Thu lại toàn bộ số đan dược luyện chế được, Trần Dương lại đi đến một bên nhìn vào một cái pháp trận cỡ nhỏ.
Pháp trận này là Trần Dương cố ý bày trí để thu thập khí tức bốc ra trong quá trình luyện chế Tụ Yêu Đan. Mà giờ phút này, Trần Dương thấy bên trong bị áp súc lại một khối nhỏ bằng đầu ngón tay, khí tức nồng đậm chẳng khác gì Tụ Yêu Đan. Trần Dương nhíu mài thu lại khối nhỏ này cho vào một bình ngọc riêng biệt rồi thu thập một chút, sau đó đi ra khỏi động phủ này.
Trần Dương đi ra khỏi động phủ bắt đầu rời khỏi chỗ này, đi đến một hòn đảo có đánh dấu trên bản đồ là khu vực có một số ít hải thú cấp thấp xuất hiện.
Những yêu thú này là Hải Tình Thú, thường đi theo nhóm nhưng thực lực của những yêu thú này khá thấp, rất thích hợp để luyện kiếm trận.
Nơi được Trần Dương chọn lựa là một tiểu đảo có một bờ cát dài, bên trên đảo có một ít thực vật nhỏ sinh sống.
Tiểu đảo này có hơn phân nửa diện tích bị nước biển thường xuyên lên xuống, tạo thành một bờ cát chạy dài.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt mừng rỡ.
Nơi này chính là địa điểm tuyệt hảo để bày các loại khốn trận vây giết yêu thú lại, sau đó từ từ diễn luyện.
Bình thường, Liệp Yêu Giả đi săn yêu thú cũng tự có thủ đoạn của riêng mình để dẫn dụ yêu thú hoặc là tìm tới những khu vực có yêu thú hay xuất hiện mà âm thầm phục kích núp lùm chờ đợi.
Mà những Liệp Yêu Giả này bởi vì đặc thù nghề nghiệp cho nên đối với các loại yêu thú nắm rất rõ đặc tính và thói quen của chúng, có như vậy mới đạt hiệu quả săn giết cao nhất.
Mà thông thường, nếu như không có thủ đoạn đặc thù thì muốn thu hút một con yêu thú cũng là chuyện tình khó khăn, bởi vì yêu thú đều có tính cảnh giác rất cao, thậm chí từng có trường hợp yêu thú giả vờ bị vây khốn để diệt sát lại Liệp Yêu Giả.
Trần Dương lúc này lại không cần quá lo lắng đến chuyện này, có Tụ Yêu Đan trong tay, Trần Dương tự tin có thể khống chế phẩm cấp và số lượng yêu thú kéo đến.
Sau khi đáp xuống hòn đảo, Trần Dương dựa theo kiến thức trận pháp của mình mà bắt đầu bố trí một cái trận pháp vây khốn cỡ lớn.
Trận pháp này với trình độ của Trần Dương hiện giờ, một khi cẩn thận bố trí thì có thể vây khốn Lục cấp yêu thú trong chốc lát cũng không nói chơi. Còn những yêu thú ngũ cấp trở xuống thì dĩ nhiên là dư sức ứng đối.
Bất quá, việc bố trí cũng cần tâm sức không nhỏ. Do đó, Trần Dương cũng rất chuyên tâm đi chung quanh đảo bố trí trận pháp.
Sau mấy ngày, rốt cuộc Trần Dương cũng đem trận pháp bố trí hoàn chỉnh.
Trần Dương đứng chính giữa trận pháp, vươn tay đánh ra mấy cái pháp quyết thử kích hoạt toàn bộ trận pháp một lần.
Ngay khi pháp quyết trong tay Trần Dương đánh ra, lập tức không gian chung quanh vang lên tiếng ong ong, vô số ánh sáng theo đó rực sáng.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời bao quanh tiểu đảo liền bị một làn sương mờ bao phủ toàn bộ, nhìn không thấy cảnh tượng chân thực bên dưới.
Trần Dương đứng giữa trận pháp, cảm nhận mọi thứ thật cẩn thận, sau đó gương mặt trầm xuống rồi đi đến một góc, đánh ra một đạo pháp quyết, lấy ra một khối ngọc thạch hình vuông đặt xuống rồi vận linh lực vẽ ra mấy đạo phù văn kỳ dị đánh xuống.
Khối ngọc thạch hình vuông sau một khắc liền chớp động rồi toả ánh sáng mờ mờ, hoà chung vào quầng sáng bên trên pháp trận thành một thể.
