Hai đạo thần thức theo dõi Trần Dương đến nơi ở của hắn thì chờ ở bên ngoài.
Hai người này ban đầu cẩn thận nấp ở trên nóc toà nhà bên cạnh, nhưng sau đó qua hai ngày không thấy Trần Dương đi ra thì liền dứt khoát thuê một căn phòng đối diện.
Tuy nhiên, qua hơn hai tháng, vẫn thấy căn phòng của Trần Dương trước sau im lìm thì hai người này liền bốn mắt nhìn nhau, lửa giận tràn ngập.
Bọn hắn cũng bất chấp cái gì bí mật, liền lao vào mở ra thì thấy phòng trống không, hỏi người phục vụ thì gã bảo không biết gì.
Bấy giờ hai người này mới biết mình đã bị hố!
Mà Trần Dương, sau khi từ Vạn Sự Các về hai ngày thì liền âm thầm ẩn thân đi ra. Thậm chí, Trần Dương còn vòng đi ra ngay sát bên hai người kia mà bọn hắn cũng không biết.
Trần Dương sau khi ra khỏi thành liền theo phương hướng trong bản đồ bay đi.
Phi Thiên Ngân Chu hoá thành một đạo bạch quang bay đi trong đêm.
Thỉnh thoảng bên dưới có một vài tu sĩ đang phi hành ở tầng thấp, sau khi cảm nhận được khí tức mạnh mẽ bên trong bạch quang truyền ra thì liền kinh hãi không dám nhìn nhiều.
Mà Trần Dương trên đường cũng không bay quá thấp, bởi vì lo ngại kích động những yêu thú ở dưới mặt nước, nhưng cũng không bay quá cao. Bởi vì ở Yêu Uyên ngoại trừ những yêu thú hải tộc thì còn có một số yêu cầm kết thành đàn đi săn mồi. Nếu như để bọn chúng chú ý thì tất phải tốn thêm một phen chân tay, Trần Dương lúc này đang vội vàng, sao có thể để chuyện này làm chậm bước chân được chứ.
Lại phi hành thêm mấy ngày, rốt cuộc Trần Dương cũng tiến vào khu vực Yêu Uyên. Tuy nhiên, lần này Trần Dương càng thêm cẩn thận, thả ra một luồng khí tức lạnh lẽo quanh người, bộ dáng thành một thanh niên gầy gò xanh xao, ánh mắt âm trầm.
Theo như những gì mà Trần Dương xem trong bản đồ kia thì rất có thể nơi có tin tức Hồi Hồn Mộc là một động phủ cổ tu sĩ.
Thời thái cổ, nghe nói Tu Tiên Giới linh khí tràn đầy, những tu sĩ khi đó đa số đều có đại thần thông trong tay, vô số pháp quyết, pháp bảo cực kỳ mạnh mẽ.
Mà thỉnh thoảng, Tu Tiên Giới cũng xuất hiện một vài khu vực động phủ của cổ tu sĩ. Đa phần đều thu hút rất nhiều người tiến đến tranh đoạt. Mà Trần Dương cho rằng, tin tức về Hồi Hồn Mộc này chắc chắn không ít người quan tâm. Chỉ nhìn số người tìm đến Vạn Sự Các là có thể hiểu.
Tuy nhiên, giá cả tấm bản đồ này chắc chắn không thấp, tuy nhiên, so với phương pháp bổ cứu Thiên Không Đại Trận mà Trần Dương giao ra thì cũng không phải là không công bằng.
Thiên Không Đại Trận vốn là trận pháp không gian rất huyền diệu. Trần Dương chỉ nhờ có Pháp nhãn mới nhìn thấu được trận pháp này chứ nếu sử dụng tài nghệ của hắn thì không thể nào làm điều này.
Mà bởi nhờ Pháp nhãn cho nên Trần Dương phát hiện đại trận này mặc dù huyền diệu, thế nhưng thứ mà xuất hiện ở Vạn Sự Các cũng chỉ là một bản phỏng chế được người phỏng chế bề ngoài mà thôi, coi như có giỏi lắm thì chỉ phát huy được ba phần lực lượng chân chính của Thiên Không Đại Trận thật sự, nếu nói cho chính xác, thì đó gọi là Thiên Không Tiểu Trận thì đúng hơn.
Trần Dương cũng phát hiện ra điểm này cho nên khi ấy chỉ để lại mấy chữ đơn giản. Nếu như cô nàng Nghiên Hi nọ nhãn lực tốt chắc chắn nhìn ra ẩn ý bên trong.
Bay đi được mấy ngày, Trần Dương bỗng dưng thấy có khí tức linh lực dao động phía trước.
Cảm nhận uy áp truyền tới, Trần Dương liền nhíu mài điều khiển Phi Thiên Ngân Chu bay vòng đi.
Trên đường đi, Trần Dương đã mấy lần phải bay vòng đi để tránh khỏi mấy trận đụng độ chém giết trên biển. Xem ra trên biển này, ngoài yêu thú thì những tu sĩ khác cũng là những mối nguy hiểm tiềm tàng. Mà có đôi khi, đi đánh cướp tu sĩ khác còn cho thu hoạch tốt hơn việc đi săn giết yêu thú rất nhiều.
Trải qua liên tiếp mầy lần đi đường vòng, Trần Dương mới có thể nhanh chóng lần nữa nhanh chóng bay đi.
Ba tháng sau, Trần Dương một thân ánh mắt có chút mỏi mệt lơ lửng trên một hòn đảo. Sau khi đến cách điểm đến chừng hai trăm dặm thì Trần Dương liền thu lại Phi Thiên Ngân Chu, lăng không phi hành nhằm tránh sự thu hút của kẻ khác.
Đảo này có diện tích tương đối nhỏ, cây cối không nhiều, chỉ có một số loại cỏ hoang mọc lưa thưa. Mỗi khi có gió thổi qua liền làm cho đám cỏ lay động, cảnh sắc cũng có điểm đặc biệt.
Thế nhưng Trần Dương lúc này lại đang nhíu mài, bởi vì thần thức hắn quét qua liền phát hiện trên đảo đang có một người đứng đó, mái tóc suôn dài bay theo gió thổi.
Người này gương mặt xinh đẹp, hai mắt lãnh đạm cũng đang hướng mắt nhìn về phía Trần Dương.
Mà Trần Dương mặc dù bề ngoài vẫn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì như có vạn đạo lôi đình oanh tạc.
Bởi vì cho dù có gặp phải Vương Giao hay bất cứ đối thủ nào đi nữa, Trần Dương cũng không mong gặp lại vị ‘cố nhân’ này.
Người con gái đang đứng phía dưới, không ai khác chính là... Viên Tử Nguyệt.
Ngay lúc nhìn thấy thân ảnh của Viên Tử Nguyệt, Trần Dương liền trong lòng sinh ý thoái lui, tạm thời rời khỏi chỗ này rồi mới tìm cách tiến đến sau.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như nhìn thấy mồi ngon của Viên Tử Nguyệt thì đột nhiên Trần Dương trong lòng nổi lên một chủ ý.
Trần Dương chậm rãi hạ thân xuống hòn đảo nhỏ rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Viên Tử Nguyệt đứng ở xa xa.
- Chào đạo hữu, ta là Viên Tử Nguyệt, không biết đạo hữu đây là...?
Viên Tử Nguyệt thần thức đảo qua liền phát hiện uy áp Kết Đan Kỳ của Trần Dương truyền tới, liền nhàn nhạt truyền âm.
Trần Dương nhàn nhạt đáp:
- Tại hạ họ Trần!
- Thì ra là Trần đạo hữu! Không biết đạo hữu đến đây có việc gì?
Viên Tử Nguyệt thấy bộ dáng lạnh lùng của Trần Dương thì nhẹ giọng hỏi.
- Hừm, tại hạ chỉ là vô tình đi ngang qua đây, cảm thấy cảnh sắc nơi này có chút đặc biệt nên muốn tiến đến ngắm cảnh nghỉ ngơi. Còn tiên tử thì sao?
- Hắc hắc, nếu ta cũng nói ra lý do như Trần huynh thì không biết ngươi có tin tưởng ta hay không?
Viên Tử Nguyệt che miệng khẽ cười.
Trần Dương tuy bị nụ cười này thu hút nhưng vẫn biết rõ, phía sau nụ cười kia là sự nguy hiểm khó lường.
Bất quá, Trần Dương sau khi đảo Pháp nhãn qua thì liền nhíu mài. Bởi vì tu vi của nàng lúc này đã là Kết Đan Hậu Kỳ rồi, bất quá, bây giờ Trần Dương mới để ý, thần hồn của nàng lúc đậm lúc nhạt, trông rất bất ổn.
- Viên tiên tử bớt giỡn, một hòn đảo nhỏ như vậy trong Yêu Uyên này không có một ngàn cũng có tám trăm, nếu đã như vậy, tiên tử cứ ở lại đây từ từ thưởng thức phong cảnh, tại hạ cáo từ!
- Khoan đã Trần huynh... Ài, nếu như vậy, ta cũng không muốn quanh co nữa. Nếu như Trần huynh đã như vậy thì ta cũng không muốn quanh co nữa. Nếu như ngươi muốn đi vào Cổ động phủ thì chúng ta có thể hợp tác. Ngươi thấy sao?
Viên Tử Nguyệt nhìn thấy Trần Dương thật sự muốn bỏ đi thì liền nói vội. Nàng cũng không muốn chờ thêm càng nhiều người đến thì sẽ xuất hiện thêm biến số.
Thực ra Viên Tử Nguyệt đã đến trước Trần Dương mấy ngày, vừa đi quanh quẩn vừa tìm được lối vào nhưng phải có ít nhất hai tu sĩ Kết Đan Kỳ đồng thời thi pháp mới đi vào được.
Thông tin về cổ động phủ này cũng là qua một lần Viên Tử Nguyệt từ trong trí nhớ của một ‘nạn nhân’ mà biết được. Nàng đối với những nơi như thế này cảm thấy rất hứng thú. Hơn ai hết, Viên Tử Nguyệt biết rõ những thần thông của những cổ tu sĩ hùng mạnh đến mức nào, hơn nữa sự phục hồi của nàng rất có thể sẽ càng thêm tiến triển nhanh hơn nhờ những nơi như thế này.
Bất quá, ở chỗ này càng lâu, Viên Tử Nguyệt càng thấy bất an thêm một phần. Nàng mặc dù tự thị bản thân có chút thần thông, nếu đối phó với những tu sĩ đồng cấp hoặc thấp cấp thì có mang hiệu quả cao, nhưng đối phó với cấp Nguyên Anh Kỳ trở lên thì đúng là có chút quá sức, chỉ đủ để miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi.
Mà Trần Dương thấy Viên Tử Nguyệt rốt cuộc nói ra như vậy thì dừng lại cước bộ, xoay người hỏi:
- Động phủ gì? Tiên tử nói gì ta không rõ.
- Hắc, Trần huynh không cần thăm dò. Bên dưới đảo này đúng là có dấu tích một cổ động phủ. Ta tin rằng ngươi cũng không quá bất ngờ với tin tức này, thế nhưng quyết định như thế nào là tuỳ vào đạo hữu, nếu để lâu thêm chút nữa, thu hút thêm tu sĩ khác đến đây thì chắc chắn khi đó sẽ xuất hiện chuyện gì ta tin Trần huynh rõ hơn ai hết!
Viên Tử Nguyệt cười nhạt nói.
Nàng cũng không tin người trước mắt này không hiểu rõ đạo lý bên trong.
Quả nhiên Trần Dương chỉ đảo mắt suy nghĩ một chút liền gật đầu nói:
- Được rồi, thế nhưng tại hạ xin nói trước, nếu như tiên tử muốn có ý đồ trục lợi thì cũng đừng trách tại hạ trở mặt a!
Nói xong, Trần Dương lật tay một cái liền xuất hiện một viên cầu màu đen, bên ngoài có đại lượng phù văn chớp loé, bên trong viên cầu nhỏ bằng đầu ngón tay này thỉnh thoảng lại có lôi hoả chớp động.
- Lôi Viêm Châu?
Viên Tử Nguyệt nhìn thấy viên cầu này thì thần thức vừa đảo qua một chút sắc mặt liền trở nên khó coi.
Thứ này theo ký ức mập mờ của nàng thì đáng lẽ không nên xuất hiện ở giới diện cấp thấp này mới đúng.
Lôi Viêm Châu ở quê hương nàng có danh khí cực lớn, là một thứ pháp bảo trấn phái của một tông môn nổi danh. Thứ này cũng phân chia ra nhiều loại, loại thấp có thể huỷ diệt một vài chục dặm, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng gần không chết cũng bị lột một lớp da, còn mạnh thì có thể diệt cả những đại năng tu sĩ, nghe nói từng có người cầm theo một viên Lôi Viêm Châu ném một cái liền đem cả một tông môn san thành bình địa, nghe mà tê cả da đầu.
Thế nên khi vừa nhìn thấy vật này trong tay Trần Dương, ánh mắt nàng liền biến đổi. Mà lúc này, Viên Tử Nguyệt cũng lập tức thu lại ánh mắt khinh thị đối với người trước mắt.