Trần Dương trốn qua một bên, canh ngay hướng đầu gió mà đứng.
Vừa nghe thanh niên cẩm bào nói vậy liền nói:
- Các hạ nói cái gì Ám Chú Sư? Ta không hiểu!
‘Hừ, không ngờ đường đường một Ám Chú Sư lại giả heo ăn thịt hổ dám làm không dám nhận, với thân phận của ngươi cần gì phải làm đến mức này? Ngươi nói một tiếng mình là Ám Chú Sư, ta liền cụp đuôi chạy đi có được hay không?’
Thanh niên cẩm bào tức giận thầm nghĩ, nhưng giờ phút này cũng không dám dây dưa, sợ lại trêu chọc tới lửa giận của vị Ám Chú Sư này, liền cố gắng nén cơn đau bụng, nhanh chóng bay đi, rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Trước khi rời đi, thanh niên lại còn sợ Trần Dương nổi giận, liền cắn răng đưa tới một túi trữ vật nói:
- Đại sư, lần này là ta lỗ mãng, kính xin đại sư bỏ qua, thu lại thuật pháp. Trong này có chút lòng thành, xin ngài nhận lấy. Ta... Ta còn một lô đan dược đang luyện dở, xin cáo từ trước.
Nói xong lời này, thanh niên cẩm bào liền vội vã rời đi.
Trần Dương vươn tay chụp lấy túi trữ vật, không hiểu ra sao, gương mặt vô cùng khó hiểu nhìn theo.
Mới giao thủ mấy chiêu liền doạ một tu sĩ Kết Đan Kỳ té cứt té đái chạy đi, điều này chắc cũng là lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử Tu Tiên Giới a!
Trần Dương nhìn thanh niên cẩm bào đi xa, liền mở túi trữ vật nhìn thoáng qua, sắc mặt liền cổ quái.
Trong này ngoài hơn mười vạn Hạ phẩm linh thạch thì còn có một số tài liệu luyện khí quý giá. Phỏng chừng người này thấy Trần Dương ở nơi này còn tưởng Trần Dương đang tìm Thanh Mặc Thạch luyện chế pháp bảo nên mới cố tình để thêm một số tài liệu luyện khí.
Thân gia tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không phải bình thường, vừa xuất thủ liền đưa ra một số tài phú lớn hơn cả thân gia của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tích cóp nhiều năm.
Thế là Trần Dương ôm theo một bụng buồn bực, nhìn tới hai cái xác nằm đó, người kia cũng không có thu lại.
Trần Dương đi tới quan sát liền thấy hai người này mặc dù bị chém nhưng không có máu chảy ra. Sau khi quan sát kỹ thì là hai cỗ khôi lỗi được chế tác tinh xảo.
Trần Dương thở dài, đánh ra mấy cái hoả cầu đốt hai cái xác rồi xoay người rời đi.
Vừa chân đạp phi kiếm phá không bay đi, Trần Dương vừa suy nghĩ về những sự việc kỳ quái kể từ lúc khởi hành.
- Chẳng lẽ trên người mình thật sự mang vận rủi?
Trần Dương khổ sở thầm nghĩ.
Nhưng rồi Trần Dương liền nghĩ tới cái tên ‘Ám Chú Sư’ mà thanh niên cẩm bào kia nhắc tới.
Trần Dương không nhịn được truyền ý niệm cho Khí Linh tìm những thông tin liên quan đến Ám Chú Sư.
Chỉ trong chốc lát, Trần Dương đã cầm trên tay một khối ngọc giản, bắt đầu đưa thần thức vào tìm hiểu.
‘Ám Chú Sư là một loại nghề nghiệp chuyên môn tìm hiểu những pháp thuật, chú thuật kỳ lạ trong thiên địa. Những người này tinh thông nhất là nghiên cứu thần hồn, chuyên môn sáng chế và tìm hiểu những thuật pháp kỳ lạ để tác động đến thần hồn và khí vận của con người. Ám Chú Sư tu luyện đến mức độ tối cáo có thể ngôn xuất pháp tuỳ, một câu nói có thể quyết định khí vận hoặc đạo lộ thậm chí sinh mệnh của bất cứ người nào chỉ bằng một câu nói hoặc một ý nghĩ!’
Trần Dương càng đọc, càng cảm thấy mồ hôi ròng ròng.
‘Hèn chi, gã kia khi nghĩ ta là Ám Chú Sư thì lại sợ hãi như vậy...’
