Chỉ thấy từ trên ba viên đan dược bốc lên một luồng sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm, vừa nhìn đã có cảm giác nước miếng ứa ra, cực kỳ thèm muống.
Trần Dương không biết có phải do tác dụng của Duyên Thọ Đan hay không, tuy nhiên, Trần Dương cũng nhanh chóng cất ba viên đan dược này vào ba cái bình ngọc đã để sẵn.
Đối với loại đan dược quý giá này, Trần Dương cũng không dám để quá lâu bên ngoài, ai biết được để ra ngoài một khắc thì nó có bị trôi đi năm thọ nguyên nào hay không. Nếu như vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Mà Trần Dương sau khi phất tay thu lại Hải Tâm Yêu Diễm trên vai lại thì cũng nhắm mắt dưỡng thần, bàn tay xuất ra mấy viên linh thạch lẳng lặng hấp thu.
Qua thêm một tháng, cuối cùng Trần Dương mở mắt ra, cơ thể lần nữa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Lúc này Trần Dương mới lật tay lấy ra bình đan dược chứa Duyên Thọ Đan.
Loại đan dược này, hiện tại Trần Dương cũng vô pháp xác định rốt cuộc mỗi viên là ở cấp độ nào, tuy nhiên, sinh mệnh lực nồng đậm của mỗi viên thì lại cực kỳ lạ lùng, khiến cho ngửi một hơi cũng cảm thấy cơ thể khoẻ mạnh lên không ít.
Theo Trần Dương tính toán, tuổi thọ hắn hiện nay còn lại vào khoảng bốn trăm năm. Nếu như tiến giai Kết Đan Trung Kỳ thì sẽ tăng lên khoảng hai trăm năm tuổi thọ nữa.
Mà trong giới thiệu của Duyên Thọ Đan cũng không có nói giới hạn của việc tu vi đối với thọ nguyên nhận được, cho nên trước mắt cũng không có quá e ngại, một ngụm đem viên đan dược hai màu sáng bóng nuốt vào.
Vừa đem đan dược để vào miệng, lập tức đan dược hoá thành một dòng nước ấm lan tràn khắp tứ chi bách mạch.
Bỗng nhiên, từ bên trong kinh mạch Trần Dương, một luồng sức hút mạnh mẽ truyền ra, tựa như nắng hạn gặp mưa lập tức hút lấy dòng nước ấm do Duyên Thọ Đan hoá thành.
Chỉ trong chớp mắt, Trần Dương liền ngây ngẩn cả người, đơ ra một lúc không hiểu ra sao.
Gương mặt ngây ngốc, Trần Dương liền thử nội thị quan sát.
Thế nhưng bên trong cơ thể hắn cũng không có bất cứ điều gì dị thường. Mà Trần Dương cũng cảm nhận được, thọ nguyên của mình cũng không có bất cứ thay đổi gì, cứ như viên Duyên Thọ Đan vừa rồi là kẹo bông gòn vậy, vừa nuốt cái đã tan biến đâu mất.
Mà Trần Dương cũng không tin tà, vội vàng nhìn thật kỹ vào kinh mạch, quan sát những Tiểu Kim Đan kia thì phát hiện những Tiểu Kim Đan này có chút khác lạ, hình như to hơn một chút, nhưng cảm giác này cũng rất khác lạ, không phải vấn đề nằm ở kích thước mà là có một điều gì đó mà Trần Dương chưa nhận biết được.
Trần Dương không tin tà, lại cắn răng cầm lấy một bình đan dược khác đưa lên trước mặt.
Mím môi một cái, Trần Dương gần như không do dự nữa mà đem viên Thọ Duyên Đan thứ hai nuốt vào.
Lần này, cảm giác cực kỳ giống với lần trước, không chút nào khác thường, đan dược cũng ngay lập tức hoá thành một cỗ khí lưu ấm áp lan tràn khắp toàn thân, một cỗ cảm giác thoải mái chuẩn bị làm cho Trần Dương sướng khoái thì bỗng dưng, bên trong kinh mạch lại truyền ra một lực hút kỳ dị.
Lực hút lần này còn mạnh mẽ hơn lần trước, hầu như chỉ chớp mắt một cái đã thôn phệ toàn bộ cỗ khí lưu ấm áp kia.
Thứ cảm giác này làm cho Trần Dương chưng hửng, sau đó sắc mặt Trần Dương liền tức giận hét lên:
- Đây là chuyện gì xảy raaaa?
Cảm giác của Trần Dương lúc này cực kỳ khó chịu kèm theo buồn bực.
Nếu muốn hiểu cảm giác của Trần Dương vào lúc này, chỉ cần vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó, người yêu của người đột nhiên nổi hứng mời ngươi ra công viên, sau đó cho phép ngươi bắt đầu tự do thoải mái khám phá núi non sông suối chập chùng, đúng lúc đó thì cô nàng đứng dậy đi về, cảm giác lúc đó của ngươi như thế nào thì cảm giác của Trần Dương lúc này chính là chưng hửng và khó chịu như vậy.
Chỉ thấy sắc mặt Trần Dương lúc xanh lúc trắng, không cam lòng đem viên Duyên Thọ Đan cuối cùng cầm tới trước mặt.
Duyên Thọ Đan mặc dù trân quý nhưng thân là Luyện Đan Sư, lại có Thương Khố va Nông Trang chống đỡ, Trần Dương có thể luyện tiếp một lô khác nữa.
Bên cạnh đó, tuy nói Duyên Thọ Đan loại bán thành phẩm thì được vô số người tu tiên xác nhận là chỉ có tác dụng ở lần đầu tiên sử dụng, thế nhưng, đây là chân chính Duyên Thọ Đan, Trần Dương có thể nói là một trong số ít những người phát hiện bí mật này, cho nên chính bản thân hắn cũng không biết rốt cục Duyên Thọ Đan này sử dụng nhiều thì có tác dụng phụ gì hay không.
Mà nếu xét cho cùng, hai viên đan dược vừa nuốt, Trần Dương hoàn toàn không có hấp thu được chút nào, làm sao có thể xem là sử dụng được.
Mà giờ phút này, Trần Dương cảm thấy vô cùng uỷ khuất. Liên tục nuốt hai viên Duyên Thọ Đan trân quý, lại không cảm giác được gì ngoài sự hụt hẫng.
‘Chẳng lẽ phương pháp bào chế của mình sai lầm? Hay là cách kết hợp này không đúng?’
Trần Dương âm thầm tự định giá, thế nhưng ngay sau đó liền lắc đầu phủ định. Nếu như phương pháp sai lầm thì cũng không thể nào luyện ra loại đan dược có sinh mệnh lực nồng đậm như vậy được, càng không thể nào khi nuốt vào lại có cảm giác ấm áp dễ chịu như vậy.
Nhìn viên Duyên Thọ Đan cuối cùng, Trần Dương cố nén kinh nghi, đem nó nuốt vào miệng.
Mà lần này, rút kinh nghiệm hai lần trước, Trần Dương cũng không lo hưởng thụ cảm giác ấm áp dễ chịu mà là tập trung tinh thần quan sát dược lực.
Chỉ thấy, cũng như hai lần trước, đột nhiên trong kinh mạch truyền ra một cỗ hấp lực hút lấy toàn bộ dược lực do Duyên Thọ Đan hoá thành.
Nhanh như chớp, thần thức Trần Dương cực nhanh bám theo, chỉ thấy dược lực vừa bị hấp thu vào đột nhiên cuồn cuộn lao tới những Tiểu Kim Đan, hoà nhập vào bên trong.
Trần Dương tăng cường thần thức, một lần nữa nhìn thật kỹ vào những Tiểu Kim Đan này, đột nhiên thấy sau khi dược lực được hấp thu vào Tiểu Kim Đan, Trần Dương ngay lập tức nhìn thấy Tiểu Kim Đan xoay tròn dữ dội, từ bên trên bề mặt lúc này không còn màu kim quang mà dẫn chuyển sang màu xám, bề mặt những Tiểu Kim Đan này thô ráp chứ không còn trơn nhẵn như trước.
Chỉ trong chốc lát, dị biến đột nhiên phát sinh.
Từ trong kinh mạch, những Tiểu Kim Đan đột nhiên kịch liệt rung động, sau đó một cỗ lực lượng từ trong Tiểu Kim Đan bạo phá đi ra, tràn ngập khắp cơ thể Trần Dương, men theo toàn bộ cơ thể mà ầm ầm khuếch tán.
Trần Dương cảm nhận được điều này, hai mắt trợn tròn, không chút do dự thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện bên trên bầu trời phía trên thạch ốc.
Chỉ thấy linh khí bốn phương tám hướng kéo đến, cuồn cuộn đổ vào người trên, mặc sức cho hắn hấp thu thoả thích.
Nhất thời Trần Dương cứ như vậy nhắm mắt ngẩng đầu lên tận tình hấp thu.
Qua một ngày, Trần Dương mới lần nữa mở mắt ra, cảm nhận linh lực tràn ngập trong cơ thể, thì thào với giọng có vẻ không dám tin tưởng:
- Kết Đan Trung Kỳ?
- Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy đã tiến giai?
Trần Dương có chút không dám tin, sau khi cẩn thận cảm nhận lại lần nữa thì mới tin đây là sự thật.
Trần Dương lúc này cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Xem ra thứ kinh mạch quái dị và những Tiểu Kim Đan này đúng là không thể hiểu nổi, người khác thay vì hấp thu linh khí, uống đan dược tinh tiến tu vi thì mới tiến giai, còn Trần Dương hắn uống Duyên Thọ Đan quý hiếm, hơn nữa còn là ba viên, thế mà lại tiến giai.
Chuyện này làm cho Trần Dương dở khóc dở cười.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Dương lại cảm thấy chuyện này cũng có chút bình thường. Nghĩ lại lúc trước, mặc dù Trần Dương cho rằng chỉ cần bế quan cố gắng tu luyện thì sẽ tiến giai Kết Đan Trung Kỳ, thế nhưng lần lữa mãi vẫn không thể nào đột phá được. Mà những Tiểu Kim Đan trong người trước giờ vẫn không có dị biến gì, khiến cho Trần Dương có chút đau đầu.
Hiện giờ cảm thấy những Tiểu Kim Đan này đã lớn lên chút ít mà ngoại hình càng thêm thô ráp xám xịt thì Trần Dương lại cảm thấy mù mịt.
Mặc dù kể từ lúc kinh mạch biến dị là Trần Dương đã biết bản thân sẽ phải tự mày mò con đường tu luyện của riêng mình. Con đường này cũng không biết dẫn về thiên đường hay địa ngục, thế nhưng Trần Dương hiện tại cũng không còn lựa chọn khác. Hơn nữa, qua quá trình tu luyện thì Trần Dương cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường.
Cũng chính vì điều này mà Trần Dương cũng không dám tuỳ tiện sử dụng các loại đan dược tăng tiến tu vi mà Tu Tiên Giới hay lưu truyền. Với những thứ mà Trần Dương có hiện giờ, chuyện này hoàn toàn là chuyện nằm trong lòng bàn tay. Thế nhưng, Trần Dương quả thật không dám liều, mà cẩn thận đi từng bước một, giống như một người mù mò mẫm bước từng bước một trong màn đêm trên một con đường chưa ai khai phá.
Trần Dương không biết con đường này sẽ dẫn đến đâu, thế nhưng hiện tại chỉ cần giơ tay nhấc chân Trần Dương cũng cảm nhận được một nguồn lực lượng vô biên. Hắn có thể cảm nhận được, ba viên Duyên Thọ Đan trân quý cũng không có lãng phí, mà lại giúp cho Trần Dương hắn đạt tới Kết Đan Trung Kỳ tiếp cận đỉnh phong. Chỉ cần yên lặng củng cố tu vi một thời gian nữa thì chắc chắn sẽ đạt tới Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong trong tầm tay.
Bất quá, thời gian hẹn với Phương Điền đã tới, Trần Dương cũng chỉ có thể trở lại thạch ốc ngồi xuống ổn định tu vi vừa mới tiến giai.
Đây là việc làm cần thiết mà bất cứ tu sĩ vừa mới tiến giai nào cũng phải làm, nếu không cơ thể sẽ không thích nghi được với linh lực vừa mới có được, cũng không thể điều động tu vi được như ý muốn.