Phán Thần Hệ Thống

Chương 177: Kim quang




Sáng sớm hôm sau, Trần Dương sáng sớm rời giường đi ra ngoài.
Hôm nay khác với thường lệ trong năm năm qua, lần đầu tiên không có ai mang cho Trần Dương đồ ăn sáng. Tuy vậy, Trần Dương không có bất cứ cảm xúc gì đối với chuyện này, một đường đi ra ngoài thôn.
Một phụ nữ trong thôn đang bế con trên tay, nhìn thấy Trần Dương đi ra liền chủ động tránh đường.
Đây chính là phản ứng thường thấy của người trong bộ lạc khi nhìn thấy Trần Dương đi ngang qua, chủ động tránh đường và mặc kệ hắn muốn đi đâu thì đi.
Dù sao, đối với bọn họ, hòn đảo này chỉ có bao nhiêu đó diện tích, cho dù để Trần Dương đi mỏi chân, đi đến chán thì cũng có sao? Cũng không thể nào tự mình chạy xuống biển nha!
Toàn bộ địa điểm trên đảo này, cho dù Trần Dương có đi đâu, bọn họ cũng không quan tâm, trừ khi là đi khu vực Hang Thiêng đó.
Nhưng cũng không ai lo lắng vấn đề này, bởi chính họ từng thấy vị ‘A Lạc’ này mất hai tháng cũng chỉ để học cách đi từ phòng ra ngoài và quay trở về.
Trí tuệ như vậy, có thể một lần duy nhất nhớ đường từ phòng lên hang Thiêng sao?
Không thể nào!
Do vậy, ngay cả một đứa nhóc canh chừng, bộ lạc cũng không có cử ra, để cho Trần Dương mặc sức đi bất cứ đâu hắn muốn.
Thế nhưng dường như thánh nhân đãi kẻ khù khờ, Trần Dương sáng hôm nay không biết vì sao, đột nhiên quanh co trong rừng một hồi liền đi đến cửa hang thiêng, rồi chậm rãi bước vào.
Sắc mặt của Trần Dương trước sau như một, không hề có bất cứ kích động hay hồi hộp, sợ hãi gì, cứ như vậy thong dong bước vào rồi đi đến bên vách đá nọ.
Lúc này, vách đá không có ngọn đuốc nào chiếu sáng, chỉ có thứ ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc từ phía xa hắt lại.
Không khí thế này, nếu như có một người đứng đây chắc chắn sẽ sợ đến té cứt té đái.
Trần Dương đứng yên lặng như một pho tượng, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên vách đá mà đã không biết qua bao nhiêu thời gian không ai phát hiện bất cứ điều gì kỳ lạ.
Càng nhìn, ánh mắt Trần Dương càng trở nên bình tĩnh đến đáng sợ.
Hình như, thứ bóng tối và ánh sáng mập mờ giao thoa lẫn nhau này không hề có khả năng cản trở Trần Dương quan sát những ký hiệu bên trên vách đá kia vậy, những ký hiệu lộn xộn, không rõ nghĩa này cứ thế tựa như nhảy múa trong mắt hắn, như những vật thể kỳ lạ xoay vần nối tiếp từ thứ này đến thứ khác.
Nửa ngày sau, Trần Dương bất ngờ xoay người, sắc mặt không chút biến đổi đi khỏi cửa hang rồi lần mò trở về bờ biển nơi hắn vẫn thường ngồi.
Trần Dương vừa ngồi, liền có một đứa trẻ cầm một cái giỏ đan thô sơ tiến đến đặt bên cạnh hắn, nói:
- A Lạc, từ hôm nay ta sẽ thấy Khắc Nhu tỷ đưa thức ăn cho ngươi, mau ăn đi!
Nói xong, đứa trẻ này thấy Trần Dương vẫn không có tý phản ứng gì thì lắc đầu thở dài, xoay người rời đi, để mặc kệ hắn.
Nơi này bỗng chốc lại trở nên vắng lặng dị thường, chỉ có tiếng sóng biển thỉnh thoảng vỗ tràn lên những ghềnh đá làm tung bọt trắng xoá, từng luồng bụi nước bị đánh ra rồi bay lên dưới ánh mặt trời.
Những tưởng Trần Dương sẽ như thường lệ cầm lấy thức ăn trong giỏ nhai ngấu nghiến xong rồi thẫn thờ trở về phòng, nhưng đột nhiên, lần đầu tiên trong năm năm trời, hắn đứng dậy tại chỗ, sau đó bàn tay đột nhiên co lại thành một tư thế kỳ lạ rồi vươn ra đánh về phía trước.
Một lần...
Hai lần...
Mười lần...
Trần Dương đứng tại chỗ, cứ mãi thực hiện động tác trông có vẻ cục mịch ngốc nghếch này mãi cho đến khi đứa trẻ kia quay lại.
Nếu là một người lớn, hoặc là Khắc Nhu năm năm qua luôn kề cận Trần Dương, chắc chắn nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi và hốt hoảng, thế nhưng đứa trẻ này lần đầu tiên đến nơi này đưa thức ăn, vừa nhìn thấy Trần Dương như vậy thì bĩu môi nói:
- Đúng là ngốc nghếch mà!
Nói xong, nó đi tới cầm lấy giỏ thức ăn vẫn còn nguyên đem vào một chỗ vắng vẻ ăn ngon lành. Vừa ăn, nó vừa nói:
- Thì ra A Lạc không thích ăn, nếu như vậy thì ta thay mặt hắn ăn hết chỗ này, chà chà, công việc này tưởng đâu chán ngắt ai ngờ béo bở như vậy ha ha ha...
Thằng nhỏ đắc ý ăn hết giỏ thức ăn làm cho cái bụng căng ra thêm một vòng rồi mới hài lòng rời đi.
Để lại Trần Dương một mình nơi đó, liên tục đánh ra cùng một động tác mãi không ngừng.
Ban đầu, Trần Dương đánh vài trăm cái thì động tác chậm dần, mồ hôi tứa ra, nhưng khi đánh đến năm trăm lần, thì đột nhiên có một cái ký hiệu xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
Ký hiệu này nhìn kỹ sẽ phát hiện chỉ là một cái dấu chấm. Dấu chấm này chỉ nhỏ như đầu một cây kim, nhìn qua loa sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Thế nhưng, ký hiệu này vừa xuất hiện, lập tức theo động tác của Trần Dương đánh ra thì nó càng ngày càng sáng, bộc phát kim quang chói mắt.
Những kim quang này vừa xuất hiện liền làm cho những cảm giác mỏi mệt của Trần Dương tiêu tán, động tác theo đó lại duy trì tốc độ như cũ.
Cho đến khi động tác được vung ra đến lần thứ một nghìn thì Trần Dương đình chỉ thực hiện, vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm đến thứ ánh sáng vàng óng của hoàng hôn đang buông xuống mặt biển mà quay đầu trở về nơi ở.
Rất nhanh, màn đêm lại buông xuống, nhuộm toàn bộ hòn đảo thành một màu đen huyền bí, cô độc giữa mặt nước mênh mông.
Trần Dương nằm trên giường đá, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều dường như đã ngủ say.
Thế nhưng trong bóng tối tràn ngập chung quanh, nơi đầu ngón tay của hắn thỉnh thoảng lại chớp loé lên kim quang nhàn nhạt.
Mà mỗi lần kim quang này loé lên, lại có hắc khí kéo đến, thế nhưng hắc khí vừa chạm vào thứ kim quang này lập tức như gặp phải khắc tinh, nhao nhao chia năm xẻ bảy, không thể tiếp cận nửa phần.
Thoáng cái, khu vực đầu ngón tay của Trần Dương đã giống như một vết rách của toàn bộ tấm lưới đen bao bọc cả người Trần Dương từ trước đến nay.
Sáng sớm hôm sau, Trần Dương lại một lần nữa ra khỏi phòng, bước chân chậm rãi đi đến hang thiêng, ở trong đó ngơ ngẩn nửa ngày rồi đi ra.
Sự việc này, những ngay sau đó cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy.
Mà người duy nhất phát hiện sự kỳ lạ của Trần Dương chỉ có một người, đó chính là đứa trẻ đưa thức ăn.
Thế nhưng, nó cũng không thèm quan tâm đến chuyện này, mà ngược lại cảm thấy cuộc sống như vậy là quá tốt, chẳng những nhàn hạ được đi chơi mà còn có thức ăn mỗi ngày bồi dưỡng.
Bởi vì đặc thù Trần Dương vốn là người câm điếc duy nhất trong cả bộ lạc, cho nên những thực phẩm dành cho hắn đều là những thứ tốt, do vậy mà liên tục nửa năm, đứa trẻ ngày nào đã mập mạp lên một vòng, mà Trần Dương trước sau vẫn làm một động tác duy nhất.
Cũng không biết vì lý do gì, những ánh kim quang tràn ngập kia, đứa trẻ có đôi lần tận mắt đứng đó nhưng không hề nhìn thấy chút gì.
Mà nửa năm này, một ngày nọ Trần Dương đột nhiên đình chỉ động tác cũ, chuyển sang động tác mới.
Động tác này mười phần quái dị, chẳng những hai cánh tay co lại sát hông mà cái đầu còn lúc lắc qua lại, xoay một vòng rồi lặp lại như cũ.
Chứng kiến Trần Dương làm động tác này, đứa trẻ cũng có chút kỳ lạ, nhưng cái ý nghĩ kỳ lạ này của nó chỉ tồn tại chưa đến hai giây liền bị gạt bỏ, thay thế bằng bữa ăn dặm bổ dưỡng.
...
Mà trong nửa năm này, Bối Ca đi ra ngoài đã trở về, thế nhưng sự trở về của y đã mang tới cho bộ lạc một không khí ảm đạm, đối lập với vẻ hào hứng và hưng phấn trước đó.
Hai tháng sau khi một mình dong bè rời khỏi đảo, một ngày nọ đột nhiên chiếc bè của Bối Ca đột nhiên trở về.
Mà Bối Ca thì một thân đầy vết thương, ánh mắt đục ngầu tán loạn vừa cập bé vào liền ngất xỉu tại chỗ.
Cũng may lúc ấy đang là buổi chiều tối, vài người ra biển đánh cá cũng vừa lúc trở về, nhìn thấy cảnh này liền mang Bối Ca vào làng.
Sau nửa tháng chạy chữa, rốt cục Bối Ca cũng tỉnh lại, thế nhưng cực kỳ suy yếu, miễn cưỡng nói chuyện, đồng thời kể lại tao ngộ của hắn.
Áo Khắc La cùng một số người có địa vị trong bộ lạc ban đầu nghe thì ánh mắt còn bình thường, nhưng càng nghe, chân mài mỗi người càng nhíu chặt lại, ẩn hiện vẻ lo lắng.
Đến khi nghe Bối Ca kể xong thì tất cả đều mặt tái xanh, sợ hãi tột độ, cũng nghiêm cấm bất cứ người nào đem chuyện Bối Ca kể lại truyền ra ngoài.
Mà Bối Ca cả tính mạng còn xém chút nữa rơi mất, sao có thể bắt được Kim Bạch Ngư, mà với vết thương của hắn mà nói, nửa đời sau đi lại cũng là một chuyện lớn, không có vài ba năm tịnh dưỡng thì đừng mơ bước xuống giường.
Trong lúc mọi người còn đang kinh nghi, không biết vì sao Bối Ca khoẻ mạnh giỏi giang nhất mà lại trở thành như vậy, chẳng lẽ đã gặp thứ gì không nên gặp trên đường đi?
Thì trong lúc này, đột nhiên Khắc Nhu xuất hiện, tự lấy lý do Bối Ca vì nàng mà trở thành như vậy, cho nên muốn chăm sóc cho hắn cho đến khi khoẻ mạnh mới thôi!
Lời này bị mọi người nghe ra, liền ồ lên ra vẻ hiểu rõ.
Với tình trạng bị thương tật của Bối Ca, nếu muốn khoẻ mạnh thì trừ khi có phép màu, còn không có phép màu thì sẽ vĩnh viễn là một người tàn phế rồi.
Mà Khắc Nhu lại thẳng thừng tuyên bố muốn chăm sóc cho Bối Ca đến khi nào khoẻ mạnh mới thôi, lời này nghe qua rất bình thường, nhưng nếu cẩn thận phân tích kỹ, chẳng khác nào nàng đối với mọi người tuyên bố sẽ chăm sóc Bối Ca cho đến hết cuộc đời hay sao?
Nhất thời mọi người càng thêm kính phục thứ tình cảm cao thượng của đôi uyên ương này.
Mà Bối Ca khi thấy Khắc Nhu nói như vậy thì cũng rơi nước mắt, hắn cảm thấy hết thảy hi sinh của mình đều đáng giá!
Mà Khắc Nhu thì nghe rõ ràng bàn tán của tất cả mọi người, nhưng trước sau chỉ lãnh đạm không nói, một mực bình thản chăm sóc cho Bối Ca thật chu đáo.
Không ai nhìn ra, trong mắt nàng, có một loại bi ai không nói nên lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.