Mặc dù vậy, Trần Dương càng đọc thì càng biết rõ bản thân hắn nào đâu phải Ám Chú Sư gì đó.
Một Ám Chú Sư trước không nói cần phải có tài năng thiên bẩm, mà còn cần sự khắc khổ luyện tập, gian khổ chịu đựng đủ loại tra tấn mới có thể đạt tới tận cùng thống khổ trong thiên địa, từ đó bản thân mới dựa vào sự thống khổ tột cùng ấy mà kích thích tiềm năng trong cơ thể. Thậm chí, những Ám Chú Sư tu luyện tới đẳng cấp cao còn phải tìm mọi cách tự hạ độc bản thân, tự hành hạ thân xác, tự tra tấn thần hồn bản thân mới càng ngày càng tiến bộ.
Mà cũng chính vì bị những điều như vậy, cho nên mỗi một Ám Chú Sư xuất thế đều có tâm tính quái dị, sở thích quái đản, hành sự khác xa thường nhân.
Nghe nói thời thái cổ chính là thời mà Ám Chú Sư cực thịnh, người người trong Tu Tiên Giới khi nghe đến ba chữ ‘Ám Chú Sư’ đều cảm thấy lạnh gáy.
Sau đó, dần dần bởi vì quá sức sợ hãi, cả Tu Tiên Giới liền liên kết truy sát tất cả Ám Chú Sư, khiến cho xảy ra một cuộc đại chiến kinh thiên. Mà kể từ đó Ám Chú Sư lần nữa lui vào bóng tối, tuyệt tích trên Tu Tiên Giới.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thông tin Ám Chú Sư xuất hiện ở đâu đó, nhưng chỉ như những đợt sóng nhỏ gợn lên rồi chìm ngỉm vào dòng sông thời gian.
Trần Dương biết Ám Chú Sư lợi hại, nhưng hắn biết rõ bản thân nào đâu phải là Ám Chú Sư gì, cho nên cái lý do này cũng bị hắn gạt bỏ.
Trần Dương nghĩ mãi cũng không biết lý do, cho nên một đường vừa xem bản đồ vừa nhăn trán suy nghĩ.
...
Nơi mà Trần Dương và đám người Vân Bạch Nguyệt hẹn trước là một hòn đảo tương đối cách xa Hoán Thương Thành, cho nên hiện giờ Trần Dương một lần nữa buồn chán phi hành trên mặt biển.
Mà đã rút kinh nghiệm mấy lần đi biển, lại thêm nhìn thấy qua những thứ cổ quái có trên mặt biển nên Trần Dương cố ý bay trên tầng mây, cách xa mặt biển một chút.
Nghĩ đến thời gian vừa qua có chút chậm trễ, Trần Dương liền khẽ động tăng tốc, hoá thành bạch quang biến mất nơi chân trời.
Nửa tháng sau, Trần Dương gương mặt có chút mỏi mệt, thân ảnh lơ lửng giữa bầu trời nhìn xuống.
Nơi này đúng là điểm đỏ mà Vân Bạch Nguyệt đánh dấu trên địa đồ, nhưng Trần Dương quan sát cả buổi cũng nào đâu thấy đảo gì ngoài một mảng nước xanh ngắt.
Nơi này ngay cả một mỏm đá cũng không có chứ đừng nói chi là đảo.
Trong lúc Trần Dương còn đang suy tư thì đột nhiên phát hiện từ xa đang có một đạo hồng quang bay tới.
Hồng quang này chớp động vài cái liền đã xuất hiện trước mặt Trần Dương, để lộ ra thân ảnh quen thuộc, chính là Vân Bạch Nguyệt.
Trần Dương nhìn thấy Vân Bạch Nguyệt đến một mình thì trong lòng hơi kinh ngạc, bất quá ngoài mặt cũng nhiệt tình nở nụ cười.
Vân Bạch Nguyệt sau khi ổn định thân hình liền nhìn Trần Dương cười thi lễ:
- Tiểu Nguyệt ra mắt Trương huynh, ta còn tưởng huynh không đến, một mực chờ ở chung quanh đây cả tháng qua!
- Ha hả, đa tạ Vân tiên tử quan tâm. Ta trên đường gặ phải chút chuyện nên đến hơi trễ, bất quá không biết hai vị đạo hữu Hoàng Thiên và Hồng Miên chắc còn trễ hơn ta a!
Trần Dương nở nụ cười, hời hợt nói.
Vân Bạch Nguyệt nghe vậy thì gương mặt liền nổi lên một chút lo lắng nói:
- Ta cũng đang lo. Lúc ấy ta cùng hai người họ tách ra, cho đến hôm nay vẫn chưa thấy đến nơi, không biết trên đường có gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Trần Dương nhìn nét mặt của Vân Bạch Nguyệt có vẻ lo lắng, không có điều gì khác lạ thì lãnh đạm nói:
- Tin rằng hai người họ sẽ biết lo cho bản thân mình. Bất quá, nơi này không phải đáng lẽ là có một hòn đảo hay sao? Tại sao lại trống trơn như vậy. Vân tiên tử đã đến đây một tháng, không biết có phát hiện điều gì hay không?
- Phát hiện thì có, tuy nhiên có chút kỳ lạ. Ta cũng định chờ Trương huynh cùng hai vị đạo hữu Hoàng Thiên và Hồng Miên đến thì mới cùng nhau tìm hiểu, cho nên một mực chưa có tiến hành tìm hiểu!
Vân Bạch Nguyệt vén mái tóc qua một bên, đồng thời tỏ ra lo lắng nói.
Trần Dương nghe vậy thì gật gù, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu vậy, trong lúc chờ đợi thì nếu như tiên tử không ngại hãy dẫn ta tới đó một chút, nhìn trước một chuẩn cũng có thể chuẩn bị tốt hơn. Một khi hai vị đạo hữu kia đến thì chúng ta cũng không mất quá nhiều thời gian thêm nữa.
- Lời của Trương huynh đúng là có lý. Nếu vậy mời huynh đi theo ta!
Vân Bạch Nguyệt hơi gật gù rồi hoá thành một luồng độn quang bay đi, còn Trần Dương cũng nhanh chóng bay theo sau.
Bay đi một lúc xa mà vẫn chưa nhìn thấy hòn đảo nào, ánh mắt Trần Dương có chút kinh nghi, nhưng ngay lập tức chân mài giãn ra.
Bởi vì một tiểu đảo trơ trọi đã hiện ra trước mắt.
Vân Bạch Nguyệt bay trước hạ xuống bên dưới, Trần Dương cũng chậm rãi theo sau.
Trần Dương ánh mắt chớp động đánh giá chung quanh thì thấy tất cả bình thường, không có gì lạ thì nhàn nhạt đáp xuống, sau đó quan sát Vân Bạch Nguyệt.
Vân Bạch Nguyệt vừa đáp xuống liền nhìn Trần Dương cười nói:
- Nơi này lúc trước ta khi mới tìm được cũng cảm thấy rất đỗi bình thường. Bất qua sau khi suy xét chung quanh thì cảm thấy nơi này có khả năng chưa một cái Mỏ Ma Tinh nhất.
- Tiên tử nói ra vậy thì chắc chắn có phát hiện gì đó, không biết có thể chỉ giáo một hai không?
- Chuyện này... Hay là để ta dùng hành động nói cho đạo hữu biết đi.
Vân Bạch Nguyệt vừa định giải thích, tròng mắt xoay chuyển liền muốn làm động tác gì đó, nói.
Trần Dương nghe vậy thì đột nhiên vung tay nói:
- Chậm đã, ta nghĩ hay là chờ Hoàng Thiên đạo hữu và Hồng Miên đạo hữu đến rồi chúng ta sẽ xem xét luôn. Ta cũng tin tưởng tiên tử nếu cho rằng nơi đây có vấn đề thì chắc sẽ có phát hiện gì đó. Không biết ý tiên tử thế nào?
Vân Bạch Nguyệt nghe lời này thì ánh mắt hơi loé lên, nhưng ngay sau đó liền gật đầu nhẹ nhàng nói:
- Trương huynh sắp xếp chu toàn như vậy thì ta cũng không có ý kiến khác. Bất quá chung quanh đây cũng không có đảo nào, hay là tạm thời chúng ta cứ tạm ở lại đây, chờ khi hai vị đạo hữu kia đến thì cùng nhau thương lượng lại, có được không?
Trần Dương chậm rãi gật đầu nói:
- Tất nhiên là được, nhưng mà trước đó ta có lời muốn hỏi...
Trần Dương cố ý dừng lại một thoáng rồi bình tĩnh nhìn Vân Bạch Nguyệt hỏi:
- Tiên tử, ngươi diễn đủ chưa?