưng, qua bao nhiêu lâu không có gặp ai, lênh đênh trên biển, Trần Dương sau khi nhìn thấy toà thành liền mỉm cười, chậm rãi hạ thân xuống rồi ẩn thân đi trên mặt nước về phía bến cảng.
Dưới trường hợp Trần Dương không nguyện ý, chung quanh cũng không ai nhận biết được sự xuất hiện của hắn.
Ánh mắt Trần Dương khi đến gần hòn đảo này thì chớp động, liền thấy bên trên toà thành có một màng hào quang như ẩn như hiện, xem ra cũng có cấm chế nơi này.
Trần Dương bước lên đảo, đi đến một chỗ không ai chú ý liền biến đổi hình dạng cơ thể và gương mặt một chút, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài.