Ngồi trong phòng, cảm nhận mấy khí tức như có như không ở bên ngoài, Trần Dương liền cười nhạt.
Trên Tu Tiên Giới, lúc nào cũng dùng thực lực nói chuyện, mặc dù Trần Dương lúc trước biểu hiện nhẹ nhõm thong dong thì cũng chỉ miễn cưỡng qua ải mà thôi, còn chưa thật sự được đám người này kinh sợ, nếu không thì bọn họ chắc chắn cũng không phải mấy người đến ở bên ngoài quan sát Trần Dương như vậy.
Nói quan sát là nói hoa mỹ, trên thực tế Trần Dương hiện tại chẳng khác nào đang bị giam lỏng.
‘Hoa Vân kia chắc chắn đầu óc còn thâm sâu hơn Vương Giao nọ nhiều. Mặc dù nhìn nàng lúc nào cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, trên thực tế chỉ cần mình lộ chút gì không thích hợp chắc chắn sẽ bị nàng nhìn thấy. Ài, nói chuyện với những lão quái vật thật sự quá mệt mỏi...’
Trần Dương xoa xoa cái trán, cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp nằm lên giường ngủ.
Cũng không biết Vương Giao này kiến tạo ở dưới đáy biển hay là trên đảo mà không khí rất trong lành thoải mái, Trần Dương vừa nằm lập tức dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Trần Dương sớm có thói quen, mỗi khi tu luyện đều đi vào bên trong Phán Thần Hệ Thống để tu luyện, linh khí bên trong đó rất tinh khiết và nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, hơn nữa thời gian cũng gấp mười lần bên ngoài.
Kể từ ngày tu luyện bộ công pháp đặc biệt trong hang đá, Trần Dương cảm thấy bản thân mình cũng không cần sợ hãi linh khí mang theo một tia không thuần chất ở ngoài nữa, mà Trần Dương cũng đã từng thử hấp thu tu luyện bên ngoài. Kết quả thiên địa linh khí mỗi khi hấp thụ vào cơ thể Trần Dương thì liền được tự động lọc bỏ tạp chất, chỉ còn linh khí tinh thuần đi vào bên trong kinh mạch, chậm rãi dung nhập vào các Tiểu Kim Đan nhỏ li ti.
Đối với chuyện tình kinh mạch của mình, Trần Dương trước sau vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng không hề có cảm giác không thoải mái, cho nên vẫn tu luyện bình thường.
Trần Dương trong thời gian này cũng cảm ứng được, hắn thực sự còn chưa biết cách khai thác hết được tiềm năng của những Tiểu Kim Đan bên trong kinh mạch cho nên bình thường vẫn tự tạo cho mình một thói quen quan sát kinh mạch trước khi đả toạ hoặc nghỉ ngơi.
Ba ngày trôi qua, Trần Dương lúc này mới lồm cồm ngồi dậy.
Lúc này tinh khí thần của Trần Dương đều đạt đến trạng thái tốt nhất. Trong giấc mơ, Trần Dương phát hiện trước mắt hắn tràn ngập mộng ảo, hắn thấy lại cảnh tượng các vì sao, các hành tinh bay lượn trước mặt, mà điều kỳ lạ là những hành tinh này lại tràn ngập phù văn, rất giống các Tiểu Kim Đan của hắn.
Trần Dương lắc nhẹ đầu, thở ra một hơi rồi bước đến cửa phòng.
Trần Dương vừa mở cửa phòng lập tức có một thị nữ tiến đến thi lễ cung kính mở miệng:
- Xin hỏi đại nhân có gì sai bảo?
Giọng nói này khá uyển chuyển, xem ra kỹ thuật chế tạo cũng không thấp.
Trần Dương liếc nhìn nàng một cái, nói:
- Ta muốn gặp chủ nhân ngươi!
- Xin đại nhân đi theo nô tỳ!
Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng đi trước, còn Trần Dương thì chậm rãi theo sau.
Nhìn phía sau bóng lưng cỗ khôi lỗi này, nếu nhìn từ bên ngoài vào tuyệt đối không nhận ra đây là khôi lỗi, bởi vì trình độ chế tác cực kỳ tinh xảo, da trắng môi hồng, ngoại trừ ánh mắt có hơi mờ mịt và giọng nói còn cứng nhắc thì tất cả những thứ khác đều hoàn hảo.
Sau khi quanh co mấy vòng, Trần Dương liền nhìn thấy Vương Giao và Hoa Vân ngồi ngay vị trí cũ, có vẻ như chưa từng rời khỏi.
Lúc này, hai người Hoa Vân và Vương Giao đang nói chuyện gì đó có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Hoa Vân là người đầu tiên nhìn thấy Trần Dương đến, vội đứng dậy thi lễ, còn Vương Giao thì quay lại mỉm cười chắp tay chào.
Trần Dương thấy vậy thì chắp tay chào lại nói:
- Hai vị đạo hữu không cần khách khí như vậy.
- Ha hả, Trần huynh sao không nghỉ ngơi thêm?
Vương Giao cười hỏi.
- Hắc hắc, ta mà ngủ thêm một ngày nữa thì phỏng chừng Hoa Vân đạo hữu đây sẽ trực tiếp trở mặt đi à.
- Hoa Vân không dám!
Hoa Vân thái độ từ đầu đến cuối rất là khách khí.
Trần Dương thấy vậy lắc đầu cười cười đi đến bên ghế ngồi xuống rồi nói:
- Hoa đạo hữu, nếu như tìm tung tích con gái ngươi thì ngươi có thể phục chế lại hình ảnh của nàng hay không?
- Trần đại sư, xin đại sư chờ một chút!
Hoa Vân nghe vậy thì biết Trần Dương muốn tiến hành thi pháp, liền vui mừng, đứng dậy há mồm phun ra một đoàn bạch khí.
Bạch khí này vừa bay ra liền bị Hoa Vân điểm tới một chỉ, ngay lập tức cuồn cuộn xoay tròn.
Trần Dương nhìn cảnh này thì nhớ đến những người làm kẹo bông gòn lúc nhỏ hắn hay ăn, nhịn không được trong lòng cảm khái. Lúc trước là xem người làm kẹo chỉ, còn đây là xem một đại yêu thi triển pháp thuật a!
Bạch khí xoay tròn, sau chừng nửa nén nhang thì quang mang chớp động, từ trung tâm khối bạch khí chậm rãi hiển thị một con chồn trắng muốt, ánh mắt linh động hiện ra.
Trần Dương vốn mang theo thần sắc hứng thú, vừa nhìn tới hình ảnh này thì trong đầu ầm ầm vang vọng, như có mấy chục đạo thiên lôi thô to đánh xuống.
Con chồn này mặc dù chỉ là hình chiếu do pháp thuật biến ảo ra, thế nhưng Trần Dương là người nào, chỉ cần nhìn qua sự vật liền có thể nhớ mãi không quên, trí nhớ vượt xa phàm nhân.
Lúc này vừa nhìn, liền nhận ra con chồn này vậy mà lại chính là con chồn trắng mà hắn từng cứu chữa bên trong Thiên Sơn.
Mà Thiên Sơn kia lại ở Trái Đất, nào có ở Tu Tiên Giới này.
Một con rùa, một con chồn, làm thế nào đi từ Vô Biên Hải này đến được Trái Đất bên kia?
Mà tại sao lại bị thương đúng lúc Trần Dương ở trong Thiên Sơn để đến cứu?
Mà tại sao Trần Dương sau khi đến Tu Tiên Giới lại có thể tiến vào Vô Biên Hải, lại còn vô tình gặp phải hai người này?
Rốt cuộc ẩn tình đằng sau chuyện này là như thế nào?
Trần Dương giờ phút này càng thêm cảm thấy thiên địa mênh mông kỳ diệu, bản thân hắn từ đầu tới cuối tự cho mình có thể nhìn rõ hết thảy. Nhưng đến bây giờ, Trần Dương mới cảm thấy bản thân mình nhỏ bé tới chừng nào, hắn cảm thấy được quanh mình như có một sợi dây vô hình kết nối tất cả. Những chuyện mà hắn cho rằng ngẫu nhiên, nhưng thực ra chỉ là sự ngẫu nhiên có sắp xếp định sẵn.
Mà Hoa Vân sau khi thi pháp xong liền nhìn Trần Dương, thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm thì trong lòng giật thót một cái hỏi:
- Đại sư, có chuyện gì? Chẳng lẽ...
Trong lòng Hoa Vân đột nhiên cảm nhận được một dự cảm không tốt, nhất là nhìn sắc mặt Trần Dương khó coi kèm theo thở dài như gặp chuyện gì đó khó hiểu.
Tuy vậy, chỉ trong chốc lát, Trần Dương đã mở miệng nhìn Hoa Vân nói:
- Hoa đạo hữu, có phải con gái ngươi lúc đi còn có một con tiểu ô quy đi theo bên cạnh?
Hoa Vân nghe Trần Dương nói lời này, sắc mặt thoáng cái ửng hồng vì kích động, kìm không được lòng thương nhớ con gái nổi lên, thụp xuống nói:
- Trần đại sư, xin giúp đỡ, xin ngài tính ra vị trí của con gái ta. Đúng là nó cùng đi với một con rùa tên là tiểu hắc.
Vương Giao nghe Trần Dương hỏi câu này thì sắc mặt cũng đại biến, lần đầu tiên cảm thấy người trước mắt đúng là sâu không lường được, chuyện tình làm khó bọn họ không biết bao nhiêu năm qua, chỉ cần người này liếc mắt đã phát hiện, đúng là kinh hãi.
Bất quá, tiếp theo đó Trần Dương lại nói ra một câu kinh người khác:
- Chính ta hiện giờ cũng không tính ra vị trí chính xác của lệnh ái. Tuy nhiên...
- Xin đại sư cứ nói, chỉ cần có tin tức, dù là đầm rồng hang hổ ta cũng tuyệt đối không chút do dự đi vào.
Hoa Vân mắt có chút đỏ lên nói.
- Ài, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là... Lệnh ái không ở giới diện này!
- Cái gì?!?
Cả Hoa Vân và Vương Giao đều đồng loạt đứng dậy, bộ dáng rất khó tin.
Sao có thể tin nổi? Đi sang giới diện khác, đây là chuyện tình mà ngay cả bọn họ với thực lực mạnh mẽ đến mức nào cũng phải suy tính thật cẩn thận, huống chi nha đầu kia sao có thể đi sang giới diện khác?
Lúc này, ánh mắt hai người đều mang vẻ bất thiện nhìn Trần Dương.
Trong lòng họ xem ra, hơn phân nửa là Trần Dương người này nói nhăng nói cuội, định lừa gạt bọn họ mà thôi!
Mà Trần Dương nhìn thấy dáng vẻ hai người, liền lắc đầu cười khổ. Chính bản thân hắn đã gặp trực tiếp qua mà còn không tin nổi, huống chi là hai người này chỉ nghe lời một phía.
Trần Dương vuốt nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, sau đó lẳng lặng ghi chép bên trên một đoạn thời gian khi hắn ở Thiên Sơn.
Với thực lực của Trần Dương hiện tại, chuyện tình lưu lại hình ảnh trong ký ức vào ngọc giản cũng không quá khó khăn, chỉ sau mấy cái hô hấp là làm được.
Làm xong, Trần Dương quăng ngọc giản tới chỗ Hoa Vân, dáng vẻ lãnh đạm không nói thêm gì.
Hoa Vân ánh mắt hơi trầm ngâm, liền tiến hành quan sát nội dung trong ngọc giản.
Trước mắt nàng liền hiện lên một khung cảnh rừng xanh, suối nhỏ róc rách, rất nhiều tiểu thú nhỏ cùng vây quanh một sơn cốc nhỏ.
Cảnh vật vùn vụt trôi qua, hầu như mỗi ngày đều có tiểu thú bị thương đến xin chữa trị, mà người chữa trị không ai khác chính là Trần Dương này.
Lại nhìn thêm một hồi, ánh mắt của Hoa Vân rốt cục rung động, nàng nhìn thấy một con rùa cõng một con chồn trắng muốt lao đến, mà con chồn này bị thương rất nặng, hầu như nội tạng lòi hết cả ra ngoài, hơi thở thoi thóp như sắp chết đến nơi. Với vết thương này, cho dù chính Hoa Vân nàng ra tay cũng khó lòng cứu chữa.
Thấy cảnh này, Hoa Vân rốt cuộc không chịu nổi chảy xuôi hai dòng nước mắt, răng ngà nghiến kèn kẹt, khí tức chung quanh trở nên lạnh giá. Bất quá nàng tu luyện rất lâu, định lực cũng không phải bình thường, vội vàng xem tiếp.
Hoa Vân xem tiếp liền thấy cảnh Trần Dương đi hái thuốc thật vội vàng để chữa trị cho con gái, khi về lại còn gặp qua hai kẻ hung thủ kia, nhất thời tâm tư loạn chuyển, cảnh vật lại theo đó nối tiếp, cho đến khi chồn trắng bé nhỏ mạnh khoẻ thì mới chấm dứt.
Một lúc lâu sau, Hoa Vân buông ngọc giản ra, đưa cho Vương Giao xem, còn nàng thì thụp xuống vái Trần Dương một vái thật sâu, cung kính nói:
- Đại ân một lời khó nói hết, trước xin nhận của tiểu nữ một lạy!