Trần Dương liền tinh tế cảm ứng lần nữa, lại đi đến một góc khác vung tay chỉnh sửa lại mấy chỗ.
Công việc bày trận pháp cỡ lớn này, chẳng những cần sự chính xác tỉ mỉ mà sau khi bố trí xong còn yêu cầu người bày trận phải chú ý quan sát, tìm những điểm chưa thực sự hoàn hảo mà chỉnh sửa lại.
Người ta nói, làm thì dễ, sửa mới khó. Trần Dương bày trận mất bao nhiêu thời gian thì việc chỉnh sửa lại mất đến gấp đôi thời gian mới tạm xem như hoàn tất.
Sau khi xác nhận tất cả không vấn đề gì, mà trận pháp hiện tại mới chân chính có khả năng vây khốn một Lục cấp yêu thú trong thời gian ngắn. Mà nếu như một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ lọt vào trận này, nếu không nhìn ra trận nhãn thì chắc chắn cũng phải mệt mỏi bên trong.
Trần Dương hai mắt ánh lên vẻ hài lòng, đứng ở một góc ngoài cách pháp trận không xa, cách không đem một viên Tụ Yêu Đan đặt vào chính giữa pháp trận rồi nhẹ nhàng đặt nó trên một tảng đá nhỏ.
Tảng đá này nhìn sơ qua thì có vẻ bình thường, nhưng bên trên đã bị Trần Dương động tay động chân. Một khi Tụ Yêu Đan được đặt lên, một trận pháp nhỏ xíu bên trên sẽ đem mùi vị của đan dược khuếch tán theo gió, đồng thời khống chế không để đan dược bị các yếu tố như nước hoặc cát, ánh mặt trời làm ảnh hưởng.
Trần Dương đã suy tính kỹ càng, thậm chí hướng gió cũng được hắn chú ý đặc biệt.
Với những chuẩn bị này, Trần Dương tin rằng không sớm thì muộn sẽ có yêu thú chạy đến.
Mà lúc này, Trần Dương một bên chờ yêu thú tiến đến, một bên lại bắt đầu xem lại pháp quyết của Song Cực Trận.
Song Cực Trận là pháp quyết kiếm trận có bên trong Trừu Hồn Lục Kiếm. Mà theo như ghi chép bên trong thì Song Cực Trận chỉ được xem là một loại kiếm trận phụ trợ, có tác dụng vây khốn kẻ địch từ đó diệt sát. Trận pháp này thi triển ra sẽ mang theo uy lực khó lường, đồng thời cũng tổn hao sức lực không nhỏ, chính là loại kiếm trận dùng để đối phó với kẻ địch có tu vi cao hơn người thi triển.
Trần Dương vốn đã xem xét và nghiên cứu kiếm trận này rất lâu.
Kiếm trận này thực ra chỉ là loại đơn giản nhất trong các loại kiếm trận có trong Trừu Hồn Lục Kiếm. Chỉ cần hai thanh kiếm là có thể thi triển ra. Mà sở dĩ Trần Dương nhất quyết tìm cách rèn luyện kiếm trận này chính là vì có một nguyên nhân khác.
Đó chính là đệ tam kiếm thức trong Trừu Hồn Lục Kiếm chính là kiếm trận.
Mặc dù hiện tại Trần Dương mới chỉ có thể thi triển ra một phần uy lực đệ nhị kiếm, thế nhưng nếu kết hợp kiếm trận nữa thì cũng có thể nâng năng lực lên thêm vài phần.
Trần Dương một bên quan sát tình hình của việc dẫn dụ yêu thú, một bên ôn luyện lại nội dung kiếm trận.
Trần Dương cũng đã dự tính sẵn, nếu như chờ đợi quá lâu thì hắn sẽ để thêm Tụ Yêu Đan vào bên trong. Bởi vì lần đầu tiên sử dụng đan dược này, đối với hiệu quả của nó Trần Dương cũng chưa hoàn toàn nắm chắc, cho nên liền muốn cẩn thận từng bước thử nghiệm.
Lại qua ba ngày, rốt cuộc Trần Dương cũng nhịn không được thở dài. Cũng không biết lý do là nơi này quá ít yêu thú hay là do Tụ Yêu Đan này không đủ sức hút mà không có con yêu thú nào bén mảng tới, Trần Dương liền đem Tụ Yêu Đan lần trước một tay bóp nát, trở thành một đám sương mù phiêu đãng trong gió rồi để vào một viên Tụ Yêu Đan khác bên trong pháp trận.
Hiển nhiên, lần này sự chờ đợi của Trần Dương rốt cuộc đã có hiệu quả, chỉ trong nửa ngày, từ phía xa đã có mấy đạo khí tức ba động từ phía xa xa kéo tới.
Ánh mắt đảo qua, sắc mặt Trần Dương liền mừng rỡ. Phía xa xa là một bầy Hải Kình Ưng chừng mấy chục con. Những con yêu thú này là yêu thú dạng phi cầm, thông thường khi di chuyển đều kết thành đội nhóm.
Mà sau khi Trần Dương cảm nhận liền thấy đang bay đến là khoảng trên dưới mười con có ba động tu vi khoảng vào yêu thú tam cấp.
Nếu đội hình này, một tu sĩ Liệp Yêu Giả bình thường đối phó sẽ có chút phí chân tay thì Trần Dương lại vô cùng vui vẻ.
Bầy Hải Kình Ưng càng đến gần, sắc mặt Trần Dương cũng theo đó càng có thêm chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào pháp trận, pháp quyết trong tay cũng sẵn sàng kích hoạt.
Chỉ thấy Hải Kình Ưng này cũng không quá thông minh, vừa bay đến liền ào ào lao về phía Tụ Yêu Đan như cực kỳ hưng phấn.
Nhìn thấy bầy Hải Kình Ưng khoảng cách ngày càng gần, Trần Dương cũng không vội vàng kích phát trận pháp mà chờ cho toàn bộ đáp xuống thì mới vung tay đem pháp quyết trong tay bắn ra.
Chỉ thấy theo pháp quyết trong tay Trần Dương, đột nhiên cả bầu trời chung quanh tiểu đảo ong ong rồi điên cuồng khuếch tán, một màn sương mờ mờ bao trùm toàn bộ tiểu đảo.
Lúc này bầy Hải Kình Ưng đã cảm giác được có biến, vội vàng vỗ những đôi cánh mạnh mẽ như muốn lao trở về bầu trời đào thoát.
Trần Dương thấy vậy thì vung tay thu lại Tụ Yêu Đan nọ rồi nhẹ nhàng bước vào bên trong trận pháp.
Trận pháp này cho dù Lục cấp yêu thú đi vào chắc chắn cũng bị vây khốn một thời gian, đừng nói chi là đám yêu thú tam cấp này.
Vả lại, đám yêu cầm này ngoài bản năng săn mồi cơ bản thì cũng chưa có sinh ra linh trí gì, cho nên Trần Dương rất vui vẻ cùng bọn chúng luyện tập kiếm thuật.
Chỉ sau chốc lát, Trần Dương đã thu thập xong toàn bộ đám yêu cầm này, sau đó vươn tay đem Thất Giới phóng ra một luồng quang mang, thu toàn bộ hồn phách đám Hải Kình Ưng này vào bên trong.
Sau đó Trần Dương cũng tuỳ tiện thu thập một số tài liệu có giá trị trên người đám yêu cầm này.
Hải Kình Ưng đối với một số Liệp Yêu Giả cấp thấp thì cũng có thể coi là có chút giá trị, nhưng trong mắt Trần Dương thì những con yêu cầm này, trên người cũng chỉ có bộ móng vuốt và cái mỏ là có giá trị luyện khí, còn lại đều là rác rưởi, cho nên hắn cũng thuận tiện phóng ra mấy cái hoả cầu thiêu cháy toàn bộ rồi tiếp tục đem Tụ Yêu Đan ra dụ dỗ rồi trở về vị trí chờ đợi con mồi.
Trong thời gian rãnh này, Trần Dương liền thử đem một tia thần thức quan sát tình hình bên trong Thất Giới.
Chỉ thấy tấm bia đá trước kia lại nhiều ra thêm một cái tên ‘Hải Kình Ưng’, đồng thời Trần Dương cũng thấy đám yêu cầm này bị giam trong một phạm vi khá lớn, tuỳ ý bay lượn bên trong. Mà vòng sáng chung quanh chúng cũng yếu ớt, không thể nào so sánh với cột thuỷ tinh giam giữ Tiểu Long Nữ Hoàng Na khi trước.
‘Xem ra, tuỳ vào thực lực và sự phản kháng của yêu thú mà Thất Giới sẽ có sự đối xử khác nhau...’
Trần Dương nhìn thấy cảnh này liền thầm nhủ, sau đó rút lui thần thức, tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài.